Thẩm Trung Nghĩa biết con trai về, hẹn cùng nhau ăn cơm, Thẩm Hi Tri không muốn đi, nhưng Thẩm Trung Nghĩa nói: “Tài xế chờ con ngoài cổng, ba có chuyện muốn gặp con.”
Lúc Thẩm Hi Tri ra khỏi nhà, Tiểu Hoa đang cầm chổi quét ngoài cửa, cô mặc áo mỏng, cánh tay lộ bên ngoài mảnh mai vô cùng, tóc buộc cao, vành tai non mềm trắng nõn. Thẩm Hi Tri đưa tay vỗ vai cô, Tiểu Hoa quay lại thấy anh mặc đồ lịch sự nhưng trông không vui vẻ gì cả.
“Đi đâu vậy?” Cô hỏi.
“Ăn cơm với ba anh.” Anh nói.
Tiểu Hoa không hiểu sao lại thốt lên: “Có muốn em đi cùng anh không?”
Dù sao cô cũng không muốn anh phải đơn độc ở đó. Cô sẽ không theo vào trong mà đứng ngoài chờ, như thế anh đi ra có thể nhìn thấy cô.
Thẩm Hi Tri lắc đầu, nói: “Anh đi.”
Quả nhiên có một chiếc xe hơi nổi bật dừng trước cổng chung cư, thấy anh đi ra tài xế còn mở cửa xe cho anh, ra ra vào vào làm hàng xóm hâm mộ, nói biết vậy năm xưa học theo giám đốc Thẩm đi kinh doanh thì bây giờ chắc cũng nở mày nở mặt như thế. Thẩm Hi Tri giễu cợt trong lòng, nở mày nở mặt? Vợ con li tán có gì hay chứ?
Đến nơi Thẩm Hi Tri gặp Thẩm Trung Nghĩa, bề ngoài Thẩm Trung Nghĩa không có gì thay đổi, nhưng khí chất lại có chút khác biệt. Đó là loại khí chất được xây dựng nên từ tiền tài phú quý, ông có vẻ rất thoải mái, bụng cũng lớn hơn.
“Ba.” Thẩm Hi Tri chào một tiếng.
Bữa ăn giữa Thẩm Trung Nghĩa và Thẩm Hi Tri không vui vẻ gì, từ đầu đến cuối Thẩm Hi Tri chỉ cúi đầu ăn cơm, Thẩm Trung Nghĩa mấy lần giơ ly rượu định nói vài câu, nhưng lại không tìm được cơ hội. Dọn bàn xong uống trà Thẩm Hi Tri mới ngẩng đầu nhìn ông. Thẩm Trung Nghĩa chỉ sang phòng bên cạnh: “Hôm nay ba cũng mời mấy lãnh đạo trong bộ giáo dục ăn cơm.”
Thẩm Hi Tri ừ một tiếng, nhưng trong lòng cuộn sóng.
Thẩm Trung Nghĩa chỉ nói đến đây, đổi qua chuyện khác: “Nghe nói Bình An thật sự đăng kí Bắc Thành?”
Thẩm Hi Tri gật đầu.
Ăn xong hai người ra về, Thẩm Hi Tri không ngồi xe, tự đi bộ về, bữa cơm này chẳng ngon lành gì, làm dạ dày anh khó chịu. Trên đường có gánh hàng rong, Thẩm Hi Tri dừng lại mua: “Hai phần chè đậu xanh lạnh, bỏ thêm khoai sọ viên.”
Chè đậu xanh đựng trong túi nilon trong suốt, bên trên nổi những viên khoai sọ tròn tròn, từ nhỏ Hứa Đống đã thích ăn cái này, lần nào Hứa Tiểu Hoa cũng tiết kiệm tiền dẫn em trai đến ăn. Thế nên sau này anh cũng hay mua về cho hai chị em.
Còn chưa đến cổng chung cư đã thấy bóng hai người đứng dưới cột đèn, một cao một thấp, một cô gái cao gầy, một bé trai vui vẻ nhảy nhót. Bé trai nhảy nhảy trên mấy ô gạch, gọi chị ới chị ơi, làm người ta thoải mái vô cùng.
Thẩm Hi Tri đi tới, hỏi: “Sao lại đứng ở đây?”
Tiểu Hoa chỉ bé Hứa Đống: “Em trai muốn đi dạo.”
Hứa Đống bé nhỏ thật thà: “Chị nói dẫn em đi đợi anh hai về.”
Thẩm Hi Tri bật cười, đưa một túi chè đậu xanh cho Hứa Đống, Hứa Đống vui vẻ chạy về ăn, bỏ anh hai với chị đằng sau. Thẩm Hi Tri đứng dưới đèn đường nắm tay Tiểu Hoa, kéo cô lên lầu, nhưng không để cô về nhà mà kéo thẳng về nhà mình.
Bật đèn, anh ném chìa khóa sang một bên, vào bếp lấy chén đổ chè ra. Tiểu Hoa uống một hớp rồi đưa cho anh, anh há miệng uống một hớp, hơi lạnh thấm vào lòng, làm tan bớt nỗi khó chịu mệt mỏi.
***
Hai người anh một miếng em một miếng, anh để dành khoai sọ lại, Tiểu Hoa thích ăn cái này.
Cô ăn khoai, lơ đãng nói: “Hôm nay Cung Lượng nhận được giấy báo nhập học.”
Cung Lượng bằng tuổi Thẩm Hi Tri, nhưng năm ngoái thi trượt, năm nay thi lại cùng Tiểu Hoa.
“Lo lắm à?” Anh hỏi.
Tiểu Hoa gật đầu.
“Không sao đâu, đừng lo lắng.” Anh nói.
Tiểu Hoa: “Em muốn điểm thi cao hơn Cung Lượng… Ai bảo trước đây tên đó toàn bắt nạt em.”
Thẩm Hi Tri nhớ lại trước đây anh lừa thằng nhóc đó vào nhà kho đánh cho một trận. Anh nắm tay Tiểu Hoa, không nói gì nữa, Tiểu Hoa nói: “Nếu không thi đậu em sẽ học lại một năm.”
Câu nói nghe đơn giản, nhưng muốn làm được lại khó vô cùng, Thẩm Hi Tri hiểu rõ, siết chặt tay cô: “Nói xúi quẩy gì đấy? Mai dẫn em đi bơi.”
Hôm sau Hứa Đống bé nhỏ bị bỏ rơi giận dỗi, hậm hực nói với Trần Ái Lệ: “Con không chơi với chị, không chơi với anh hai nữa đâu!”
Trần Ái Lệ hừ một tiếng: “Thôi đi, mẹ nghe câu này nhiều lắm rồi.”
Hứa Kiến Quốc cũng cười: “Nếu con nhịn được đến mai ba sẽ thưởng cho 10 đồng.”
Trần Ái Lệ quay lại hỏi Hứa Kiến Quốc: “Con gái rượu của anh vẫn đăng kí Bắc Thành à? Bên Thẩm Trung Nghĩa làm sao đây?”
Hứa Kiến Quốc nhíu mày: “Ừ, nó ngang bướng, không đụng góc tường không quay đầu.”
“Vậy làm sao bây giờ? Đi học lại thật à? Nhà chúng ta làm gì có tiền chứ? Thẩm Trung Nghĩa có nói gì không?”
Hứa Kiến Quốc nói: “Mấy lời này đừng nói trước mặt Bình An.”
Trần Ái Lệ xách túi đi ra ngoài: “Tôi chẳng thèm lo chuyện nhà mấy người!”
Bể bơi ở cung thiếu nhi mùa hè vẫn đông người, Tiểu Hoa và Thẩm Hi Tri lớn nhất, đứng trong đám trẻ thật ngượng ngùng. Tiểu Hoa nói: “Nếu dẫn Hứa Đống đi cùng thì hay hơn.”
Thẩm Hi Tri không nói gì, dựa vào tường nhìn cô. Tiểu Hoa mặc áo tắm mới mua, bị anh nhìn cũng thấy ngại, nhảy lên lưng anh, như thế Thẩm Hi Tri không nhìn được.
Nhưng không nhìn được cũng có thể sờ mà, bàn tay anh ôm lấy đầu gối mượt mà của Tiểu Hoa, đi từ từ lên trước, đi một đoạn chợt ngã ra sau, hai người cùng nhau rơi xuống bể bơi. Tiểu Hoa sặc nước, khó chịu đến chảy nước mắt, đuổi theo Thẩm Hi Tri đánh đấm tơi bời, nghe anh xin tha mới thôi.
Ra khỏi cung thiếu nhi Thẩm Hi Tri nắm tay Tiểu Hoa: “Đi, dẫn em đi mua đồ.”
“Mua cái gì?” Tiểu Hoa không hiểu.
***
Đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, Thẩm thiếu gia nói: “Hứa Tiểu Hoa, đại học không có đồng phục, em định mặc đồng phục cấp 3 đi học à?”
Tiểu Hoa đỏ mặt.
Thẩm thiếu gia cầm một chiếc váy so lên người cô: “Ừ, được đấy, đi thử đi.”
Tiểu Hoa ghé vào tai anh nói: “Đắt quá!”
Thẩm thiếu gia cũng thì thầm: “Tiền anh kiếm được đủ cho em mua.”
Tiểu Hoa lúng túng: “Vậy sau này em trả anh nhé?”
“Cũng được.” Thẩm thiếu gia nói.
Thế là Tiểu Hoa vui vẻ đi thử đồ, lúc đi ra chợt hô lên: “Chị!”
Lâm Thuyên cười ôm lấy cô: “Em khỏe không? Bình An?”
Tiểu Hoa rất thích cái ôm mềm mại thơm ngát của chị, nhưng một giây sau đã bị Thẩm thiếu gia kéo đi. Cô thẹn thùng gật đầu: “Em tốt lắm, còn chị thì sao?”
Lâm Thuyên nói: “Cũng được, vừa khéo gặp nhau, chúng ta đi uống nước đi.”
Cà phê cũng giống như chocolate vậy, là thứ mọi người đều thích nhưng Tiểu Hoa không thể nào ưa nổi. Thẩm Hi Tri đi gọi nước, bưng cho Tiểu Hoa một ly nước ép hoa quả, Tiểu Hoa ngửi ly cà phê của anh, thật thơm, nhưng uống không ngon tí nào.
Lâm Thuyên nhìn hai người ngồi cùng nhau, nháy mắt với Thẩm Hi Tri một cái, Thẩm Hi Tri chợt nắm lấy tay Tiểu Hoa, nắm thật chặt, rồi đặt lên chân mình.
Mặt đỏ bừng, đây là lần đầu tiên bọn họ công khai tình cảm trước mặt người khác.
Lâm Thuyên không bất ngờ, cười nói: “Chúc mừng.”
Thẩm Hi Tri hỏi chuyện: “Hạt thông (Tùng Tử) tỏ tình sao cậu không đồng ý? Sao thế? Thật ra hai người cũng xứng đôi.”
Lâm Thuyên cười xua tay: “Đừng có nói bậy, tớ sắp ra nước ngoài rồi.”
Tiểu Hoa sững sờ, cô còn nghĩ đến đại học Bắc Thành có thể ngày ngày làm bạn với chị, nhưng sao chị lại đi chứ? Thẩm Hi Tri cũng mới biết chuyện này, hỏi: “Đi đâu?”
“Mỹ.” Lâm Thuyên uống một hớp cà phê: “Ba tớ nói từ lâu rồi, gần đây sức khỏe ba không tốt, không kéo dài được nữa.”
“Khi nào đi ạ?” Tiểu Hoa hỏi: “Em đi tiễn chị.”
Lâm Thuyên xua tay: “Thôi thôi, chị không thích cảnh đưa tiễn đâu, chị khóc mất.”
Trong lòng Tiểu Hoa chị là người rất tốt, cô chưa bao giờ thấy chị gặp khó khăn cả, cuộc sống của chị là niềm mơ ước của cô. Chị sẽ khóc ư? Tiểu Hoa không đành lòng.
“Vậy chị còn về đây nữa không?” Tiểu Hoa hỏi.
Lâm Thuyên lắc đầu: “Không biết nữa, cả nhà chị đều ở bên Mỹ, còn ở đây không có ai cả.”
Đối với một người chỉ đi đến Bắc Thành như Tiểu Hoa mà nói, thì nước Mỹ là một nơi xa vời. Cô cảm giác mình sẽ mất đi một người bạn mà cô hằng yêu quý.
Lâm Thuyên nói: “Chị muốn gặp hai người nên mới gọi điện cho Hi Tri, chị đi rồi hai người nhất định phải hạnh phúc đó.”
Tiểu Hoa dạ một tiếng, nắm tay nói: “Chắc chắn rồi!”
Lâm Thuyên bật cười, nhìn Thẩm Hi Tri.
Thẩm Hi Tri cười một tiếng: “Chắc chắn rồi!”
Tạm biệt Lâm Thuyên rồi Tiểu Hoa hỏi anh: “Thật ra chị ấy đến thăm anh phải không?”
“Ái chà.” Thẩm Hi Tri ra vẻ giật mình: “Đầu gỗ cũng có ngày hiểu chuyện rồi à.”
Tiểu Hoa nghiêm túc nói: “Em vẫn luôn biết mà.”
Thẩm Hi Tri ‘à’ một tiếng.
Tiểu Hoa: “Vậy nên chúng ta phải thật hạnh phúc, nhất định phải thế.”
Thẩm Hi Tri xoa đầu cô: “Đúng vậy.”
Trên con đường rợp bóng mùa hè, Thẩm Hi Tri đẹp trai nắm tay Tiểu Hoa mặc váy mới: “Sao cứ nhìn anh thế?”
Tiểu Hoa: “Anh còn chưa nói thích em đâu!”
“Nhất định phải nói à?”
“Đương nhiên.”
“Em lại đây.” Anh kéo cô vào lòng hôn một cái.
Tiểu Hoa che miệng: “Cái này không tính!”
Thẩm Hi Tri bất đắc dĩ: “Vậy em nói trước đi, mấy lời này buồn nôn quá anh không nói được.”
Tiểu Hoa nghẹn đỏ mặt, cuối cùng nhận thua.
Cô cũng không nói được, từ bé đã chơi với nhau, giờ tự nhiên lại nói thích, thật ngại quá đi.
Nhưng mà… Rất muốn nghe anh nói một lần…