Lúc này, trường săn Mộc Lan vẫn là rừng rậm và thảo nguyên mênh mông, Chỉ Lan chưa từng được đến nơi thắng cảnh nào đẹp thế. Một màu xanh mướt trải rộng đến chân trời, bầu trời trong xanh như ngọc bích điểm mấy áng mây trắng xốp lững lờ, hồ nước trong veo phẳng lặng tựa mặt gương khổng lồ. So với Tử Cấm Thành tường đỏ ngói xanh, Chỉ Lan thích cảnh đẹp tự nhiên này hơn.
“Thích không?” Huyền Diệp cưỡi con tuấn mã đỏ thẫm, nhìn Chỉ Lan qua ô cửa nhỏ.
“Vâng, rất đẹp.” Chỉ Lan cảm thấy bản thân không tìm được câu từ để miêu tả cảnh đẹp này, lòng cũng như trải rộng cùng thảo nguyên ngút ngàn, những buồn phiền tích tụ bốc hơi trong nháy mắt.
“Lúc nào có thời gian tôi sẽ đưa em đi cưỡi ngựa.” Huyền Diệp ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh không một áng mây, bầu trời này rất khác bầu trời trong Tử Cấm Thành, bầu trời của Tử Cấm Thành là một hình vuông giới hạn, con người như chim hoàng yến trong lồng, bầu trời nơi thảo nguyên bát ngát mênh mông, người cũng như chú chim xổ lổng, có thể tự do sải cánh.
“Vâng.” Tâm hồn Chỉ Lan đã bị đất trời bao la hấp dẫn toàn bộ sự chú ý, nếu nàng sở hữu máy ảnh lúc này, nhất định sẽ lưu lại hết cảnh đẹp nơi này.
Huyền Diệp nhìn Chỉ Lan không nói lời nào, người cưỡi ngựa, kẻ ngồi xe, ngón tay búp măng bạch ngọc của Chỉ Lan đặt trên cửa sổ, ánh mắt chăm chú dõi nhìn thảo nguyên và rừng cây rậm rạp, thi thoảng nhìn đến Chỉ Lan mê mải ngắm cảnh, Huyền Diệp chỉ kéo dây cương, tuy không đối thoại nhưng ai cũng có thể cảm nhận tình cảm sau hành động ấy.
Huyền Diệp không thể đi bên cạnh Chỉ Lan lâu, hắn chỉ có thể tranh thủ xem nàng thế nào, sau khi yên tâm hắn giục ngựa chạy đến phía sau Thuận Trị Đế.
Từ khi hoàn thành trường săn Mộc Lan, Thuận Trị dẫn đầu tướng sĩ Bát Kì đến đây tổ chức sự kiện săn bắn mùa thu hàng năm, ngoài ra còn để tiếp kiến vương công Mông Cổ, mục đích lần này cũng vẫn thế.
“Lan nhi chưa từng ở nhà bạt đúng không, em đi xem một chút, tôi sai người múc nước cho em tắm rửa.” Huyền Diệp nói mấy câu rồi lại vội đi, nhưng hắn đã an bài chu đáo những chuyện liên quan đến Chỉ Lan.
“Biểu ca anh có việc thì đi đi, không cần lo cho em.” Chỉ Lan tiễn Huyền Diệp mới có thời gian xem xét nhà bạt, rất khác so với tưởng tượng của nàng, bên trong nhà bạt rất sáng sủa, không khí lưu thông cũng thoáng, ít nhất sẽ không xuất hiện tình huống ngạt khí.
Nhà bạt tương đối rộng rãi, đồ đạc của Huyền Diệp đặt ở góc phía Tây, rương hòm của Chỉ Lan đặt ở góc Đông Bắc, bên cạnh giường khắc hoa. Trên giường trải thảm nhung, là chỗ ngủ của Chỉ Lan và Huyền Diệp.
“Chủ tử, có nước rồi, ngài muốn tắm luôn không?” Người Chỉ Lan đưa đi theo tất nhiên là Uyên Ương và Tử Quyên.
“Uh.” Trên đường đi không đủ tiện nghi, Chỉ Lan không được tắm thoải mái đã lâu, mỗi ngày chỉ có thể lau người, rốt cuộc cũng được ngâm mình trong bồn tắm rồi.
Tắm rửa xong Chỉ Lan tìm một bộ xiêm y đơn giản mặc vào, ra ngoài tản bộ một chút, nhà bạt của các tôn thất tập trung một chỗ, vì vậy khu vực này không có nhiều người lạ.
Chỉ Lan đánh tiếng với thị vệ, sau đó dẫn người đi ra xa một chút, thật ra không phải xa lắm, vì an toàn nàng cũng chỉ đi dạo loanh quanh.
“Xin lỗi.” Không ngờ vừa ra ngoài đã va phải người khác, thoạt nhìn kẻ đó có vẻ vội vàng, vội vàng xin lỗi sau đó đi ngay. Bởi vì hắn một mực cúi đầu, Chỉ Lan không thấy rõ gương mặt của hắn, nhưng dù hắn khom lưng cũng khiến Chỉ Lan cảm nhận một luồng sức ép rõ ràng.
“Người vừa rồi là ai?” Chỉ Lan hỏi thị vệ.
“Hồi Tam phúc tấn, người vừa rồi chắc là tùy tùng của vị vương công Mông Cổ nào đấy.” Thị vệ nhíu mày, hiển nhiên cũng không hài lòng với sự vô lễ của tên tùy tùng kia, chỉ là chân ướt chân ráo đến thảo nguyên, va chạm lại là nữ quyến, vì thế không muốn làm rùm beng.
“Vâng, lần đầu tiên em được thấy.” Chỉ Lan cũng rất vui vẻ chào hỏi Tây Lỗ Khắc thị, lại nghĩ ngay đến Nạp Lạt thị đang ốm đau liệt giường mà buồn bã, “Đáng tiếc Ngũ đệ muội không khỏe không thể đi cùng.”
“Đúng vậy, sau khi về chúng ta cùng đến phủ Ngũ thúc thăm cô ấy.” Tây Lỗ Khắc thị cũng thấy rất buồn, bởi vì Phúc Toàn và Thường Ninh tạm thời chưa có ý tranh giành với Huyền Diệp, vì thế quan hệ giữa ba người vẫn rất thân mật, thường xuyên qua lại thăm hỏi.
“Không biết rốt cuộc Ngũ đệ muội ốm đau thế nào.” Chỉ Lan chỉ biết là hai tháng trước Nạp Lạt thị ngã bệnh nặng, thái y thậm chí còn nói không ổn.
Tây Lỗ Khắc thị lắc đầu, Nạp Lạt thị thật đáng thương, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc Thường Ninh hồi tâm chuyển ý, vậy mà lại ngã bệnh liệt giường. Cô ấy và Chỉ Lan cũng chỉ có thể thở dài, không làm được gì, nhất thời không khí nặng nề buồn bã.
“Hay chúng ta đi dạo một chút đi, mấy khi được đến thảo nguyên.” Chỉ Lan đổi đề tài.
“Nghe nói đêm nay Hoàng thượng sẽ tiếp kiến vương công đại thần Mông Cổ, nhất định sẽ rất náo nhiệt.” Đối với các nữ nhân luôn ru rú trong nhà, chỉ là một buổi tiệc xã giao cũng khiến họ thấy hào hứng.
“Hình như có đốt lửa trại?” Chỉ Lan tưởng tượng cảnh ca múa ăn thịt nướng quanh đống lửa, lòng rất chờ mong.
“Chúng ta không thể nhảy múa, nhưng có thể nhìn người khác nhảy múa là không tồi rồi.” Các tiểu cô nương Mông Cổ không chỉ tính tình cởi mở mà khả năng nhảy múa cũng rất điêu luyện.
“Nhị tẩu đã từng mặc quần áo Mông Cổ chưa?” Đã đến đây chỉ có thể nhập gia tùy tục, cởi bỏ kỳ phục.
“Chưa từng.” Tây Lỗ Khắc thị lắc đầu, đây lần đầu tiên cô ấy theo Phúc Toàn đi tái ngoại, trước kia chưa từng có cơ hội tiếp xúc với quần áo Mông Cổ.
Chỉ Lan hàn huyên với Tây Lỗ Khắc Thị một hồi rồi về nhà bạt, nàng còn phải chuẩn bị cho bữa tiệc tối.
Chỉ Lan mặc một bộ xiêm y Mông Cổ màu đỏ thẫm, tay áo rộng, thắt lưng cũng thắt lỏng, khiến dáng cao thon của Chỉ Lan càng thêm quyến rũ. Đầu đội trang sức làm từ mã não, trân châu, bảo thạch kết thành, khi đi các sợi tua va chạm leng keng, có sự thu hút rất riêng.
Huyền Diệp vừa vào liền thấy Chỉ Lan mới thay xiêm y, nếu Chỉ Lan mặc kỳ phục có dáng vẻ dịu dàng mềm mại, đoan trang, thì Chỉ Lan trong trang phục Mông Cổ lại đầy sự nhiệt tình, quyến rũ. Lần đầu tiên thấy Chỉ Lan như thế, Huyền Diệp cũng phải ngẩn ngơ.
“Lan nhi mặc trang phục Mông Cổ rất đẹp.” Huyền Diệp tiến tới ôm eo Chỉ Lan, “Trở về tôi sẽ sai người may cho em mấy bộ.”
“Về thì không còn cơ hội để mặc.” Chỉ Lan cũng rất thích trang phục Mông Cổ, nhưng về Bắc Kinh chỉ có thể mặc kỳ phục, thật ra nàng còn muốn làm mấy bộ hán phục nữa.
“Ai nói không có cơ hội, sau này Lan nhi chỉ mặc riêng cho tôi xem.” Lòng Huyền Diệp đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống để mặc trang phục Mông Cổ.
“Vâng.” Chỉ Lan thấy cuộc nói chuyện bắt đầu mờ ám liền tìm cách chấm dứt.
“Biểu ca uống chút sữa trâu đi.” Thảo nguyên có rất nhiều sữa dê sữa trâu, tiệc tối nhất định Huyền Diệp sẽ phải uống rượu, nên uống chút sữa tráng dạ dày trước.
“Cám ơn Lan nhi.” Huyền Diệp cảm thấy biểu muội thật là tri kỉ của hắn.
Thảo nguyên buổi tối càng thêm yên tĩnh, chỉ một mình sẽ có cảm giác sợ hãi. Chỉ Lan ngồi bên cạnh Huyền Diệp, bình tĩnh ăn “thịt cừu xé bằng tay”, thi thoảng lại có ánh mắt nóng rực đưa về phía Chỉ Lan, tuy không nhìn lâu nhưng vẫn khiến Chỉ Lan rất không thoải mái.
Không phải đa số phụ nữ Mông Cổ đều xấu, nhưng không có được khí chất dáng vẻ yêu kiều nũng nịu của các tiểu thư nơi khuê phòng, đa số đàn ông đều thích phụ nữ nhỏ xinh dịu dàng mềm mại, đặc biệt là đàn ông Mông Cổ vốn cường tráng, phải nhìn bà vợ hung dữ mạnh mẽ nhà mình nhiều, giờ thấy Chỉ Lan thướt tha duyên dáng tất nhiên xao xuyến.
Huyền Diệp tối tăm mặt mũi, hắn là đàn ông, tất nhiên hiểu đàn ông khác nghĩ gì, nhìn thấy mỹ nhân có kẻ nào không ảo tưởng một phen, nhưng đối tượng là thê tử nhà mình thì hiếm có ai hòa nhã thêm được.
Chỉ Lan cảm nhận được sức ép từ Huyền Diệp, bất mãn trừng mắt với những người đàn ông ngồi đối diện, may là trời tối không mấy ai thấy, Chỉ Lan lè lưỡi, hay nàng say rồi, làm sao có thể có hành vi ngây thơ như thế chứ.
“Biểu ca em muốn về.” Chỉ Lan không thích ứng được với cảnh tượng ồn ào này, khác hoàn toàn so với đốt lửa trại trong tưởng tượng của nàng, tuy rằng cũng có người nhảy múa, nhưng là nhảy múa cho đàn ông xem, các vương công Mông Cổ lại không câu nệ tiểu tiết, ai cũng có mấy mỹ nhân làm bạn, tuy rằng chưa đến mức sờ mó trắng trợn, nhưng vẫn khiến người được dạy dỗ đến nơi đến chốn như Chỉ Lan thấy phản cảm.
“Uh, bảo mấy thị vệ hộ tống em về.” Huyền Diệp cũng rất tức giận, có mấy quý tộc Mông Cổ nhìn ngó Chỉ Lan rất trắng trợn, tuy Mông Cổ quan trọng, nhưng chưa đến mức Đại Thanh phải lấy lòng Mông Cổ. Huyền Diệp nheo mắt, biểu hiện kiêu ngạo của Mông Cổ chắc Hoàng ama đã thấy và ghi nhớ tất cả, chỉ có điều chưa đến lúc thích hợp.
“Biểu ca nên uống ít rượu thôi.” Chỉ Lan từ biệt Huyền Diệp, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt nóng rực như lửa, nàng nhìn lại, lại không thấy người nào.
“Có chuyện gì vậy?” Huyền Diệp cũng phát hiện có vấn đề.
“Không có gì, chỉ là…” Chỉ Lan do dự một chút mới nói, “Có cảm giác bị rắn theo dõi.”
“Lan nhi say rồi, đừng lo lắng, ngoan ngoãn trở về, một lát nữa tôi sẽ về.” Tuy ngoài miệng Huyền Diệp an ủi Chỉ Lan, nhưng lòng bắt đầu âm thầm phòng bị, cứ nghĩ đến sự kiện săn bắn mùa thu này lại thấy khó chịu trong lòng.
Chỉ Lan gật đầu, chắc là cảm giác nhầm, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an, nàng rảo bước về nhà bạt. Gió đêm thổi phần phật, tóc Chỉ Lan bị thổi đến rối tung, đồ trang sức va chạm leng keng. Nàng xiết chặt quần áo, nhìn bầu trời đầy sao mới thấy lòng dễ chịu hơn.