Chuyện của Thẩm Hi Tri và Tiểu Hoa là Thẩm Trung Nghĩa nói cho Lương Nhu biết, mấy năm nay họ không liên lạc, nên khi Lương Nhu thấy số lạ gọi đến còn tưởng điện thoại lừa đảo. Mấy ngày sau Lương Nhu quay về Nam Thành, nhưng bà không tìm được Tiểu Hoa, Tiểu Hoa đổi số điện thoại, đổi chỗ ở, đổi công việc, Lương Nhu đành phải đến nhà họ Hứa, định tìm Hứa Kiến Quốc nói chuyện.
Nhưng Hứa Kiến Quốc không đi ra, mà để Trấn Ái Lệ tiếp bà.
Hồi trẻ cũng không ưa nhau, bà ghét Trần Ái Lệ hết ăn lại nằm, còn Trần Ái Lệ ghét bà giả tạo. Bây giờ hai người hơn năm mươi tuổi lại ngồi cùng nhau, chẳng biết phải nói gì.
Lương Nhu hỏi: “Bình An ít khi về nhà à?”
Trần Ái Lệ nói: “Đúng thế, nó mua nhà bên ngoài, cũng có bản lĩnh.”
Lương Nhu gật đầu, nói: “Hôm nay chị đến, là muốn…”
Trần Ái Lệ vỗ đầu một cái: “Ôi trời thuốc của mình, em sắc thuốc cho lão Hứa mà quên mất tiêu, gần đây ông ấy bị cao huyết áp, bác sĩ bảo phải nằm trên giường nghỉ ngơi.”
Thế là Lương Nhu bị bỏ lại phòng khách, nhìn Trần Ái Lệ không biết chăm chỉ từ bao giờ bận trước bận sau. Bà nghĩ một lát, thấy nên đi thì hơn. Trần Ái Lệ tiễn bà ra ngoài cửa, nói: “Chị Lương, lão Hứa nhà em nói chuyện của hai đứa nhỏ bọn em không xen vào, tùy chúng thôi, dù sao người lớn chúng ta cũng chẳng tốt đẹp gì.”
Lương Nhu há miệng, Trần Ái Lệ ngắt lời bà: “Ngay cả trong mơ em cũng muốn có thêm một căn nhà, nhưng Hứa Đống nhà em cũng ngang bướng, em mà nói gì chị nó là nó bỏ nhà đi ngay cho mà xem, chị cũng đừng gây khó dễ cho nhà em nữa. Nếu em là mẹ ruột con bé, thì chị đến đây em nhất định sẽ đánh đuổi chị đi, em không đánh chị, sau này chị cũng đừng đến đây nữa. Em cũng hiểu Hi Tri, nó chắc chắn không nghe lời chị đâu.”
Lương Nhu thẹn quá hóa giận: “Cô nói chuyện kiểu gì đấy!”
Trần Ái Lệ bưng chén thuốc: “Được rồi, nói chuyện sau đi, em còn phải mang thuốc cho lão Hứa.”
Trong khu chung cư đã bắt đầu có tiếng người dọn nhà, xung quanh có vẻ tiêu điều hoang vắng. Lương Nhu nhìn căn nhà đã từng là của mình, đây là nơi bà hạnh phúc nhất, cũng là nơi làm bà tổn thương nhất.
Trong phòng ngủ nhà họ Hứa, Trần Ái Lệ ủ rũ oán giận Hứa Kiến Quốc: “Trời đất, tôi đau lòng chết mất thôi, Hứa Kiến Quốc ông đúng là lão già hồ đồ!”
Hứa Kiến Quốc vừa uống thuốc vừa cười, nhìn Trần Ái Lệ ôm ngực mắng mình.
***
Cuối cùng Lương Nhu đành phải gọi điện cho Thẩm Hi Tri, hỏi: “Con dẫn Bình An đi ăn một bữa với mẹ nhé.”
Thẩm Hi Tri vui vẻ nói với Tiểu Hoa, Tiểu Hoa gật đầu: “Được thôi.”
Hôm đó Tiểu Hoa mặc váy vô cùng chỉnh chu, làm Thẩm Hi Tri cười chọc cô: “Con dâu xấu xí đi gặp mẹ chồng hả? Hứa Tiểu Hoa, anh không ngờ em lại để ý mẹ anh như vậy, tối nay thưởng cho em canh đậu xanh.”
Tiểu Hoa không nói gì, lấy cây son của Mai Tâm bôi lên môi.
Hai người đến trước cửa nhà hàng, Thẩm Hi Tri nắm tay cô: “Không cần phải sợ.”
Tiểu Hoa đẩy anh, nói: “Thẩm Hi Tri, anh đứng ngoài này chờ em, để em vào một mình.”
“Sao thế?”
“Em muốn vào một mình.” Tiểu Hoa kiên quyết.
Thế là Thẩm Hi Tri đành phải ngồi đợi trong xe, qua cửa kính nhìn Tiểu Hoa bước vào, kéo ghế ngồi xuống đối diện mẹ anh.
Tiểu Hoa chào một tiếng: “Dì Lương Nhu.”
“Đã lâu không gặp, Bình An.”
“Vâng.” Tiểu Hoa nói.
Lương Nhu hỏi: “Sao Hi Tri không vào?”
Tiểu Hoa nói: “Cháu không cho anh ấy vào, cháu nghĩ dì chắc chắn có chuyện muốn nói với cháu, anh ấy ở đây không tiện.”
Tiểu Hoa nói không sai, mục đích chủ yếu của bữa cơm này là liên lạc với Tiểu Hoa, để bữa khác hẹn cô một lần nữa. Nhưng bây giờ nói luôn cũng không sao.
Lương Nhu nói: “Chắc cháu cũng đoán được dì muốn nói gì rồi nhỉ.”
Đương nhiên Tiểu Hoa có thể đoán được.
Nhưng cô nói: “Dì, bây giờ cháu thấy cháu chẳng có gì không xứng với anh ấy cả, anh ấy rất tốt, cháu cũng không kém cỏi. Mặc dù một bên tai cháu không nghe được, nhưng nó không ảnh hưởng đến cuộc sống của cháu, mà anh ấy cũng không để ý. Anh ấy không giống bác Trầm, anh ấy không cần cháu phải chăm sóc, đúng là cháu cần anh ấy chăm sóc, nhưng chúng cháu đều thích phương thức ở bên nhau như vậy, chúng cháu không có ngăn cách, chúng cháu sẽ không bao giờ chia tay vì điều này.”
Lương Nhu rất kị người khác nhắc đến hôn nhân thất bại của mình, chuyện nhỏ này không qua mắt Tiểu Hoa được. Năm đó mọi người trong khu chung cư đều biết, nhưng bà không ngờ Tiểu Hoa dám nói thẳng như vậy.
“Cháu thay đổi nhiều rồi.” Lương Nhu nói.
Tiểu Hoa gật đầu, đúng là cô thay đổi, mấy tháng trước còn ngốc nghếch trốn tránh Thẩm Hi Tri, nhưng sau khi mắt bị mù, lúc ánh sáng trở lại người đầu tiên cô nhìn thấy là Thẩm Hi Tri, cô biết mình không nên trốn tránh nữa.
Tiểu Hoa không ngồi lâu, cô đứng dậy chào Lương Nhu, cô nói: “Dì à, chúng cháu sẽ hạnh phúc, xin dì hãy chúc phúc cho chúng cháu.”
Cô ngồi vào xe, Thẩm Hi Tri căng thẳng hỏi: “Hai người nói gì vậy? Anh thấy không ổn lắm, làm gì có chuyện dẫn bạn gái đi gặp mẹ chồng tương lai như vậy chứ.”
Tiểu Hoa nhìn anh, lẳng lặng nhìn thật lâu, rồi cười nói: “Em với dì nói chuyện vui lắm, anh đừng lo, em không bị bắt nạt, dì cũng không mắng em.”
Thẩm Hi Tri bình tĩnh lại: “Nói chuyện gì thế?”
Tiểu Hoa nghĩ một lát: “Nói chuyện trước đây.”
***
Công ty tháo dỡ cho hạn cuối là trước tết phải chuyển ra, mỗi tháng sẽ đến bù tiền thuê nhà. Nhà của Tiểu Hoa quá nhỏ không ở đủ bèn thuê một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách gần đó. Ngày dọn đồ ai cũng buồn bã, Trần Ái Lệ khóc, Hứa Kiến Quốc nói: “Khóc cái gì, sau này có nhà mới rồi.”
Trần Ái Lệ nghĩ cũng đúng, bèn lau nước mắt dọn hành lí. Thẩm Hi Tri kéo tay Tiểu Hoa, nói: “Qua nhà đối diện với anh đi.”
Tiểu Hoa lấy chìa khóa trong khe cửa ra, mở cửa, căn nhà không phủ kín mạng nhện như trong tưởng tượng mà sạch sẽ vô cùng, đó là nhà của anh.
Thẩm Hi Tri đỏ mắt, hỏi cô: “Em dọn khi nào vậy?”
Tiểu Hoa nói: “Lúc anh bỏ em đi hẹn hò với người đẹp.”
Mấy ngày trước anh lại đi gặp Lương Nhu, không dẫn Tiểu Hoa đi cùng. Thẩm Hi Tri kéo tay cô: “Một mình em dọn à?”
“Hứa Đống giúp em.” Tiểu Hoa nói.
Hứa Đống ló đầu ra nói: “He he, anh rể, việc nặng cứ để em lo.”
Thẩm Hi Tri ừ một tiếng: “Ghi lòng tạc dạ.”
Hứa Đống vui vẻ quay đi, Thẩm Hi Tri cúi đầu nhìn Tiểu Hoa: “Cám ơn.”
Tiểu Hoa học theo anh ừ một tiếng: “Phải ghi lòng tạc dạ đó.”
“Ừ.”
Cô quét dọn nhà anh sạch sẽ, cùng anh đón chờ khoảnh khắc nó bị tháo dỡ. Thẩm Hi Tri cảm xúc lẫn lộn, anh không nỡ bỏ nơi đây, không nỡ bỏ kí ức gắn bó ở nơi này. Tiểu Hoa cũng thế, nhưng con người lúc nào cũng phải nhìn về phía trước, đúng không?
Thẩm Hi Tri chở một nhà họ Hứa rời khỏi khu chung cư, ở đây có tất cả kí ức tuổi thơ của họ, có cãi nhau, có chiến tranh lạnh, còn có cả hạnh phúc vui vẻ.
Xe càng ngày càng đi xa, Tiểu Hoa len lén lau nước mắt, trước đây cô chỉ muốn rời xa nơi này, nhưng khi phải đi thật cô lại không nỡ.
Nhà họ Hứa đón năm mới trong căn hộ mới thuê, 29 tết mọi người đều mua hoa, người già thích thủy tiên cùng hoa đào, người trẻ thích những loại hoa mới lạ. Tiệm hoa của Tiểu Hoa lúc nào cũng đông khách, Trần Ái Lệ và Hứa Đống đến giúp, Thẩm Hi Tri cũng ở trong tiệm, bày ra tư thế ông chủ, ghi sổ tính tiền rồi tặng quà cho người già, lại cười chọc mấy cô em gái, vui vẻ không cần Tiểu Hoa phải quan tâm.
Trần Ái Lệ lén nói với Hứa Đống: “Học theo chị với anh rể của con đi, sau này mẹ cũng mở tiệm cho con.”
Hứa Đống cười ha ha, làm các cô gái trẻ mua hoa hết nhìn Thẩm Hi Tri rồi lại lén nhìn cậu.
Năm nay Thẩm Hi Tri đón tết cùng nhà họ Hứa, trước đây anh thường hay ăn cơm ở nhà họ, bây giờ thân phận đã thay đổi, càng thêm danh chính ngôn thuận ở nhà họ đón tết. Tiểu Hoa không nói gì, lúc anh than vãn mấy năm ở Mỹ mỗi khi tết đến chỉ có anh và Bạo Bạo nương tựa vào nhau, cô nói: “Đứng đó làm gì, qua đây phụ em nhanh lên.”
Đêm giao thừa Thẩm Hi Tri đứng dưới lầu gọi điện cho Hứa Đống: “Xuống đây xách đồ cho anh.”
Hứa Đống chạy như bay xuống, từ xa đã hỏi: “Anh rể, xách cái gì vậy?”
Thẩm Hi Tri chỉ đống đồ phía sau, Hứa Đống tròn mắt: “Cha mẹ ôi!”
Mặc dù Hứa Kiến Quốc không thể hút thuốc không thể uống rượu, nhưng rượu và thuốc lá cũng không thể thiếu, rượu mao đài, thuốc trung quất dành cho cha vợ tương lai. Mặc dù không ưa Trần Ái Lệ, nhưng Thẩm Hi Tri vẫn đối đãi công bằng, mua một bộ mỹ phẩm nước ngoài, Trần Ái Lệ không biết giá tiền lén đi hỏi Tiểu Hoa, Tiểu Hoa cũng không biết, nhắn tin hỏi Mai Tâm, Mai Tâm hét lên: “Đây là hàng hiệu đó, chị đây còn chưa kịp mua đã hết, cậu lấy từ đâu vậy? Có dùng không? Không dùng thì nhượng lại cho tôi đi, không cần giảm giá.”
Tiểu Hoa quay lại nói với Trần Ái Lệ: “Dì có muốn bán không? Bạn tôi muốn mua.”
Trần Ái Lệ nói: “Để tao suy nghĩ đã.”
Hứa Đống đi vòng quanh anh rể, từ nhỏ đã bị anh rể phạt bao nhiêu lần, cậu mong lần này anh rể mua cho cậu cái apple loại mới nhất. Thẩm Hi Tri không cho điện thoại, mà đưa chìa khóa xe cho Hứa Đống .
Hứa Đống ngơ ngác nhìn chị gái, Tiểu Hoa cầm chìa khóa trả lại cho Thẩm Hi Tri. Thẩm Hi Tri lại đưa chìa khóa cho Hứa Đống, nói: “Anh mới đổi xe, cái cũ cho em dùng.”
Hứa Đống vui tới quên trời quên đất, phải biết là cậu nhăm nhe chiếc xe của anh rể lâu lắm rồi đó!
Hứa Đống cảm động muốn khóc, đẩy chị gái vào lòng Thẩm Hi Tri: “Tiểu sinh không có gì để trả ơn, vậy lấy thân báo đáp đi.”
Tiểu Hoa đen mặt, sắp qua năm mới không được đánh người, thật bực mình.
Thẩm Hi Tri rất hài lòng, đeo tạp dề đi giúp Tiểu Hoa một tay.
***
Ngày khởi công xây lại chung cư tổ của Hứa Đống được nghỉ phép, cậu lái xe chở chị gái và anh rể về quê. Nông thôn là một nơi vô cùng xa lạ với Hứa Đống, nhưng lại rất đỗi quen thuộc với Tiểu Hoa và Thẩm Hi Tri.
Tiểu Hoa nói: “Dẫn em đi thăm nội, nội thương em lắm.”
Hứa Đống rất ít khi nghe thấy từ ‘nội’, nhưng cũng biết nội có ý nghĩa gì. Cậu ngoan ngoãn đi theo chị lên núi, dập dầu trước mộ nội, cậu đã trưởng thành, thành một anh chàng đẹp trai sáng láng, Tiểu Hoa nghĩ nội nhất định sẽ vui lắm đây.
Mặc dù khi cậu chưa sinh ra nội đã đi rồi, nhưng máu mủ tình thân là chuyện vô cùng kì diệu, Hứa Đống thấy chị gái khóc, cậu cũng khóc theo, giống như ngày xưa chuyện gì cậu cũng học theo chị và anh rể. Cậu hỏi Tiểu Hoa: “Chị, nội đi như thế nào?”
Tiểu Hoa nói: “Bị ngã .”
Trời mưa to, nội bị té ngã, chợt có rất nhiều người đến nhà, nội đi rồi, gà cũng không còn nữa, cô thật sự giống như câu hát: Tiểu Hoa bẩn, không có nhà, không có tía, không có má, cũng không có nội nữa.
Tiểu Hoa rơi nước mắt, Thẩm Hi Tri an ủi: “Đừng khóc, sau này về thăm nội nhiều vào.”
Ba người ở trong căn nhà nhỏ của nội, Hứa Đống chưa bao giờ đến nông thôn nhưng lại nhanh chóng thích ứng với cuộc sống ở đây, sáng sớm cậu và chị ra bờ ruộng bắt giun, sau đó chạy vào mấy nhà trong làng cho gà ăn, được trưởng thôn cho mấy quả trứng gà, đưa cho anh rể làm mì trứng. Mùa đông đến, chị dẫn cậu ra bờ sông nhìn mặt sông đóng băng, nói mùa hè lại dẫn cậu đi mò ốc.
Cô ở đây chẳng cần quan tâm đến ngày tháng, một tối nọ trong nhà đột nhiên cúp điện, Tiểu Hoa ở nhà một mình, Hứa Đống và Thẩm Hi Tri đi đâu không biết nữa. Cô ngồi trong nhà khẽ hát, chợt nghe có tiếng nhạc vang lên, ánh nến bị gió thổi xiêu vẹo, cô thấy Thẩm Hi Tri bê một chiếc bánh gato, ánh nến chiếu lên mặt anh sáng bừng.
Anh nói: “Hứa Tiểu Hoa, sinh nhật vui vẻ.”
Tiểu Hoa: “Không phải vậy.”
Sinh nhật cô là ngày nào ngay cả cô cũng không biết.
Hứa Đống nói: “Đúng mà đúng mà, anh rể tìm được rồi.”
Tiểu Hoa nhìn Thẩm Hi Tri, Thẩm Hi Tri nói: “Không phải em nói có năm nào đó nội dán câu đối rồi luộc trứng gà cho em ăn sao? Đổi sang lịch dương chính là hôm nay, Hứa Tiểu Hoa, hôm nay cũng là lễ tình nhân.”
Tiểu Hoa không nhớ cô nói với anh khi nào.
Để được đi học sớm, sinh nhật của Tiểu Hoa cũng thay đổi, tên của cô là do Thẩm Hi Tri đặt, mà sinh nhật của cô cũng do anh tìm được. Xem ra phải nhanh chóng hoàn thành tâm nguyện của nội thôi.
Tiểu Hoa thổi nến, nói: “Đợi đến ngày quốc tế thiếu nhi em cũng tổ chức sinh nhật cho anh.”
Thẩm Hi Tri cười nói được, đến lúc đó dẫn em đi ăn Mc Donalds.
Hứa Đống không biết chuồn đi từ lúc nào, còn biết ý giúp anh rể đóng cửa lại. Thẩm Hi Tri ôm Tiểu Hoa ngồi nói chuyện, Tiểu Hoa ngồi trên đùi anh, anh hỏi: “Có phải lúc trước mẹ anh đến tìm em không?”
Tiểu Hoa nói: “Không nhớ nữa.”
Cô không muốn nói, nhưng anh đã biết rõ chuyện xảy ra trước đây, anh không nói gì, hôn lên hình xăm sau tai cô. Tiểu Hoa bật cười, nói: “Nhột quá.”
Trong sân nhà bên cạnh, Hứa Đống ngước mắt nhìn trời: “Ôi, thật muốn có bạn gái.”
***
Trở về thành phố, Thẩm Hi Tri bắt đầu chuẩn bị hôn lễ duy nhất trong đời anh, người đầu tiên nhận được thiệp mời là Vương Tiểu Bàn. Vương Tiểu Bàn cầm thiệp mời nhìn thật lâu, sau đó nói: “Hai người chờ một lát.”
Anh ta vào phòng tranh khiêng một khung tranh phủ vải trắng ra, nói: “Tặng cho hai người, con như quà cưới.”
Tiểu Hoa tự tay tháo tấm vải xuống, tranh còn thơm mùi sơn dầu, trên đó vẽ Tiểu Hoa lúc còn bé.
Mặt mũi bẩn thỉu, tay chân bẩn thỉu, như con khỉ bẩn ngồi chơi bên bờ ruộng, nụ cười ngây thơ trong sáng.
Đó là Tiểu Hoa trong trí nhớ của Vương Tiểu Bàn, cũng là dáng vẻ mà Thẩm Hi Tri lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Hoa….
——–
Tác giả có lời muốn nói: Không muốn viết cái kết như bình thường, cục cưng gì đó nhiều lắm rồi, cứ thế đi, trong câu chuyện chỉ có Tiểu Hoa và Hi Tri.
Còn Hứa Đống? Ha ha, Hứa Đống tặng Mc Donalds.
The End