Mình đang ở dưới phố số 2.
Mắt Langdon vẫn nhắm chặt khi băng chuyền chạy trong bóng tối về phía Toà nhà Adams 1 Anh cố gắng không tưởng tượng ra cả tấn đất đá phía trên đầu và đường hầm chật hẹp mà lúc này anh đang di chuyển qua. Tiếng Katherine thở cách anh vài thước, nhưng cô tuyệt nhiên không nói một lời.
Cô ấy còn bị sốc. Langdon không muốn nói với Katherine về bàn tay của Peter. Mày phải nói, Robert. Cô ấy cần biết.
- Katherine? - Cuối cùng Langdon lên tiếng, mắt vẫn nhắm chặt - Chị ổn chứ?
Một giọng thất thần, run run đáp lại đâu đó phía trước.
- Robert, kim tự tháp mà anh mang theo là của Peter, phải không?
- Đúng, - Langdon thừa nhận.
Tiếp theo là một khoảng im lặng kéo dài.
- Tôi nghĩ… cái kim tự tháp đó là lý do khiến mẹ tôi bị giết.
Langdon biết bà Isabel Solomon bị sát hại mười năm về trước, nhưng anh không nắm rõ các tình tiết, và Peter cũng chẳng bao giờ đề cập đến kim tự tháp.
- Chị đang nói về chuyện gì cơ?
Katherine hồi tưởng những sự kiện hãi hùng đêm hôm ấy, nhớ lại gã đàn ông xăm trổ đầy mình đã đột nhập tư gia họ ra sao. Giọng cô còn đầy bàng hoàng.
- Chuyện lâu rồi, nhưng tôi chẳng bao giờ quên rằng hắn đã đòi một cái kim tự tháp. Hắn nói hồi trong tù, hắn nghe Zachary kể về cái kim tự tháp… ngay trước khi hắn giết thằng bé.
Langdon sửng sốt lắng nghe. Thật không thể tưởng tượng nổi gia đình Solomon lại có một bi kịch như thế. Katherine vẫn tiếp tục kể, rằng cô tưởng kẻ đột nhập đã bị giết, đêm hôm đó… nào ngờ cũng chính gã đàn ông ấy lại xuất hiện hôm nay, tự nhận là bác sĩ tâm lý của Peter và lừa cô tới nhà.
- Hắn biết những điều riêng tư về anh trai tôi, về cái chết của mẹ tôi và thậm chí công việc của tôi nữa - cô băn khoăn - những điều mà ngoài anh tôi chắc chẳng còn ai kể cho hắn được. Tôi đã tin… và cũng vì thế mà hắn lọt được vào Trung tâm Hỗ trợ Bảo tàng Smithsonian. - Sau cùng, hít một hơi thật sâu, Katherine nói rằng cô gần như tin chắc gã đàn ông đó vừa phá huỷ phòng thí nghiệm của cô.
Langdon nghe mà choáng váng. Cả hai cùng nằm im lặng mất một lúc Langdon biết anh có nghĩa vụ chia sẻ với Katherine những tin tức khủng khiếp còn lại của buổi tối nay. Anh bắt đầu thật chậm rãi, và thật nhẹ nhàng, cho Katherine biết Peter đã tin tưởng giao cho anh một gói nhỏ nhiều năm về trước, tối nay anh bị lừa mang cái gói đó tới Washington, và cuối cùng, anh kể về bàn tay đứt trong Nhà tròn Điện Capitol.
Katherine phản ứng bằng sự im lặng hoàn toàn.
Langdon đoan chắc cô đang choáng váng. Anh ước sao mình có thể nhoài tới để an ủi cô, nhưng nằm nối nhau trong bóng tối chật hẹp thế này thì không xoay xở gì được.
- Anh Peter vẫn ổn - anh thì thào - Anh ấy còn sống, và chúng ta sẽ đưa anh ấy trở về - Langdon cố gắng tạo cho cô hy vọng - Katherine, kẻ bắt cóc anh ấy đã hứa với tôi rằng anh trai chị sẽ còn sống trở về… chừng nào tôi giải mã cái kim tự tháp cho hắn.
Katherine vẫn nín lặng.
Langdon tiếp tục nói. Anh kể cho cô về cái kim tự tháp đá, về mật mã Tam điểm, về cái chóp được niêm phong, và dĩ nhiên cả tiết lộ của Bellamy rằng kim tự tháp này thực ra là Kim tự tháp Tam điểm trong huyền thoại… là tấm bản đồ cho biết vị trí bí mật của một cầu thang xoáy ốc rất dài dẫn sâu xuống lòng đất… sâu hàng trăm thước tới một báu vật cổ xưa đã được chôn giấu lâu đời tại Washington.
Cuối cùng, Katherine cũng lên tiếng, nhưng giọng thản nhiên và điềm tĩnh.
- Robert, mở mắt ra đi.
Mở mắt ra ư? Langdon không muốn, dù chỉ một liếc mắt, xem cái không gian này trông ra sao.
- Anh Robert! - Katherine giục, lần này gấp gáp hơn - Mở mắt ra đi! Chúng ta đến nơi rồi!
Langdon mở choàng mắt đúng lúc cơ thể anh trồi qua một cái lỗ tương tự như cái lỗ ở đầu xuất phát. Katherine đã chuồi khỏi băng chuyền. Cô nhấc cái túi lên, Langdon tung chân nhảy ra xuống nền lát gạch hoa vừa kịp lúc, trước khi băng chuyền ngoặt trở lại. Không gian quanh họ là một phòng lưu thông sách chẳng khác gì gian phòng họ vừa rời khỏi ở toà nhà đằng kia Một tấm biển nhỏ ghi TOÀ NHÀ ADAMS: PHÒNG LUU THÔNG SỐ 3.
Langdon cảm thấy như vừa thoát khỏi một quá trình sinh sản ngầm dưới lòng đất vậy. Tái sinh. Anh lập tức ngoảnh nhìn Katherine.
- Chị ổn chứ?
Mắt Katherine vẫn còn đỏ, chứng tỏ rằng cô vừa mới khóc, nhưng cô gật đầu với thái độ quả quyết cam chịu. Cô xách cái túi của Langdon lên và băng ngang căn phòng, mang túi theo mà không nói một lời, đặt nó lên một chiếc bàn bừa bộn. Cô bật ngọn đèn halogen, mở cái túi ra, gập các mép xuống và nhìn chằm chằm vào trong.
Dưới ánh đèn, ngọn kim tự tháp bằng đá hoa cương hiện lên với những đường nét đơn giản. Katherine lướt ngón tay trên dòng mật mã Tam điểm khắc chìm. Langdon theo dõi, nhận ra cảm xúc sâu sắc đang trào lên trong cô. Hết sức chậm rãi, Katherine thò tay vào túi và lôi cái gói hình hộp ra. Cô giơ nó lên trước ánh sáng, kiểm tra thật kỹ càng.
- Chị thấy đấy, - Langdon nói khẽ - con dấu sáp được đóng bằng chiếc nhẫn Tam điểm của Peter. Anh ấy kể rằng cổ nhân đã dùng chiếc nhẫn này đóng ấn niêm phong cái gói từ hơn một trăm năm trước.
Katherine không nói gì.
- Khi anh trai chị giao cái gói cho tôi. - Langdon kể - anh ấy nói rằng nó sẽ trao cho tôi sức mạnh tạo lập trật tự từ trong hỗn loạn. Tôi không dám chắc về ý nghĩa câu đó, nhưng tôi cho rằng cái chóp chứa đựng một điều rất quan trọng, bởi vì Peter nhấn mạnh rằng không được để nó lọt vào tay kẻ xấu. Ông Bellamy cũng vừa nói với tôi như thế, ông nhắc tôi phải giấu kín kim tự tháp và không để bất kỳ ai mở cái gói ra.
Katherine quay lại, đầy vẻ giận dữ.
- Bellamy bảo anh không được mở cái gói ra ư?
- Phải. Ông ấy là người rất tuân thủ kỷ cương.
Katherine tỏ vẻ hoài nghi.
- Nhưng anh bảo cái chóp này là chìa khoá duy nhất để giải mã kim tự tháp, đúng không?
- Có lẽ thế.
Giọng Katherine vống hẳn lên.
- Anh còn nói kẻ bắt cóc yêu cầu anh giải mã kim tự tháp. Đó là cách duy nhất giúp chúng ta đưa Peter trở về, phải không?
Langdon gật đầu.
- Vậy thì, Robert, tại sao chúng ta lại không mở cái gói ra và giải mã thứ này ngay bây giờ đi?
Langdon không biết phải trả lời sao.
- Katherine, tôi cũng có ý định y như vậy, nhưng Bellamy bảo tôi rằng việc giữ nguyên bí mật của kim tự tháp còn quan trọng hơn bất kỳ điều gì… kể cả sinh mạng anh trai chị.
Những nét kiều diễm của Katherine đanh lại. Cô đưa tay gạt một lọn tóc ra sau tai rồi lên tiếng, giọng đầy kiên quyết.
- Cái kim tự tháp đá này, bất kể là gì, cũng đã làm cả gia đình tôi trả giá. Trước hết là cháu tôi, Zachary, rồi đến mẹ tôi, và giờ là anh trai tôi. Chúng ta hãy đối diện với sự thật, anh Robert, nếu tối nay anh không gọi đến để cảnh báo tôi…
Langdon nhận ra mình đang mắc kẹt giữa logic của Katherine và những lời dặn dò của Bellamy.
- Tôi là một nhà khoa học. - cô nói - đồng thời còn xuất thân từ một gia đình Tam điểm danh giá. Tin tôi đi, tôi đã nghe đủ mọi chuyện liên quan đến Kim tự tháp Tam điểm và lời hứa hẹn về kho báu vĩ đại sẽ khai sáng nhân loại. Nói thật, tôi khó lòng tin rằng có một thứ như thế. Tuy nhiên, nếu quả thực nó tồn tại… thì có lẽ đã đến lúc khai phá rồi.
Katherine đưa một ngón tay rê rê bên dưới sợi dây cũ buộc cái gói.
Langdon bật dậy.
- Katherine, đừng? Đợi đã!
Cô dừng lại, những ngón tay vẫn nằm dưới sợi dây.
- Robert, tôi nhất định không để anh tôi phải mất mạng vì thứ này. Cho dù cái chóp nói gì… hay những dòng chữ khắc tiết lộ kho báu lớn cỡ nào… thì tối nay, những bí mật đó cũng phải chấm hết.
Dứt lời, Katherine kiên quyết bứt đứt sợi dây, và con dấu sáp vỡ bung ra.
--- ------ ------ ------ -------
1 Toà nhà John Adams Building là một trong ba toà nhà của Thư viện Quốc hội Hoa Kỳ. Ban đầu, toà nhà này được xây dựng như nhà phụ của Toà nhà chính (Thomas Jefferson Building). Nó mở cửa từ ngày 3 tháng 1 năm 1939 - ND.