Có câu “Kẻ không biết xấu hổ là vô địch thiên hạ”, Bình An im lặng liếc
Lâm Miên Băng, tư duy bà chị này quả nhiên là không ai có thể địch nổi.
Dù là trước kia ở Thành phố J hay là hiện tại, ba chưa từng đáp ứng việc tìm cho cô ta một cửa hàng, không biết bà chị này giải nghĩa ý tứ trong lời nói của người khác theo kiểu gì vậy?
Cửa hàng tại trung tâm thương mại lớn bộ muốn là dễ tìm đấy à? Hơn nữa,
dựa theo phương thức tư duy của Lâm Miên Băng thì nhất định sẽ cho là hễ tìm cửa hàng thì đương nhiên đồng nghĩa với việc tặng không cửa hàng đó cho cô ta. Trong các trung tâm thương mại lớn ở Thành phố G, giá một
cửa hàng bình thường dễ có tới cả triệu đồng, cho dù nhà cô có là mỏ bạc Kim Sơn đi nữa cũng không chịu nổi một ép buộc như thế.
Phương Hữu Lợi uống một ngụm trà, cười nhạt, “Công ty bác ở Thành phố G
tạm thời còn chưa đầu tư trung tâm thương mại mới, còn những chỗ đang
cho thuê kia thì kỳ hạn hợp đồng chưa kết thúc. Hay là vầy đi, nếu cháu
nhìn trúng một cửa hàng nào thì bác có thể tìm người đại diện thay cháu
đàm phán tiền thuê mặt bằng.”
Lâm Miên Băng vừa nghe lập tức nhụt chí, bĩu môi nói, “Sao lại còn phải trả tiền thuê chứ, nếu không có lời thì sao?”
Đầu Bình An chảy đầy vạch đen, bà chị này chẳng lẽ còn muốn tay không
bắt giặc đấy à? Hay vẫn thấy là ba phải trả thay tiền thuê cửa hàng cho
cô ta mở tiệm là chuyện đương nhiên? “Việc kinh doanh lúc nào cũng có
tính mạo hiểm, chẳng lẽ chị muốn không cần bỏ vốn mà đã phát tài sao?”
“Nếu Bác Ba có thể cho cháu một cửa hàng vậy thì cháu cũng không cần trả tiền thuê nha.” Lâm Miên Băng không thèm nhìn Bình An một cái, đôi mắt
nhỏ lóe ra ánh sáng mong đợi nhìn Phương Hữu Lợi.
Phương Hữu Lợi chỉ cười ha ha mà không trả lời cô ta.
“Nói mớ đấy à, chẳng lẽ cửa hàng của Bác Ba con không cần thu tiền sao?” Phương Khiết Hoa thật sắp bị cô con gái này làm cho tức chết, thì ra nó còn chưa hết hy vọng vào việc đến Thành phố G làm ăn, còn lừa bà là chỉ định tới đây để dạo phố và mua sắm. Bà nào có ngờ mới vừa gặp mặt Anh
Ba thì nó liền đòi hỏi nọ kia. Thật mất mặt quá mà.
“Bác Ba nhiều tiền thế, cho con một cửa hàng thì có đáng gì.” Lâm Miên Băng kêu lên.
“Chú Ba có tiền thì mắc mớ gì tới mày? Đừng nghĩ đó là chuyện đương
nhiên.” Phương Húc khinh thường nhìn Lâm Miên Băng, thật hết chịu nổi cô em họ dù nói chuyện hay làm việc đều không dùng đến não này.
“Mình là người một nhà mà, cần gì so đo nhiều vậy. Bác Ba có giống anh
đâu, chẳng niệm tình thân chút nào.” Lâm Miên Băng gân cổ cãi lại.
“Mày họ Lâm, còn đây họ Phương, vậy không phải là mày muốn chiếm đồ
người khác xài hả.” Phương Húc cười lạnh, “Muốn mở tiệm làm ăn thì tự
tìm cách đi.”
Lâm Miên Băng tức méo mặt, “Có phải tôi nhờ anh giúp đâu, anh quang quác cái gì.”
“Cháu nói chuyện với anh họ bằng cái giọng đó đó hả?” Phương Hữu Kiệt dĩ nhiên không cho phép người khác cưỡi trên đầu con trai ông ta rồi.
“Bác Ba, bác đã đồng ý với cháu rồi đấy, tìm cho cháu cửa hàng để làm ăn nha.” Lâm Miên Băng rất sợ Phương Hữu Kiệt, dứt khoát chuyển chú ý sang Phương Hữu Lợi.
Vẻ mặt Phương Hữu Lợi bình thản, nếu không cẩn thận quan sát thì không
nhìn ra sâu trong mắt ông ẩn chứa vẻ bất đắc dĩ và thất vọng, “Bác sẽ
nhờ người đại diện đi tìm.”
Mặt Phương Khiết Hoa hết xanh lại trắng, giơ tay đánh mạnh xuống cánh
tay Lâm Miên Băng, “Câm miệng, không được đòi chuyện này nữa. Con có tin là mẹ lập tức đuổi con về Thành phố J hay không.”
Lâm Miên Băng ức đến đỏ mắt, cắn chặt môi không nói lời nào.
Phương Hữu Kiệt ghét bỏ nhìn Lâm Miên Băng, kêu nhân viên phục vụ ngoài
cửa tiến vào, chỉ mấy món ăn có giá cả xa xỉ kêu các cô phải nhanh chóng mang lên, sau đó nói với Phương Hữu Lợi, “Con nít vẫn là con nít ấy mà, chú đừng để ý.”
Bình An đột nhiên cảm thấy một nỗi khó chịu khôn tả trong lòng. Cô đã
thất vọng với những kẻ thân thích này từ lâu, cũng đã luyện thành thói
quen mặc kệ họ làm cái gì hay nói điều chi, nhưng cô khổ sở dùm ba.
Chẳng lẽ khi họ còn ở chung dưới một mái nhà cũng chưa từng bao giờ có
quan hệ ấm áp tốt đẹp hay sao? Chẳng lẽ giữa người thân cũng tồn tại
việc tính toán lợi ích sao?
Ăn một bữa cơm thế này thật sự không tốt cho việc tiêu hóa. Lâm Miên
Băng vốn còn ầm ỹ đòi đi ngắm cảnh đêm Thành phố G, nhưng tối nay Phương Khiết Hoa cảm thấy đã đủ xấu hổ rồi nên chẳng còn tâm tình đâu mà đi
dạo phố nữa, kéo con gái về khách sạn nghỉ ngơi cho nhanh nhanh.
Phương Hữu Kiệt có chuyện muốn bàn với Phương Hữu Lợi nên bảo phải về
nhà mà bàn bạc. Phương Hữu Lợi không tiện từ chối nên đành kêu Chú Đinh
tới đón bọn họ cùng về nhà lớn.
Biệt thự của cha con Bình An nằm ở khu đất lưng chừng núi đắt tiền nhất
Thành phố G, những người sống nơi đây nếu không phải giàu thì cũng có
địa vị, hoàn cảnh xung quanh dĩ nhiên là không thể so sánh với những nơi khác. Cha con Phương Hữu Kiệt khi thấy chỗ này thì trong mắt lập tức có những tia sáng chói mắt như pháo hoa phát tán loạn xạ.
“Nơi này chắc toàn là người có tiền ở hả, cảnh đêm mà cũng thật đẹp.” Phương Húc hỏi một cách ghen tỵ.
Bình An lười chẳng muốn trả lời anh ta vấn đề này, xe đã lái vào ga-ra
trong biệt thự Phương gia. Cô xuống xe, đi theo sau Phương Hữu Lợi vào
cửa chính.
“Chúng ta vào thư phòng đi. Tiểu Húc, con đi tham quan xung quanh với
Bình An đi, anh em tụi con cũng nên bồi dưỡng tình cảm một chút.” Phương Hữu Kiệt vừa vào cửa liền nói giọng ra lệnh.
Phương Hữu Lợi nhíu mày nhưng vẫn cùng ông ta đi vào thư phòng.
“Anh Hai, anh có chuyện gì muốn bàn với tôi vậy?” Phương Hữu Lợi hỏi,
ngồi xuống ghế salon nhìn Phương Hữu Kiệt đang ra vẻ người trên kẻ trước hạ cố đến thăm thư phòng của ông vậy.
Phương Hữu Kiệt ngồi xuống đối diện Phương Hữu Lợi trên ghế salon bằng
da thật của Ý, “Anh có lời muốn hỏi chú. Lúc ở Thành phố J chúng ta
không bình tĩnh nên không nói rõ ràng một số chuyện, có phải chú đã lập
di chúc muốn về sau sẽ giao hết công ty cho Bình An không?”
Dạo này việc hợp tác Phượng Hoàng Thành khá bận khiến ông trút hết tâm
trí vào đó nên giờ nghe Phương Hữu Kiệt nhắc tới thì Phương Hữu Lợi mới
nhớ trước đây mình có nói về việc muốn lập di chúc, “Đúng vậy, quyết
định của tôi là thế.”
“Hữu Lợi, không phải anh nghĩ là Bình An không có tư cách thừa kế công
ty, nhưng xưa nay chả có đạo lý nào là giao hết tài sản cho con gái cả.
Dù chú có thương yêu con gái đến thế nào thì cũng nên nghĩ một chút đến
tổ tông Phương gia chứ. Sau này chú trăm tuổi, chú còn mặt mũi nào mà đi gặp họ? Đem một gia sản lớn như vậy cho người ngoài chẳng phải là hành
vi khi tông diệt tổ đó sao?” Phương Hữu Kiệt nói những câu lời hay ý đẹp tình thâm, giọng đầy ý phiền não chỉ tiếc sao rèn sắt không thành thép.
Mặt Phương Hữu Lợi không chút thay đổi, “Anh Hai, chuyện quyền thừa kế này tôi không nghĩ là cần phải thảo luận gì thêm nữa.”
“Như vầy đi, anh đưa Tiểu Húc cho chú làm con thừa tự để sau này chú
cũng có con trai lo việc nhang khói. Hai anh em ta cũng không cần tính
toán chi li làm gì, anh đây làm Anh Hai đâu thể trơ mắt nhìn chú đứt rễ
đời sau.” Phương Hữu Kiệt tha thiết, ra vẻ ta đây toàn đang suy nghĩ cho Phương Hữu Lợi đó thôi.
“Tiểu Húc là con trai anh thương yêu nhất mà anh lại nguyện ý đem con
thừa tự của anh cho tôi à?” Phương Hữu Lợi thấy buồn cười, vì muốn ngăn
cản không cho ông để lại công ty cho Bình An, ông anh của ông thật cái
gì cũng nghĩ ra được.
“Ai bảo chú là em trai anh chứ, anh không nghĩ cho chú thì còn ai nghĩ
cho chú đây. Người ta nói sinh con gái như hắt bát nước ra ngoài, tương
lai Bình An cũng là con nhà người khác, chẳng lẽ lòng còn hướng về chú
sao?” Phương Hữu Kiệt nói.
Phương Hữu Lợi nhíu mày, “Ý tốt của Anh Hai tôi nhận trong lòng, tôi có Bình An vậy là đủ rồi.”
“Chú đừng vội từ chối, tối nay chú cứ nghĩ thật kỹ đi, dù gì có con trai thì tương đối vững tâm hơn.” Phương Hữu Kiệt cho là Phương Hữu Lợi đang khách sáo đó thôi, ông ta cũng đã tình nguyện cho chú ấy con trai mình
để làm con thừa tự rồi, chẳng lẽ chú ấy còn không muốn sao?
Chẳng qua nếu đồng ý ngay thì ngượng đó mà.
Lúc hai anh em Phương Hữu Lợi đang nói chuyện trong thư phòng thì Bình
An cũng dẫn Phương Húc đi một vòng ngoài vườn hoa. Cô biết ông anh họ
này không thích cô, còn cô cũng lười phải tiếp đón long trọng, nhưng vì
ai vào cửa cũng đều là khách nên lễ phép buộc cô phải tiếp đón anh ta
đấy thôi.
“Vườn hoa khá lớn, hồ bơi cũng khá đấy, ừ, ở đây tốt thật.” Phương Húc
đi xem một vòng rồi gật đầu nói, xem ra rất hài lòng với nơi này.
Thái độ này của anh ta làm Bình An thấy khá kỳ, giống như anh ta sẽ vào
đây ở vậy. Nhà cô có lớn hay không, có xinh đẹp hay không mắc gì tới anh ta đâu.
“Bình An, đưa tao đi tham quan các phòng đi, sau này tao vào đây ở,
không biết có nên sửa chữa vài thứ hay không.” Giọng điệu của Phương Húc cực giống Phương Hữu Kiệt, kiểu quen ra lệnh sai khiến người khác làm
việc.
“Vào đây ở?” Bình An nhìn Phương Húc khó hiểu, anh ta nói vậy là có ý gì?
Phương Húc cắm hai tay trong túi quần, nghiêng đầu nhếch miệng cười một
tiếng, “A, chắc mày còn chưa biết ba tao đang nói chuyện gì với Chú Ba
trong thư phòng rồi. Tao nói cho mày biết nhé, về sau tao sẽ là anh ruột của mày, ba mày chính là ba tao, chủ nhân biệt thự này nói không chừng
sẽ là tao đấy.”
Ánh mắt Bình An tối xuống, thanh âm chợt lạnh, “Ý là sao?”
“Ba tao muốn cho tao làm con thừa tự của Chú Ba. Chú Ba có con trai rồi
thì liệu còn đối xử với mày như trân bảo không?” Phương Húc đắc ý nhìn
Bình An.
Tên này đã gần ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn còn dám “ngây thơ” vậy sao?
Bình An buồn cười lắc lắc đầu, “Bóp chết hy vọng đi, ba tôi sẽ không
đồng ý đâu.”
“Mày đừng có chắc chắn thế, ai mà không muốn có một đứa con trai để sau
này lo chuyện hương khói chứ. Con gái là bát nước hắt ra, dùng được cái
đinh gì.” Dường như Phương Húc rất tự tin rằng Phương Hữu Lợi sẽ đồng ý.
“Ờ, không dùng được gì, chẳng qua tiếc là tôi là con ruột ba tôi, còn
anh thì không.” Bình An cũng không muốn mang mặt nạ khách sáo lễ phép
nữa, miệt thị nhìn Phương Húc, “Sao hai cha con các người suốt ngày toàn nhớ thương tài sản của ba tôi vậy? Chớ xem chúng tôi là kẻ ngu để đùa
bỡn. Nếu sau này tất cả đều trong tay các người, với năng lực như thế
của anh thì biết ngay công ty sẽ ra sao. Chưa nói tới chuyện anh chỉ học trường hạng ba, hai năm qua ở chi nhánh công ty anh đã làm được thành
tích gì chưa? Thật chẳng hiểu nổi, anh như thế mà sao lại có tư cách xem thường người khác được nhỉ.”
“Mày... mày ngang ngược quá rồi, dám nói chuyện kiểu đó với tao, tao là
Anh Hai của mày đó.” Phương Húc thẹn quá hóa giận, đúng là trước giờ hắn ở chi nhánh công ty không lý tưởng không thành tích gì, nhưng như vậy
đâu phải là hắn không có năng lực, chẳng qua vì hắn thấy chi nhánh công
ty không có chỗ cho hắn thi thố tài năng đó thôi, nếu cho hắn đến làm
việc tại Tổng Công Ty thì nhất định là sẽ làm nên chuyện lớn.
“Thôi cho xin đi, đừng lôi ba cái quan hệ thân nhân buồn cười này ra mà
nói chuyện. Các người có khi nào xem ba tôi là người thân đâu, tôi thấy
mấy người xem chúng tôi là máy rút tiền thì đúng hơn.” Bình An cười lành lạnh nói.
“Hừ, chẳng qua là mày sợ sau này tao sẽ thừa kế công ty mà mày không
được gì hết nên cố ý chặn đánh tao chứ gì.” Phương Húc giận quá mà cười, “Tao cho mày biết, ngày nào đó tao thành Chủ Tịch công ty, tao nhất
định sẽ để phần cơm cho mày ăn.”
Bình An cười ngọt ngào, “Thật là từ tâm ghê đi, tôi thì lại khác anh à
nha, ngày nào tôi thành người đứng đầu công ty thì nhất định sẽ đá loại
sâu mọt như anh ra khỏi công ty.”
Phương Húc bị chọc tức đến mặt mày trở nên dữ tợn, muốn đánh một đấm ra ngoài.