Giải quyết xong vị khách không mời - một nữ nhân viên Phòng An ninh ưu tiên, Mal’akh sơn lại chỗ cửa sổ mà cô gái vừa ghé mắt vào và nhìn thấy phần nào không gian làm việc thiêng liêng của gã.
Lúc này, leo lên khỏi mê cung tầng hầm nhuốm màu lam dìu dịu, gã đi qua một ô cửa bí mật mở thẳng vào phòng khách. Tới nơi, gã dừng lại, chiêm ngưỡng bức vẽ ấn tượng về Ba Kiều nữ, tận hưởng mùi vị và âm thanh quen thuộc của căn nhà.
Ta sắp ra đi mãi mãi. Mal’akh biết rằng sau đêm nay, gã không thể trở lại đây được nữa. Sau đêm nay, gã nghĩ và mỉm cười, ta cũng không còn cần đến nơi này.
Gã tự hỏi liệu Robert Langdon có hiểu được sức mạnh thật sự của kim tự tháp đá… hoặc là tầm quan trọng của cái vai trò mà số phận đã lựa chọn cho anh ta không. Langdon vẫn chưa gọi cho ta, Mal’akh thầm nghĩ, sau khi kiểm tra kỹ càng các tin nhắn trên điện thoại di động. Đã 10 giờ 2 phút. Hắn còn chưa đầy hai tiếng nữa.
Mal’akh đi lên gác, tới phòng tắm ốp đá cẩm thạch Italia và bật công tắc vòi tắm nước nóng. Gã cẩn thận cởi bỏ quần áo, háo hức bắt đầu nghi thức tẩy uế của mình.
Gã uống hai ly nước lọc để làm dịu cái dạ dày đang co bóp, sau đó đi tới tấm gương khổ lớn và ngắm nghía thân hình trần truồng của mình. Hai ngày nhịn đói đã làm rão các cơ bắp, và Mal’akh không khỏi ngưỡng mộ sự thay đổi của mình. Lúc bình minh lên, ta sẽ còn tiến xa nữa.