Buổi tối không đến lớp tự học cần phải xin phép giáo viên. Tiểu Hoa viết một giờ giấy xin phép, chủ nhiệm nghe nói cô muốn tham gia cuộc thi liền thoải mái cho nghỉ. Tiểu Hoa đi đến phòng họp, cảm giác tự do và trĩu nặng đan xen trong lòng.
Viết nhanh rồi về học, cô nghĩ.
Phòng họp sáng trưng, vừa vào liền thấy Thẩm hội trưởng đã bày sẵn giấy bút, Tiểu Hoa không chào hỏi gì, xắn tay áo bắt đầu viết. Thẩm Hi Tri ngồi đằng trước chơi game, thi thoảng ngẩng đầu nhìn cô.
Cô viết xong đưa cho anh xem, chữ vừa nhìn đã biết là thường xuyên luyện tập, anh hỏi: “Ồ, em vẫn luyện viết à?”
Tiểu Hoa không đáp. Cô tiết kiệm tiền ăn sáng mua mực nước và bút lông để tập viết, sau này em trai đòi viết theo, ba mới cho tiền mua giấy bút. Cô chưa từng ngưng luyện chữ, nhưng cô cũng không muốn cho anh biết điều này.
Thẩm Hi Tri trải tờ giấy Tuyên Thành khác lên bàn, nói: “Em luyện viết đi, lát nữa đề tên em lên đây là có thể nộp.”
Tiểu Hoa đặt bút, viết ba chữ “Hứa Bình An”, kí ức ngày thơ hiện lên theo từng nét bút, Thẩm Hi Tri đứng sau lưng, nắm lấy cổ tay cô uốn nắn: “Đã nói em bao nhiêu lần rồi, nét này phải nghiêng như thế, sao mãi vẫn không sửa được?”
Cô nghiêng đầu muốn cãi lại, mái tóc mới gội xõa trên vai vừa quay đầu liền lướt qua mặt anh, ngưa ngứa, mang theo hương thơm dầu gội. Tiểu Hoa còn chưa kịp nói đã nghe thấy lời anh: “Hứa Tiểu Hoa, em để tóc dài đi, rất đẹp mà.”
“Không cần phải nghe lời anh!” Tiểu Hoa nhìn xuống tờ giấy Tuyên Thành, cúi đầu xóa đi chữ ‘An’.
Người đứng phía sau vẫn đưa tay nghịch tóc cô, cười hỏi: “Nếu em được giải định cám ơn anh thế nào đây?”
“Không có chuyện đó đâu.”
Nhưng chuyện Tiểu Hoa không ngờ tới lại hóa thành sự thật, trong tiết chào cờ hiệu trưởng tuyên bố tin vui này với toàn trường, các tác phẩm dự thi lần này có 3 người đoạt giải, theo thứ tự là nhất, nhì, ba, bạn Hứa Bình An lớp 10 giành giải nhất.
Lại có rất nhiều người nhìn Tiểu Hoa, Tiểu Hoa không thể không bước qua những ánh mắt đó đi lên đài nhận thưởng. Cô nhận giấy khen và phần thưởng, nhìn thấy Thẩm Hi Tri đứng dưới đài. Mặc dù không phải là không vui, nhưng chỉ cần là chuyện có anh nhúng tay vào thì cô không thể hoàn toàn vui vẻ được.
Trong lớp không ai biết Tiểu Hoa có thể viết chữ thư pháp cả, các bạn chỉ thấy chữ cô đẹp thôi, sau khi cô được giải chủ nhiệm giao việc làm báo tường cho Tiểu Hoa, lớp trưởng tiểu Điền hỗ trợ. Tiểu Hoa không có tài liệu, cô cũng lười tìm nên bảo cậu ta soạn nội dung, còn cô chỉ cần viết chữ là được.
Hôm đó tan học Tiểu Hoa gặp Thẩm Hi Tri đi cùng Lâm Thuyên ở căn tin, Lâm Thuyên kéo Tiểu Hoa nói: “Chúc mừng chúc mừng, giành được giải nhất luôn đấy.”
Tiểu Hoa xua tay, nói mèo mù đụng phải chuột chết thôi, sau đó chuẩn bị đi chỗ khác xếp hàng. Thẩm Hi Tri giữ cô lại: “Đứng đây đi, ăn chung.”
Lâm Thuyên gật đầu: “Đúng đấy, ăn chung đi, hôm nay dì nhà chị không tới đây, chị ăn xong còn phải về nhà nữa.”
“Dì?” Tiểu Hoa không hiểu, nhìn Lâm Thuyên mang theo chút thông cảm.
Thẩm Hi Tri xoa đầu cô: “Là dì giúp việc nhà cậu ta.”
Tiểu Hoa đẩy tay anh ra: “Còn bận việc, không ăn.”
Cô vội vã đi khỏi, Lâm Thuyên: “Tớ nói sai à?”
Thẩm Hi Tri cười: “Làm gì có, cô ấy bận thật mà.”
“Sao cậu biết?”
“Ài, đến lượt cậu rồi này, muốn ăn gì?”
“Sườn xào chua ngọt!”
***
Tiểu Hoa đói bụng quay về lớp, lớp trưởng tiểu Điền đang ăn mì cay Tứ Xuyên, mùi mì thơm tỏa ra mê người, cô nhắm mắt lại không nhìn, thầm nghĩ chắc giờ này Thẩm Hi Tri đang vui vẻ ăn cơm với chị gái xinh đẹp kia.
Buổi tối tự học mọi người vô cùng yên tĩnh, thi thoảng có bạn hỏi bài giáo viên, hoặc thì thầm thảo luận. Tiểu Hoa gục đầu xuống bàn, bụng kêu òng ọc. Bất chợt chủ nhiệm gọi cô: “Hứa Bình An, em ra ngoài một chút.”
Tiểu Hoa quay đầu lại, thấy Thẩm hội trưởng đứng ngoài cửa vẫy cô.
Nữ sinh trong lớp bùng nổ, cố nén thẹn thùng liếc nhìn Thẩm hội trưởng. Tiểu Hoa đứng dậy, cảm giác như sau lưng bị ánh mắt các bạn gái đâm trăm ngàn lỗ thủng.
Thẩm hội trưởng ra vẻ nghiêm túc: “Mời bạn đi ra đây, thảo luận về cuộc thi của tỉnh.”
Tiểu Hoa đành phải đi ra ngoài với anh, đi đến vườn hoa cô mất kiên nhẫn hỏi: “Tóm lại có việc gì?”
Thẩm Hi Tri lấy trong ngực ra một túi giấy: “Mau ăn đi.”
Mùi gà rán thơm phức từ trong túi giấy bay ra, anh đặt vào tay cô, nói: “Để nguội ăn không ngon nữa đâu.”
“Không ăn.” Tiểu Hoa trả lại cho anh.
“Vậy thì vứt đi.” Anh nói.
Lãng phí thức ăn là có tội, Tiểu Hoa không làm được, cô nói: “Bao nhiêu tiền em trả anh.”
Thẩm Hi Tri cười một tiếng: “Hứa Bình An, em đúng là càng ngày càng lợi hại.”
Tiểu Hoa không thấy mình lợi hại, cô chỉ không muốn nợ anh thôi, không muốn bị anh bỏ mặc giữa đường, không muốn phải hoang mang sợ hãi tìm đường về nhà một lần nữa.
Cuối cùng Tiểu Hoa đưa túi Mc Donalds cho lớp trưởng Điền, tiểu Điền Điền nhận được quà cũng bối rối, hôm sau tặng lại cho cô một túi chocolate mà các bạn nữ đều thích, nào biết Tiểu Hoa ghét nhất là chocolate, không hề động tới cái nào. Hai người tranh thủ giờ nghỉ trưa viết báo tường, lớp trưởng tiểu Điền đã chọn bài viết xong, Tiểu Hoa chỉ cần chép theo là được.
Có một đám nam sinh rảnh rỗi đi đá bóng giữa trưa, trong đó còn có Thẩm hội trưởng, từ khối lớp 11 chạy đến khối lớp 10, anh dùng tốc độ dẫn bóng hơn người của mình lách đến cửa sau, liếc mắt nhìn vào.
Một cái liếc mắt này liền thấy Tiểu Hoa đang đứng viết báo tường, nam sinh đứng sau nhìn chằm chằm cô, còn nói: “Hamburger hôm qua cậu cho tớ ăn ngon lắm, chocolate tớ tặng cậu ăn được không? Tối nay chúng ta cùng đi căn tin đi?”
Thẩm hội trưởng lúc đi vào thì vui vẻ tươi cười, đi ra khuôn mặt lạnh tanh, bạn bè hỏi anh: “Sao thế? Không thấy ‘em ấy’ à?”
Anh lạnh lùng: “Không thấy.”
Tiểu Hoa đang chăm chú viết chữ thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Tớ ghét nhất là ăn chocolate, cho bạn rồi.”
Lớp trưởng Tiểu Điền Điền xị mặt, hỏi: “Vậy cậu thích ăn gì?”
“Không thích ăn gì hết.”
***
Hồi đó nữ sinh đều thoải mái vô tư, người trầm tính như Tiểu Hoa rất ít, nhưng chẳng hiểu sao lớp trưởng tiểu Điền lại rơi vào dòng sông tình ái với cô.
Hai người cùng nhau viết báo tường liền bị bạn bè ghép đôi trêu chọc, sau này tiểu Điền Điền cũng thuận theo, lén đưa cho Tiểu Hoa từng mẩu giấy, viết yêu đương nhăng nhít làm Tiểu Hoa khó chịu, cô lười không thèm nói lại với cậu ta, vứt thẳng vào thùng rác. Lớp trưởng Tiểu Điền càng thua càng hăng, quyết tâm muốn lưu lại trái tim mực hồng trên trang giấy trắng thuở học trò hồn nhiên, một tờ giấy nhỏ thăng cấp lên 3 trang thư tình dài hơn 1500 chữ.
Tiểu Hoa không thèm đọc đã vứt đi, nhưng khi vứt không cẩn thận, bị chủ nhiệm phát hiện.
Cũng do cô xui xẻo, Tiểu Hoa tiện tay ném vào thùng rác, vừa lúc chủ nhiệm đi kiểm tra vệ sinh, theo kinh nghiệm nhiều năm – vừa thấy phong thư màu hồng liền biết có gì mờ ám, cô giáo lập tức tịch thu rồi gọi lớp trưởng tiểu Điền Điền đến phòng làm việc.
Lớp trưởng tiểu Điền từng thề thốt theo đuổi Tiểu Hoa đến cùng trước mặt giáo viên lại không dám hé miệng, ấp úng nói không biết, còn được cô chủ nhiệm giao trách nhiệm nặng nề: “Em đi tra xem rốt cuộc có chuyện gì.”
Lúc đi ra lớp trưởng tiểu Điền mừng thầm vì mình không kí tên, nhưng ở đầu thư cậu ta lại viết “Thương gửi Hứa Bình An.”
Thế nên điều tra chuyện này xoay quanh Tiểu Hoa, cô chủ nhiệm lên lớp hay nói bóng gió là cấm yêu sớm, làm các bạn học bàn tán ríu rít. Tiểu Hoa có dự cảm không lành, đến khi cô thấy chủ nhiệm nói những lời này cứ nhìn thẳng vào cô, cô biết đã xảy ra chuyện rồi.
Nhưng vấn đề là cô cũng không biết trong thư viết gì.
Lớp trưởng tiểu Điền không dám nhìn Tiểu Hoa, trong lòng loạn hết cả lên nhưng không biết làm thế nào cho phải.
Tiểu Hoa cũng sợ, hôm sau lên lớp đưa tờ giấy qua hỏi: “Tóm lại cậu viết gì trong thư vậy?”
Tờ giấy không kí tên, nhưng chữ Tiểu Hoa khác với mọi người, nên vừa nhìn là biết. Giáo viên bộ môn bắt được tờ giấy này, tan học đưa cho cô chủ nhiệm, cô chủ nhiệm gọi Tiểu Hoa đến. Các bạn học trong lớp không biết đầu đuôi thế nào cả, còn hỏi lớp trưởng: “Tờ giấy đó có phải đưa cho cậu không?”
Tiểu Điền Điền vội xua tay: “Làm gì có, không thể nào!”
Đây là lần đầu tiên Tiểu Hoa bị giáo viên gọi lên văn phòng sau khi lên cấp 3, những kí ức không vui ngày xưa hiện lên, cô vô cùng bực mình, nếu có gì không hay tan học sẽ hẹn tiểu Điền Điền đánh nhau một trận!
Chủ nhiệm hỏi cô: “Tờ giấy gửi cho ai?”
Tiểu Hoa không nói, cô không dám nói quá nhiều. Cô im lặng làm giáo viên chủ nhiệm tức giận, một cô bé không lo học hành, mới tí tuổi đã yêu đương?
Nhưng chuyện này cũng không thể làm lớn được, vì sẽ ảnh hưởng đến chuyện học hành của con trẻ, nhưng cũng không thể mặc kệ. Chủ nhiệm kinh nghiệm phong phú, nói: “Bảo phụ huynh em đến đây.”
Tiểu Hoa nghe thế hoảng sợ, làm sao cô có thể cho người nhà biết chuyện này? Cô đành thuận nước đẩy thuyền kể lại mọi chuyện, bảo là cô không hề yêu sớm, là người khác thích cô, cô từ chối, nên mới vứt thư đi.
“Vậy người kia là ai? Nếu không phải em thì cần nói ra bạn gửi thư là ai.” Chủ nhiệm muốn kỉ luật để làm gương cho những bạn khác.
Tiểu Hoa không quen nói sau lưng người khác, hơn nữa đó là lớp trưởng, nếu cô nói thì liệu giáo viên có tin không? Lớp trưởng có khi nào bị cách chức không? Cô không muốn làm ảnh hưởng tới người khác, chỉ cần lo cho mảnh đất nhỏ của mình là được rồi.
Thế nên cô lắc đầu: “Em không biết.”
Chuyện này thật buồn cười, làm sao mà tin được chứ. Nhưng đúng là chủ nhiệm không điều tra được, cô chủ nhiệm nói với Tiểu Hoa: “Em cẩn thận suy nghĩ đi rồi nói, nếu không bảo phụ huynh đến đây.”