Editor: K.N
Beta: Hoa Bạch Quang
Ninh Thanh Hoan vừa tỉnh giấc liền cảm thấy bản thân tinh thần sảng khoái*. Âm thanh luôn nghe thấy đêm qua và cảnh tượng không thể nào quên tựa như chỉ là một giấc mộng không thật bị nén sâu vào kí ức. . Ngôn Tình Hài
*nguyên văn: thần thanh khí sảng (神清气爽)
Ninh phu nhân nói cấm túc, Ninh Thanh Hoan liền thành thành thật thật không ra khỏi cửa, ngồi trong đình vừa phơi nắng vừa chép Nữ giới, Quân Tử Thư thì đứng ở bên cạnh nhìn nàng viết.
Biểu tỷ chép mấy thứ này rõ ràng không hề để tâm, tốc độ rất nhanh. Tuy rằng chữ viết gọn gàng xinh đẹp nhưng lại giống như sao chép đáp án bài tập, hoàn toàn có lệ.
“Được rồi, hôm nay liền chép nhiêu đây thôi. Thược Dược, đưa vào cho ta.”
Ninh Thanh Hoan xoa xoa cổ tay có hơi đau nhức của mình, phân phó tỳ nữ bên cạnh.
Đại nha hoàn tay chân lanh lẹ thu dọn đồ đạc rồi cất đi, khi trở lại còn bưng hai khay điểm tâm, phía sau thì có nha hoàn bưng một ấm trà xanh.
Cuộc sống ở thời cổ đại thực ra rất nhàm chán, hể ngồi xuống liền ngồi gần cả một buổi sáng hoặc cả một buổi chiều. Quen nếp thì thấy cũng được, không quen sẽ thấy bản thân muốn mốc meo.
Quân Tử Thư thích ứng cũng không tệ, tuy nàng cảm thấy là mình mới mười ba tuổi mà sống như bảy mươi ba tuổi vậy.
“Muội muội có thể thêu thùa sao?”
Quân Tử Thư gật đầu, nàng không thể nhưng cái thân thể này nữ công cũng được lắm.
“Vậy ngươi thêu cho ta xem được không?”
“Được.”
Quân Tử Thư có chuyện mới phải làm, chính là thêu chút đồ để cho Ninh Thanh Hoan xem.
Nàng định thêu thứ gì đó lên khăn tay rồi đưa cho Ninh Thanh Hoan, nhưng vẫn chưa nghĩ ra sẽ thêu cái gì.
“Tỷ tỷ muốn hình dạng gì?”
“Ờm... Thêu một con thỏ đi, được không muội muội?”
“Vâng, tỷ tỷ có vẻ rất thích con thỏ nhỉ.”
Quân Tử Thư nhớ tới chiếc mặt nạ thỏ mà Ninh Thanh Hoan mua cho. Hình như Ninh Thanh Hoan thật sự rất thích con thỏ, dù nàng cho rằng con thỏ có phần không hợp với hình tượng của Ninh Thanh Hoan.
“Ừ, bởi vì chúng nó rất đáng yêu.”
Ninh Thanh Hoan cong đôi mắt, nhìn chăm chú vào Quân Tử Thư.
Thêu con thỏ cũng không khó, tuy nữ công của Quân Tử Thư không thể so sánh với các tú nương phường thêu, nhưng hình thêu cũng rất sống động, dáng điệu ngây thơ đáng yêu.
Ninh Thanh Hoan vô cùng vui vẻ để khăn tay vào vạt áo trước ngực của mình, lại phấn khởi lấy ra thêm một cái màu trắng khác.
“Muội muội, việc tốt thường đi đôi nha, lại thêu cho ta một cái nữa.”
Quân Tử Thư bất đắc dĩ, đành phải thêu một con thỏ với tư thế khác cho Ninh Thanh Hoan.
Cuộc sống không có gì thay đổi, nếu thật sự phải nói điều gì đã biến hóa, thì đó chính là sau khi Quân Tử Thư ở cả đêm với Ninh Thanh Hoan liền trở thành khách quen trong phòng luôn.
Ninh phu nhân kinh ngạc việc Ninh Thanh Hoan lại có thể thân cận với Quân Tử Thư như vậy, nhưng cũng chỉ là hai tiểu cô nương mà thôi.
Mới đầu Quân Tử Thư ngủ không được quen lắm, bởi vì tướng ngủ của Ninh Thanh Hoan cũng không phải đặc biệt tốt, lúc thì gác chân lên đùi của nàng, lúc thì ôm eo nàng.
Thời gian dần trôi, Quân Tử Thư cũng đã quen. Dù cho Ninh Thanh Hoan có động như thế nào cũng có thể ngủ đến trời đất đen kịt.
Việc khiến cho Quân Tử Thư không thể yên lòng chính là miếng ngọc bội nằm trong tay Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử không cử ai đến trả lại, Quân Tử Thư cũng không thể đi đòi, chỉ có thể coi như ngọc bội đã bị đánh mất.
Tiểu Hoa Tiên vẫn luôn theo dõi, biết là ngọc bội bị đặt trong ngăn tủ của Tứ hoàng tử.
Quân Tử Thư nghĩ rằng có lẽ Tứ hoàng tử đã quên mất sự tồn tại của miếng ngọc bội này. Ninh Thanh Hoan đã cho nàng một cái mới, hiện tại đang được nàng mang trên cổ.
Chẳng mấy chốc đã đến mùa hạ.
Nhóm quý phu nhân ở kinh thành không có việc gì làm liền thích tổ chức những buổi tiệc nhỏ tụ hội đến náo nhiệt, thưởng thức cảnh xuân xong lại đến nhìn ngắm phong cảnh mùa hạ. Một năm bốn mùa hoa luôn nở, bọn họ ấy mà mãi hân hoan.
Ninh Thanh Hoan và Quân Tử Thư đều nhận được lời mời yến tiệc ngắm sen*, chủ nhân yến hội này là Nhị công chúa, mọi người không thể nể mặt không đi.
*nguyên văn: thưởng hà yến (赏荷宴)
Ninh Thanh Hoan và Quân Tử Thư ăn mặc trang điểm một phen, ngồi lên xe ngựa rồi đi dự tiệc.
Ninh Thanh Hoan một thân lam sắc khiến cho nàng trở nên nhu hòa hơn, giữa lông mày mang theo anh khí, bước chân vững vàng.
Kỳ thật Ninh Thanh Hoan chuộng mặc hồng y, nhưng hồng y rất nổi bật, nàng không muốn trở thành tiêu điểm ở yến hội. Ước gì tất cả mọi người không chú ý đến nàng, thế nhưng điều đó không có khả năng, mặc kệ diện mạo xinh đẹp hay thân phận của nàng đều quyết định phải trở thành tâm điểm giữa đám đông.
Quân Tử Thư mặc xiêm y cùng màu với Ninh Thanh Hoan, ngoài kiểu dáng có chút khác nhau thì y sam rõ ràng giống nhau, nhưng hai người lại thể hiện ra vị đạo không cùng một dạng như vậy.
Vòng eo Quân Tử Thư tinh tế, đi bộ tác phong nhẹ nhàng như thanh lan thổ lộ âm thầm. Ninh Thanh Hoan thì mang đến cảm giác mạnh mẽ hơn rất nhiều, rõ ràng đây là màu lam nhạt hàm xúc uyển chuyển nhưng lại có thể mặc thành cảm giác lóa mắt.
Không nói chuyện thì cũng cười ứng phó các phu nhân, cũng may nàng không có thân phận gì, những vị phu nhân này cũng không hứng thú lắm, đều tập trung vào vài người.
Khi Quân Tử Thư nhìn thấy Tứ hoàng tử thì mới biết hóa ra ngày hôm nay Nhị công chúa cũng mở tiệc chiêu đãi khách nam.
Tứ hoàng tử vẫy tay với Quân Tử Thư, Quân Tử Thư do dự không biết nên đi hay không.
Hẳn là Tứ hoàng tử muốn trả lại ngọc bội cho nàng, vừa rồi Tiểu Hoa Tiên thông báo nói hắn có mang theo ngọc bội bên người.
Quân Tử Thư cân nhắc một lát, vẫn quyết định lấy lại ngọc bội. Luôn có dự cảm rằng nếu để ngọc bội ở chỗ của Tứ hoàng tử thì sẽ có chuyện không hay xảy ra.
“Tỷ tỷ, ta sang bên kia một chút. Tứ hoàng tử dường như có chuyện muốn nói với ta.”
Quân Tử Thư thấp giọng nói với Ninh Thanh Hoan đang ở bên cạnh. Vốn dĩ Ninh Thanh Hoan muốn cùng đi với Quân Tử Thư nhưng nàng phải ứng phó với những người khác, chỉ có thể bảo Quân Tử Thư đi nhanh về nhanh.
Bên kia hồ sen, Quân Tử Thư và Tứ hoàng tử vẫn đang duy trì khoảng cách không gần không xa.
“Uyển Nhi muội muội, ngọc bội này là của ngươi có phải không?”
Quả nhiên, Tứ hoàng tử từ trong lòng ngực lấy ra ngọc bội, quơ quơ trước mặt Quân Tử Thư.
“Đúng vậy, ở chỗ của Tứ ca ca sao? Ta bị đánh mất vào đêm đó, mà thời gian cũng đã lâu rồi.”
Quân Tử Thư mở to mắt, giả vờ như rất kinh ngạc.
“Vẫn chưa tìm thấy cơ hội thích hợp nào để trả về nguyên chủ. Đây, bây giờ trả lại cho ngươi, sau này nhớ giữ cho kỹ.”
Tứ hoàng tử đưa ngọc bội cho Quân Tử Thư, nàng nhận lấy rồi đặt trong ngực mình.
“Đã không còn chuyện gì, ngươi trở về đi.”
Tứ hoàng tử cong mắt, thoạt nhìn thực ôn nhu.
So với bộ dạng giả vờ ôn nhu của Ngũ hoàng tử mà nói, Tứ hoàng tử trông như bất cần đời nhưng thật ra là người rất cẩn thận, tương đối chí mạng.
Trái tim thiếu nữ của Quân Tử Thư không dao động, nhưng lại nổi lên lòng thương hại.
Mùa hè sang năm, người này sẽ dẫn binh dẹp loạn, cuối cùng lại chết ở vùng dịch.
Quân Tử Thư nghĩ mình có thể giúp hắn, nhưng với tình huống hiện tại thì nàng không có cách, bởi vì nàng vẫn chưa có bất kỳ thế lực nào, lại càng không thể đi theo bên cạnh Tứ hoàng tử.
Quân Tử Thư sóng mắt lưu chuyển, nghĩ được một ý tưởng hay.
“Tứ ca ca, ngươi có tin vào kiếp trước kiếp này hay không?”
“Hả?”
Tứ hoàng tử sửng sốt như không hề nghĩ tới Quân Tử Thư sẽ nói như vậy.
“Nếu có kiếp trước, ta nhất định đã gặp qua ngươi.”
“Thật sao?”
Tứ hoàng tử cảm thấy hứng thú, đứng đó lắng nghe.
[Đợi đã*, ký chủ, cô đang tán tỉnh à?]
*nguyên văn: kiều đậu ma đại (桥豆麻袋).
Không phải, đang cứu người.
“Nếu chưa từng gặp qua ngươi, vì sao trong đầu của ta...”
Quân Tử Thư tiến lên vài bước, kéo gần khoảng cách với Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử nhìn thấy tiểu cô nương ở trước mặt hắn nói năng quanh co, tuy rằng không biết vì sao lại chuyển biến nhưng khá thú vị.
“Vì sao trong đầu của ta luôn hiện lên hình ảnh ngươi tử vong.”
“Phốc, khụ khụ khụ.”
Tứ hoàng tử bị sặc nước bọt của chính mình, ho đến mặt đỏ rần.
Phim tình yêu đột nhiên biến thành phim kinh dị hẳn là trông như thế này.
“Uyển Nhi muội muội ngươi...”
“Mùa hè năm sau, cẩn thận một chút.”
“Có ý gì?”
Cổ nhân vốn dĩ có chút mê tín, bộ dáng của Quân Tử Thư lại vô cùng chân thành, khiến cho Tứ hoàng tử nhịn không được tin tưởng vài phần.
“Mùa hè năm sau, trước khi xuất phát ngươi đến tìm ta. Ta chỉ có thể cảm giác được một chút, ta không làm được bất cứ điều gì. Nhưng mà Tứ ca ca, ngươi phải sống.”
Quân Tử Thư một bộ nghiêm trọng, nói xong liền rời đi, không cần biết cảm thụ của Tứ hoàng tử là như thế nào.
Nhân sinh như hí, toàn dựa diễn kỹ.
Nếu Tứ hoàng tử không tin, vậy thì Quân Tử Thư chỉ có thể tiếc nuối bỏ nhiệm vụ chi nhánh, dù rằng nàng thật sự rất muốn đưa Ngũ hoàng tử và Bùi Tú Vân lên trời.
[Ký chủ, tôi cảm thấy sau này cô đi làm bói toán cũng rất có tiền đồ nha.]
Hừ, trừ phi cậu cho tôi năng lực tiên tri.
Quân Tử Thư đi xa một chút, đứng bên hồ sen.
Nước cũng không phải rất trong suốt, nhiều đóa hoa sen ở trên mặt nước, có hồng có xanh, gọn gàng giữa trung tâm, rất xinh đẹp.
“Uyển Nhi muội muội, không nghĩ tới ngươi sẽ làm ra chuyện như vậy.”
Một giọng nói vang lên bên tai Quân Tử Thư, khiến cho nàng cảm thấy khó hiểu.
Người nọ mặc một thân xiêm y lục sắc, mặt mày mang vẻ vui sướng khi gặp người mắc họa, không phải Bùi Tú Vân còn có thể là ai.
Quân Tử Thư hoang mang, nàng ta định làm gì, muốn làm chuyện gì à?
“Ta đã thấy, ngươi đừng ngụy biện. Ngươi lại có quan hệ với Tứ hoàng tử như vậy, ngươi làm như thế không khiến chúng ta thất vọng sao?”
???
Cái chiêu thức gì đây? Đang nói gì thế? Làm ai thất vọng cơ?
“Thanh Hoan tỷ tỷ có một muội muội như ngươi, thật mất mặt.”
Tiểu Hoa Tiên, ả ta đang nói cái gì vậy?
[Tôi cũng không biết nha. Thật kỳ lạ, mạch não của chúng ta với mạch não của ả ta có thể không chung tuyến đường.]
“Có ý gì?”
“Uyển Nhi muội muội, ngươi nên biết, Thanh Hoan và Ngũ ca ca là bằng hữu tốt.”
“Ừ, vậy thì sao?”
“Quan hệ giữa Tứ hoàng tử với Ngũ ca ca không được tốt lắm, tại sao ngươi có thể có quan hệ như vậy với hắn? Còn trao đổi tín vật định tình!”
Quân Tử Thư đã hiểu, Bùi Tú Vân hẳn là hiểu lầm việc Tứ hoàng tử trả lại ngọc bội cho nàng thành tặng ngọc bội cho nàng.
Quân Tử Thư buồn cười, việc này có liên quan gì đến Bùi Tú Vân, nàng ta dựa vào đâu mà chỉ trích?
Hừ, đang lo lắng không có cơ hội để Ninh Thanh Hoan cách xa Ngũ hoàng tử, lần này tốt rồi, cơ hội tự đưa đến trước mặt.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Quân muội: Màn trình diễn của tôi vẫn luôn không ngừng.
Editor có lời muốn nói:
Tuần trước máy tính nhà tui bị hỏng nên giờ mới có chương cho mọi người.
Mà không liên quan, tết đang đến, tui trông chờ Tiểu Phu Tử come back nhất đó, yay!