Biểu Thúc Luôn Bắt Nạt Ta Đến Phát Khóc

Chương 12: Chương 12




Editor: dzitconlonton

Beta: Cẩm Hi

Nơi nào có ta, nơi đó chính là nhà của nàng

Đêm đó, Khương Uyển Kiều gặp ác mộng, nàng không nhớ rõ tình huống trong mơ, chỉ cảm thấy rất sợ hãi, tuyệt vọng chạy trốn trong bóng đêm, nhưng không thể trốn thoát được.

“Uyển Uyển, Uyển Uyển.”

Có người gọi nàng trong giấc mơ, giọng nói dịu dàng và sâu sắc, phá vỡ màn đêm tối tăm.

Khương Uyển Xu rùng mình một cái, từ trong mộng bừng tỉnh lại, mở mắt ra.

Lâm Chiếu Thần ở trước mặt nàng, đang đứng bên giường nhìn nàng.

Đầu giường đốt huân hương, trong làn khói lượn lờ, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn giống như tượng tạc của một vị thần.

Khương Uyển Xu lại như thấy ác quỷ, thét chói tai nhảy dựng lên, hoảng hốt lui vào góc giường, run rẩy ôm đầu.

Ánh mắt Lâm Chiếu Thần ảm đạm một chút, rồi trấn tĩnh lại rất nhanh.

Hắn nhìn Khương Uyển Xu nửa ngày, chậm rãi cúi người, vươn tay ra.

Khương Uyển Xu suýt ngất đi vì run rẩy.

Tuy nhiên, hắn chỉ nhẹ nhàng chạm vào đầu nàng, lòng bàn tay của hắn rất ấm áp.

Truyện chỉ đăng tại strawberrybh.wordpress.com và tại wattpad @ Kyoonglee, được edit bởi dzitconlonton và beta bởi Cẩm Hi. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

“Uyển Uyển, ta đáp ứng nàng, ta sẽ không giết hắn.”

“A?” Khương Uyển Xu có chút sững sờ, ngây ngốc ngước mắt lên nhìn hắn.

Đôi mắt của hắn thâm thúy như đêm tối: “Sau này đừng làm những điều ngu ngốc như vậy nữa, hắn ta không xứng đáng.” Hắn dừng một chút, trong giọng nói lộ rõ vẻ nguy hiểm, “Trên đời này không có bất kỳ người nào đáng để nàng làm vậy, ta không cho phép.”

Máu lập tức dâng lên đầu, Khương Uyển Xu nhớ tới nụ hôn của hắn đêm qua cùng cái ôm của hắn, sự xấu hổ khổng lồ quét qua nàng, mặt nàng gần như bị bỏng.

Nàng cắn môi, run rẩy nói: “Ta không nói chuyện với ngươi, ta ghét ngươi, đi, đi nhanh lên!”

Lâm Chiếu Thần cười trầm thấp, hắn lại sờ đầu nàng, sau đó đứng dậy đi ra ngoài..

Khương Uyển Xu co người lại góc giường, ôm đầu gối uất ức khóc, nàng cũng không biết mình uất ức cái gì nữa.

Chu thị tiến vào, tự tay bưng một chén thuốc: “Uyển Uyển, mau lại đây, uống chén thuốc xua tan hàn khí đi.”

Khương Uyển Xu nước mắt lưng tròng lắc đầu.

Chu thị nghiêm mặt: “Nếu không nghe lời, ta sẽ gọi biểu thúc của cháu vào đấy.”

Khương Uyển Xu lập tức di chuyển, nhận lấy bát thuốc.

Chu thị nhìn Khương Uyển Xu vừa khóc vừa uống thuốc, vẫn nhịn không được mắng nàng: “Cháu đấy, cái đứa nhỏ này, ngày thường thì rõ là ngoan, sao bỗng nhiên lại nghịch ngợm như vậy? Đêm rồi còn đi dạo quanh vườn làm gì, lạnh như vậy, thiếu chút nữa lại sinh bệnh, cháu hôn mê nửa ngày rồi, gọi thế nào cũng không tỉnh, Chiếu Thần suýt chút nữa thì nuốt chửng Tôn lão đầu rồi.”

Truyện chỉ đăng tại strawberrybh.wordpress.com và tại wattpad @ Kyoonglee, được edit bởi dzitconlonton và beta bởi Cẩm Hi. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Khương Uyển Xu không dám hé răng, co rụt lại một chỗ.

“May mà Chiếu Thần đi Thái Y Sở gọi thái y tới, thái y trong cung giỏi hơn bên ngoài, nói cháu đang bị ác mộng tra tấn, đốt chút hương an thần, chờ tự cháu tỉnh lại là được. Ai, Uyển Uyển, bộ dạng của cháu, yếu đuối mỏng manh như vậy, về sau ta không thể chăm sóc cho cháu nữa, thật khiến người ta không yên lòng mà.”

Khương Uyển Xu ngây người, đáng thương ngẩng đầu: “Triệu phu nhân, người muốn đuổi cháu đi sao?”

Chu thị kinh ngạc: “Ơ, Chiếu Thần không nói với cháu à? Nó sẽ đưa cháu về nhà.”

Tay Khương Uyển Xu run lên, cái bát rơi xuống.

——————————

Xe ngựa lạch cạch di chuyển nửa ngày, rồi dừng lại.

Giọng Lâm Chiếu Thần từ bên ngoài vọng vào: “Đến rồi Uyển Uyển, nàng xuống đi.”

Khương Uyển Xu từ trên xe bước xuống, lúc ngẩng đầu đã sợ ngây người.

Con đường quen thuộc này, cánh cổng và khoảng sân quen thuộc, rõ ràng là Khương phủ của nàng, cũng không thay đổi cái gì, như thể nàng chỉ ra ngoài đi dạo một chút, rồi trở về.

Khương Uyển Xu loạng choạng đi về phía trước hai bước rồi dừng lại.

Không, vẫn thay đổi, tấm biển trên cửa đã đổi thành hai chữ “Lâm phủ” thật lớn, môn hạ đang đứng không còn là gã sai vặt lười biếng ban đầu nữa, mà là hai hàng quân sĩ khôi ngô cao lớn, bọn họ cầm trường kích, trên mũi kích kia lóe lên hàn quang.

Giọng Lâm Chiếu Thần mang theo một chút dụ dỗ: “Về đến nhà rồi, nàng còn không mau đi vào?”

Cửa lớn màu đỏ thẫm mở rộng, Khương Uyển Xu vén váy lên, chạy vào.

Một đám nam nữ nô bộc cung kính đứng ở bên cửa, thấy Khương Uyển Xu tiến vào, cùng nhau khom người: “Cô nương đã trở lại.”

Nàng không biết ai trong số họ hết.

Phụ thân và nương đều không còn, vú nuôi của nàng trước khi nàng xuất giá đã cáo lão về quê, hai nha hoàn thiếp thân trong phòng đi theo hồi môn của nàng đã chết ở ngoài thành Bình Giang rồi. Người Khương phủ đã chết, chạy tán loạn, sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Khương Uyển Xu đứng trong đại viện nhà mình nhìn trái, nhìn phải, trong lòng mờ mịt, bước chân do dự không tiến lên.

Truyện chỉ đăng tại strawberrybh.wordpress.com và tại wattpad @ Kyoonglee, được edit bởi dzitconlonton và beta bởi Cẩm Hi. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Lâm Chiếu Thần dứt khoát đi qua, nắm lấy cổ tay nàng.

“Ngươi làm gì đấy, buông ta ra!” Khương Uyển Xu đỏ mặt, làm thế nào cũng không thoát ra được.

Lâm Chiếu Thần kéo Khương Uyển Xu đi hết con đường, đi vào cửa hoa hai tầng, vòng qua hành lang màu đỏ, đến một tiểu viện thanh tịnh.

Trong viện hoa và cây cảnh sum suê, nhà cửa tinh xảo, dưới góc mái hiên còn treo một chuỗi chuông gió lưu ly, ở trong gió phát ra tiếng vang vàng ngọc thanh thoát dễ nghe.

Bốn nha hoàn mỹ mạo giỏi giang đứng ở cửa phòng, đồng loạt cúi người thi lễ: “Thỉnh an cô nương.”

Đây là khuê phòng ngày xưa của Khương Uyển Xu.

Lâm Chiếu Thần buông tay ra, Khương Uyển Xu có chút lưu luyến, do dự rồi chậm rãi đi qua, nha hoàn vén rèm trúc cho nàng.

Cửa sổ khép hờ, ánh mặt trời nhàn nhạt rơi trên bàn, trên bàn đặt một bình mai màu xanh của bầu trời sau cơn mưa, bên trong cắm một cành ngọc lan hoa. Một xấp giấy rêu đặt ở đó, vết mực phía trên như thể còn chưa khô.

Giọng Lâm Chiếu Thần vang lên từ phía sauu: “Sau khi Khương tướng xảy ra chuyện, tòa nhà này đã bị triều đình phong tỏa, ta đã cầu ân điển của hoàng thượng, chuộc nó lại, đồ đạc bên trong đều không sao, chưa bị động qua, Uyển Uyển, sau này nàng cứ an tâm ở trong nhà mình nhé, tuy phụ thân và mẫu thân nàng không còn, nhưng ta sẽ chăm sóc chu toàn cho nàng, không cần lo lắng.”

Khương Uyển Xu nghe Lâm Chiếu Thần nói vậy thì ngây người một chút, thấp giọng nói: “Không, nơi này không phải nhà của ta nữa, ta đã không còn nơi nào để về từ lâu rồi.”

“Nơi nào có ta, nơi đó chính là nhà của nàng.” Lâm Chiếu Thần nói rất tự nhiên, “Tạm thời nàng cứ ở chỗ này trước, chờ ta xử lý chuyện ở An Dương xong, ta sẽ dẫn nàng về Yến Châu, đến năm sau nàng hết hiếu kỳ, ta sẽ lấy nàng qua cửa.”

Khương Uyển Xu toát mồ hôi lạnh, nhịn không được lùi lại hai bước, cố gắng cách Lâm Chiếu Thần một chút: “Ta, ta không muốn gả cho ngươi!”

Truyện chỉ đăng tại strawberrybh.wordpress.com và tại wattpad @ Kyoonglee, được edit bởi dzitconlonton và beta bởi Cẩm Hi. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Lâm Chiếu Thần khẽ mỉm cười, như thể đang nhìn một đứa nhỏ không hiểu chuyện, kiên nhẫn dỗ dành nàng: “Uyển Uyển, nàng đã quên rồi sao, tối hôm đó chúng ta đã da thịt thân thiết rồi, nàng không gả cho ta, thì còn có thể gả cho ai đây? Nàng yên tâm, ta sẽ không để nàng phải thất vọng đâu.”

Đầu Khương Uyển Xu ong ong, sắc mặt hồng nhuận, lắp bắp nói: “Khi đó là ta hồ đồ, ta, ta không trách người khác, đời này ta cũng không có ý định lập gia đình, ngươi, ngươi... Triệu phu nhân nói, ngươi muốn cưới Tuyên Hoa công chúa, hôn kỳ đã định rồi, ngươi không thể lấy ta.”

“Ta sẽ không lấy công chúa.” Giọng điệu của Lâm Chiếu Thần lạnh nhạt, nhưng Khương Uyển Xu lại nghe ra sự độc đoán thường ngày của hắn, “Người ta muốn cưới, mãi mãi chỉ có một mình nàng, Uyển Uyển, bất kể thế nào đi chăng nữa, nàng là của ta.”

Khương Uyển Xu cất bước chạy ra cửa.

Vừa chạy được hai bước, một bàn tay to lớn từ sau lưng vươn tới, bắt lấy nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.