Langdon và Katherine đứng bên nồi nước, trong ánh sáng lờ mờ của gian bếp và trân trối ngó chóp vàng đã biến đổi dưới mặt nước. Trên một mặt chóp, một thông điệp nóng sáng đang hiện ra lung linh.
Langdon đọc nội dung mà không dám tin vào mắt mình. Anh biết rõ người ta vẫn đồn đại kim tự tháp tiết lộ một địa điểm cụ thể… nhưng anh chưa bao giờ hình dung được rằng địa điểm ấy lại cụ thể đến mức này.
- Một địa chỉ phố. - Langdon thì thào, vẫn chưa nguôi sững sờ.
Katherine cũng kinh ngạc không kém.
- Tôi không biết chỗ đó, anh có biết không?
Langdon lắc đầu. Quảng trường Franklin là một trong những khu vực cổ của Washington, nhưng địa chỉ này rất lạ. Langdon nhìn đỉnh chóp, và đọc xuôi xuống toàn bộ nội dung
Bí mật giấu
trong Tổ Chức
Tám Quảng trường Franklin
Không lẽ có trụ sở một Tổ chức nào đó ở Quảng trường Franklin?
Phải chăng có một toà nhà chứa lối vào cầu thang xoắn ốc dẫn xuống lòng đất sâu?
Langdon không biết thực tế địa chỉ đó có chôn giấu thứ gì hay không. Quan trọng là anh và Katherine đã giải mã xong kim tự tháp, thu được thông tin cần thiết để thương thuyết đòi thả Peter.
Cũng sắp tới giờ rồi.
Mấy chiếc kim dạ quang trên đồng hồ Chuột Mickey của Langdon cho biết còn chưa đầy 10 phút nữa là tới nửa đêm.
- Gọi điện đi, - Katherine trỏ chiếc điện thoại trên tường nhà bếp - Nhanh lên?
Thời khắc này đến quá đột ngột khiến Langdon thảng thốt, và anh có phần do dự.
- Chị chắc là nên gọi điện chứ?
- Tôi rất chắc chắn.
- Tôi sẽ không hé lộ bất kỳ điều gì với hắn cho tới khi biết rõ là Peter an toàn.
- Tất nhiên. Anh nhớ số chứ?
Langdon gật đầu và lần mò tới chỗ điện thoại. Anh nhấc ống nghe và quay số di động của gã kia. Katherine cũng bước tới và ghé đầu cạnh anh để cùng nghe. Đường dây bắt đầu có tín hiệu. Langdon chuẩn bị tinh thần đón nhận giọng nói thì thào ma quái của gã đàn ông đã lừa anh chập tối hôm nay.
Cuối cùng, máy cũng thông.
Nhưng không ai đánh tiếng. Không một giọng nói, chỉ có tiếng thở ở đầu dây bên kia.
Langdon chờ đợi chốc lát, cuối cùng đành mở lời.
- Tôi đã có thông tin anh cần, nhưng nếu anh muốn có nó, anh phải giao Peter cho chúng tôi.
- Ai đấy? - giọng phụ nữ đáp.
Langdon giật nảy mình.
- Tôi là Robert Langdon, - anh máy móc đáp, nhất thời nghĩ rằng mình quay nhầm số - Bà là ai?
- Tên ông là Langdon? - giọng người phụ nữ đầy ngạc nhiên - ở đây có người đang hỏi ông.
Cái gì?
- Xin lỗi, bà là ai thế?
- Sĩ quan Paige Montgomery thuộc bộ phận An ninh ưu tiên - Giọng người phụ nữ run run - Có lẽ ông giúp được chúng tôi chuyện này. Khoảng một giờ trước, đồng nghiệp của tôi nhận được cuộc gọi 911 về khu vực Kalorama Heights… hình như là một vụ bắt cóc con tin. Tôi mất liên lạc với cô ấy nên tôi gọi hỗ trợ và đến kiểm tra khu nhà, rồi tìm thấy đồng nghiệp chết ở sân sau. Chủ nhà đã biến mất, cho nên chúng tôi phá cửa vào. Điện thoại di động đang đổ chuông trên bàn tiền sảnh, và tôi…
- Các vị vào trong rồi ư? - Langdon hỏi lại.
- Phải, và tin báo đến 911… là đúng - người phụ nữ lắp bắp - Xin lỗi nếu tiếng tôi hơi run, đồng nghiệp của tôi vừa chết, và chúng tôi tìm thấy một người đàn ông bị giam ở đây. Tình trạng của ông ấy rất xấu chúng tôi đang gắng trợ giúp. Ông ấy muốn gặp hai người, tên là Langdon và Katherine.
- Đó là anh trai tôi! - Katherine buột miệng nói vào ống nghe, cô ngả đầu lại gần Langdon hơn - Chính tôi đã gọi cho 911! Anh ấy có ổn không?!
- Nói thật, thưa bà, ông ấy… - Giọng người phụ nữ vấp váp - Tình hình tệ lắm. Ông ấy mất bàn tay phải…
- Làm ơn, - Katherine giục - Tôi muốn nói chuyện với anh ấy!
- Người của tôi đang cấp cứu. Ông ấy cứ ngất đi tỉnh lại. Nếu các vị ở gần đây, các vị nên đến ngay. Rõ ràng là ông ấy muốn gặp các vị.
- Chúng tôi cách đó khoảng sáu phút đi đường! - Katherine nói.
- Vậy tôi khuyên các vị nên nhanh lên - Có thanh âm nghèn nghẹt ở phía sau, rồi người phụ nữ lại lên tiếng - Xin lỗi, người ta đang cần tôi. Các vị cứ đến đi, chúng ta sẽ nói chuyện sau.
Đường dây ngắt.