Có thể là do tối hôm qua ngủ quá muộn, nên khi d[d[lqd[ nàng vốn định ngủ đến đủ giấc, kết quả lại bị Vương bà đánh thức.
Ngẩng đầu nhìn lên, trời mới tờ mờ sáng thôi mà. Sao lại hành hạ sớm vậy nha!
Nàng mè nheo ngủ tiếp lại bị Vương bà tử kéo rời giường. Được rồi, Phó Nghiên nàng đành chấp nhận vậy.
Dưới sự giúp đỡ của Vương bà tử, Phó Nghiên mặc hỷ phục vào, tiếp theo một đám nha hoàn phục dịch nàng rửa mặt, trang điểm. Phó Nghiên nhìn họ một cây, hai cây, ba cây, bốn cây trâm. . . . . . Vẫn chen vào trên đầu nàng, cuối cùng kết thúc với 12 cây.
Vào lúc giữa trưa, thời tiết nóng gắt.
Lúc đắp khăn voan lên chờ kiệu hoa tới cửa, Phó Nghiên đột nhiên muốn đi nhà xí: “Vương bà tử, ta đi nhà xí.”
Mặt Vương bà tử bất đắc dĩ: “Đi đi.”Tiếp đó lại gọi Lâm Nhi: “Biểu tiểu thư đang đắp khăn voan, ngươi theo nàng đi.”Kêu người nào không tốt lại gọi Lâm Nhi, trong lòng Phó Nghiên cực kỳ vui vẻ.
Đến nhà xí, Phó Nghiên thay quần áo gia đinh, Lộ Lộ thay hỷ phục, đắp khăn voan lên.
Cái gọi là treo đầu dê bán thịt chó chính là như vậy!
Nhìn Lộ Lộ lảo đảo phải nhờ Lâm Nhi dìu dắt dần dần đi xa, Phó Nghiên cũng nhanh chóng chạy đến cửa sau.
Người làm trong phủ đều bị điều đến Tiền viện, cho nên nơi này không có người nào canh giữ, nàng chạy trốn không cần tốn nhiều sức.
Ra khỏi cửa sau theo hẻm nhỏ, Phó Nghiên lặng lẽ ở phụ cận cửa chính nhìn Lộ Lộ đang được Lâm Nhi đỡ lên kiệu hoa, mặc dù kèn đang tấu hỉ nhạc, nhưng làm người nghe không khỏi phiền lòng, cũng làm cho Phó Nghiên hồi tưởng lại kiếp trước của mình.
Bởi vì có đời trước, nên có đời này. Tứ đại hỷ sự trong đời diễn ra trong một đêm động phòng hoa chúc, từ tâm cảnh, từ ý nguyện, buồn vui luôn không giống nhau, hoặc bi hoặc hỉ chỉ ở vì một người.
Đội ngũ rước dâu chậm rãi rời đi, cữu cữu mời tam cô lục bà vào nhà chiêu đãi,
Phó Nghiên mới buông xuống hòn đá treo lơ lửng trong lòng mấy ngày nay, đi tới phủ đệ của Vương Nham.
Đúng lúc Ngự Sử đại phu đã đi dự hỷ sự của nàng, chỉ còn lại Vương Nham ở trong phủ.
Trước đại môn một gã sai vặt mở cửa, thấy Phó Nghiên đang mặc quần áo gia đinh, vẻ mặt khinh thường nói: “Ngươi là nô tài nhà nào? Đến tìm ai?”
Phó Nghiên cũng không tức giận, vẻ mặt hòa khí: “Vị tiểu ca này xin giúp ta chuyển lời tới Đại công tử nhà ngươi, nói hắn đã xảy ra chuyện lớn, Lộ Lộ đột nhiên bệnh nặng.”
Gã sai vặt kia đánh giá nàng một vòng: “Ngươi chờ đó.”
Nói qua liền đóng cửa đi vào.
Phó Nghiên ở cửa ra vào đợi một lát lâu người kia mới đi ra: “Công tử nhà ta gọi ngươi vào.”
Nàng dưới sự hướng dẫn của gã sai vặt đến thư phòng của Vương Nham.
Phó Nghiên vùi đầu đi vào, giọng nói Vương Nham hết sức nghiêm trọng: “Ngươi nói là thật sao?”
Chiêu này của Lộ Lộ thật có tác dụng. Chỉ là, cảm giác là lạ, bọn họ nhất định có chuyện gì gạt nàng!
Hắn thấy nàng cười, giọng nói nghiêm nghị mang theo gấp gáp: “Ngươi trả lời mau!”
Phó Nghiên ngẩng đầu nhìn hắn: “Là giả!”
Lúc này hắn mới thấy rõ là Phó Nghiên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng: “Không phải hôm nay ngươi phải thành hôn sao? Tại sao ăn mặc như vậy?”
Phó Nghiên xoay người chuẩn bị ngồi xuống, “Tại sao là ngươi d[d[lq[d? Tại sao ngươi ở chỗ này?”
Từ lúc tạm biệt Bạch Dự ở cửa thành, nàng cảm thấy bọn họ hẳn rất khó khăn gặp lại nhau, không ngờ, hắn lại ngồi ở chỗ này, uống trà, nghe Phó Nghiên nói chuyện với Vương Nham, dáng vẻ giống như đang chờ xem kịch vui.
Bạch Dự không nói lời nào, cười yếu ớt khẽ gật đầu với nàng.
Quả thật còn gặp lại nhau! Nên nói thế nào đây? Là quá trùng hợp sao?
“Các ngươi biết nhau sao?” Vương Nham kinh ngạc.
“Đương nhiên là biết.” Phó Nghiên cảm thấy có chút xấu hổ, liền thuận miệng đáp lời.
“Các ngươi quen biết thế nào?” Vương Nham tiếp tục hỏi.
“Phó. . . . . .”
Bạch Dự vốn muốn trả lời, lại bị nàng đoạt trước: “Nói rất dài dòng, không phải ngươi hỏi Lộ Lộ? Ngươi mới vừa hỏi cái gì?”
“Ta hỏi, không phải hôm nay ngươi phải thành thân sao? Tại sao ăn mặc như vậy?
Lộ Lộ đâu?” Vương Nham vào vấn đề chính, Phó Nghiên liền nhanh chóng trả lời.
“Nàng gả đi rồi.”Phó Nghiên bình tĩnh trả lời khiến hắn kinh ngạc không thôi,
“Ngươi lại gạt người phải không?”
“Ta lừa ngươi cái đại đầu quỷ nha! Nếu như không phải là Lộ Lộ giúp ta, ta làm sao có thể trốn ra được, còn ăn mặc như vậy.”
Phó Nghiên nói xong lời này, hắn không nói hỏi nữa.
“Ngươi nói rõ đầu đuôi sự tình cho ta nghe đi, ta phải đi tìm nàng ấy.” Vương Nham đột nhiên thốt lời làm Phó Nghiên giật mình, tiện tay bưng một tách trà lên tỉ mỉ kể chuyện.
Dứt lời.
“Nàng đến Lâm Châu rồi hả?”
Phó Nghiên gật đầu một cái.
“Vương An, chuẩn bị ngựa.” Hắn xoay người mở cửa kêu lên.
“Ngươi muốn đuổi theo sao?” Phó Nghiên thuận miệng hỏi, trong lòng khó tránh khỏi có chút bận tâm, vốn định ở lại nhà hắn. Nhưng hắn lại đi, nàng biết trốn ở đâu đây.
“Ngươi đi rồi vậy ta phải làm thế nào?” Phó Nghiên bất lực nhìn hắn, “Lộ Lộ bảo ngươi chứa chấp ta mà.”
“Nếu như ta không đi cứu Lộ Lộ, nàng ấy rất có thể trở thành thê tử của người khác.”
Nàng kinh ngạc nhìn hắn: “Tỷ ấy trở thành thê tử của người khác có liên quan gì tới ngươi? Ngươi không thích tỷ ấy mà.”
“. . . . . . .” Vương Nham không nói gì.
Phó Nghiên trợn mắt nhìn hắn: “A, thì ra ngươi thích Lộ Lộ.”
Hắn cũng không nói chuyện.
Phó Nghiên trầm tư hồi lâu, không thể làm gì khác.
“Nếu cô nương không ngại thì đến phủ của Bổn vương đi, dầu gì cũng có chỗ an thân. Lại nói, bọn họ cũng không dám tìm đến Dự vương phủ của ta.” Lời này của Bạch Dự khiến Phó Nghiên bị dọa sợ đổ mồ hôi lạnh toàn thân, tách trà trong tay, cũng bị nàng quăng xuống đất.
“Vương. . . . . . Vương. . . . . . . Vương Gia? Dự. . . . . Dự vương gia? Bạch. . . . . . . Bạch Dự?” Hắn lại là Dự vương.
“Ừ.” Bạch Dự gật đầu đáp lời.
Bạch Ngọc? Bạch Dự! Thì ra hắn không phải bán ngọc, là Phó Nghiên nghe lầm.
Vốn định quỳ xuống hành lễ, Vương Nham lại mở miệng: “Đúng, đúng, đúng, vương phủ so với nơi này của ta an toàn hơn nhiều.”
Phó Nghiên hung hăng nhìn chằm chằm Vương Nham, sau đó nhìn Bạch Dự cự tuyệt: “Như vậy không tốt lắm đâu.”
“Có cái gì không tốt lắm, như vậy mới phải tốt nha! Vương phủ so với nhà ta an toàn hơn nhiều. Ngộ nhỡ ngươi bị phụ thân ta phát hiện, không chừng còn bị bên ngoài biết. Ngươi còn muốn vác tội danh bỏ trốn nữa sao?”
Mặc dù Vương Nham đang nóng nảy, nhưng hắn nói không sai.
“Vậy làm phiền Vương Gia rồi.” Nói xong nàng liền hành lễ.
Phó Nghiên khẽ ngẩng đầu, thấy Vương Nham nói năng tùy tiện cười: “Ta nói đại tỷ ngươi cũng đã mệt rồi, bây giờ ta có thể đi được chưa?”
Vương Nham vội vã đi ra ngoài, còn để lại một câu: “Vương Gia, quỷ phiền toái này giao cho ngươi vậy.”
Vương Nham nói thình lình, một câu “Đại tỷ” của hắn chọc tức Phó Nghiên.
Hắn mới là đại tỷ, tổ tông mười tám đời cộng thêm đời sau của hắn cũng là đại tỷ!
Chỉ là nàng cũng hơi mệt, tính tình Phó Nghiên thế nào Bạch Dự đã biết, bây giờ bày ra bộ dáng tiểu thư khuê các, cũng là dư thừa. Nhưng lễ nghĩa vẫn không thể thiếu.
Bạch Dự đứng dậy lạnh nhạt nói: “Phó cô nương, xin mời.”
Hắn đã biết nàng tên Phó Nghiên?
Phó Nghiên cẩn thận đi theo sau lưng Bạch Dự ra khỏi phủ, ngồi trong xe ngựa trầm mặc không nói gì.
Cho đến khi hắn mở miệng hỏi nàng: “Tại sao chạy trốn trong ngày thành hôn?”
Hắn hỏi như vậy, ngược lại Phó Nghiên cũng không cần thận trọng cái gì: “Tại sao ngươi biết tên thật của ta?”Bạch Dự cười yếu ớt nhìn nàng:“Ngươi chưa trả lời câu hỏi của Bổn vương.”
Phó Nghiên cúi thấp đầu: “Không dám.”
“Tiểu thư Tướng phủ có cái gì không dám.”
Nàng không đáp lại.
“Từ ngày tạm biệt ở cửa thành nghe ngươi nói tên mình là Mạc tiểu thư Lộ Lộ, ta đã biết ngươi nói dối rồi. Ta đã nghe nói Đại tiểu thư Tướng phủ dung mạo khuynh thành, mặc dù ngươi cũng coi là xinh đẹp, đẹp hơn ngươi ta đây cũng đã thấy nhiều, vốn tưởng rằng chỉ là hư danh nói chơi, thấy chân nhân liền biết liễu chân ngụy (hàng giả). Ta hỏi Vương Nham, thì ra là biểu tiểu thư.”
Thì ra, không chỉ có một mình Phó Nghiên cảm thấy Lộ Lộ xinh đẹp. Mạc Lộ vang danh thật xa nha.
Bạch Dự lạnh nhạt nói, con ngươi sâu thẳm của hắn nhìn nàng, “Phó cô nương có thể trả lời vấn đề của Bổn vương chưa?”
Hắn đã hỏi như vậy rồi, Phó Nghiên đương nhiên không có lý do gì cự tuyệt rồi.
Phó Nghiên cúi đầu nói hết chân tướng, cuối cùng nhận lấy một câu của hắn:“Không hổ là tiểu thư Tướng phủ, Mạc tướng dạy nữ nhi quả nhiên bất đồng!
Tướng phủ tiểu thư không tiểu thư!”
Trên mặt hắn không có biểu tình gì, Phó Nghiên nghe không ra lời này của hắn là châm biếm hay khen ngợi. Nàng không thể làm gì khác hơn ngoài việc bày ra khuôn mặt vô hồn: “Vương Gia quá khen!”
Đến Dự vương phủ, một gã sai vặt tiến lên đón: “Vương thượng.”
Bạch Dự gật đầu một cái.
Còn chưa đợi gã sai vặt gắn bàn đạp vào, Bạch Dự đã tung người xuống xe.
Phó Nghiên theo sau được gã sai vặt dắt xuống, từ bàn đạp đi xuống. Nàng cẩn thận đi theo sau lưng Bạch Dự không dám hé răng, tiến vào vương phủ, bọn hạ nhân thấy hắn liền rối rít hành lễ.
Vào đại sảnh hắn phân phó quản gia mang đến cho nàng vài bộ y phục nữ tử.
Vừa dứt lời, bọn hạ nhân nha hoàn trong phòng rối rít nhìn nàng như nhìn thấy kỳ trân dị bảo. Nàng cảm thấy lúng túng, theo bản năng cúi đầu.
Lúc nàng ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt của Bạch Dự, hình như trong mắt hắn có ý gì đó.
Phó Nghiên ngồi xuống, hớp ngụm trà, cũng không nói chuyện.
Tiếp đó Bạch Dự lại phân phó: “Kêu người dọn dẹp tiêu viện.”
“Vương thượng. . . . . .” Nô tài kia ấp a ấp úng giống như xin phép bọn hạ nhân, như để cho hắn nghĩ lại.
Bạch Dự mặt không chút thay đổi nói: “Còn không mau đi.”
Phó Nghiên vẫn ngồi ở chỗ đó bất động không nói, cho đến khi nàng uống xong một tách trà, hắn mới phân phó nô tì, dẫn Phó Nghiên đi tắm thay y phục.
Nô tì này ăn mặc không giống nô tì khác, vải vóc đồ trang sức trên người đều là hàng thượng đẳng, chắc hẳn đây chính là đại nha hoàn trong phủ.
Tiêu viện quả thật danh xứng với thực, cả vườn đều là cây trúc xanh biếc, tĩnh mịch an tĩnh, làm cho lòng người cảm thấy lạnh lẽo.
Đại nha hoàn xoay người lại, thấy gương mặt hài lòng của Phó Nghiên đối với tiêu viện, lúc vào phòng mới chậm rãi nói: “Khi trời nóng vương thượng thường đến nơi này ở một thời gian ngắn, nơi này có rừng trúc bao quanh, lầu các cũng xây ở trên nước, rất mát mẻ.”
“Vậy phải đa tạ vương thượng rồi.” Phó Nghiên cười dịu dàng , nhìn nàng: “Chắc cô nương là người thân cận vương thượng? Không biết phải xưng hô thế nào?”
Nàng ta vừa nhìn nô tì khác mang vật dụng hằng ngày vào phòng, vừa đáp: “Bình thường đều hầu hạ bên cạnh vương thượng, lần đầu bị điều tới hầu hạ người khác, nô tì gọi là Nhĩ Điềm.”
Bình thường luôn hầu hạ người cao quý nhất trong vương phủ, hôm nay phải hầu hạ Phó Nghiên, trong lòng nhất định là không cam lòng. Chỉ là tại sao Bạch Dự phải đưa nha hoàn cận thân của mình đến chỗ nàng, tùy tiện đưa một người là được, kiếp trước khi nàng gả đi, nàng cũng không mang theo nha hoàn cận thân rồi khỏi tướng phủ, nàng cũng không làm gì nhiều, bình thường muốn làm gì cũng có người làm thay, mà tìm được một nha hoàn tâm phúc bên người cũng không dễ, vì vậy nàng cũng không muốn.
Sau khi rửa mặt xong, Nhĩ Điềm giúp nàng thay một bộ y phục màu lam tay dài, sau đó chải đầu kiểu Lăng Vân, đầu mang đầy kim sắc, đợi đến khi Nhĩ Điềm rời khỏi d[d[lq[d, Phó Nghiên mới đưa tay lên đầu gở tất cả xuống, chỉ chừa trâm cài Kim Mẫu Đan.