Nguyên tấn năm thứ sáu, ngày hai mươi mốt tháng chín âm lịch, thích hợp cưới hỏi.
Lộ Lộ kêu trượng phu của Lâm Nhi ở rể, cũng chỉ là một trò đùa thôi, mặc dù ở nước Nam Tấn nữ tử có địa vị khá cao, nhưng vẫn không cách nào so với nam tử, Lâm Nhi nghĩ đến tôn nghiêm d[d[lqd của trượng phu, nên khi Lộ Lộ mới vừa nói tới thì nàng liền cự tuyệt.
Một buổi sáng tinh mơ, Lâm Nhi bị Vương bà tử kêu lên trang điểm ăn mặc, cũng giống như Phó Nghiên lần trước. Nhưng mà, trên đầu nàng không mang quá nhiều trâm cài, đỉnh đầu đội mũ phượng túc cũng rất xinh đẹp rồi.
“Hai vị tiểu thư, về sau Lâm Nhi không thể hầu hạ hai người nữa, hai người nhớ phải bảo trọng nha.” Lâm Nhi rưng rưng lưu luyến không muốn rời.
“Nhìn ngươi nói kìa, chúng ta không có ngươi sẽ không sống được hay sao ấy. Ta đây là đại tiểu thư của Tướng phủ, chẳng lẽ còn thiếu nha hoàn hay sao?” Lộ Lộ cười đáp nàng, “Đến lúc đó nói ngươi mới đúng, phải biết tự chiếu cố chính ngươi đó, nếu có cái gì khó xử thì trở về tìm chúng ta, nếu bị tướng công khi dễ, chúng ta nhất định sẽ vì ngươi hả giận.”
“Lâm Nhi, đừng khóc, sau này chúng ta còn có thể gặp nhau mà, ngươi nhớ trở về đây thăm bọn ta, Tướng phủ chính là nhà mẹ của ngươi.” Nói tới chỗ này, Phó Nghiên cũng không nhịn được mà rơi lệ.
Nhiều năm qua, nàng vẫn xem Lâm Nhi là người thân, lúc nàng bất lực nhất khó vượt qua nhất Lâm Nhi vẫn không xa không rời vẫn ở bên cạnh làm bạn với nàng, mặc dù hôm nay Lâm Nhi đã thành thân, cũng coi như đã giải quyết xong sự nối tiếc của mình, vì vậy nàng vì quá vui mà khóc.
“Có thể có Tướng phủ làm nhà mẹ thật là khúc phí mà đời trước Lâm Nhi đã tu luyện được nha.” Lâm Nhi vẫn khóc không ngừng.
Đời này chính phúc phận mà đời trước nàng đã tu luyện được, đời trước nàng có ân với Phó Nghiên, đời này Phó Nghiên báo đáp lại.
“Cô nương, giờ lành sắp tới, nhanh đi ra ngoài bái đường thôi.”
Bà mai la ầm lên, lúc này Lâm Nhi mới dừng rơi lệ, cười rộ lên.
Phu thê Lâm Nhi đều mất phụ mẫu từ sớm, đương nhiên phía cao đường sẽ là hai khối linh vị. Hôn lễ này tuy nói không long trọng cũng coi là đầy đủ hết, tất cả tân khách đều là người làm có giao tình tốt trong phủ, nhưng mà rất náo nhiệt. Ngày gần đây, luôn nghe được nha hoàn ma ma trong phủ hâm mộ Lâm Nhi, dù sao chính các nàng đã chuẩn bị phần đồ cưới kia cho Lâm Nhi, đủ cho bọn nha hoàn trong phủ ăn uống cả đời mà không cần nghĩ lo.
“Nhất Bái Thiên Địa, lạy thứ nhất, lạy thứ hai, lạy thứ ba.”
“Nhị Bái Cao Đường, lạy thứ nhất, lạy thứ hai, lạy thứ ba.”
“Phu Thê Đối Bái, lạy thứ nhất, lạy thứ hai, kết thúc buổi lễ!”
“Đưa vào động phòng.”
Bà mai vừa dứt lời, tất cả mọi người đều hoan hô la lên, “Náo động phòng, náo động phòng.”
Trượng phu của Lâm Nhi thấy hỗn loạn như vậy liền cầu khẩn nói: “Các ngươi hãy tha cho ta đi, cuộc sống có một lần này thôi, náo động phòng sẽ mất hứng.”
Phó Nghiên lại cười nói: “Náo động phòng ngươi sẽ mất hứng, không làm khó động phòng chúng ta sẽ mất hứng, ngươi nói ta sẽ chịu thua thiệt hay ngươi chịu thua thiệt đây?”
Nghe lời này, mọi người đều cười.
“Biểu tiểu thư, người giúp đỡ đi mà, không nhìn thầy chùa thì cũng nhìn mặt phật, coi như mọi người làm ta mất hứng cũng không thể khiến Lâm Nhi mất hứng nha, người thấy đúng không?”
Phó Nghiên cười càng vui vẻ hơn, nhìn Lâm Nhi ngồi trên mép giường, hỏi “Thật sao? Lâm Nhi.”
Đương nhiên Lâm Nhi sẽ ngượng ngùng không dám nói, trên mặt đã đỏ ửng rồi.
Phó Nghiên thấy vậy cũng không náo loạn nữa, kêu mọi người ra bên ngoài uống rượu.
Ngày thứ hai, trong cung truyền đến ý chỉ của Thái hậu, nói là ba ngày sau Thái hậu mời các danh môn khuê tú vào cung dự tiệc, trọng điểm là Phó Nghiên cũng ở trong đó, trong cung cũng không ít bữa tiệc, mà mỗi lần đều chỉ có một mình Lộ Lộ đi dự, Phó Nghiên không có tư cách, thế nhưng lần này lại có nàng.
Nghe cữu cữu nói, bữa tiệc lần này là Thái hậu cố ý an bài vì muốn chọn phi cho hai vị Vương Gia.
Lộ Lộ nghe vậy, dĩ nhiên là không muốn đi. Nhưng mà nghe giọng điệu của cậu, lại không thể không đi, đây chính là một việc khó, về phần rốt cuộc nên nghĩ biện pháp gì tránh né bữa tiệc lần này, đã là chuyện làm Lộ Lộ bể đầu sứt trán nhất.
Lộ Lộ nói nàng đã có Vương Nham rồi, nếu trong bữa tiệc lỡ bị vị Vương Gia nào nhìn trúng, thì biết làm thế nào.
“Cữu cữu, Lộ Lộ đã ngã bệnh rồi.” Phó Nghiên chạy chậm tới thư phòng của Thừa Tướng đại nhân mời ông nghiệm bệnh.
Cữu cữu ngồi ở bàn vừa viết tấu chương vừa bình thản như nước mở miệng nói: “Bảo nó uống nhiều thuốc một chút, sáng mai mới dễ vào cung. Những lời nói dối này của các ngươi ít lắm sao? Kế đã cũ thì không thể thành trong trong lần thứ hai, biết không hả?”
Phó Nghiên nghe vậy, bất đắc dĩ nâng trán, liền rời đi.
Phó Nghiên bắt chước thần thái động tác cùng giọng nói của cữu cữu, thuật lại toàn bộ cho Mạc Lộ nghe.
Lộ Lộ nâng trán thở dài.
“Không phải tỷ sợ bị người ta nhìn trúng sao? Vậy thì không được để người ta coi trọng thì được rồi?” Phó Nghiên thuận miệng nói.
“Phụ thân của tỷ không phải đã nói là tỷ giả bộ bệnh sao? Vậy thì tỷ bệnh thật cho ông ấy nhìn.” Lộ Lộ nói với Phó Nghiên.
Phó Nghiên bị lời này của nàng làm kinh sợ: “Tỷ đừng làm muội sợ nha, tỷ rất nhát gan đó, vì chút chuyện nhỏ này không đáng giá đâu.”
“Có cái gì không đáng giá, muội xem Lâm Thiểu Nhi người ta còn có thể làm được, vậy tại sao tỷ không làm được?” Mạc Lộ ngược lại nói rất đơn giản dễ dàng.
“Tỷ chắc chắn tỷ sẽ vì không dự tiệc mà tình nguyện hủy dung.”
Lộ Lộ nói như đinh chém sắt.
Phó Nghiên cảm thán tỷ của mình vì Vương Nham mà sắp điên rồi.
Phó Nghiên cười khúc khích nhìn nàng: “Tỷ quên cữu cữu đã nói sao? Coi như bị bệnh cũng phải uống thuốc cho tốt, sáng mai mới đi dự tiệc được.”
“Theo như muội nói, vậy sáng mai tỷ không khỏi bệnh là được rồi sao? Chết cũng được sao?”
Phó Nghiên cười gật đầu một cái.
“Muội không sợ sáng mai sẽ bị tuyển trúng hả?” Lộ Lộ nhìn nàng.
Lần này dự tiệc đối với Nghiên Nghiên mà nói không có gì lớn, đúng như Bạch Dự từng nói trước đó, cô nương đẹp hơn nàng có nhiều lắm.
Lộ Lộ vẫn nhìn nàng: “Mệnh phù trong tay cô nương Phó Nghiên là ai cho vậy?”
Cho dù Bạch Dự thích nàng, nàng cảm thấy sẽ không bị tuyển trúng, Phó Nghiên cũng không biết là tại sao.
Ngày kế, cung yến.
Các Quận chúa tiểu thư đều mặc trang phục diêm dúa lòe loẹt, không phân định được nhan sắc, cũng không thể nói rõ có thể được hai vị Vương Gia tuyển dụng không, dù là Lộ Lộ cũng chỉ làm người ta than thở tán thưởng một phen thôi. Mà hai vị tiểu thư của Tướng phủ nếu so sánh với các nàng ấy, thì có vẻ thanh lịch quá.
Khi Thái hậu phượng giá ngồi vào chủ vị, thì mọi người mới dám ngồi xuống.
Yến tiệc hôm nay là do Thái hậu mở ra, đương nhiên sẽ do Thái hậu chủ trì. Thái hậu nương nương ngồi ở chỗ chủ vị cao nhất, hai bên phía dưới đều là chỗ ngồi của vương gia, kế tiếp là quận chúa huyện chủ, sau đó mới là nhi nữ của quan viên hoặc là danh nữ kinh thành. Mặc dù hai vị tiểu thư của Tướng phủ vốn nên ngồi xuống cùng chỗ với nhi nữ của quan viên, nhưng khi được xác nhận là tiểu thư Tướng phủ, vị trí liền bị an bài ở chỗ ngồi của quận chúa huyện chủ.
“Sao bây giờ Dự nhi còn chưa tới?” Thái hậu lão nhân gia thấy chỗ ngồi của Bạch Dự trống không liền hỏi thăm.
Lăng vương cung kính trở lời Thái hậu: “Hồi mẫu hậu, Tam đệ còn đang bận rộn chính vụ.”
Thái hậu cũng không nể mặt của Lăng vương: “Đều là Vương Gia, các ngươi đều tới, hắn còn bận sao, đứa nhỏ này bao giờ mới biết quan tâm đến hôn sự của mình đây.”
Tiếp đó thái hậu lại nhìn lăng vương thở dài nói:“Còn ngươi nữa, cũng không kém Dự nhi bao nhiêu, bao giờ các ngươi mới thôi làm mẫu hậu lo lắng đây?”
Thái giám ngoài cửa thông báo một tiếng, Bạch Dự đi vào trong điện, thi lễ với Thái hậu một cái, rồi ngồi xuống.
“Vội vàng thương lượng quốc sự, quên canh giờ, là nhi thần không đúng.” Bạch Dự chắp tay hướng về phía Thái hậu nói.
“Hôm nay trước không nói những thứ này, tới là tốt rồi, chỉ là khiến các vị quận chúa tiểu thư đã đợi lâu.” Thái hậu mỉm cười.
Bạch Dự quét mắt một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Phó Nghiên.
Đợi đến lúc chính thức mở tiệc thì Phó Nghiên đã đói chịu không được, một lòng nghĩ trước tiên phải lấp đầy bụng rồi nói. Vì vậy nàng liền không để ý những người khác làm cái gì.
Chọn phi sao, những vị mỹ nhân này không cần phải nói đều là đa tài đa nghệ. Mọi người hãy tranh thủ thể hiện bản lĩnh đi, nếu muốn bàn về bình tĩnh thong dong, sóng nước chẳng xao cũng chỉ có hai vị tiểu thư Tướng phủ thôi.
Bàng tiểu thư ôm tỳ bà đàn một khúc《 Dương Xuân Bạch Tuyết 》, trừ Phó Nghiên thì ai cũng ném ánh mắt khen ngợi, dù sao, Phó Nghiên vội vàng ăn cũng không kịp chú ý lắng nghe những thứ khác.
Phó Nghiên cảm thấy này bàn cua nạm vàng cay không tệ, thỉnh thoảng gặm mấy con.
Lúc này, La Dương Quận chúa nhàn nhã cười nói: “Nghe nói Mạc tiểu thư Tướng phủ có kỹ thuật nhảy múa dịu dàng, cầm kỹ của biểu tiểu thư càng tuyệt hơn.”
Nghe La Dương nói vậy, Phó Nghiên sửng sốt dừng lại động tác trong miệng, trong lòng cảm thán, mỗi lần gặp nàng ta đều không có chuyện tốt.
Kỹ thuật nhảy múa của Lộ Lộ dịu dàng sao? Nói d[d[lqd kiếm pháp của tỷ ấy dịu dàng thì đúng hơn. Cầm kỹ của Phó Nghiên tốt sao? Đến bây giờ nàng chỉ biết bắn ra 《 Tử Trúc dẫn 》 cùng 《Tiếng chuông Thiền viện》, ngay cả 《Tiếng chuông Thiền viện 》 cũng chỉ được gần nửa bài.
“Nếu như vậy, sao không để cho Mạc tiểu thư nhảy một bài, Phó cô nương đàn một khúc.” Không biết từ nơi nào nhô ra một vị tiểu thư chen vào một câu, người ngồi xung quanh cũng thích thú.
Trong lòng Phó Nghiên thầm mắng: tốt em gái ngươi.
Phó Nghiên cùng Mạc Lộ cười khổ với nhau, ngay sau đó Mạc Lộ đứng dậy cúi người chào: “Quận chúa đen khen hai tỷ muội chúng ta quá rồi, hai tỷ muội ta nào có được như vậy, những thứ kỹ xảo này không tính là tài nghệ được.”
Phó Nghiên biết mình đã cân nhắc kỹ lưỡng, nên cũng hùa theo: “Đúng vậy, dúng vậy nha.”
Bạch Dự ở một bên cười như không cười nhìn Nghiên Nghiên, Phó Nghiên cũng trùng hợp nhìn thấy. Đối với vẻ mặt như thế của Bạch Dự, nàng khẳng định chắc chắn sẽ không có chuyện tốt xảy ra.
“Hai vị tiểu thư đã khiêm nhường quá, chẳng lẽ còn keo kiệt không muốn cho mọi người thưởng thức tài nghệ của mình sao?” Bạch Dự vừa nói ra lời này, Phó Nghiên cùng Mạc Lộ đương nhiên không dám cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là phải tuân theo.
Phó Nghiên xin Thái hậu thời gian chuẩn bị, sau đó đi tới Thiên Điện cầm đạo cụ.
“Muội ngoài biết đánh《 Tử Trúc dẫn 》còn biết cái gì?” Gương mặt Lộ Lộ đầy hoài nghi.
Phó Nghiên nhìn nàng cười cười: “Nửa khúc 《Tiếng chuông Thiền viện》”
Trọng điểm là 《Tiếng chuông Thiền viện 》 lại là một khúc đàn có nhịp điệu chậm, thanh nhã.
“. . . . . .” Mạc Lộ không nói lời nào, cuối cùng cười lạnh vài tiếng.
“Vậy tỷ sẽ nhảy múa thật sao?” Phó Nghiên cũng hỏi ngược lại.
“Ha ha, không biết nhảy múa, chỉ biết múa kiếm.”
Múa kiếm, kiếm vũ sao, cũng không tệ lắm, thích hợp để Lộ Lộ giữ lại con đường lui cho mình, dáng vẻ này của nàng, chỉ có nửa khúc không làm khó tỷ ấy được.
“Ta múa kiếm vũ, muội đàn nửa khúc đó nha.” Lộ Lộ linh hoạt chuyển đề tài.
“Tỷ chắc chắn 《Tiếng chuông Thiền viện》 không làm khó tỷ chứ? Muội sợ tỷ sẽ mệt chết.” Đối mặt với chủ ý của Lộ Lộ, Phó Nghiên cũng không có nắm chắc.
“Vậy muội đàn 《 Quảng Lăng Tán 》đi?” Mạc Lộ bất đắc dĩ hỏi.
Phó Nghiên bĩu môi: “Cái đó, đã nhiều năm không đàn.”
“Đã như vậy muội phải tin tưởng vào Nam Sơn nữ hiệp là tỷ đây.”
Ha ha, Nam Sơn nữ hiệp tự dưng lại trở thành tỷ ấy, đó không phải là Thiểu Nhi sao?