Biểu Thúc Luôn Bắt Nạt Ta Đến Phát Khóc

Chương 18: Chương 18




Editor: dzitconlonton

Beta: Cẩm Hi

Hiện tại nàng là thể diện của Lâm gia ta, không còn liên quan gì tới Khương gia nữa

Băng lụa mỏng rủ xuống, che giường lụa hoa.

Khương Uyển Xu quay mặt vào trong, cả người gần như bị chăn che kín mít, co rúm lại không nói lời nào.

Lâm Chiếu Thần đi vào, bọn nha hoàn đều lui xuống.

Hắn mang theo một bát thuốc: “Thuốc đã nấu xong rồi, nào, mau uống khi còn nóng đi.”

“Không cần.” Đầu Khương Uyển Xu vẫn vẫn trốn trong chăn, giọng nói rầu rĩ.

“Đây là thuốc xua hàn khí, bên trong cho thêm rất nhiều táo đỏ, ngọt lắm, không đắng chút nào đâu, Uyển Uyển, đừng giở trò nữa, mau ngồi dậy uống thuốc.”

Nàng vẫn nói, “Không.”

Lâm Chiếu Thần trầm mặt xuống, vươn tay xoay người Khương Uyển Xu lại.

Lại thấy mắt nàng sưng đỏ, trên mặt đầy nước mắt. Hắn mềm lòng thở dài.

Nhưng giọng điệu nói chuyện vẫn nghiêm khắc: “Nàng còn không biết xấu hổ sao mà khóc, ai bảo nàng tự ý, nhất định không cho ta đi theo, tự mình chạy ra ngoài chơi, nàng nhìn xem, bị người ta bắt nạt thành như vậy, nói đi, về sau còn dám nữa không?”

Nước mắt Khương Uyển Xu càng chảy càng nhiều, nàng xoay người ngồi dậy. Tóc nàng vừa mới gội xong, mới lau khô, vẫn còn hơi ẩm, rơi xuống như nước chảy, che đi bờ vai gầy gò, đáng thương.

Nàng rưng rưng nhìn Lâm Chiếu Thần: “Biểu thúc, cầu xin thúc một chuyện, thúc có thể cho phép ta không?”

Giọng điệu Lâm Chiếu Thần nhẹ nhàng: “Chỉ cần ta có thể làm được thì ta sẽ không cự tuyệt nàng.”

“Sau khi ta chết, thúc có thể chôn ta và phụ mẫu cùng một chỗ được không, ta cũng không cần thúc thắp hương đốt giấy cho ta đâu, chỉ cần chôn cất cho ta là được rồi, ngày sau một nhà ba người chúng ta đoàn tụ, ta ở dưới Cửu Tuyền sẽ biết ơn thúc.” Nàng nghẹn ngào nói.

“Rầm” một tiếng, Lâm Chiếu Thần nặng nề đặt chén lên bàn, phát ra tiếng vang rất lớn, thuốc bên trong cũng văng ra.

“Nàng đừng có nằm mơ, nàng chết rồi, cũng phải vào phần mộ tổ tiên của Lâm gia ta, tương lai chôn cất cùng một chỗ với ta, về phần phụ mẫu nàng, ta cũng mặc kệ bọn họ, mặc cho bọn họ làm cô hồn dã quỷ, từ nay về sau không nơi nương tựa.” Giọng Lâm Chiếu Thần chứa đầy tức giận, gần như làm Khương Uyển Xu sợ hãi.

Nàng sững sờ một chút rồi bật khóc: “Ta chết rồi, ngươi còn muốn bắt nạt ta sao, sao ngươi lại xấu xa như vậy. chứ”

“Câm miệng!” Lâm Chiếu Thần không thể nhịn được nữa, quát lớn, “Đang yên đang lành, nói cái gì chết với không chết, vô duyên vô cớ tìm xui xẻo cho mình, nếu còn nói bậy bạ nữa, ta sẽ đánh nàng đấy.”

Khương Uyển Xu giật nảy mình: “Ta không muốn sống nữa, ngươi nhìn ta như vậy, sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ, ai cũng có thể giẫm lên ta, bọn họ, bọn họ làm nhục ta như vậy, ta còn mặt mũi nào nữa, mặt của Khương gia đều bị ta hủy sạch rồi.”

Lâm Chiếu Thần trầm giọng nói: “Uyển Uyển, hiện tại nàng là thể diện của Lâm gia ta, không còn liên quan gì tới Khương gia nữa. Hừ, trên đời này, không ai có thể làm nhục thể diện của Lâm gia ta, ta không cho phép, nàng chờ xem đi. Ngoài ra, nếu nàng không muốn uống thuốc, vậy để ta cho nàng uống, lại đây.”

Khương Uyển Xu nghe được Lâm Chiếu Thần muốn đút cho nàng, không nói hai lời, run rẩy nâng chén thuốc lên, bóp mũi nuốt xuống.

Canh thuốc quả thật đúng như lời Lâm Chiếu Thần nói, không đắng, sau khi uống xong thì trong bụng ấm áp, khuôn mặt Khương Uyển Xu hơi khôi phục một chút huyết sắc, có chút ửng đỏ như cánh hoa đào.

Nhìn bộ dáng ủy khuất của nàng thật sự vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, Lâm Chiếu Thần nhịn không được dùng ngón tay chọc một cái vào má nàng.

Khương Uyển Xu hôm nay đặc biệt tức giận: “Ngươi lại phi lễ với ta, ta biết rồi, tâm tư của ngươi cũng giống mấy người đó, có phải cảm thấy hiện giờ thân phận của ta thấp hèn, mà ngươi quyền cao chức trọng, có thể tùy ý làm bậy với ta, tìm mọi cách trêu chọc ta hay không.”

“Ta không có.” Lâm Chiếu Thần có chút đau đầu, nhẫn nại giải thích.

“Ngươi có, ngươi nhốt ta, khinh thường ta, ngươi xem ta là cái gì, chim trong lồng của ngươi, đồ chơi trong lòng bàn tay, không có một tí tôn trọng ta, ngươi có khác gì những người đó không?”

Lâm Chiếu Thần nhớ tới ngày đó lúc Khương Bất Mẫn bị nữ nhi này làm tức giận đến giậm chân, thường xuyên dùng chân trước đánh nàng một trận, chân sau lại cẩn thận từ tốn dỗ dành nàng, cuối cùng bây giờ Lâm Chiếu Thần cũng cảm nhận được tâm tình của Khương Bất Mẫn rồi.

Hắn cứng mặt, giọng nói lạnh băng nghiêm khắc: “Nàng nói sai rồi, ta tất nhiên khác với những người đó, ta còn tệ hơn bọn chúng, ta chẳng những giam cầm nàng, khinh thường nàng, mà ta còn muốn cưới nàng, đem nàng nhốt cạnh ta cả đời.”

Khương Uyển Xu giật mình, hiện tại nàng thật sự rất buồn, thay vào đó, nàng ngừng khóc, cắn chặt môi, quay mặt đi, không muốn nhìn Lâm Chiếu Thần nữa.

Lâm Chiếu Thần sờ sờ tóc nàng, hơi thở dài, sau đó đi ra ngoài.

Ánh mặt trời bên ngoài dày đặc, tràn ra khắp mặt đất như dát vàng.

Lâm Chiếu Thần cảm thấy phiền não, từ năm mười bốn tuổi hắn đã theo phụ thân chinh phạt nơi sa trường, từ trước đến nay bình tĩnh trầm ổn, rất ít khi bị cảm xúc chi phối như vậy. Nhớ tới Khương Uyển Xu, hắn vẫn tức giận mà cũng có chút đau lòng, cuối cùng cứng rắn kìm nén, ép ý niệm trong đầu quay về dỗ nàng lại.

Đến đại sảnh phía trước, Lâm Chiếu Thần ngồi xuống.

Thị vệ kéo bốn nha hoàn lên. Các nàng bị roi đánh đến máu chảy đầm đìa, ngay cả đường cũng không đi được, thấy Lâm Chiếu Thần, còn phải quỳ xuống, đầu gục xuống đất, run rẩy.

“Có biết sai ở đâu không?” Trên mặt Lâm Chiếu Thần không có biểu tình gì, nhưng trên người tất nhiên có một cỗ uy hiếp dọa người, tất cả mọi người trong đại sảnh sợ tới mức tĩnh như ve mùa đông.

Nha hoàn tên là Miên Xuân giãy giụa dập đầu: “Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ không bảo vệ tốt cô nương, khiên cô nương bị kinh hãi, nô tỳ đáng chết tội.”

Lâm Chiếu Thần lạnh lùng nói: “Ta vốn nên ban cho các ngươi cái chết, nhưng Uyển Uyển mềm lòng, nếu nàng biết thì sẽ lại đau buồn, nên sẽ tha mạng cho các ngươi, chỉ đem các ngươi trục xuất khỏi phủ.”

Bốn nha hoàn nghe vậy, mặt như tro tàn, so với vừa rồi bị tra tấn rồi còn thống khổ hơn, nhưng không dám lên tiếng.

Lâm Chiếu Thần nâng mắt lên, dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn quanh mọi người trong sảnh, “Chỉ một lần này, không có lần sau nữa, tương lai Uyển Uyển sẽ là phu nhân của ta, các ngươi phải coi nàng như là ta, che chở cho nàng hơn ta, nếu ai còn dám sơ suất nữa, khiến nàng bị thương dù chỉ một sợi tóc, nhất định giết không tha, các ngươi đều nghe rõ rồi chứ.”

“Vâng!” Đám người thị vệ vú già trong đại sảnh đồng thanh đáp ứng.

“Được rồi.” Ánh mắt Lâm Chiếu Thần lại quay lại, nhìn nha hoàn quỳ rạp trên mặt đất, chậm rãi nói, “Giờ các ngươi nói cho ta biết hôm nay có chuyện gì, cứ nói hết ra, không được bỏ sót nửa điểm.”

——————————

Mùa hè nắng đẹp, sông Kim Thủy tựa như mạ vàng, xứng đáng với tên gọi. Cành liễu trên bờ rủ xuống nước, thỉnh thoảng có một con cá từ lòng sông nhảy lên, cắn lá liễu kia, dẫn đến một tiếng nước vang lên, văng tung tóe khắp nơi.

Tầng trên của Lâm Tiên Các, hôm nay được người ta bao, hết sức yên tĩnh.

Một gian lan can ở chính giữa vây quanh một tầng màn che lụa mềm mại, giống như sương trắng che khuất cảnh tượng trong phòng, người bên ngoài nhìn không thấy bên trong, nhưng người bên trong có thể nhìn rõ bên ngoài.

Trên lan can trải đệm da dê nhỏ, phía trên đặt gối sợi tơ vàng, Khương Uyển Xu dựa vào gối tựa, dựa vào lan can, vẻ mặt vẫn rầu rĩ, mất hứng.

Lâm Chiếu Thần bưng tới một đĩa thủy tinh, đặt các loại kẹo nhỏ tinh xảo: “Nào, ăn kẹo đi.”

Khương Uyển Xu quay mặt đi: “Không ăn, đau răng.”

Lâm Chiếu Thần sờ tóc nàng: “Còn giận à, tâm nhãn thật nhỏ.”

Khương Uyển Xu tránh sang một bên, dùng đôi mắt ngập nước trừng hắn: “Nam nữ thụ thụ bất thân, đừng có lúc nào cũng sờ đầu ta.”

Lâm Chiếu Thần khẽ nở nụ cười: “Được rồi, đừng giận nữa, mau nhìn kìa, thuyền rồng sắp chèo tới rồi.”

Tiếng chiêng trống từ phía hạ lưu đang tới gần, tiếng người lái thuyền hò hét vang dội hùng hồn.

Dân chúng dần dần tiến sát vào bờ, vừa kiễng chân nhìn, vừa nghị luận: “Sao thế nhỉ, đã qua Đoan Ngọ rồi, sao còn có đua thuyền rồng nữa? Thật hiếm thấy.”

Tin tức của gã sai vặt ở tầng dưới Lâm Tiên Các đặc biệt linh thông, thò đầu ra khỏi cửa sổ ra, lớn tiếng nói: “Không ngờ các ngươi cũng xem náo nhiệt, có một vị đại lão gia, hắn nói hôm qua chưa nhìn thấy thuyền rồng, nên hôm nay đã chi một số tiền lớn để đội thuyền rồng đua lại lần nữa, này này, lão gia đó ra tiền thưởng rất cao, các ngươi nhìn xem, thuyền hôm nay còn nhiều hơn cả ngày hôm qua nữa.”

Quả nhiên, thuyền rồng rẽ nước đi đến, đua nhau vượt sông, từ xa nhìn lại, không dưới bảy tám mươi chiếc, nhiều gấp đôi hôm qua.

Hán tử trần truồng, đứng trên đầu rồng, đánh trống, mồ hôi đầy người. Các tay lái thuyền khàn giọng hò hét, cơ bắp trên cánh tay phồng lên, dùng hết sức chèo thuyền, bọt nước bắn tung tóe gần như che khuất thuyền.

Dân chúng đúng lúc gặp chuyện lạ đều reo hò.

Lâm Chiếu Thần đặt tiền thưởng cho người đứng đầu là năm mươi lượng hoàng kim, con số này đối với những người chèo thuyền kia mà nói, quả thực làm bọn họ điên cuồng, bọn họ từng người liều mạng huy động mái chèo, muốn chạy về phía trước.

Chèo tới mặt sông trước Lâm Tiên Các, biết kim chủ lão gia kia đang ở trên nhìn, những người chèo thuyền càng thêm kích động. Có hai chiếc thuyền rồng đang đến gần, mái chèo hai bên bỗng nhiên đụng phải nhau, sau đó chỉ thấy hán tử hai bên đánh nhau, xé rách đùn đẩy lẫn nhau, thuyền rồng lắc lư nửa ngày, “Tõm” một cái, cùng nhau lật úp.

Dân chúng trên bờ vui vẻ không đỡ được, cười to.

Phía trên hành lang, tuy rằng trong lòng Khương Uyển Xu còn tức giận, nhưng ánh mắt cũng không tự chủ được mà bị hấp dẫn, thấy thuyền kia lật, nàng có chút lo lắng, vén màn lụa che mềm ra, thoáng thò đầu ra ngoài.

Những hán tử rơi xuống nước giống như vịt, chỉ chốc lát sau liền nhao nhao nổi lên, hợp lực lật thân thuyền lại, sau đó trèo lên, lớn tiếng la hét, định tiếp tục chèo thuyền.

Người dân cười lớn hơn.

Khương Uyển Xu không khỏi mỉm cười.

Đột nhiên, nụ cười của nàng đông cứng lại.

Dưới tàng liễu bên bờ, có một nam tử áo xanh, mặt mày tuấn tú, khí độ trong sạch cao quý, gió thổi qua làm cành liễu lướt nhẹ qua thanh sam, công tử người như ngọc.

Đó là Tiết Trì.

Hắn ta lẳng lặng đứng ở đó, bên ngoài đám người huyên náo, ngẩng đầu lên, nhìn Khương Uyển Xu.

Khoảng cách xa xôi như vậy, kỳ thật không thể rõ sắc mặt của hắn ta, nhưng ánh mắt hắn ta nóng rực, chạm thẳng vào lòng Khương Uyển Xu.

Trái tim Khương Uyển Xu co rút đau đớn, nàng run rẩy một chút, đè lại ngực mình.

Giọng Lâm Chiếu Thần vang lên bên tai: “Uyển Uyển, làm sao vậy, không thoải mái ư? Trông sắc mặt nàng không tốt lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.