Biểu Tiểu Thư Tướng Phủ

Chương 10: Chương 10: Khắc sâu lúc suy nhược




Mùng bảy tháng bảy là ngày tiết nữ nhi, Lộ Lộ dùng cơm tối xong liền trang điểm diêm dúa lòe loẹt ra khỏi cửa, mà Phó Nghiên lại một thân một mình quan sát con nhện to kia phun tơ kết lưới.

“Nghiên Nghiên. . . . . . Nghiên Nghiên. . . . . .”

Phó Nghiên d[d[lqd từ trong mộng tỉnh lại, mơ màng ngẩng đầu nhìn thấy Mạc Lãng đứng ở bên cạnh, rất là kỳ quái nha, theo lý thuyết, ngày tốt cảnh đẹp như vậy, biểu ca nên ra bên ngoài quyến rũ cô nương xinh đẹp mới phải, năm nay lại đi đánh thức Phó Nghiên. Đang muốn hỏi tại sao hắn lại ở chỗ này, Mạc Lãng lại mở miệng trước: “Còn chưa kết lưới sao?”

Nàng cúi đầu nhìn, nhện to ở trong hộp không nhúc nhích, sống hay chết cũng không biết.

Nàng bất đắc dĩ “Ừ” một tiếng.

Nàng cho là hắn muốn mượn dịp này cười nhạo Phó Nghiên một phen, không ngờ hắn chỉ cười nhạt nói:“Cái hộp này từng đựng gì?”

Lúc này nàng mới nghĩ tới, cái hộp này có vấn đề, nàng còn tưởng rằng nhện to sẽ không bị trúng dược.

Đột nhiên trong lòng hoảng hốt, không biết làm sao, trong nháy mắt nàng nhớ tới một điều, nàng phải cạo tóc làm ni cô sao?

Phó Nghiên nhìn Mạc Lãng cười nói: “Thuận theo ý trời thôi, muội cũng không cưỡng cầu gì. Đúng rồi, sao huynh không ra ngoài?”

“Đã đi nhưng về rồi, bên ngoài đều là dong chi tục phấn, không có ý nghĩa.” Mặt hắn không biểu cảm nói.

“Một khi đã như vậy, dù sao huynh ở nhà cũng rảnh rỗi không có việc làm, không bằng đi theo muội ra ngoài đi.”

Phó Nghiên cũng không tin bên ngoài đều là dong chi tục phấn, hắn ghét bỏ người dong chi tục phấn, vậy trước kia còn chạy tới kỹ viện làm gì.

Thật ra thì, kể từ khi Tinh Nguyệt nhảy núi, cho dù hắn đã thay đổi tính nết, tính tình cũng đã thay đổi, nhưng nhiều khi nàng không nắm chắc biểu ca lắm. Nàng luôn cảm thấy trên mặt biểu ca còn có một cái mặt nạ, hắn giấu tâm sự của mình ở trong lòng, bình thường bày ra bộ dáng cà lơ cà phất, cữu cữu phân phó chuyện gì hắn liền tuân mệnh làm theo. Lộ Lộ nói như vậy gọi là người có không có linh hồn, Phó Nghiên cũng không phản đối.

Lại mâu thuẫn ở chỗ, hắn luôn làm cho nàng cảm thấy hắn rất bận rộn, nhưng còn làm cho nàng thấy hắn đang chơi bời lêu lỏng.

Mạc Lãng gật đầu một cái: “Vậy thì đi thôi.”

Đợi Phó Nghiên trang điểm xong xuất phủ, mới phát hiện nữ nhi tiết năm nay so với năm trước thì náo nhiệt hơn một chút.

Trên đường đa số là nam nữ trẻ tuổi, phần lớn nữ tử đều cầm theo một hoa đăng, xung quanh cũng treo rất nhiều đèn lồng màu sắc tạo hình khác nhau. Ngàn vạn ngọn đèn dấy lên, trong thiên địa rực rỡ như một tấm gấm vóc bảy màu, sáng như ngọc lưu ly. Người bán hàng rong trên đường hét lớn, mọi âm thanh ánh sáng của đêm nay làm Kinh Thành trở nên tràn đầy sức sống và phồn vinh.

Trong miệng Mạc Lãng nàng biết được lý do tại sao tiết nữ nhi năm nay lại náo nhiệt như vậy, là bởi vì đám công chúa bọn họ muốn cùng dân chúng cùng nhau cầu khéo tay, vốn cũng mời Lộ Lộ đi, nhưng tỷ ấy lại đẩy đùn đi.

Cũng đúng thôi, nếu Lộ Lộ theo khuôn phép cũ đi dự yến hội, đó mới là kì quái.

Nhìn thấy phía trước có náo nhiệt, Phó Nghiên liền bắt đầu tò mò, cho nên liền lôi kéo Mạc Lãng trực tiếp đi tới hướng lầu canh.

Mà Mạc Lãng lại bày ra gương mặt không tình nguyện nói: “Kia không có gì hay đâu.”

Phó Nghiên cũng không quản hắn có tình nguyện hay không, vùi đầu kéo hắn lên trước: “Biểu ca tốt, đi xem một chút đi mà, nói không chừng còn có nữ tử nghiêng nước nghiêng thành đấy.”

Mạc Lãng vẫn không để ý tới nàng, còn tặng cho nàng ánh mắt xem thường: “Muội muốn nhìn mỹ nam chứ gì.”

“. . . . . . .” Không hổ là biểu ca sớm chiều chung đụng, điều này cũng bị hắn đoán được.

Phó Nghiên khẽ mỉm cười, nhìn hắn: “Không phải vậy đâu, phía trước là một vị công tử tao nhã được rồi.”

Vừa dứt lời, hắn liền kéo nàng đến đường trước sạp vẽ: “Nếu như muội có thể chuyển đào mừng thọ, huynh liền đi với muội. Đã biết là có một mỹ nam đứng ở phía trước, vậy mà muội còn băn khoăn người khác, đã ăn trong bát còn nghĩ trong nồi.”

Nghe hắn nói lời này, trong lòng Phó Nghiên thầm mắng hắn không biết xấu hổ, chuyển thì chuyển ai sợ ai.

Kim chỉ nam khẽ gạt, nàng dõi mắt theo, cây kim chỉ nam chậm rãi ngừng lại. Trời giúp nàng nha, quả đào đã được chuyển.

Nàng vui mừng một hồi, sau đó khuôn mặt nở nụ cười nói với Mạc Lãng: “Đây chính là thiên ý nha.”

Đang chờ hắn nhăn nhó khuôn mặt, không ngờ hắn cũng tươi cười gõ nhẹ vào trán của Phó Nghiên, tràn đầy cưng chìu đưa hồ lô nhào đường cho nàng: “Đi thôi.”

Mạc Lãng dắt Phó Nghiên trực tiếp đi tới hướng lầu canh, Phó Nghiên không lo lắng bước đi chậm rãi, vừa đi vừa cắn hồ lô, thỉnh thoảng hỏi Mạc Lãng có muốn ăn hay không, thoạt nhìn hai người rất có dáng vẻ phụ thân dắt tiểu nữ nhi ra cửa.

Nghĩ tới đây Nghiên Nghiên không nhịn được “Xì” cười một tiếng, Mạc Lãng ngơ ngác nhìn nàng, nàng liền cười dữ dội hơn.

Mạc Lãng không hiểu ra sao hỏi nàng: “Sao vậy?”

Nàng vẫn cười trả lời hắn: “Không có. . . . . . . Không có gì, muội chỉ cảm thấy huynh dắt muội như vậy giống như phụ thân dắt nữ nhi.”

Mạc Lãng nhìn nàng nhướn mày cười: “Đúng là không có tư vị giống huynh muội, ngược lại càng giống tình lữ hơn.”

“. . . . . . .” Nàng cũng muốn được như hắn nói.

Sau đó Mạc Lãng đột nhiên ngẩng đầu nói: “Đã tới chậm.”

Lúc này nàng mới phát hiện, thì ra đã đến lầu canh, các công chúa hoàng tử đều đã tan cuộc rời đi, để lại một đám cung nữ thái giám bận rộn ở phía trên, trong lòng hơi có chút mất mát.

“Cũng không có gì đẹp mắt, chúng ta đến hồ Ngọc Minh thả đèn hoa đăng đi.” Mạc Lãng nói đúng, không có gì để nhìn, đi thả đèn hoa đăng thôi, nói không chừng còn có thể gặp được Lộ Lộ đấy.

“Rất lâu rồi muội chưa đến hồ Ngọc Minh.” Từ lúc đào hôn hai lần tới nay đã qua vài tháng, mà thì nàng vẫn bận rộn nhân sinh, không có thời gian đi dạo xung quanh.

Nàng mới nghĩ tới mặt hồ đầy hoa đăng, như tấm màn đen được những viên trân châu lấp lánh vây quanh, trong lòng đã vô cùng phấn khởi chờ mong.

Nhưng đột nhiên nàng nhớ tới hôm nay nàng chưa đến Bách Nhân Đường bắt mạch cho sư nương, ảo não nói với Mạc Lãng: “Muội lại quên bắt mạch cho sư nương. . . . . .”

Còn chưa có đợi Nghiên Nghiên dứt lời, một chiếc xe ngựa từ phía sau nàng chạy như bay tới, Mạc Lãng phản ứng cực nhanh, đẩy Phó Nghiên sang một bên, nàng còn chưa kịp phản ứng, phu xe đã mở miệng mắng to.

“Cẩu nam nữ từ đâu tới, lại dám cản đường!”

Phu xe này nhất định trong ngày thường rất phách lối, mắng chửi người lưu loát như vậy, rõ ràng là hắn đụng vào người khác, lại còn mắng người ta.

Nghĩ tới đây Phó Nghiên không muốn chịu thiệt, nàng muốn tiến lên lý luận, chân lại căng đau, khó khăn đứng dậy.

Mạc Lãng giống như phát hiện nàng có cái gì không đúng, liền tiến lên đỡ nàng dậy đi tới trước xe.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Một nữ tử mặc y phục hoa lệ nhô đầu ra từ trong xe ngựa hỏi.

Phu xe cực kỳ cung kính hồi bẩm, sắc mặt nàng ta trầm xuống một chút, rồi quay sang nhìn Nghiên Nghiên, sau đó nhìn Mạc Lãng rồi nói: “Ta tưởng là chuyện gì, hôm nay tâm tình ta tốt, kéo bọn họ đến một bên đánh một trận, ta phải nhanh chóng trở về phủ.”

Dứt lời, liền có hai đại hán tiến lên, chuẩn bị kéo bọn nàng đến một bên, xem ra nữ tử này không tầm thường rồi. Nhưng mà coi như phụ thân nàng ta là Thiên Vương lão tử đi nữa thì nàng ta cũng không được vô lý như vậy.

“Chậm đã.” Giọng nói của Mạc Lãng trầm xuống, uy nghiêm mười phần nói: “Không biết cô nương là vị thiên kim trong phủ nào?”

“Ta là La Dương Quận chúa.”

Còn tưởng là người nào phách lối bá đạo như vậy, không ngờ là nữ nhi của lão vương gia không hỏi triều chánh đất phong bắc ấp, tuy nàng ta là đường muội d[d[lqd của hoàng thượng, nhưng không lui tới hoàng thất nhiều, lão vương gia bắc ấp chỉ có một nữ nhi, sủng ái có thừa. Nhìn dáng dấp nàng ta chắc là lần đầu tiên vào kinh, mới phách lối như vậy thôi.

“Thì ra là La Dương Quận chúa, nơi này là Kinh Thành không phải bắc ấp xa xôi của người, không phải ngươi nói đánh người liền có thể đánh người.” Phó Nghiên cẩn thận gật đầu.

“Ngươi. . . . . .” Phó Nghiên chỉ là thuận miệng nói mấy câu, nàng ta liền biến sắc, hét lớn vào hai đại tráng hán: “Đánh cho ta!”

Đại hán đi được hai bước liền bị Mạc Lãng đá nằm trên đất.

Quận chúa càng thêm giận sôi, khuôn mặt đỏ bừng: “Các ngươi lại dám đánh người của bản quận chúa, chán sống hả!”

“Quận chúa hà tất phải nói vậy.” Mạc Lãng nở nụ cười chắp tay nói.

“Quận chúa đã không nói đạo lý, đụng người ta không nói xin lỗi thì thôi đi, còn muốn đánh người. Hôm nay nếu người bị đụng là bình dân bách tính, nhất định là bị người đánh chết. Kinh Thành không thể so với đất hoang bắc ấp, bắc ấp chỉ có đất và nước nên vương quyền là lớn nhất, nhưng nơi này là dưới chân thiên tử, Vương Gia, Tướng quân, còn có nhiều người nữa. Nếu người còn phách lối như vậy, sợ là đối với Vương Gia, đối với Quận chúa ngài cũng không chỗ tốt.” Mạc Lãng mỉm cười lý luận, Phó Nghiên đang bốc hỏa nghe hắn nói vậy cũng nở nụ cười.

“Các người lại dám nói chuyện như vậy với quận chúa của chúng tôi. . . . . .” Phu xe tức giận mở miệng.

Hắn mới nói được một nửa, không biết Mạc Lãng ném cái gì đến điểm huyệt của hắn: “Nô tài chết bầm!”

Những nơi đất hoang như bắc ấp chính là không có quy củ, nếu đổi lại là phu xe của Tướng phủ dám chen miệng như vậy, đã sớm bị Vương bà tử mắng chết rồi.

“Ngươi. . . . . . Các ngươi rốt cuộc là ai?” La Dương Quận chúa hốt hoảng nói.

“Người đi đường.” Nàng hỏi, nhưng Phó Nghiên không nguyện ý trả lời, “Hôm nay là ngài đụng ta, bản cô nương là đại nhân không chấp nhất kẻ tiểu nhân, không so đo với người, tránh cho dân chúng nói Tướng phủ của ta bá đạo, mong rằng Quận chúa nói lời xin lỗi.”

“. . . . . .” Nàng ta không nói gì nữa.

“Được rồi, Nghiên Nghiên, đừng làm rộn nữa.” Mạc Lãng nhìn Phó Nghiên lại nhìn La Dương, “Tiểu muội nói chuyện lỗ mãng kính xin Quận chúa tha lỗi, chỉ là, còn như vậy sợ là sẽ đắc tội vương hầu khác, vẫn xin ngài cẩn thận hơn. Sắc trời không còn sớm, Quận chúa sẽ ở tại hành quán sao?”

“Vốn là định ở hành quán, nhưng biểu cô mời ta đến phủ cô ấy, nói là dễ dàng chăm sóc ta...ta cũng thuận theo ý của người đến phủ đệ Ngự Sử đại phu.” Cay cú trong lời nói của La Dương chẳng biết đi đâu, bây giờ nàng ta bày ra bộ dáng khuê tú thục nữ, thấy vậy, Phó Nghiên không khỏi cảm thấy buồn cười.

Có lẽ Mạc Lãng phát hiện khác thường trên mặt nàng, liền quay đầu nhìn nàng hỏi: “Không có sao chứ.”

Hắn hỏi, đương nhiên nàng không thể nói ra lời trong lòng, chỉ có thể lắc đầu một cái: “Không có việc gì, chắc là chân đã bị trật, đau đớn vô cùng, sớm biết như vậy muội sẽ không theo huynh ra ngoài.”Nghĩ tới vị quận chúa chanh chua này còn chưa xin lỗi, trong lòng nàng tất nhiên không vui, cũng may nàng ta nghe ra ý tứ trong giọng nói của Phó Nghiên, chen lấn vào chỗ nàng và Mạc Lãng nở nụ cười tươi tắn nói: “Cô nương chớ trách, là do La Dương lỗ mãng.”

Đã nói tới như vậy, nàng cũng bỏ qua vậy, cho dù trong mắt nàng còn rõ ràng không muốn.

Mạc Lãng gật đầu đưa nàng ta lên xe, Phó Nghiên không ngờ tới lúc nàng ta đi ngang mình còn nói bên tai nàng, nói cực kỳ nhỏ: “Chúng ta chờ xem.”

Nếu không phải Phó Nghiên thính tai, nhất định không nghe rõ, Phó Nghiên nhìn xe ngựa của nàng ta lộc cộc đi xa, không khỏi cảm thán, vị quận chúa này thật không phải người dễ ăn hiếp.

Nàng muốn động đậy một chút, chân lại đau đớn vô cùng. Mạc Lãng thấy thế liền cõng Nghiên Nghiên trên lưng mình, đi tới Bách Nhân Đường, trên đường có vô vàng ánh đèn hoa đăng, chiếu sáng màn trời, ngọn lửa rực rỡ lung linh, làm minh nguyệt cùng thất tinh mờ nhạt. Dưới ngọn đèn sáng, ngày tốt cảnh đẹp, nàng thật hi vọng có thể ở trên lưng hắn mãi.

“Biểu ca.” Phó Nghiên cười nói nhỏ bên tai Mạc Lãng.

“Hả?”

“Huynh nói xem, đời này ta chỉ là muội muội của huynh sao?” Nghiên Nghiên nói bình thản, khuôn mặt mang nét cười.

Mạc Lãng vẫn tiếp tục đi, hắn không trả lời, một hồi lâu quay đầu cười cười: “Nha đầu ngốc!”

Một đường đến Bách Nhân Đường, phu phụ Tiểu Tứ đã ngủ, Mạc Lãng đi bốc thuốc cho nàng, rồi đợi nàng bắt mạch xong cho sư nương mới cõng nàng trở về phủ.

Nàng biết lần này chân của mình bị thương không nhẹ, trong lòng thầm mắng La Dương vô số lần, man nữ bắc ấp, bản cô nương không tính toán với d[d[lqd nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.