Qua năm mới, một ngày trước khi đi học lại, tay Thẩm Hi Tri được tháo thạch cao. Hôm sau Tiểu Hoa đi học nhìn chằm chằm tay cậu một lúc lâu,
Thẩm Hi Tri nói: “Sau này không được đến lớp tao nữa.”
Tiểu Hoa gật đầu.
Cậu bé mím môi, hừ một tiếng rồi đi.
Suốt một tuần sau không thấy Tiểu Hoa đến lớp 2A nữa, mấy đứa trẻ trong lớp lại bàn tán: “Sao con ngốc kia không đến nữa nhỉ?”
Thẩm Hi Tri ngồi vẽ bản đồ với bạn cùng bàn, không nói gì.
Mà các giáo viên lớp 1 cũng thấy khó hiểu, tại sao bạn nhỏ Hứa Bình An lại không đi trễ nữa?
Thời gian thấm thoắt trôi, đồ mặc trên người ngày càng mỏng đi, bụng
của mẹ cũng ngày một lớn. Mùa hè tới, Tiểu Hoa nhận được một tin làm cô
choáng váng…
Lưu ban!
Thành tích trong đợt thi cuối kì này cũng là tiêu chuẩn để xét xem có lưu ban hay không.
Mà từ đầu năm tới giờ, cô luôn vững vàng giữ vị trí cuối lớp!
“Tại sao phải lưu ban?” Một hôm sau khi tan học Tiểu Hoa hỏi Thẩm Hi Tri.
Bọn họ rất ít khi nói chuyện với nhau, mặc dù nhà đối diện, nhưng
khoảng cách giữa hai người lại vô cùng xa. Chung đường đến trường, nhưng đây là lần đầu tiên trong suốt nửa năm Tiểu Hoa chủ động hỏi cậu.
Thẩm Hi Tri nghĩ một lát: “Không biết nữa.”
Năm nào cậu cũng đứng đầu trường, làm sao biết lí do lưu ban chứ? Cậu chỉ biết đúng là có chuyện lưu ban thật thôi.
Tiểu Hoa nhíu mày, lại lén hỏi cậu: “Nếu bị lưu ban có phải kinh khủng lắm không?”
“Đương nhiên.” Cái này cậu biết, lưu ban là chuyện không tốt chút nào.
Chân mày Tiểu Hoa càng nhíu chặt hơn, không phải cô không muốn học,
mà cô không biết phải bắt đầu từ đâu, lên lớp cô giáo nói không nhiều,
về nhà hỏi mẹ, nhưng lúc nào mẹ cũng chỉ lo đánh bài.
Tiểu Hoa mang đầy lo lắng bị cô chủ nhiệm gọi vào văn phòng, tan học
rồi, cô đeo cặp sách đứng cạnh bàn, nghe cô giáo nói: “Lần kiểm tra tới
phải cố gắng lên, nếu không hiểu thì phải hỏi, em cứ thế này sẽ bị lưu
ban đó.”
Vì thế Tiểu Hoa hỏi cô giáo: “Lưu ban là gì ạ?”
“Bị lưu ban thì em không được lên lớp hai, phải học lớp một thêm lần nữa, vì em không theo kịp các bạn.”
Tiểu Hoa sợ hãi, lại liếc thấy ngoài cửa có cặp sách màu xanh, đó là cặp của Thẩm Hi Tri.
Ra khỏi văn phòng cô hỏi cậu: “Sao lại ở đây?”
Tan học cậu không thấy Tiểu Hoa đâu nên quay lại tìm cô. Vì sao lại tìm cô? Cậu cũng không biết nữa.
Cậu hỏi: “Mày bị lưu ban à?”
Tiểu Hoa lắc đầu: “Vẫn chưa.”
“Nhưng cũng sắp rồi.” Cậu bé thẳng thừng nói.
Tiểu Hoa đau khổ: “Em không muốn lưu ban, ba mẹ đánh em mất.”
“Mày đưa vở cho tao.” Cậu bé giơ tay ra.
Tiểu Hoa lấy vở đưa cho cậu, mặt khẽ đỏ. Vì trên vở cô vẽ rất nhiều
gà con. Dẫn đầu là gà mẹ, một đám gà con theo sau, còn có rất nhiều
trứng gà.
Bạn nhỏ Thẩm Hi Tri thở dài một tiếng: “Mày không hiểu chỗ nào?”
Tiểu Hoa nói: “Không hiểu nhiều chỗ lắm.”
***
Đến tối ăn cơm, Thẩm Hi Tri nói với mẹ: “Tiểu Hoa ngốc thật, 13+14 nó trả lời bằng 37! Nó sắp bị lưu ban rồi, con thấy nó có ở lại năm nữa
cũng tính sai như thế thôi.”
Lương Nhu ít khi hỏi chuyện học hành của con, nghe thấy chuyện này cũng bất ngờ.
Thẩm Hi Tri suy nghĩ một lát: “Thôi để con dạy cho nó.”
Lương Nhu không ngờ con trai lại nói vậy, sững sờ mấy giây rồi cười: “Được.”
Thế là bắt đầu từ hôm đó, Tiểu Hoa mỗi ngày tan học lại về nhà Thẩm
Hi Tri học bài. Cô lén bỏ một cái lược vào cặp sách, trước khi tan học
sẽ chải lại bím tóc một lần. Nhưng Tiểu Hoa không gặp dì Lương Nhu lần
nào hết.
Thẩm Hi Tri nói: “Mẹ tao rất bận, khi nào tao ngủ mẹ mới về.”
Tiểu Hoa lần đầu tiên bước vào phòng cậu, ra trải giường màu lam, rèm cửa in hình máy bay, bàn học rất lớn, trên giá sách có rất nhiều quyển
cô chưa từng thấy, còn có một cái máy tính lớn, cái này cô từng thấy ở
trường.
Cậu bé nói: “Lấy sách vở ra đi, bắt đầu học thôi.”
Đối với chuyện học thêm Trần Ái Lệ không hài lòng nhưng Kiến Quốc lại rất vui vẻ, cho Tiểu Hoa tiền ăn vặt, nói: “Mua đồ ăn cho Hi Tri, biết
chưa?”
Tiểu Hoa cẩn thận cất tiền vào túi, nói: “Mua cho mẹ nữa.”
Chocolate hình đồng tiền vàng 1 đồng một cái, còn ô mai 5 đồng một túi, Thẩm Hi Tri nhận được chocolate, nói: “Cám ơn.”
Tiểu Hoa cười: “Vậy mau ăn đi.”
“Mày không ăn à?”
Cô bé cười thẹn thùng: “Em không thích ăn, đắng.”
Cậu bé hừ hừ: “Không biết thưởng thức. Được rồi không cười nữa, bây giờ đánh vần một lần cho tao.”
Bạn nhỏ Tiểu Hoa nói tiếng phổ thông không chuẩn, nên đánh vần cực kì khổ sở, làm cô giáo và các bạn cười ầm lên. Thẩm Hi Tri dạy cô, mặc dù
chỉ lớn hơn cô một tuổi, hơn nữa tính tình đôi khi không khống chế được, nhưng dù sao cũng có hiệu quả. Tiểu Hoa học đếm được tới 100, phép trừ
đơn giản cũng có thể làm đúng 8/10.
Thẩm Hi Tri nói: “Đánh vần theo tao, ‘Anh’.”
“Ăn”
“Là ‘anh’!”
“Ăn.”
“Hứa Tiểu Hoa, mày còn như vậy tao không dạy nữa đâu!”
“…Aaa anh!”*
*Nguyên văn: Thẩm Hi Tri đánh vần từ ‘你’- [nǐ], còn Tiểu Hoa nói tiếng địa phương nên phát âm thành [lī] – ‘哩’ (Tiểu Sên)
***
Cô chủ nhiệm nói thi được 60 điểm thì không bị lưu ban, đây là mục
tiêu cuối cùng của Tiểu Hoa. Buổi sáng đi thi Thẩm Hi Tri đứng trước cửa nhà đợi cô, hai người không nói chuyện, cứ đi song song như vậy đến
trường, khi tách ra để vào lớp học, cậu kéo kéo bím tóc cô: “Nếu mày
không thi đậu thì sau này tao không nói chuyện với mày nữa đâu.”
Tiểu Hoa nghĩ một lát, nói: “Vậy có phải thi đậu rồi thì chúng ta chơi cùng nhau không?”
Bạn nhỏ Thẩm Hi Tri miễn cưỡng gật đầu.
Tiểu Hoa cười, cô bé chạy về phía phòng học, ông cụ non Thẩm Hi Tri nói với theo: “Đừng làm ẩu!”
Nhưng Tiểu Hoa không nghe thấy.
Ngày trả bài kiểm tra, tan học Tiểu Hoa ôm cặp sách ngoài cổng trường chờ Thẩm Hi Tri, cậu bé trông còn căng thẳng hơn Tiểu Hoa nữa. Tiểu Hoa cẩn thận lấy bài kiểm tra ra, giở đến trang điểm tổng kết cho cậu xem.
Cậu bé ừ một tiếng, lại chỉ vào bài toán: “Bài này làm ẩu quá.”
Tiểu Hoa lập tức khẩn trương, sau đó nghe Thẩm Hi Tri nói: “Nghỉ hè tao đi cung thiếu nhi, mày có đi không?”
Cô bé lắc đầu, cậu nói: “Vậy chờ tan học tao dạy mày viết chữ thư pháp.”
Tiểu Hoa nhíu mày: “Không được nghịch bùn à?”
Cậu bé gạt đi: “Tuyệt đối không được.”
“Em muốn bơi.”
Cậu bé suy nghĩ một lát: “Không được.”
Tại sao không được? Bởi vì cậu còn chưa biết bơi.
Nghỉ hè cứ thế bắt đầu, bụng Trần Ái Lệ càng lớn hơn, mà Tiểu Hoa
phải làm việc cũng càng ngày càng nhiều, có điều Lương Nhu thấy vui vẻ,
đó là hai đứa trẻ đã chơi thân với nhau. Mỗi ngày Thẩm Hi Tri từ cung
thiếu nhi về sẽ dạy Tiểu Hoa viết chữ thư pháp, cậu rất thích điều này,
vì giống như cậu trở thành thầy giáo trong cung thiếu niên, cầm tay chỉ
dạy cho học trò ngốc. Nhưng Tiểu Hoa không thích trò chơi này chút nào,
vì cô hay làm dây mực lên quần áo, suốt mùa hè, tất cả quần áo của cô
đều có vệt mực nước màu đen.
Mùa hè này cô viết đẹp nhất là ba tên: Thẩm Hi Tri, Tiểu Hoa, Hứa Bình An.
Cậu nói: “Sau này mày sẽ biết, Bình An là cái tên rất hay.”
Tiểu Hoa gật đầu: “Bây giờ em không ghét tên này nữa rồi, cảm ơn anh Thẩm Hi Tri.”
Cậu bé đỏ mặt, trời nóng quá, cậu mở tủ lạnh lấy kem đá. Lúc vào phát hiện Tiểu Hoa viết chữ lem ra ngoài ô vuông, cậu nói: “Xích vào xích
vào, mày viết sai rồi.”
Tiểu Hoa không nghe thấy, bút lông lại vạch một đường.
Cậu bé giữ tay cô lại, Tiểu Hoa giật mình, cậu bé nói: “Tao nói mày không nghe thấy à? Viết lại chữ này!”
Tiểu Hoa ngượng ngùng cười một tiếng: “Anh đừng giận, em viết lại là được chứ gì!”
Cậu bé bỏ kem đá qua một bên, bắt đầu chán nản. Tiểu Hoa viết 10 lần, nịnh nọt đưa cho cậu xem, cậu bé hừ một tiếng: “Gần đây mày không nghe
tao nói, mày cố ý phải không?”
Tiểu Hoa lắc đầu: “Thật sự không nghe thấy, xin lỗi mà.”
Cậu bé lại tức giận: “Sao mày thích nói xin lỗi vậy!”
Tiểu Hoa nghĩ nghĩ: “Vậy em phải nói gì?”
Cậu bé lẩm bẩm: “Trước đây mày không thế.”
***
Cậu bé tràn đầy tâm sự thức khuya đợi mẹ về, cậu nhào vào lòng mẹ, lo lắng nói: “Mẹ, Hứa Tiểu Hoa hình như càng ngày càng ngốc, nó không nghe thấy con nói gì cả.”
Lương Nhu cười, xoa đầu con: “Con thích em như vậy à?”
Cậu bé hừ hừ: “Làm gì có.”
Lương Nhu gật đầu: “Ừ, mẹ biết rồi, cục cưng không thích Bình An.”
Cậu bé tựa vào vai mẹ, bất đắc dĩ: “Nó chỉ hơi vụng về ngốc nghếch tí thôi.”
Hôm sau Hứa Kiến Quốc đưa Trần Ái Lệ đi khám thai, cho Tiểu Hoa tiền, nói buổi trưa đi cùng Thẩm Hi Tri xuống lầu ăn mì. Tiệm mì của ông Trần thơm phức mùi thịt bò, mặc dù ngày nào cũng đi qua đây, nhưng Tiểu Hoa
chưa một lần ghé vào ăn cả. Cô cầm tiền ba cho, nói với Thẩm Hi Tri nói: “Gọi một chén thôi, anh ăn đi, em không đói bụng.”
“Sao lại không đói?”
Tiểu Hoa nói: “Còn phải mua ô mai cho mẹ nữa.”
Cậu bé không kiên nhẫn kéo cô ngồi xuống: “Đây là tiền chú Kiến Quốc cho hai chúng ta ăn cơm!”
Nhưng Tiểu Hoa vẫn nói: “Em không đói bụng.”
Cậu bé nghiêng đầu kêu: “Ông Trần!”
Một giây sau, cảm giác Tiểu Hoa kéo tay cậu.
Đành đổi thành: “… Một tô mì thịt bò.”
Quay đầu lại, thấy cô đang cười: “Thẩm Hi Tri, lát nữa em mua chocolate tiền vàng cho anh ăn.”
“Tao không ăn.”
“Không phải anh thích ăn à?” Tiểu Hoa nói, lấy đũa muỗng cho cậu.
Cậu bé lấy thêm một đôi đũa nhét vào tay cô: “Ăn chung đi.”
Mì thịt bò được mang lên, Tiểu Hoa cầm đũa nhìn, cậu bé gắp một miếng thịt bò nhét vào miệng cô: “Ăn!”
Tiểu Hoa nhai thật chậm, cảm thán: “Ăn ngon thật đấy!”
“Tao ăn không hết một tô đâu, đừng lãng phí.” Cậu bé nói.
Vì thế hai đứa bé chụm đầu ăn chung một tô mì, cậu bé nói nhỏ với cô: “Mày xem, bên dưới có nhiều thịt bò lắm, người khác không có đâu.”
Tiểu Hoa không nghe thấy nên không lên tiếng, húp nước mì.
Cậu bé lại gọi khẽ: “Hứa Tiểu Hoa?”
Tiểu Hoa vẫn không đáp.