Bình An Của Anh

Chương 3: Chương 3: Không còn gà mẹ nữa




Gà mẹ dường như cảm giác được nguy hiểm, hoảng sợ kêu lên, nhưng nó vẫn bị bắt, mấy cái lông vũ rơi xuống, tía sợ nó bẩn, đưa cho má Lưu Mỹ Lệ. Tiểu Hoa nâng trứng trong tay, cẩn thận chạy đuổi theo má Lưu Mỹ Lệ, nói: “Đừng động vào nó.”

Tía túm cô lại: “Đừng có phá!”

Tiểu Hoa giơ trứng cho tía xem: “Nó lại đẻ trứng này! Nó ngoan lắm.”

Tía nói: “Nuôi cũng vô dụng.”

Tiểu Hoa chau mày: “Nó đẻ trứng !”

Tía buông cô ra, cúi người nói với cậu bé: “Hi Tri à, chú làm gà cho cháu ăn nhé.”

Tiểu Hoa hét ầm lên: “Không được giết không được giết! Nội bảo để nó đẻ trứng!”

Cậu bé thật không hiểu, con nhóc Tiểu Hoa này sao không nghe lời cậu nói chứ?

Thẩm Trung Nghĩa nói: “Không cần không cần, Kiến Quốc cậu cứ lo việc của cậu đi.”

Nhưng Hứa Kiến Quốc lại nói: “Quê nghèo không có gì ngon chiêu đãi, giám đốc đến đây một chuyến cũng vất vả, cả đời này em đều ghi lòng tạc dạ. Gà này chính tay mẹ em nuôi, hầm cách thủy làm canh bổ lắm, để bồi bổ cho Hi Tri.”

Ngay lúc đó, má Lưu Mỹ Lệ cứa một dao lưu loát, con gà không kịp kêu, máu trên cổ phun đầy đất.

Tiểu Hoa òa khóc, trứng gà trong tay rơi xuống đất, vỡ tan.

Trứng vàng dính, máu tanh đỏ nhanh chóng bị nước cuốn trôi, thấm vào bùn đất.

Cậu bé vẫn im lặng nãy giờ lên tiếng: “Cháu không muốn ăn.”

Lời vừa xong, Tiểu Hoa xông lên đấm một cái vào mặt cậu.

Nắm đấm của trẻ con tương đối yếu, nhưng vì bị đánh bất ngờ, lại đánh trên mặt nên làn da trắng nõn của cậu lập tức xuất hiện vết đỏ. Tiểu Hoa hét lên: “Không được ăn!”

Cậu bé thấy vô cùng mất mặt, từ bé đến lớn cậu chưa từng đánh nhau, cũng chưa bị con gái đánh bao giờ, mặt đau rát, nhưng cậu cũng không chịu thua, nắm lấy tóc Tiểu Hoa. Chiêu này cậu học từ Vương Tiểu Bàn .

Tiểu Hoa vừa khóc vừa đánh trả, nhưng tay còn chưa đánh được đã bị tía bắt lấy, tía rất tức giận, lần trước cô và Vương Tiểu Bàn đánh nhau tía cũng không tức như thế, nhưng sao giờ tía lại nổi đóa chứ! Tại sao lại giết gà của nội cho nó ăn! Không có gà nội làm sao đi chợ được?

Tiểu Hoa không ngừng giãy giụa muốn giãy tay ra, đau quá, tía làm cô đau.

Chát!

Một cái bạt tai nặng nề tát vào má cô, lập tức hiện lên vết sưng đỏ nặng hơn cậu bé kia nữa, Thẩm Trung Nghĩa vội ngăn lại: “Kiến Quốc cậu làm gì vậy!”

Hứa Kiến Quốc tức giận: “Mày còn muốn đánh nữa hả! Phản rồi!”

Tiểu Hoa lặp đi lặp lại: “Không được ăn! Hu hu hu không được ăn!”

Lỗ mũi nong nóng, có cái gì đó đang chảy xuống, cô há miệng liền nếm được vị mặn, tiếp theo nghe thấy ba cậu bé kia nói: “Trời đất Kiến Quốc cậu làm cái gì vậy! Đánh con bé chảy máu rồi kìa!”

Tiểu Hoa quệt mũi lên bả vai, máu đỏ loang ra, giống y như máu gà vừa nãy. Cô không chịu để tía túm lấy mình, hét lên rồi cắn vào tay Hứa Kiến Quốc.

Răng trẻ con cắn mạnh cũng không phải chuyện đùa, Hứa Kiến Quốc lập tức buông lỏng tay, nhưng trên tay vẫn còn dấu răng chỉnh tề. Ông ta nổi trận lôi đình đuổi theo, muốn bắt bằng được Tiểu Hoa để dạy dỗ một trận. Thẩm Trung Nghĩa giữ ông ta lại: “Đừng chấp nhặt con trẻ, lo xử lí hậu sự của mẹ cậu cho tốt đi!”

***

Tiểu Hoa cắn tía rồi trốn vào nhà kho mà bình thường nội hay cất trứng gà, cô bé ôm cái giỏ đựng hơn hai mươi quả trứng, khóc như mưa.

Tại sao chứ? Ai đến nói cho cô biết tại sao đi?

Bên ngoài vang lên tiếng kèn trống cổ quái, không dễ nghe chút nào, nhưng lại ầm ĩ náo nhiệt. Trẻ con trong làng đều chạy tới xem, cười đùa chạy khắp nơi tìm Tiểu Hoa. Tiểu Hoa cảm thấy trường hợp này rất quen, hồi còn mặc áo bông, nhà ông nội Vương Tiểu Bàn cũng ầm ĩ như thế, sau này cô nghe nội nói, ông của nó đi rồi.

Đi rồi?

Vậy là nội cũng đi rồi sao?

Rốt cuộc đi đến nơi nào?

Tiểu Hoa chợt thấy hối hận vô cùng, vì sao khi ấy không ở lại xem nội thêm một chút?

Cô khóc một lát nữa rồi mới đi ra, nội nói là “Tiểu Hoa đừng đi theo, không tốt.”

Tại sao lại không tốt chứ? Vậy bây giờ là tốt hay không tốt?

Tiểu Hoa quệt nước mắt đứng dậy, cô muốn đi hỏi nội, nội sẽ nói cho cô biết.

Cô vừa đi ra liền bị Vương Tiểu Bàn phát hiện, đám con nít lập tức vây quanh cô, hát ầm lên: “Tiểu Hoa bẩn, không có nhà, không có tía, không có má.”

Tiểu Hoa ngẩng đầu lên, đám con nít chợt im bặt. Vì dưới ánh sáng le lói, trên mặt Tiểu Hoa dính máu, bên má còn sưng đỏ.

Trông thật đáng sợ.

“Có quỷ!” Vương Tiểu Bàn dẫn đầu chạy đi, húc trúng má Lưu Mỹ Lệ.

Tiểu Hoa thấy bà bưng một cái chậu, bên trong có con gà vặt sạch lông. Sau đó mở vung nồi ra, bỏ gà vào.

Tiểu Hoa đứng ở đó nhìn chằm chằm cái nồi, nghe má Hỏa Sài Bổng nói với má Lưu Mỹ Lệ: “Sau này gặp báo ứng cho coi, má chồng chết mà con dâu không đến đưa tang.”

Má Lưu Mỹ Lệ kéo áo bà: “Nói nhỏ một chút.”

Má Hỏa Sài Bổng: “Dám làm mà còn sợ người khác nói à!”

“Người ta là người thành phố, biết đâu sau này có việc phải nhờ thì sao.”

“Chó má, dù sao nhà em chẳng bao giờ cầu cạnh nhà nó đâu, bọn con trai con dâu vô lương tâm này giúp được gì chứ!”

***

Tiểu Hoa không động đậy, đứng yên một bên nghe hai má nói chuyện. Hai má nhanh tay nhanh chân, có thể chuẩn bị nhiều món ăn cho mọi người, Tiểu Hoa liền ngửi thấy mùi thơm, là mùi mỗi khi trong làng có tiệc mới ngửi được.

Má Lưu Mỹ Lệ nói: “Chị nghe thấy Kiến Quốc gọi điện cho vợ cậu ta, điện thoại nhà chị loa to nên chị cũng nghe được, chị không nói cho người khác, nên em cũng đừng nói lung tung nhé.”

“Rồi, chị nói đi.”

“Vợ cậu ta giống như đang đánh bài, nói bận nhiều việc không tới.”

Má Hỏa Sài Bổng gõ lên nồi hơi, “Khốn nạn thật!”

Má Lưu Mỹ Lệ thấy Tiểu Hoa đứng ở đó, hạ giọng: “Đúng là đứa trẻ đáng thương, từ bé đã ở cùng nội, giờ phải sao đây? Kiến Quốc có dẫn nó lên thành phố không biết?”

“Phải dẫn đi chứ.” Má Hỏa Sài Bổng thở dài: “Lên thành phố chắc cũng chẳng sung sướng gì, cái loại đàn bà đó chẳng bao giờ đối xử tốt với nó đâu.”

“Ngày xưa chị thấy mẹ Tiểu Hoa rồi, rất xinh đẹp… nhưng mà đoản mệnh…”

“Ài, hình như sinh Tiểu Hoa còn chưa đầy tháng đã đi rồi thì phải.”

Tiểu Hoa sững sờ. Má cũng đi rồi sao?

Canh gà hầm cách thủy chiếm một bếp lò cuối cùng cũng đủ lửa, Tiểu Hoa thấy tía đi xuống bưng canh, canh gà thơm như thế, hương bay thật xa, tía đi ngang qua cô, nhưng chẳng liếc cô lấy một lần.

Cô bĩu môi, không kìm được nhìn theo. Thấy tía ngồi xuống cạnh cậu bé, nói: “Hi Tri mau uống một chút đi, bổ lắm.”

Những thứ người lớn cho là tốt chưa chắc trẻ con đã thích, bên trong canh gà có bỏ nấm rừng, màu vàng vàng nâu nâu, lại còn có một tầng váng mỡ, cậu bé đẩy chén ra, nói: “Cháu không muốn uống.”

Đã đưa đến trước mặt, Thẩm Trung Nghĩa cũng đành khách sáo nhận lấy, cầm muỗng đưa đến trước mặt con trai: “Nào uống một miếng đi, chú Kiến Quốc nấu cho con đấy.”

Thẩm Hi Tri quay đầu nhìn chuồng gà trống không, tránh cái muỗng ba đưa tới.

“Không uống không uống con không muốn uống!” Cậu vung tay lên, chén canh rơi xuống, đổ ụp trên nền đất.

Xung quanh chợt yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn sang, Hứa Kiến Quốc cười nhặt chén lên: “Được rồi, không uống không uống, chú chuẩn bị đồ ăn ngon khác cho cháu nha, Hi Tri cháu thích ăn gì?”

Thẩm Trung Nghĩa cũng bực mình, trách con: “Càng ngày càng không hiểu chuyện!”

Ông nói: “Kiến Quốc, để con gái cậu uống đi, thằng nhóc này hư quá!”

Tiểu Hoa nghe má Hỏa Sài Bổng tiếc rẻ: “Một con gà chỉ chưng được một chén canh như vậy, giờ đổ hết rồi.”

Sau đó bà gọi Tiểu Hoa: “Tiểu Hoa lại đây, ăn đùi gà đi.”

Tiểu Hoa lắc đầu: “Con không ăn.”

Đó là bạn tốt của cô, cô không ăn.

Quay đầu lại, thấy cậu bé đang nhìn cô. Dù bị Vương Tiểu Bàn cười nhạo, dù bị Lưu Mỹ Lệ khinh mình bẩn, Tiểu Hoa cũng chưa bao giờ ghét ai như thế.

Khúc nhạc kì quái liên tục vang lên, cậu bé nhảy xuống bàn đi qua, đứng bên cạnh cô, nói: “Tao không muốn ăn.”

“Không muốn ăn thì gà của em cũng mất rồi!” Tiểu Hoa siết chặt nắm tay.

Cậu bé đề phòng, nhưng lại không thấy cô đánh mình. Một lát sau, cậu phát hiện cô khóc. Nước mắt rơi xuống, làm khuôn mặt vốn bẩn thỉu càng trở nên khó coi. Cô chạy vào nhà kho, trốn trong góc tối.

Mặt cậu đã được bôi thuốc, bây giờ không còn đau nữa, còn mặt cô càng sưng to hơn, xấu xí kinh khủng. Cậu muốn nói điều gì đó, dù sao cậu thực sự không muốn ăn con gà kia, cô không thể trách oan cậu như thế được.

Nhưng cậu còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào, thì lại nghe Tiểu Hoa nói: “Nội em mất rồi.”

Tự dưng cậu thấy rất khó chịu, đây không phải Tiểu Hoa cậu gặp năm đó, Tiểu Hoa này sao lại giống mấy bạn gái trong lớp cậu như vậy chứ? Sao cô không nghịch bùn, không bơi sông mà lại khóc suốt như thế?

Cậu buột miệng nói, “Tao có bà nội.”

Cô vừa căm ghét vừa hâm mộ cậu có bà, khóc to hơn.

Má Lưu Mỹ Lệ bên ngoài nói: “Tiểu Hoa đúng là hiếu thuận.”

***

Vì Hứa Kiến Quốc không xin nghỉ được lâu, nên chuyện tang lễ phải xử lí nhanh, thay áo liệm, nhập tịch, trống kèn đi phía trước, mọi người cùng nhau khiêng quan tài lên núi chôn cất. Tiểu Hoa ôm hình của nội đi trước, cả đoạn đường tía nắm tay cô. Mặt cô đã rửa sạch sẽ, nhưng khóc cả đường nên lại bẩn.

Thẩm Hi Tri không lên núi mà ở lại nhà Vương Tiểu Bàn, Vương Tiểu Bàn hỏi cậu: “Ở thành phố có chơi vui không?”

Cậu suy nghĩ một lát, “Cũng vui.”

Có công viên, có trung tâm thương mại, có chocolate, có nhà vệ sinh sạch sẽ và nhà cao tầng.

“Sau này tao cũng muốn lên thành phố.” Vương Tiểu Bàn nói

Thẩm Hi Tri ừ một tiếng, nghe tiếng pháo trên núi vang lên, hỏi Vương Tiểu Bàn: “Bọn họ làm gì thế?”

Tiểu Bàn nói: “Tao cũng không biết, má tao nói trong núi có quỷ, không cho tao đi.”

Tiểu Bàn lại hỏi: “Con Tiểu Hoa sẽ lên thành phố thật à?”

“Tao không biết.”

“Má tao nói mẹ kế sẽ đánh nó cho coi.”

Thẩm Hi Tri nghĩ một lát, cô Trần nhà bên cạnh là người tốt, không đánh trẻ con đâu.

Cậu nói: “Không đâu, mẹ mày nói sai rồi.”

Khắp núi rải đầy vòng giấy màu trắng, tang lễ của bà Hứa mặc dù vội vàng nhưng cũng đầy đủ lễ nghi. Đội ngũ đưa tang xuống núi, mọi người tạm biệt Hứa Kiến Quốc. Hứa Kiến Quốc cúi đầu cám ơn, quay đầu lại gọi Tiểu Hoa: “Đi thôi.”

Tiểu Hoa bám lấy cánh cửa không chịu đi, ngón tay cào ra máu.

Thẩm Trung Nghĩa đang dừng xe chờ bên ngoài, Hứa Kiến Quốc xách Tiểu Hoa ném lên xe, không mang theo bất kì đồ đạc gì trong nhà. Sau này nhà cửa để cho nhà Vương Tiểu Bàn trông coi.

“Trứng! Trứng! Chưa cầm trứng gà của nội đi!” Tiểu Hoa khóc ầm lên, nhưng làm thế nào cũng không chui ra khỏi xe được.

Đó là trứng gà nội để dành từ lâu, phải bán lấy tiền…

Hứa Kiến Quốc ghìm chặt tay chân Tiểu Hoa, không nhịn được quát lên: “Mày còn lộn xộn tao ném xuống đường giờ, cho bọn người xấu bắt mày đi!”

Không mang trứng gà về đúng là tiếc thật, nhưng vợ ông ta nói rồi, không được mang theo đồ từ quê lên, trông quê mùa lắm.

Tiểu Hoa không thể động đậy, đành thút thít khóc, khóc tới mức Thẩm Trung Nghĩa ngồi trước lái xe cũng thấy tội nghiệp, nói với Thẩm Hi Tri: “Con trai, con cho em ăn chocolate đi.”

Thẩm Hi Tri mở ngăn kéo, lấy ra viên kẹo được bọc giấy màu vàng, đưa qua.

Tiểu Hoa vẫn đang khóc, Thẩm Trung Nghĩa nói: “Con đút cho em đi.”

Thẩm Hi Tri nhìn Tiểu Hoa nước mắt nước mũi tèm lem, chép miệng ghét bỏ, nhưng vẫn bóc lớp giấy vàng ra, Hứa Kiến Quốc phối hợp xoay đầu Tiểu Hoa lại, Thẩm Hi Tri nhét chocolate vào miệng cô.

Ăn không ngon! Trong miệng Tiểu Hoa đắng nghét, giống như thuốc đắng mà ông lão bắt cô uống vậy, nhưng chưa kịp nhả thì nó đã nhão ra, dính trong miệng cô. Cô nhăn mặt, không cách nào nuốt được.

Xe chạy trên đường núi quanh co, tiếng khóc của cô ngày một nhỏ đi, cuối cùng biến thành tiếng nức nở. Thẩm Hi Tri quay đầu lại, thấy cô co người trên ghế ngủ thiếp đi, trên mặt còn vương nước mắt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.