Phó Nghiên rửa mặt xong, đi tới trước bàn đọc sách cầm bút viết xuống vài vị thuốc. Bạch Dự ở một bên nhìn không hiểu gì, lo lắng hỏi “Nơi đó của nàng không thoải mái sao, kê đơn thuốc làm gì?”
Phó Nghiên nhìn chằm chằm Bạch Dự, làm Bạch Dự cảm giác mình đã làm sai chuyện gì. Qua một hồi lâu Phó Nghiên mới đáp: “Thuốc tránh thai.”
“Thuốc này không tốt với thân thể, ta sẽ chọn một ngày cưới nàng làm phi.” Phó Nghiên cầm dược đơn trên bàn lên.
Phó Nghiên nhìn hắn ngơ ngác cười:“Chàng chưa hỏi ta có nguyện ý gả cho chàng?”
Đối mặt với lời nói của Phó Nghiên, Bạch Dự có chút không hiểu: “Nàng tức giận sao?”
Tức giận sao? Tức giận vì cái gì? Say rượu rồi ai biết chuyện gì xảy ra? Lại nói đây đều là chuyện sớm hay muộn thôi, chỉ là Phó Nghiên thật sự không muốn gả cho Bạch Dự sớm như vậy, nếu nàng gả cho hắn, hoàng thượng nhất định sẽ hoài nghi cữu cữu và Bạch Dự cùng một phe phái, như vậy sẽ khiến Tướng phủ lâm vào cục diện nguy hiểm. Địa vị của cữu cữu ở trong triều đã khiến hoàng thượng kiêng kỵ, cho nên Phó Nghiên không muốn bởi vì mình mà gây họa cho Tướng phủ.
Phó Nghiên nhìn Bạch Dự cười nhạt: “Không có, chỉ là không muốn ảnh hưởng đến quan hệ giữa Tướng phủ và Vương phủ thôi.” Sau đó lại nhìn chòng chọc nhìn Bạch Dự, “Cần ta kê đơn thuốc cho chàng không?”
“Thôi, ta sợ nàng sẽ hối hận.” Bạch Dự càng hết cách với nàng rồi.
“Đúng rồi, sao chàng dùng năm ngàn lượng hoàng kim bao ta? Chàng có tiền hơn nữa cũng không được phung phí như vậy chứ?” Phó Nghiên đột nhiên chuyển đến đề tài này.
“Năm ngàn lượng ta còn chê ít đó, Nghiên Nghiên nhà chúng ta là vô giá.” Bạch Dự nhìn Phó Nghiên nhéo nhẹ lỗ mũi của nàng một cái, “Tiền là quốc khố, tạm thời mượn dùng, cuối cùng ta sẽ để cho bọn họ phun tiền ra.”
“Chàng có biết quan lớn mở kỹ viện làm buôn bán là ai không?” Phó Nghiên vẫn luôn thắc mắc chuyện này.
“Là Quang Lộc Khanh Phùng Đào.” Bạch Dự bình thản đáp, “Người bên cạnh hoàng thượng, lại cố tình hoài nghi hắn là người bên chúng ta, cho nên phái ta tới tra, đáng tiếc hoàng thượng đã hoài nghi sai rồi.”
“Chuyện của các chàng ta không hiểu.” Phó Nghiên xoay người, viết xong dược đơn.
“Nàng đừng giả bộ trước mặt ta, nàng giả bộ không hiểu, nhưng nàng còn hiểu rõ hơn người khác.” Bạch Dự cầm lấy dược đơn trên tay nàng, “Ta phái người đi lấy thuốc cho nàng.”
***
Từ trong phòng Nhị gia đi ra, Phó Nghiên cười tán gẫu: “Nhan Phù nghe nói Di Xuân Viện này có địa đạo, là để chứa gì?”
Tú bà thờ ơ nói: “Cái này phải xem tình huống thôi.”
Phó Nghiên vẫn cười tiếp tục hỏi: “Mụ biết ở đâu không?”
“Ai!”, tú bà đột ngột hét thảm, sau đó sắc mặt tái nhợt ôm bụng, bộ mặt khổ sở. Tú bà dùng hết hơi sức toàn thân, từ kẽ răng nặn d[dlqd ra một câu nói: tìm Nhị gia, ta muốn thuốc giải.
Phó Nghiên vội vàng chạy về gian phòng của Nhị gia, xin thuốc giải. Nàng cảm thấy, nàng phải nhanh chóng chế ra thuốc giải, nếu độc tính phát tác trước mặt Bạch Dự, không chừng Bạch Dự sẽ lo lắng mắng nàng, mặc dù đến nay thuốc chưa từng phát tác.
Khi đến phòng của Nhị gia, Phó Nghiên học dáng vẻ khi tú bà phát độc, tìm Nhị gia muốn thuốc giải.
Tìm được thuốc giải, Phó Nghiên tra hơn nửa ngày cũng không tìm thấy một manh mối gì. Đối với rượu kia, Phó Nghiên trước cảm thấy rất giống thuốc ở trong sách, nhưng triệu chứng lại không giống, nàng kích động muốn tìm sư phụ của nàng, đáng tiếc người đã không còn.
Phó Nghiên đang chế thuốc, Bạch Dự đột nhiên đi vào, nên ngửi thấy mùi thuốc: “Nàng đang làm gì vậy?”
Phó Nghiên cũng không gấp gáp, nhìn Bạch Dự: “Chuẩn bị nấu thuốc tránh thai.” Đây là lý do Phó Nghiên đã sớm nghĩ ra.
Bạch Dự cau mày nhìn nàng: “Không phải những vị thuốc này.”
Phó Nghiên đoán được hắn sẽ hỏi như vậy: “Không phải cho mình ta uống, kỹ nữ nơi này cũng cần dùng.”
Lúc này Bạch Dự mới cho qua.
Nghe Thành Thành nói, trong viện tử này có Vân Cơ cô nương trở lại từ Tây Vực, kết quả là, Phó Nghiên quyết định đi gặp vị được thành Lạc Dương đồn là tuyệt thế mỹ nhân vô cùng kì diệu.
Đêm tĩnh, Phó Nghiên dẫn theo Thành Thành đi trước phòng của Vân Cơ.
“Mời vào.” Sau khi giọng nói êm ái của Vân Cơ vang lên, Phó Nghiên chậm rãi đẩy cửa vào. Đập vào mi mắt là một thân Hồng Y, nhìn kỹ, Phó Nghiên coi như là hiểu tại sao vị cô nương này có tiếng tăm lừng lẫy như thế, nếu nói là Lộ Lộ là mỹ nhân, vị này chính là mỹ nhân như Lộ Lộ, nàng không thanh thuần mộc mạc giống Lộ Lộ, mà nàng mê người quyến rũ lòng người.
“Vân Cơ cô nương, Nhan Phù đã làm phiền.” Phó Nghiên gật đầu.
Vân Cơ rót cho nàng ly trà, mời nàng ngồi xuống: “Sao lại nói vậy được, Nhan Phù cô nương có thể tới gặp Vân Cơ khiến Vân Cơ thụ sủng nhược kinh.”
Hai người nói chuyện đều rất khách khí, nhưng theo tính cách của Phó Nghiên nên không khách khí được bao lâu: “Nghe nói ngươi là học nghệ ở Tây Vực, về sau chúng ta còn phải quan tâm nhau nhiều.”
“Nghe nói ngươi cũng là người của Nhị gia, nếu là người mình ta cũng sẽ không khách khí. Quan tâm hay không cũng không thể nói rõ, ta cũng mới trở về, không quen thuộc lắm, không bằng chúng ta kết làm bằng hữu. Ngươi gọi ta là Vân Cơ đi, ngươi không phiền ta gọi ngươi là Nhan Nhan chứ.”
Phó Nghiên cảm thấy một tiếng “Nhan Nhan” như nhau thôi, cho nên cảm thấy không có gì không quen:“Tốt, Nhan Nhan.”
Tiếp đó Phó Nghiên lại trò chuyện đôi câu với Vân Cơ.
“Nhan Nhan, sáng mai ta muốn tập luyện vũ điệu, ngươi đi theo ta được không, ta sợ cô đơn không ai nói chuyện.”
Đối với lời mời của Vân Cơ Phó Nghiên rất là vui mừng, cuối cùng có thể quyến rũ được một muội tử, buổi tối có thể đi nhìn nàng biểu diễn, cũng không cần bị Bạch Dự hoài nghi nữa.
Đèn được thắp sáng rực rỡ.
Trong đại sảnh Di Xuân Viện đầy ắp người, công tử trong thành Lạc Dương đều đến đây vì muốn nhìn thấy vị mỹ nữ trở về Tây Vực này.
Đợi đến khi Vân Cơ ra sân, bên trong phòng khách đột nhiên tối đen như mực.
Trong sảnh xôn xao.
Kèm với tiếng đàn du dương, bên trong phòng khách đột ngột bừng lên một luồng hồng quang, trong luồng hồng quang này Vân Cơ một thân hồng y bay lả tả xuống, như một tiên tử hồ điệp xinh đẹp nhẹ nhàng giương nhẹ. Kỹ thuật nhảy múa uyển chuyển mềm mại không xương, điệu nhảy của Tây Vực đặc biệt ở chỗ y phục nhảy múa, bụng lộ ra một khoảng kèm theo đó là đường cong quyến rũ, một cái nhăn mày hay một nụ cười của nàng đều đủ để hòa tan lòng của những người đang ngồi, ai cũng cảm thán đúng là giai nhân đặc biệt.
Phó Nghiên ở một bên nhìn liền sợ ngây người, không thể không cảm thán chuyên nghiệp vẫn là chuyên nghiệp, dáng vẻ này của nàng, chỉ cần cầm theo thứ gì đó phụ trợ, sẽ càng tăng hiệu quả thị giác.
Mà Vân Cơ đang khiêu vũ trên đài, ánh mắt không chớp liếc trộm một nam tử đang đứng trong góc trái. Nam tử kia mặc một thân trường bào xám trắng, đeo bội (đeo ở đai áo) thanh bạch hoàn tư, trên tay cầm ly rượu sứ trắng thỉnh thoảng nhâm nhi mấy ngụm, Phó Nghiên nhìn hai mắt của Vân Cơ, chứa thêm vài phần dụng ý khác.
Phó Nghiên nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Dự, bồng bềnh áo trắng, không chỉ vì gương mặt đó còn bởi vì khí chất đặc biệt trên người hắn.
Vân Cơ phân tâm mấy phần, đang chuẩn bị cầm sợi tơ tiếp tục nhảy múa thì tay có chút trợt không nắm chặt sợi tơ, bất hạnh hơn chính là, sợi tơ thế nhưng đột nhiên tách ra, mắt thấy Vân Cơ sắp bị rớt xuống, cũng may có người đỡ được.
Đợi đến khi Phó Nghiên bừng tỉnh trong kinh sợ, nhìn thấy người tới chính cứu Vân Cơ chính là nam tử mặc áo trắng, chậc chậc, đây là đang trình diễn tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân sao? Đây chính là thoại bản Tử Thượng thường viết vừa thấy đã yêu đi, lần này nam tử cứu nàng, Vân Cơ có thể sẽ lấy thân báo đáp không? Nghĩ tới đây, Phó Nghiên lại không nhịn được nhớ đến Bạch Dự, hơn nữa không thể không nghĩ tới hôm đó sau khi say rượu cùng hắn làm những chuyện như vậy, không khỏi đỏ mặt, sau đó tự an ủi mình, lấy thân báo đáp không đáng tin cậy.
“Không có sao chứ.” Nam tử nhìn Vân Cơ dịu dàng hỏi.
Lúc này Vân Cơ mới nhớ đã xảy ra chuyện gì, vội vàng đa tạ chào một cái. Đợi đến khi biểu diễn xong, Vân Cơ còn chưa kịp thay đổi y phục liền vội vã đi tới đại sảnh, trình diễn đã kết thúc, nam tử đang chuẩn bị rời đi, liền bị Vân Cơ gọi lại: “Xin hỏi tôn tính đại danh của công tử, nếu có cơ hội gặp nhau, Vân Cơ nhất định báo đáp ơn cứu giúp của công tử.”
Nam tử kia dừng bước, nhỏ giọng nói: “Diên Triển.” Nói xong liền sải bước rời khỏi.
“Diên Triển.” Vân Cơ nhấp nháy vài lần trong miệng, thỉnh thoảng cười nhạt.
Phó Nghiên cảm thấy thoại bản tử đã thành hiện thực rồi.
Vân Cơ ngồi ở trước gương chuẩn bị rửa mặt, Phó Nghiên gõ cửa bước vào: “Vừa rồi ta thấy ngươi nhìn chăm chú nam tử kia, thế nào? Đã nhìn trúng người ta rồi sao?”
Trong nháy mắt Vân Cơ đỏ mặt: “Nào có?”
Phó Nghiên nhìn thấy vậy cười nói: “Còn nói không có, biểu tình của ngươi đã bán đứng ngươi rồi, xem đi, mặt của ngươi đã hồng thành cái dạng gì rồi.”
Vân Cơ càng thêm ngượng ngùng: “Ngươi suy nghĩ đi nơi nào rồi?”
Phó Nghiên đùa giỡn nàng: “Cũng không phải là ta suy nghĩ đi nơi nào, ta nói sự thật thôi.”
“Hôm nay, vị Dư công tử kia không có tới sao?” Vân Cơ chuyển sang chuyện khác.
Phó Nghiên hùa theo nàng: “Hôm nay không đến, thế nào?”
“Không có, chỉ là dáng dấp của vị gia này xác thực có chút. . . . . .” Vân Cơ cảm thấy lúng túng không biết nên nói sao.
“Xấu xí sao?” Phó Nghiên vẫn luôn cảm thấy như vậy.
Vân Cơ xoay người đến trước gương, chải bộ tóc dài của mình, “Diên Triển, Diên Triển, hắn còn đến nữa không? Còn có thể gặp được hắn không. . .” Trong lòng suy nghĩ, nhất thời Vân Cơ đã mất hồn.
Phó Nghiên nhìn bộ dáng này của Vân Cơ, không khỏi bật cười “Ha ha ha, ta thấy hồn của người nào đó đã bay đi rồi, không biết là của người nào nha!”
Vân Cơ nghiêng đầu sang chỗ khác, nũng nịu “Ghét, không được nói lung tung, ta sẽ tức giận...!”
“Được rồi được rồi, ta phải đi, có thời gian lại tới tìm ngươi, phải giữ hồn nha, ha ha ha” Nói xong, Phó Nghiên sải bước đi ra khỏi cửa.
Vân Cơ nhìn gương, “Nha, mặt của ta sao đỏ thế, ta không biết. . . . . . Ai ~”
Phó Nghiên đi ở trên đường, phát hiện chỉ có một mình nàng, trong lòng thoáng qua cô đơn.
Sáng sớm hôm sau.
Vân Cơ ngồi ở ngồi trước cửa sổ trang điểm, oản phát, vẽ lông mày, câu mắt, nhiễm môi. Không có y phục hoa lệ chói mắt của đêm qua, càng làm nổi bật lên vẻ đẹp trời sanh quyến rũ động lòng người, vừa thấy đã thương của nàng.
Vân Cơ tới trong viện, hoa anh đào rụng xuống đầy sân, kích thích tiếng lòng. Vân Cơ liền nhớ tới chuyện đêm đó, người đêm đó, xao động trong lòng, tựa như móng vuốt của mèo, vừa thương vừa nhột, khiến nhớ nhung lan tràn, không cách nào ức chế. . . . . .
“Ơ, vị gia này tới rồi! Xuân Thủy, mau hầu hạ!” . . . . . .
Sau điệu múa của Vân Cơ, Di Xuân Viện đã không còn giống ngày xưa, bao nhiêu phú gia công tử, quan lại quyền quý đều đến, khiến tú bà cười nở hoa.
“Vân Cơ cô nương, tới phiên ngươi.” Nha hoàn đi vào gọi.
“Tới liền.” Vân Cơ đứng dậy ra cửa, trong lòng không khỏi khẩn trương.
Âm nhạc vang lên, tơ hồng phiêu xuống. Vân Cơ dịu dàng linh hoạt ngọc thể, bay lượn trên không, như lửa phượng điệp ở trong bụi hoa, nhảy múa, xoay tròn.
Mọi người ở đây đều nín thở trầm ngâm, si ngốc nhìn bóng dáng lửa đỏ.
Vân Cơ lại không cảm thấy vui sướng. Nàng đã nhìn kĩ mỗi góc nhưng không có người nàng cần tìm, “Ở đâu? Hắn không tới sao? Tại sao? Tại sao?” . . . . . .
Liên tiếp mấy ngày, Vân Cơ vẫn không tìm được bóng dáng kia.
Một tay Vân Cơ chống đầu, một tay vuốt vuốt tóc dài qua bả vai, “Ai ~”
“Thế nào? Vân Cơ, sao buồn phiền vậy.” Phó Nghiên nghiêng đầu hỏi.
Vân Cơ muốn nói lại thôi “A, ta. . . . . .Chắc do mấy ngày nay ta nhảy múa mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn rồi.”
“Được rồi, Vân Cơ, ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi ra ngoài dạo một chút, có chuyện thì tìm ta.” Nói xong, Phó Nghiên xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Vân Cơ. Gian phòng trống rỗng, một cỗ nhớ nhung từ từ lan ra, khiến Vân Cơ thở không thông.
Vân Cơ mở cửa sổ, “Ồ! Sao hoa anh đào lại bay tới đây?” Vân Cơ lấy tay tiếp được, nhìn phương hướng hoa anh đào bay tới.
Ai, đó không phải người nàng nhớ nhung sao! Vân Cơ ngơ ngác nhìn hắn, không dám đến gần, sợ một khi tới gần, hắn sẽ giống như một giấc mộng vỡ tan.
“Sao không tới? Không nhớ ta sao?” Khóe miệng của Diên Triển khẽ nhếch lên, cười như không cười đi tới chỗ Vân Cơ, y phục buông lỏng, lồng ngực trắng noãn rắn chắc như ẩn như hiện, khiến Vân Cơ không khỏi đỏ mặt.
Một bông hoa anh đào bay tới, “Tặng ngươi, ta hái hoa anh đào cho nàng, không biết có tính là mượn hoa kính Phật hay không!” Diên Triển trêu ghẹo nói.
Vân Cơ cười khúc khích, nhận lấy hoa anh đào, cúi đầu, “Chàng cảm thấy thế nào!”
“Ta cảm thấy. . . . . . Kỹ thuật nhảy múa của Vân Cơ cô nương rất đẹp, có thể nhảy múa cho một mình ta xem không?”
“Dĩ nhiên, vậy thì phải xem, cầm nghệ của công tử như thế nào rồi...!” Nói xong, nhìn sang cầm trên bàn đá cách đó không xa,.
“Tốt! Cô nương, xin mời.”
“Công tử, xin mời.”
Bên trong viện.
Hoa anh đào bay xuống, tiếng đàn du dương, nhất tĩnh nhất động, một cái nhăn mày một nụ cười, hợp lại thành một điệu nhảy.
Triền triền miên miên, chàng chàng d[dlqd thiếp thiếp. Mập mờ ái muội, nhưng cũng, làm người ta lưu luyến.