Biểu Tiểu Thư Luôn Rất Bận

Chương 4: Chương 4: Quyển 1: Tướng quân biểu tỷ của ta (4)




Quân Tử Thư nằm vài ngày, cuối cùng cũng có thể xuống giường hoạt động.

Ninh Thanh Hoan đối xử với nàng như đồ dễ vỡ, thật cẩn thận chăm sóc.

“Uyển Nhi muội muội, ta chọn quần áo cho ngươi, hôm nay ngươi mặc bộ này nha.”

Ninh Thanh Hoan đặt quần áo trước mặt Quân Tử Thư, Quân Tử Thư gật đầu.

“Uyển Nhi muội muội, lại đây, xuống giường cẩn thận một chút, chúng ta đi ra ngoài phơi nắng.”

Sau khi Quân Tử Thư đổi quần áo xong, Ninh Thanh Hoan vươn tay về phía Quân Tử Thư, chuẩn bị kéo nàng đi cùng.

Quân Tử Thư gật đầu, nắm tay Ninh Thanh Hoan, đi theo nàng về phía trước.

Quân Tử Thư cảm thấy, nàng giống như trở thành búp bê khổ lớn của tiểu biểu tỷ vậy.

“Phơi nắng dưới ánh dương sẽ thoải mái hơn một chút, gió thổi sẽ không bị đau đầu chứ?”

Ninh Thanh Hoan ngồi ở bên cạnh Quân Tử Thư, cẩn thận hỏi.

“Không sao đâu, tỷ tỷ, ta sắp khỏe rồi.”

Quân Tử Thư lắc đầu, híp mắt, đắm mình trong ánh mặt trời.

“Ngươi trông rất gầy, ăn nhiều vô, di chuyển nhiều hơn và bồi bổ cơ thể thật nhiều mới được.”

“Vâng, đều nghe theo tỷ tỷ.”

Nhu thuận trăm phần trăm, Quân Tử Thư nở một nụ cười ngọt ngào.

[Ui... Không biết vì sao nhìn thấy cảnh này, tôi cảm thấy hơi dè dặt đến phát sợ.]

Tiểu Hoa Tiên.

[Hả?]

Cậu có cái miệng rất to.

Tiểu Hoa Tiên yên lặng trong chốc lát, âm thanh của trẻ con vui sướng vang lên.

[Ký chủ như vậy rất đáng yêu! Rất nhu thuận! Quả là băng tuyết thông minh minh nguyệt thanh phong phong hoa tuyết nguyệt... Nguyệt... Nguyệt sao kim hi!

Tóm lại là vừa liên kết vừa rất có văn hóa nhưng thật ra không biết đang nặn ra cái lời khen gì.

Thành ngữ nghe muốn đánh người.

[Tôi không nói không nói nữa, ký chủ cô cứ tiếp tục!]

Trong đầu an tĩnh lại, Quân Tử Thư nghiêng về phía Ninh Thanh Hoan một chút, phơi nắng cho thoải mái dễ chịu.

[Ký chủ ký chủ!]

Không phải cậu đã nói cậu ngừng nói rồi sao?

[Ểeeeeee cái này phải nói, nam chính bọn họ đang đến đây, ngay ngoài cửa.]

Biết rồi.

Quân Tử Thư hơi ngồi thẳng, trong đầu hiện lên bản vẽ phân chia đương kim thế lực.

Quốc gia này được gọi là Ứng Thiên, hoàng đế hiện tại trung niên chính trực, sống rất tốt, sinh cũng không nhiều, tổng cộng có sáu đứa con gồm ba nam ba nữ.

Đại hoàng tử là trưởng tử, tức là thái tử, rồi sau đó là Nhị công chúa, Tam công chúa, Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử và cuối cùng là Lục công chúa.

Miễn là thái tử không ngu xuẩn liền có thể danh chính ngôn thuận lên ngôi.

Nhưng Ngũ hoàng tử là nhân vật chính, đã định trước thái tử này phải nguội lạnh rồi.

Quân Tử Thư không thích Ngũ hoàng tử, cũng không muốn Ninh Thanh Hoan tiếp xúc với Ngũ hoàng tử, càng không muốn bọn họ đứng bên Ngũ hoàng tử kia, trở thành trợ thủ đắc lực cho hắn sau này.

Người Quân Tử Thư xem trọng là Tứ hoàng tử, thái tử năng lực bình thường, đôi khi còn ngu xuẩn. Tuy Tứ hoàng tử hơi xảo quyệt nhưng có cái tâm tàn nhẫn có khả năng làm hoàng đế, chỉ là mệnh không được tốt.

Trong lòng Quân Tử Thư nảy ra ý tưởng, nếu Ninh Thanh Hoan nhất quyết muốn gả cho người trong hoàng thất, có thể lấy Tứ hoàng tử.

Tứ hoàng tử chết trong bao vây của tặc phỉ và dịch bệnh tai họa, vừa tiêu diệt phỉ xong, vết thương chưa lành lại không may nhiễm dịch, không điều trị mà chết.

Ngũ hoàng tử còn chưa lăn lộn với đối thủ này, đối thủ liền tự mình treo.

Nếu thay đổi vận mệnh của hắn, vậy thì hắn chắc chắn có thể cạnh tranh với Ngũ hoàng tử, đến lúc đó xem Ngũ hoàng tử xoay người như thế nào.

Trong lòng Quân Tử Thư bàn tính đánh vang, khóe miệng khẽ nhếch.

“Tiểu thư, Ngũ hoàng tử bọn họ tới tìm tiểu thư, nói rằng mời tiểu thư cùng đi đạp thanh*, đang chờ ở trong phủ.”

*đạp thanh (踏青): đi chơi hội đạp thanh trong lễ tết Thanh minh.

Thược Dược trở lại, đứng bên ngoài tiểu đình truyền lời.

Nếu Ninh Thanh Hoan muốn đi, vậy thì chắc chắn Quân Tử Thư sẽ đi theo, nhưng thân thể nàng hiện tại vẫn chưa khỏe, không thể ra ngoài.

Phải làm sao bây giờ đây? Chỉ có thể giữ Ninh Thanh Hoan ở lại thôi.

“Đạp thanh à.”

Trên mặt Ninh Thanh Hoan mang ý cười, hảo bằng hữu tới rủ nàng đi chơi, tất nhiên nàng muốn đi rồi.

Nàng vừa đứng lên, bàn tay bị một bàn tay nho nhỏ mềm mại kéo lại.

“Tỷ tỷ, ngươi phải đi ra ngoài sao?”

“Ơ...”

Ninh Thanh Hoan do dự, biểu muội thế này không thể chạy ra ngoài chơi, vạn nhất lại chơi đến hỏng thì làm sao bây giờ.

Nhưng các bằng hữu đang gọi khiến nàng đặc biệt động tâm.

“Vậy tỷ tỷ ra ngoài đi, thật đáng tiếc, Uyển Nhi không thể đi với ngươi.”

Quân Tử Thư mất mát cúi đầu, rồi buông tay Ninh Thanh Hoan.

“Tỷ tỷ nhớ chơi vui vẻ, trở về có thể kể chút chuyện thú vị với ta cũng được rồi.”

Quân Tử Thư ngẩng đầu, cười nói với Ninh Thanh Hoan.

Ninh Thanh Hoan tức thì mềm lòng, tâm tình biểu muội rõ ràng đang hạ xuống, lại còn mạnh mẽ giữ tinh thần cười với nàng, cực kì đáng thương.

“Thật ra... Thật ra... Không muốn tỷ tỷ ra ngoài đâu, muốn tỷ tỷ ở nhà với ta, nhưng Uyển Nhi không thể ích kỷ như vậy.”

Quân Tử Thư cắn môi, bộ dạng ủ rũ.

“Không sao mà, không phải chỉ là đạp thanh thôi sao, hôm nay không thể đi thì có thể đi hôm khác, chờ lúc thân thể ngươi tốt rồi chúng ta lại đi chơi cùng nhau. Hôm nay ta ở nhà với ngươi, ta sẽ nói trước với bọn họ một tiếng, nói rằng hôm nay ta sẽ không đi.”

Ninh Thanh Hoan sờ mặt Quân Tử Thư, bước nhanh ra ngoài đình.

[Hay cho một tuyệt thế bạch liên hoa điềm đạm đáng yêu, thật tuyệt vời!]

Tiểu Hoa Tiên reo hò.

Quá khen quá khen.

[Ký chủ, nếu nàng ấy thuận nước đẩy thuyền rời đi thì làm sao bây giờ?]

Tôi một giây té xỉu cho nàng ấy xem.

[Lợi hại.]

Ninh Thanh Hoan là người có tính khí ăn mềm không ăn cứng, tính cách vô cùng bướng bỉnh, nếu ngươi ngang ngược với nàng thì nàng sẽ càng ngang ngược, chỉ cần nhẹ nhàng cầu xin nàng, nàng sẽ không còn cách nào nữa.

Quân Tử Thư thực sự nghiêm túc thiết lập tạo hình tiểu bạch hoa, tuy nhu nhược là điểm Ninh Thanh Hoan không thích nhất, nhưng trên phương diện nào đó lại là vũ khí sắc bén tuyệt hảo để khắc chế tính cách của nàng.

“Biểu muội của ngươi sinh bệnh nên ngươi sẽ không đi chơi với chúng ta?”

Ngũ hoàng tử vẻ mặt mê man, chưa nói tới biểu muội đến từ đâu, Ninh Thanh Hoan không phải là người có thể an tâm ở nhà chiếu cố người ta nha.

“Ừ, hôm nào chúng ta tái hẹn đi.”

Ninh Thanh Hoan liếc nhìn Bùi Tú Vân trong đám người, mình càng quyết tâm không đi chơi hôm nay.

Ai muốn chơi cùng với nữ nhân này, phiền muốn chết.

“Ngươi không thể để a hoàn chiếu cố nàng sao, trong phủ của ngươi sẽ không thiếu người hầu hạ.”

Vẻ mặt tiểu công tử mặc cẩm y không cao hứng lắm, hắn là nhi tử của Lễ bộ thị lang, quan hệ rất tốt với Ninh Thanh Hoan.

“Ta chỉ muốn tự mình chiếu cố nàng, hôm khác sẽ đi cùng mà.”

“Biểu muội kia của ngươi là nhân vật nào mà lại có thể khiến ngươi quý giá như vậy, làm chúng ta muốn tiếp kiến.”

“Nàng bệnh nặng mới khỏi, đi lại chưa thuận tiện, hôm nào chúng ta đi chơi cùng nhau thì ta sẽ đưa nàng tới, giới thiệu cho các ngươi nhận thức.”

“Đồng ý, mà nàng đến từ đâu, trước kia chưa nghe nói ngươi có biểu muội.”

“Đến từ địa phương khác, nơi đó gặp tặc phỉ, cả nhà nàng gặp nạn. Sau khi ta đưa nàng cùng đi chơi, các ngươi đừng không biết điều hỏi về cha mẹ người ta.”

“Vậy à, đã hiểu.”

Một đám người nghe được hóa ra là cô nữ, không còn hứng thú tiếp tục truy vấn gì nữa.

“Thanh Hoan tỷ tỷ quả là một người tốt, thật lương thiện.”

Bùi Tú Vân mỉm cười, giọng nói thích thú mang theo chút mềm mại vô cùng êm tai.

Ninh Thanh Hoan nhếch mép cười cho có lệ.

Ninh Thanh Hoan thật sự không thích Bùi Tú Vân, nhưng nàng ta quan hệ lại không tồi với những người khác. Bùi Tú Vân yếu đuối, Ninh Thanh Hoan biết mình không thể cứng rắn trào phúng với nàng ta, nếu không sẽ bị bằng hữu và mọi người chỉ trích thêm nên luôn luôn lấy lệ với nàng ta, chỉ có một số người thân cận mới biết nàng không thích Bùi Tú Vân.

Ninh Thanh Hoan và Ngũ hoàng tử thân nhau, Ngũ hoàng tử lại thích mang theo Bùi Tú Vân, những người khác trong tiểu đoàn thể bọn họ cũng rất thích nàng ta, Ninh Thanh Hoan không biết Bùi Tú Vân có mị lực từ đâu ra nhưng cũng chỉ có thể cam chịu sự tồn tại của nàng ta.

Ninh Thanh Hoan đuổi các thiếu niên thiếu nữ đi, rồi trở lại sân trong đình nhà mình.

Quân Tử Thư an tĩnh ngồi bên trong chờ Ninh Thanh Hoan quay về. Thấy Ninh Thanh Hoan đã trở lại, đứng lên, trên mặt có vài phần vui mừng.

Ninh Thanh Hoan cảm thấy tốt hơn rồi, sự buồn bực khi nãy nhìn người đáng ghét kia dần tan biến.

“Uyển Nhi muội muội, ta đến đây.”

“Cảm ơn tỷ tỷ đã ở lại với ta.”

“Cảm tạ cái gì nha, lúc ta thấy Bùi Tú Vân cũng định không muốn đi rồi. Đạp thanh mang theo nàng ta, cố tình để mình ngột ngạt mới có thể đi.”

Ninh Thanh Hoan đảo mắt khinh thường, kéo Quân Tử Thư ngồi xuống cùng nhau, tiếp tục phơi nắng.

Quân Tử Thư gật gật đầu, giả vờ ngây thơ, nhưng trong lòng đang suy nghĩ đến Bùi Tú Vân.

Bùi Tú Vân là nữ nhi của muội muội Hiền phi thân mẫu của Ngũ hoàng tử, lúc mười tuổi được Hiền phi mang theo bên người, ý tứ của Hiền phi không cần nói cũng biết.

Hiền phi cũng không chắc muốn Bùi Tú Vân gả cho Ngũ hoàng tử, nàng ta muốn dùng Bùi Tú Vân đi lôi kéo người khác, nếu Bùi Tú Vân có thể câu dẫn tim của ai thì gả người đi, người kia phải ở bên nàng ta cũng tức là bên phe Ngũ hoàng tử này đây.

Nếu Bùi Tú Vân phải gả cho Ngũ hoàng tử, Hiền phi cũng cho phép nhưng nàng ta sẽ không cho phép Bùi Tú Vân trở thành chính phi của Ngũ hoàng tử, bởi vì vị trí chính phi này, nàng ta để lại cho Ninh Thanh Hoan.

Bùi Tú Vân thích Ngũ hoàng tử, cũng biết rõ thân phận mình không thể trợ lực gì nhiều cho hắn, trừ phi nàng ta gả cho người khác mượn sức vì Ngũ hoàng tử, nhưng nàng ta rõ ràng không muốn. Nàng ta đã sớm chuẩn bị gả làm trắc phi hoặc làm thiếp của hắn, trong lòng thầm hận không thôi với Ninh Thanh Hoan, người có thể trở thành Ngũ hoàng phi này.

Ngũ hoàng tử tuy thích Bùi Tú Vân, trong lòng có rất nhiều ý kiến với Ninh Thanh Hoan nhưng không thể không cưới Ninh Thanh Hoan, mà cưới cũng chỉ là hư tình giả ý.

Quân Tử Thư muốn nói, hai hài tử Bùi Tú Vân và Ngũ hoàng tử này chỗ nào cũng tốt, chỉ là bây giờ còn chưa thể chết thì hơi đáng tiếc.

Tác giả có đôi lời muốn nói:

Quân muội: hai đứa này rất ngoan, nhưng chết vẫn tốt hơn.

Hoa Hoa editor: suy nghĩ của Quân thật đáng sợ, nhưng mà tui thích:3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.