Nhưng lễ giáng sinh Tiểu Hoa cũng không đi đón Thẩm Hi Tri, nói chính xác hơn là trước giáng sinh một tuần, ở cửa căn tin đại học Bắc Thành, cô lại thấy người mà mỗi ngày cô chỉ dám nhung nhớ trước khi ngủ.
“Sao anh lại ở đây?” Tiểu Hoa tròn mắt.
Hạt thông cười hì hì lắc lắc di động: “Anh nói cho cậu ta biết đó.”
Tiểu Hoa nhìn anh ta: “Anh ở đây làm gì?”
Hạt thông cười toe toét hơn: “Anh theo đuổi bạn cùng phòng của em, em không biết à?”
Đúng là không biết thật, Tiểu Hoa không lãng phí thời gian đi tò mò chuyện người khác. Còn tưởng anh Hạt thông siêng năng đợi dưới kí túc xá của cô là do Thẩm Hi Tri nhờ vả chứ… Thì ra không phải vậy…
Đầu bị một bàn tay xoay lại: “Có kinh hỉ không?” (kinh hỉ: ngạc nhiên + mừng rỡ)
“Kinh hãi thì có!”
Tiểu Hoa giơ nắm đấm, nhăn mặt định đấm anh, nhưng ngửa đầu nhìn lại bật cười, nhào vào lòng anh: “Thẩm Hi Tri! Anh về rồi! Tốt quá!”
Cái ôm của cô xua tan mệt mỏi trong lòng Thẩm thiếu gia, anh sảng khoái cướp thẻ cơm trong tay Hạt thông: “Đi, em muốn ăn gì?”
Tiểu Hoa ôm cánh tay anh cùng đi gọi cơm, Hạt thông hét lên: “Cát tên khốn kiếp trọng sắc khinh bạn!”
Đại học Bắc Thành sau khi vắng bóng một sinh viên tên Thẩm Hi Tri chẳng có gì thay đổi, cũng không bởi vì có thêm một Hứa Tiểu Hoa mà đổi khác. Hôm ấy Thẩm Hi Tri lên giảng đường học cùng Tiểu Hoa, sau đó đi đặt phòng nghỉ.
Tiểu Hoa đi theo anh qua năm con phố, đứng trước khách sạn cô từng ở một đêm.
Thẩm Hi Tri đẩy cô: “Về đi, anh ngủ một mình không sợ đâu.”
Tiểu Hoa lấy điện thoại ra gọi cho bạn cùng phòng: “Tối nay tớ không về ngủ, mai tiện thể điểm danh giúp tớ.”
Thẩm Hi Tri bật cười, càng lúc càng cười to hơn, cuối cùng nắm tay Tiểu Hoa đi vào.
Quét thẻ, mở cửa, đóng cửa lại, anh đè cô lên cửa ôm thật chặt. Ôm cô vào lòng mình, trong tiết trời quạnh quẽ mới ấm lên đôi chút.
Tiểu Hoa sờ lưng anh, thấy cơ bắp rắn chắc.
Cô hỏi: “Anh tập gym à?”
“Ừ”, anh cúi đầu ngửi mùi hương của cô, mặc dù học hành và đi làm vất vả, nhưng anh vẫn đi làm thẻ tập gym, tiêu hao thể lực dư thừa, như vậy anh có thể ngủ ngon hơn, có thể ngăn được xúc động muốn chạy về thăm cô ngay lúc ấy.
Tiểu Hoa lại sờ tiếp, cảm giác không tệ. Thẩm Hi Tri bắt lấy bàn tay nhỏ bé gây rối sau lưng mình: “Không được sờ nữa.”
“Sao vậy?” Tiểu Hoa hỏi.
Thẩm Hi Tri ngẩng đầu lên, không nhìn cô, một lúc lâu mới nói: “Không nói cho em biết.”
Giờ phút này anh giống như đứa trẻ bị cô khi dễ, Tiểu Hoa chợt thấy buồn cười, từ bé đến lớn rõ ràng đều là anh bắt nạt cô mà! Cô lại vươn tay gãi gãi sau lưng anh, Thẩm Hi Tri không nhịn được nữa khiêng cô ném lên giường, còn mình đứng cách xa 2 mét.
Tiểu Hoa ngồi trên giường năn nỉ: “Anh qua đây.”
Thẩm thiếu gia lắc đầu.
Tiểu Hoa nói: “Anh qua đây, em còn chưa nhìn kỹ anh mà.”
Thế nên anh đi qua, chầm chậm ngồi xuống, để mặc Tiểu Hoa sờ mặt anh.
“Sao nào, có phải đẹp trai hơn không?” Anh cười.
Vừa vào phòng còn chưa kịp bật đèn, vậy nên Thẩm thiếu gia lại xích gần hơn một chút, sau đó cảm giác trên môi có cái gì khẽ chạm, giống như động vật nhỏ lướt qua, không có kỹ năng gì hết. Anh thở nặng nề, giữ đầu Tiểu Hoa, hôn sâu hơn.
Trong ấn tượng, bọn họ còn chưa bao giờ hôn như thế, anh vẫn chờ, chờ đến một ngày cô có thể làm chuyện đó.
Những ngày ở Mỹ vô cùng vất vả, mỗi ngày nghĩ đến nhiều nhất chỉ có thế thôi.
Cuộc sống đại học muôn màu muôn vẻ thế nào? Tiểu Hoa có thể thấy rõ điều này qua các bạn cùng phòng, các cô gái trong thời gian này thành công thoát kiếp FA, còn có một bạn sắp bị Hạt thông bắt cóc. Nội dung hẹn hò của bọn họ thường là: ngồi trong rạp chiếu phim tối thui nhưng lại không chuyên tâm xem phim; tay nắm tay trên đoạn đường vắng; cùng bạn trai đi ăn hết phố lớn ngõ nhỏ… Chỉ có cô, mỗi đêm tám chuyện chẳng có gì để kể, hoàn toàn không thể hòa nhập đề tài với các bạn.
Nhưng có một ‘đề tài’ làm cô im lặng chú ý, đó là các cô gái lén lút chia sẻ cảm giác về nụ hôn.
Tiểu Hoa cắn môi nằm trong mùng giả bộ ngủ, nhưng thật ra lỗ tai đã sớm dựng thẳng, chỉ sợ bỏ sót câu nào. Hôn ư, cô và Thẩm Hi Tri cũng có mà…
Nhưng sao bạn cùng phòng miêu tả lại không giống hai người họ nhỉ?
Hôn thế nào?
Chẳng lẽ không giống như lần Thẩm Hi Tri ôm chồng sách trên đường về nhà, bảo cô: “Lại đây”.
Rồi cô đi đến, anh cúi đầu chạm vào môi cô?
Còn gì nữa?
Vì sao lại có cảm giác ‘ẩm ướt’? Vì sao lại nghiện?
Cô rất muốn thử.
***
Nhưng Thẩm Hi Tri chỉ nhẹ nhàng hôn cô rồi dừng lại. Tiểu Hoa nói: “Không phải thế, bạn cùng phòng em nói không phải như vậy.”
Anh cười: “Không được.”
“Tại sao?”
“Anh sẽ không nhịn được.” Anh thành thật đáp.
Tiểu Hoa sải chân ngồi lên người anh, nâng mặt anh lên: “Em cũng không nhịn được, em muốn thử một chút.”
Thế là kỹ năng lén lút nghe trộm được thực hành, xâm nhập vào miệng anh, đầu lưỡi nhẹ nhàng quét qua lưỡi anh. Chỉ thấy thắt lưng mình bị anh siết chặt, bụng áp sát vào người anh, cánh tay như thép mạnh mẽ siết lấy cô, nhưng không đau. Tiểu Hoa cười thầm trong lòng, ngoài miệng lại hỏi: “Anh có thích không?”
Trong mắt Thẩm Hi Tri, giờ phút này cô vẫn giống như cô bé ở nông thôn ngày ngày vô tư không phiền muộn, lúc cười vô cùng ngây thơ.
Anh đành thỏa hiệp thở dài, ôm cô chặt hơn, ngửa người ra sau nằm xuống, dạy cô từng chút một.
Lí thuyết trở thành thực tế, Tiểu Hoa bị hôn không còn biết trời biết đất gì nữa, cuối cùng níu chặt lấy áo anh, tim loạn nhịp.
Người nào đó đã trưởng thành hơn nữa còn siêng năng tập thể hình tốt bụng kéo dãn khoảng cách, nhìn đôi mắt ngập nước của cô hỏi: “Đã hài lòng chưa?”
Tiểu Hoa ừ một tiếng, hãy còn ngơ ngác.
Anh ngã xuống giường, nằm cạnh cô, thở hổn hển. Một lúc lâu sau Tiểu Hoa phục hồi tinh thần, hỏi: “Còn gì nữa không?”
Thẩm Hi Tri không cười được nữa, vẻ mặt nghiêm túc: “Không được đùa nữa.”
Tiểu Hoa xoay người ôm anh: “Thẩm Hi Tri, em rất nhớ anh.”
Anh giơ tay làm gối đầu cho cô, ôm cô vào lòng, kéo chăn phủ kín hai người, nói bên tai cô: “Anh cũng vậy.”
“Bốn năm lâu quá.” Cô nói.
“Đợi anh có học bổng mua vé máy bay cho em, em sang thăm anh, thế nào?”
Tiểu Hoa tròn mắt nhìn anh, Thẩm thiếu gia chưa khi nào cần cù tiết kiệm như vậy cả: “Anh cãi nhau với ba à?”
“Ừ.”
“Sao thế?”
Thẩm Hi Tri mệt mỏi : “Không có gì, chỉ không muốn tiêu tiền của ông ấy thôi.”
Đêm đó Tiểu Hoa không nỡ ngủ, chờ Thẩm Hi Tri ngủ rồi cô bật đèn lên, nương theo ánh sáng nhìn rõ mặt anh. Anh vẫn là anh, nhưng khuôn mặt lại thay đổi một chút, trở nên góc cạnh hơn, làm người ta không thể xem nhẹ.
Tiểu Hoa thấy đây là một cảm giác rất lạ, như ngày hôm qua mới thấy anh được gọi là cục cưng, được người nhà chăm bẵm trên tay, nhoáng một cái hôm nay đã trở thành người đàn ông thực thụ.
Có thể được bên anh mãi như vậy, thật tốt.
Mặc dù chúng ta từng cãi nhau, từng chiến tranh lạnh, cũng bắt nạt nhau nhiều lần, nhưng mỗi khi nghĩ lại, tình yêu của chúng ta đặc biệt hơn tình yêu của các bạn cùng phòng em nhiều lắm.
***
Đêm đó Thẩm Hi Tri mộng xuân, sáng sớm tỉnh dậy nhăn mặt ra lệnh: “Hứa Bình An em không được phép quay lại, lập tức nhắm mắt lại cho anh, bao giờ anh cho em đứng dậy mới được đứng!”
Tiểu Hoa khẩn trương hỏi: “Anh làm sao vậy! Có phải khó chịu ở đâu không?”
Đúng thế, Thẩm thiếu gia bây giờ đang rất khó chịu! Nhưng cái loại khó chịu này không thể gặp bác sĩ hay đi bệnh viện, vì không cần bác sĩ cũng chữa khỏi được! Nhưng lại không thể nói cho Tiểu Hoa, vì anh biết cô nhóc này sẽ thoải mái nói: “Lại đây, em giúp anh!”
Cám cảm giác này… Thật cmn chết tiệt!
Sáng sớm, Thẩm Hi Tri chui khỏi chăn, chạy vào phòng tắm đóng sầm cửa lại.
Tiểu Hoa chỉ nghe tiếng nước chảy mạnh, nhưng cô đã hứa không được đứng dậy, đành ngồi trên giường kêu lên: “Thẩm Hi Tri rốt cuộc anh làm sao vậy? Bị đau bụng à? Có muốn em giúp gì không?”
Trong phòng tắm, Thẩm thiếu gia cau mày quát lên: “Im ngay!”
Nửa giờ sau anh đi ra, tắm rửa thay đồ, ôm Tiểu Hoa vào lòng, nói: “Hứa Tiểu Hoa, bốn năm sau chúng ta đăng kí đi.”
Sáng sớm, Tiểu Hoa còn đang giận vì câu quát ‘im ngay’ của anh, tự nhiên nghe thấy lời này.
Cô hiểu, đăng kí mà anh nói chính là đăng kí kết hôn.
Còn chưa nghĩ ra tại sao Thẩm Hi Tri nói câu này, lại nghe anh tức giận: “Không có gì quan trọng hơn kết hôn cả!”
“Là vì nếu chúng ta kết hôn thì mãi mãi không xa nhau phải không?” Tiểu Hoa cảm thấy mình đã tìm được lí do chính đáng.
Thẩm Hi Tri tựa trán mình vào trán cô: “Ừm, đại loại là thế.”
***
Thẩm Hi Tri không ở lại đón giáng sinh được, mà ở một đêm rồi phải quay về Mỹ. Sau này Tiểu Hoa mới biết thật ra anh không có thời gian trở về, mà lại dành một buổi tối ở bên cô.
Cô tiễn anh ra sân bay, trước khi lên máy bay nói với anh: “Bây giờ em đã hiểu tại sao chị Lâm Thuyên không cho chúng ta tiễn chị ấy, em cũng không thích cảnh tiễn anh đi.”
Thẩm Hi Tri ôm cô: “Nhanh thôi, chớp mắt một cái, bốn năm liền qua.”
“Bao giờ anh lại về?”
“Chắc hè.” Thẩm Hi Tri suy nghĩ một lát: “Về dẫn em đi bơi.”
Nhưng không khí buồn bã chia li lại bị một cuộc điện thoại phá tan. Hứa Đống vô cùng tức giận: “Anh hai không về thăm em à? Em cao hơn rồi mà sao anh không về thăm em?”
Thẩm Hi Tri bật cười: “Thăm em làm gì? Em có cái gì mà thăm? Nghe nói lần trước kiểm tra em còn đứng nhất từ dưới lên? Ha ha Hứa Đống em còn dám gặp anh hả?”
Tiểu Hoa cũng nản, nói với Thẩm Hi Tri: “Trước đây nó cũng học giỏi mà, sao giờ tệ thế không biết?”
Thẩm Hi Tri cười: “Hai chị em em giống nhau thật.”
Mãi đến khi Thẩm Hi Tri lên máy bay Tiểu Hoa mới phản ứng được, ý Thẩm Hi Tri là có chị thì mới có em, nhắc lại lịch sử đen tối của cô đây mà!
Vì câu này mà Tiểu Hoa bơ người nào đó suốt một tuần, mặc cho Hạt thông đứng dưới lầu tâm sự đủ đường, Tiểu Hoa vẫn kiên quyết không chat video với người nào đó.
Người nào đó nhắn lại: “Em đúng là cái túi tức giận, từ nhỏ đến lớn vẫn vậy.”
Tiểu Hoa bật cười, về kí túc mở chat video: “Sau này em vẫn thế đó, anh hối hận rồi hả?”
Thẩm Hi Tri im lặng nhìn cô: “Hứa Tiểu Hoa.”
“Hử?”
“Nhớ em.”