“Gia.” Hách Xá Lí thị hơi cúi đầu, dưới ánh nến mờ ảo, phần cổ trắng nõn có vẻ rất mê người.
“Chuyện gì?” Lòng Huyền Diệp biết rõ Hách Xá Lí thị có chuyện muốn nói với hắn, vì thế hắn lẳng lặng ngồi đó.
“Tỳ thiếp có chuyện muốn nói với Gia.” Hách Xá Lí thị khẽ run rẩy, như cố lấy dũng khí mới nói được.
“Tuy rằng tỳ thiếp chỉ mới vào phủ được mấy tháng, nhưng vẫn luôn được phúc tấn chiếu cố, lòng vô cùng cảm kích.” Hách Xá Lí thị bắt đầu rơm rớm nước mắt, “Chuyện này vốn không nên do tỳ thiếp nói ra, phúc tấn đã thà là bản thân phải chịu thiệt thòi cũng không muốn trong phủ bất hòa, nhưng tỳ thiếp thật sự không thể trơ mắt đứng nhìn nữa.”
Hách Xá Lí thị nói lời này có vẻ như là lên tiếng vì bất bình thay Chỉ Lan, nhưng ngẫm kỹ sẽ thấy không phải, cô ta là đang đánh tiếng với Huyền Diệp, rằng phúc tấn cũng biết truyện này, cô ta chỉ là người thông báo thôi, còn tại sao do cô ta thông báo thì Huyền Diệp có thể từ từ suy nghĩ.
Huyền Diệp có thể cho rằng cô ta cùng một chiến tuyến với Chỉ Lan, cũng có thể cho rằng Chỉ Lan lợi dụng Hách Xá Lí thị vô tội thiện lương, dù thế nào Hách Xá Lí thị cũng có lợi vô hại. Nếu Huyền Diệp thực sự yêu thương Chỉ Lan, thấy Hách Xá Lí thị làm người dưới trướng Chỉ Lan sẽ có cảm giác yêu ai yêu cả đường đi lối về. Nếu Huyền Diệp không thích Chỉ Lan, hắn sẽ sinh lòng thương hại với Hách Xá Lí thị bị Chỉ Lan lợi dụng.
Hơn nữa dù có thế nào, khi Huyền Diệp phát hiện ra phúc tấn mà hắn vẫn luôn yêu thương dối gạt hắn, lòng hắn sẽ nảy sinh khúc mắc với Chỉ Lan.
Vì thế mới nói lời nữ nhân hậu viện nói quyết không đơn giản như bề ngoài, điều bọn họ thật sự muốn nói là gì phải suy nghĩ lắt léo mấy lần mới ra. Huyền Diệp không thèm để ý cười cười, kiểu ý tại ngôn ngoại này hắn gặp đã phát nhàm, vì thế Hách Xá Lí thị định nói mấy lời đấy mà muốn ly gián hắn và Chỉ Lan thì thật coi thường hắn.
“Ồ? Nàng nói xem.” Huyền Diệp nhấp một ngụm trà, trong số nữ nhân trong phủ, Hách Xá Lí thị có thể tạm tính là thông minh nhất.
“Sau khi tỳ thiếp vào phủ từng nghe mấy nha hoàn đồn đại rằng…” Hách Xá Lí thị vụng trộm nhìn Huyền Diệp một cái, thấy hắn không có phản ứng gì mới nói tiếp, “… Tỳ thiếp vô tình nghe thấy khi phúc tấn sinh Nhị aka và Tam aka có người nhúng tay can thiệp chuyện bà đỡ.”
Hách Xá Lí kể lại rõ ràng rành mạch, cô ta không sợ Huyền Diệp phái người điều tra, cô ta làm thế là để chứng minh sự trong sạch của bản thân, không thể vô duyên vô cớ mà đi điều tra một trắc phúc tấn, hơn nữa đến tận lúc này cô ta vẫn không biết mấy nha hoàn kia là người của ai, nói ra để cho Huyền Diệp phái người điều tra là tốt nhất.
“Bọn chúng nói là ai động thủ?” Huyền Diệp đã biết có kẻ mua chuộc bà đỡ từ lâu, Chỉ Lan đã xử lý thỏa đáng rồi nên hắn không hỏi đến nữa.
“Là… là Quách Lạc La trắc phúc tấn.” Hách Xá Lí thị nhắm mắt vẻ khó xử, “Tỳ thiếp vốn không tin tỷ tỷ sẽ làm chuyện đấy, phúc tấn đối với bọn tỳ thiếp tốt vô cùng, tỳ thiếp thật sự không nghĩ ra động cơ gì khiến tỷ tỷ hại phúc tấn.”
Nhìn dáng vẻ khổ sở của Hách Xá Lí thị, người không biết còn tưởng cô ta và Quách Lạc La thị thật sự là chị em tốt, Huyền Diệp cười trào phúng, luận công phu diễn kịch có lẽ chỉ các bậc đại thần trong triều may ra mới hơn được nữ nhân hậu trạch.
“Nàng khẳng định là Quách Lạc La thị?” Huyền Diệp hơi nhoài người về phía trước, vẻ mặt có vẻ trông chờ, giống như đang chờ Hách Xá Lí thị nói cho hắn kết quả điều tra.
“Tỳ thiếp cũng không biết.” Hách Xá Lí thị đương nhiên không thể thừa nhận cô ta phái người điều tra, cô ta chỉ mới vào phủ mấy tháng, nếu giờ đã để tay chân của mình bại lộ thì sau này còn làm ăn gì, hơn nữa trước mặt đàn ông tốt nhất là không thể hiện rằng mình có bản lĩnh.
“Chẳng lẽ ngươi không biết nói không bằng chứng là vu oan giá hoạn?” Huyền Diệp nghiêm túc nói “Quách Lạc La thị vào phủ đã hơn ba năm, Gia thấy con người nàng ấy rất tốt, hay là ngươi nghe nhầm.”
Hách Xá Lí hoảng hốt, cứ nghĩ chuyện liên quan đến phúc tấn thì Gia sẽ rất sốt sắng, không ngờ hắn lại thiên vị Quách Lạc La thị, Hách Xá Lí thị cắn chặt răng, cô ta và Quách Lạc La thị đã ở hai bờ chiến tuyến, lần này mà không hạ gục được Quách Lạc La thị thì tương lai đừng mong sống yên.
Hách Xá Lí thị thật sự không nghĩ được rằng Huyền Diệp đang lừa cô ta, trong lòng cô ta, tất cả đàn ông trên thế gian này đều có mới nới cũ, không có chân tình.
“Nhưng phúc tấn phải làm sao bây giờ.” Hách Xá Lí thị lau lệ, “Mặc dù tỳ thiếp không biết chuyện này có phải do Quách Lạc La tỷ tỷ làm hay không, nhưng không có lửa làm sao có khói, nhất định đã có người động thủ khi phúc tấn lâm bồn, tỳ thiếp khẩn cầu gia vì phúc tấn mà điều tra chuyện này đến nơi đến chốn.”
Hách Xá Lí thị nói thật đầy lý lẽ, luôn mồm vì Chỉ Lan, thật ra là quăng hết trách nhiệm lên đầu Chỉ Lan, còn khiến người khác nghe ra rằng Chỉ Lan xúi giục Hách Xá Lí thị đi làm, Hách Xá Lí thị vốn chỉ là con người vô tội lương thiện.
“Phúc tấn đã không kêu oan ngươi cũng không cần kêu oan thay nàng.” Huyền Diệp không thèm để ý nói, “Trong phủ nhiều đứa nô tài thích nói láo, ngươi cũng đừng nghe gió tưởng mưa.”
“Phúc tấn vẫn lao tâm khổ tứ cho mọi người trong phủ, nhất định là phúc tấn không muốn vì mình mà trong phủ bất hòa.” Hách Xá Lí thị không ngờ Huyền Diệp tin tưởng Quách Lạc La thị như vậy, thậm chí điều tra vì phúc tấn cũng không muốn làm.
“Ngươi đừng nói nữa, Gia ghét nhất là đàn bà xì xào thị phi, Gia không hy vọng ngươi cũng thành loại ngồi lê đôi mách đấy.” Huyền Diệp bắt đầu nặng lời, Hách Xá Lí thị hai mắt đỏ hoe.
“Gia thấy ngươi mới vào phủ chưa biết quy củ, lần này không phạt, ngươi tự thu xếp đi.” Huyền Diệp buông chén trà, đứng dậy rời đi.
Hách Xá Lí thị ngẩn người, ngơ ngác đứng dậy cung tiễn Huyền Diệp.
“Tiện nhân Quách Lạc La thị, không ngờ cô ta khiến Gia mê mẩn như thế, thì ra cô ta mới là kẻ lợi hại nhất!” Hách Xá Lí thị vò khăn tay, thời gian qua cô ta vẫn luôn gây sự với Quách Lạc La thị, nếu lúc bắt đầu còn vì vờ vịt, thì giờ thật sự không đội trời chung rồi.
“Vú nói xem liệu chuyện này có phải do Quách Lạc La thị đạo diễn không? Có lẽ cô ta đã dèm pha về ta trước mặt Gia từ trước.” Hách Xá Lí thị càng nghĩ càng kinh hãi, Quách Lạc La thị thật nhiều thủ đoạn, tình nguyện hy sinh chính mình cũng phải hãm hại cô ta.
“Nô tỳ thấy Gia có vẻ rất tin tưởng Quách Lạc La trắc phúc tấn, hẳn là cô ta đã nói qua với Gia từ trước.” Bà vú của Hách Xá Lí thị phân tích, đàn ông vốn ít khi vì một người phụ nữ mà nhúng tay can thiệp vào hậu trạch, đa phần họ sẽ chọn tin tưởng chứng cứ chứ không phải lời nói của bên nào.
“Giờ ta phải làm gì?” Hách Xá Lí tiến thoái lưỡng nan, dù cô ta có dừng tay lúc này thì Quách Lạc La thị cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta.
“Nô tỳ cảm thấy chúng ta nên đưa chứng cứ ra, như vậy nhất định Gia sẽ không bênh vực Quách Lạc La trắc phúc tấn nữa.” Bà vú cân nhắc một lúc rồi nói, ngoài biện pháp đấy bà ta không nghĩ thêm được cách nào nữa.
“Nhưng tra đến bà đỡ thì hết manh mối.” lúc này Hách Xá Lí thị không còn sợ bại lộ thuộc hạ nữa, dùng mấy thuộc hạ mà đổi được Quách Lạc La thị, cuộc mua bán này có lời, nhưng điều tra một tháng vẫn không được manh mối gì.
“Việc các bà đỡ đã chết chính là manh mối rõ ràng nhất, nô tỳ cảm thấy nên phái người đi hỏi người nhà của bà đỡ, nói không chừng bọn họ biết điều gì.” Nhũ mẫu ám chỉ mấy câu, nhưng Hách Xá Lí thị hiểu được.
“Vậy vú phái người đi nhắn với Nhị thúc, dặn ông ấy xử lý sạch sẽ gọn gàng chút.” Hách Xá Lí thị hiểu ama nhà mình, ông ấy là con người bảo thủ, tuyệt đối không có khả năng giúp cô ta làm chuyện thế này, chỉ có Nhị thúc Sách Ngạch Đồ mới có dã tâm và năng lực thực hiện.
“Nô tỳ tuân mệnh.”
Huyền Diệp ra khỏi viện của Hách Xá Lí thị liền đi thẳng đến chính viện, trong viện quả nhiên vẫn sáng đèn, chưa vào đã nghe tiếng nói cười vui vẻ.
“Ngạch nương, thật sự có hải đông thanh ạ?!” Đại Bảo mở to đôi mắt phượng, ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, hải đông thanh rất mạnh mẽ, nếu Đại Bảo nghe lời sẽ tặng Đại Bảo.” Chỉ Lan ôm Đại Bảo vào lòng, một tháng không gặp Đại Bảo lớn hơn nhiều. “Tiểu Bối cũng có một con.”
“Thật ạ?” Tiểu Bối vốn đang bĩu môi rầu rĩ không vui, nghe thấy mình cũng có một món quà y hệt mới nở nụ cười.
“Đương nhiên là thật, ama rất thương hai đứa, vì thế sau này hai đứa lớn lên cũng phải hiếu thảo với ama, biết không?” Chỉ Lan tận dụng từng cơ hội nhỏ nhất để nhắc nhở các con hiếu thảo.
Huyền Diệp đứng ngoài cửa nghe rất ấm lòng, nếu là nữ nhân khác đại khái sẽ dạy con làm thế nào lấy lòng hắn chứ không phải làm thế nào hiếu thuận với hắn, mẹ thì vì muốn giành được sủng ái của hắn, con thì vì hắn là phụ thân.
“Đại Bảo thích ama!” Đại Bảo cười hì hì nói, “Ama biết rất nhiều chuyện, thật lợi hại!”
“Tiểu Bối cũng thích ama!” Tiểu Bối nghiêng đầu ôm tay Chỉ Lan, cô bé vẫn có vẻ ngượng ngùng, “Ama rất thương yêu Tiểu Bối.”
“Đại Bảo còn thích ông nội bà nội!” Đại Bảo không cam lòng yếu thế, nhất định cậu bé phải thích nhiều người hơn Tiểu Bối.
“Tiểu Bối cũng vậy!” Tiểu Bối ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Đại Bảo, cô bé thích nhiều người hơn.
“Ta còn thích Nhị Bảo Tam Bảo!”
“Ta cũng vậy!”
“Ta còn thích nhũ mâũ!”
“Ta cũng vậy!”
“Ta còn thích Uyên Ương cô cô và Tử Quyên cô cô.”
“Ta thích hơn ngươi!”
Vì thế long phượng thai bắt đầu đấu khẩu về yêu thích, Chỉ Lan cũng không ngăn cản, con trẻ phải có trái tim giàu tình cảm, nếu nuông chiều bảo bối thành tiểu bá vương chỉ biết nhận sự yêu thương của người khác mà không biết hồi đáp thì không phải chuyện tốt.
Huyền Diệp thầm cảm thán vì sự lương thiện của long phượng thai, nhân chi sơ, tính bản thiện, tính cách hình thành từ những thói quen rất nhỏ này, tuy thành viên hoàng gia dễ phải đối đầu với lục đục trong gia đình, nhưng làm cha hắn vẫn hy vọng con mình là người lương thiện.
Rồi long phượng thai sẽ lớn, có lẽ đến một ngày nào đó sẽ quên những lời đã nói hôm nay, quên rằng từng nói thích nô tỳ hầu hạ, nhưng giờ phút này, tâm hồn trẻ thơ vẫn trong sạch, hai đứa bé biết cảm ơn, biết quý trọng, đây mới là đứa trẻ ngoan, đứa trẻ đáng để người khác thương yêu.