Bình An Của Anh

Chương 43: Chương 43: Bệnh thấy máu là choáng




Tiểu Mỹ tổ mỹ thuật sắp tới ngày sinh cầm bút cười nói: “Ở nhà rảnh không có việc gì, chẳng bằng đến công ty bồi dưỡng nghệ thuật cho con gái em còn hơn.”

Tiểu Hoa không nhìn Thẩm Hi Tri, chỉ huy Bốn Mắt: “Anh đi lấy cho Tiểu Mỹ cái gối tựa.”

Bốn Mắt thở dài một tiếng, lấy gối tựa của mình đưa cho Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ giơ tay nhận lấy, chợt nhíu mày, nói: “Hoa, Hoa tỷ, hình như em…”

Phòng kỹ thuật và tổ mỹ thuật cùng ở một tầng, cộng thêm một Thẩm Hi Tri bắn đại bác cũng không tới, Tiểu Hoa lắp bắp: “Em em em…”

Tiểu Mỹ: “Em sắp sinh rồi.”

Một tiếng kêu đau đớn vang lên, mọi người xung quanh sững sờ.

Tiểu Hoa nắm chặt tay ép mình phải bình tĩnh, nhưng chuyện bất ngờ xảy đến như vậy, cô cũng rất sợ hãi. Tiểu Mỹ kéo tay Tiểu Hoa: “Hoa tỷ, em đau quá…”

Từ khi bắt đầu đau tới lúc sinh còn rất lâu, không hiểu sao trong đầu Thẩm Hi Tri lại nhớ đến một câu như vậy, anh ngồi cạnh Tiểu Mỹ, nói: “Đừng sợ, tôi lập tức gọi xe cứu thương.”

Tiểu Mỹ gật đầu, vẫn nắm chặt cổ tay Tiểu Hoa như cũ. Tiểu Hoa vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, động viên: “Đúng đúng, đừng sợ, bọn chị đều ở đây mà.”

Công ty cách xa trung tâm thành phố, giờ lại đang là giờ cao điểm, nếu tự ý lái xe đưa Tiểu Mỹ đi bệnh viện thì trên đường có thể sẽ gặp chuyện không may, chi bằng gọi xe cứu thương đến, có bác sĩ hộ lí chuyên nghiệp chăm sóc, đây mới là cách lo lắng chu toàn nhất cho Tiểu Mỹ.

Mai Tâm nghe tin từ trên lầu chạy xuống, thấy Tiểu Hoa mặt trắng bệch đứng cạnh Tiểu Mỹ, Tiểu Thẩm đẹp trai nắm cổ tay Tiểu Mỹ cười nói: “Nào, nắm tay tôi đi, tay cô ấy gầy như vậy sắp bị cô bẻ gãy rồi.”

Mặc dù cười, nhưng lại cố sức gỡ cổ tay Tiểu Hoa đã có vết bầm ra, sau đó còn nghiêm túc kiểm tra cẩn thận.

Một đám trạch nam cùng mấy cô gái chưa từng có kinh nghiệm sinh nở cứ thế vây quanh Tiểu Mỹ chờ tới khi xe cứu thương đến. Mặc dù xe cứu thương được quyền ưu tiên, nhưng cũng bị chặn trong dòng xe không nhúc nhích được. Tới khi xe đến Tiểu Mỹ không còn sức để hét nữa, tay nắm lấy Thẩm Hi Tri cũng lỏng dần, gần đây trời nắng nóng, cô ấy mặc một chiếc váy bầu màu vàng nhạt, máu đỏ theo hai chân chảy xuống.

Thẩm Hi Tri che mắt Tiểu Hoa, nói: “Đừng nhìn.”

Tiểu Hoa đang thấy người lạnh toát, hai mắt hoa lên, còn chưa hiểu tại sao lại thế thì bất chợt bị một bàn tay to lớn che mắt. Nhưng trong không khí đã có mùi máu, cô chợt nhớ về hình ảnh Trần Ái Lệ ngồi trong vũng máu năm xưa.

Chìm trong sợ hãi, cô nắm chặt tay anh. Thẩm Hi Tri dẫn cô sang một bên, phía sau đoàn người xúm lại đỡ Tiểu Mỹ lên cáng, lại hỏi xem ai đi cùng cô ấy lên xe cứu thương, chỉ có mình Thẩm Hi Tri nói bên tai cô: “Em thấy thế nào?”

Tiểu Hoa hít sâu: “Em không sao.”

Thẩm Hi Tri quay đầu nhìn sàn nhà dính máu, nói: “Đừng mở mắt ra, đợi anh lau sạch đã.”

Anh căng thẳng nói, lúc đi tìm cây lau nhà còn nhìn cô, thấy Tiểu Hoa vẫn yên lặng đứng gần cửa sổ, hai mắt nhắm chặt.

Cô ngoan ngoãn yên tĩnh như vậy, đã bao lâu rồi anh chưa thấy?

Tiểu Hoa không nói cho Thẩm Hi Tri biết, là mặc dù nhắm mắt, nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng những hình ảnh kia, máu tanh đỏ càng ngày càng nhiều, tràn ngập ánh mắt cô, chợt đầu thấy choáng váng, cô ngã xuống, trán va vào cửa sổ.

***

Thẩm Hi Tri bế Tiểu Hoa chạy ra ngoài giống như cảnh trong phim thần tượng vậy, Mai Tâm đi theo xe cứu thương, ‘chị đại’ còn lại cứ thế được bế công chúa đi ra, Bốn mắt nói thầm: “Hôm nay là ngày gì vậy trời?”

Sau đó đám đông lại chạy đi hỗ trợ, có người đề nghị xe cứu thương quay lại, đưa Hoa tỷ đến bệnh viện luôn.

Thẩm Hi Tri né tay của mấy anh chàng tốt bụng, đặt Tiểu Hoa vào trong xe, nói: “Cô ấy thấy máu là choáng, không phải chuyện to tát gì đâu, tôi đưa đi là được rồi.”

Xe lao đi, để lại đám trạch nam hai mặt nhìn nhau: “Sao anh ta biết Hoa tỷ thấy máu là choáng?”

Thế là tiểu Mỹ nằm ở khoa phụ sản lầu trên, Tiểu Hoa nằm trong phòng đơn lầu dưới. Lầu trên tiểu Mỹ được đưa vào phòng mổ, Mai Tâm nghe tin xuống dưới thăm bệnh. Vừa đến cửa phòng liền phát hiện ngồi cạnh giường không phải người công ty họ, mà là tiểu Thẩm đẹp trai mới gặp có mấy lần thôi?

Đầu Tiểu Hoa quấn băng trắng, tay truyền nước còn mê man, Thẩm Hi Tri cứ thế im lặng ngồi cạnh cô. Trên đường chở cô đến bệnh viện mấy lần gặp đèn đỏ, anh cũng nhìn cô như thế, nhìn máu trên trán cô chảy qua đuôi mắt, khuôn mặt trắng xanh.

Từ khi phát hiện phong thư liền bay trở về, trong khoảnh khắc gặp cô ở sân bay anh muốn đi qua xách bé con kia lên giáo huấn một trận nên thân, nhưng khi ấy nghĩ làm thế tiện nghi cho cô quá, mà bây giờ thấy cô nằm ở đây, anh lại mềm lòng.

Thẩm Hi Tri giơ tay lau đi vết máu trên khóe mắt cô, lẩm bẩm: “Cái bệnh thấy máu là choáng của em bao giờ mới đỡ được đây?”

Mai Tâm đẩy cửa vào, hỏi: “Cậu ấy khi nào có bệnh này?”

Thẩm Hi Tri thu tay lại: “Khi còn bé.”

Mai Tâm ồ một tiếng.

Việc công ty còn bộn bề, sau khi tiểu Mỹ thuận lợi sinh một bé gái hồng hào Mai Tâm liền quay về công ty, còn Tiểu Hoa để cho Thẩm Hi Tri chăm sóc. Câu đầu tiên Tiểu Hoa nói sau khi tỉnh lại là: “Mọe nó đau đầu quá.”

Một giây sau bị Thẩm Hi Tri vỗ nhẹ vào miệng.

Lúc này cô mới nhìn rõ người bên cạnh, gắng ngồi dậy. Hôm nay cô mặc đồ mỏng, áo bị xốc lên để lộ một sợi dây đỏ bên hông. Thẩm Hi Tri liếc qua, chợt cười.

Anh giơ tay kéo áo giúp cô, xoa đầu cô một cái: “Nằm xuống đi, em đang truyền nước.”

Đó là sợi dây có những hạt châu may mắn trước đây anh tặng, sau này không thấy cô đeo nữa, thì ra giấu ở đây.

Thẩm Hi Tri nói: “Cuối tuần còn đi đấu quyền anh? Em đừng đi, bác sĩ bảo phải nghỉ ngơi.”

Tiểu Hoa nhìn kim truyền trên bàn tay: “Lúc Hứa Đống sinh ra em chỉ nằm một ngày liền đi đưa cơm cho dì.”

Thẩm Hi Tri nói: “Giờ lớn tuổi rồi, không giống trước nữa.”

Sau đó nhận được cái nguýt dài của Tiểu Hoa.

Anh ngồi xuống gọt táo cho cô, hỏi: “Sao lại chuyển ra ngoài?”

Tiểu Hoa hừ hừ: “Hứa Đống không nói cho anh biết à?”

Anh cười: “Anh lâu rồi không liên lạc với Hứa Đống, em đừng mắng nó nữa.”

‘Lâu rồi’ chính là quãng thời gian sau khi bọn họ cắt đứt liên lạc.

Tiểu Hoa đè nén cảm giác khổ sở trong lòng, nói: “Anh có dám nói là không phải Hứa Đống cho anh biết chỗ em ở không?”

Anh đưa táo cho cô: “Cái này thì đúng, nhưng chỉ một lần đó thôi.”

Tiểu Hoa cắn một miếng, trái táo giòn ngọt, trong miệng đầy nước, cô nói: “Em dọn ra ngoài rồi, nó cũng ở thoải mái hơn. Công việc của em hay phải tăng ca đến tận đêm, nửa đêm về nhà sợ làm ồn bọn họ nghỉ ngơi, ba em mấy năm trước bị cao huyết áp, ngủ không ngon sẽ bị choáng đầu.”

“Nghe Hứa Đống nói cô Trần dạo này cũng phải nhường nhịn em?”

Tiểu Hoa cười ha ha: “Học theo người ta chơi cổ phiếu, nợ như chúa chổm, còn phải trông vào em giúp bà ta trả nợ, đương nhiên không dám la lối em nữa.”

Không cần hỏi nữa, Tiểu Hoa nhất định sẽ giúp bà ta trả tiền, từ nhỏ cô phải chịu đựng bà ta đay nghiến, giờ được dịp lên mặt, cô đã lớn, có việc làm lương cao, tương lai sáng lạn, đúng như dự đoán của bọn họ hồi còn học cấp 3.

Tiểu Hoa nói tiếp: “Bà ta thế chấp nhà để vay, em không bỏ được căn nhà đó, giúp bà ta trả, gần đây hình như khu đó chuẩn bị phá dỡ, nói sau này phòng ở em và Hứa Đống chia đôi, như thế em cũng không thiệt.

Thẩm Hi Tri nhìn cô, Tiểu Hoa như vậy, quen thuộc lại thêm một chút sắc sảo, cô sống mạnh mẽ như thế làm anh thấy vui lây.

Anh xoa đầu cô, chợt thấy hãnh diện.

Tiểu Hoa không tránh được tay anh, nhíu mày lấy quả táo đánh anh, làm áo sơ mi trắng của anh dính bẩn, sau đó ôm bụng cười.

***

Cũng chẳng phải vết thương nặng gì, Tiểu Hoa truyền nước xong liền xuất viện, gọi điện cho Mai Tâm nói: “Tôi đau đầu, xin nghỉ mấy ngày dưỡng bệnh.”

Mạc Kỳ không ở đây, Mai Tâm chẳng đối phó được với người mặt dày như Tiểu Hoa, đành vất vả điều hành công ty một mình. Tiểu Hoa nhàn nhã vui vẻ, ở nhà ngủ một ngày giống như bệnh nhân vậy, tới khi đói bụng mới xuống lầu kiếm gì ăn. Vừa ra khỏi cửa liền gặp Thẩm Hi Tri đi làm về, Thẩm Hi Tri vẫy cô: “Qua đây, anh nấu cơm cho em ăn.”

Đã là người quen Tiểu Hoa cũng không ngượng ngùng, xỏ dép đi qua. Bạo Bạo vẫy đuôi đón cô, miệng còn ngậm đồ chơi cô mua bữa trước. Chỉ lát sau trong nhà đã thơm mùi thức ăn, cô không biết Thẩm Hi Tri biết nấu ăn từ bao giờ. Thức ăn sắp lên bàn, đầu bếp Thẩm xắn tay áo nói: “Trừ Bạo Bạo ra em là người đầu tiên được thưởng thức tay nghề của anh đấy, vinh hạnh không?”

Tiểu Hoa: “Em không tin, đây là thủ đoạn tán gái tốt nhất đó.”

Thẩm Hi Tri không nói, múc cho cô chén canh, dáng vẻ ‘đàn ông đích thực’ làm Tiểu Hoa phải nhìn mấy lần.

Trong bữa ăn Tiểu Hoa có điện thoại, là Mạc Kỳ, Mạc Kỳ nói: “Nghe nói em bị tai nạn lao động?”

Tiểu Hoa cười: “Đúng vậy, tai nạn lao động có được thưởng không?”

Mạc Kỳ nói: “Mai tan làm mời em ăn cơm.”

“Ông chủ tốt.”

Thẩm Hi Tri ngồi đối diện không nghe được hai người nói gì, dù sao nhìn Tiểu Hoa cười làm anh thấy rất ngứa mắt. Cúp điện thoại rồi anh hừ một tiếng: “Cái tên Mạc Kỳ này không tốt đẹp gì đâu.”

Tiểu Hoa cúi đầu cho Bạo Bạo ăn thịt: “Anh không quen biết người ta, đừng nói vậy.”

Ăn xong rồi đi về, Tiểu Hoa được Thẩm Hi Tri đưa cho một hộp trái cây đã cắt sẵn, anh nói: “Sau này rảnh cứ qua ăn cơm, thêm người vui hơn.”

Tiểu Hoa: “Nói sau đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.