Edit: Khánh Linh
Bọn họ sẽ ở lại trong biệt thự mà trước kia ông nội bà nội đã ở, đã được quét dọn rất sạch sẽ, ga giường cũng được đổi mới hết. Sau khi Bình An
để hành lý xuống thì liền đi cùng Phương Hữu Lợi và các hương thân
Phương thị đến Từ Đường dâng hương.
Hương thân ở đây rất nhiệt tình, nhưng mà Bình An nghe không hiểu ngôn
ngữ địa phương của họ nên chỉ có thể mỉm cười và gật đầu không ngừng mà
cũng chẳng biết là họ đang nói trời trăng mây đất gì.
Mãi cho đến 6 giờ chiều, những người tới nhận thân nhận thích kia mới
rốt cuộc tản đi gần hết. Phương Hữu Kiệt đã đặt trọn một phòng riêng ở
quán rượu ngon nhất trên trấn, cùng với mấy vị thúc phụ đến ăn bữa cơm
đoàn viên tại đây.
Lúc ăn cơm, những ông chú ông bác không biết bắn mấy lần đại bác mới tới kia cứ luân phiên tới mời rượu Phương Hữu Lợi. Nói cho ngay, suốt hôm
nay người mà mọi người nịnh nọt đều là Phương Hữu Lợi, lạnh nhạt coi
thường quăng Phương Hữu Kiệt qua một bên, cho nên lúc này sắc mặt của
Phương Hữu Kiệt cũng không tốt lắm.
“Ngại quá, hôm nay tôi chỉ có thể lấy trà thay rượu.” Phương Hữu Lợi gần đây thấy đầu có chút choáng váng, nghĩ rằng lại cao huyết áp rồi, cho
nên không dám uống rượu.
Bình An còn đang lo lắng sợ rằng hôm nay ba sẽ thả lỏng bản thân, nghe ông nói vậy nên rốt cuộc yên tâm lại.
“Hữu Lợi, sao có thể bất kính không uống rượu với các thúc phụ thân bằng quyến thuộc vậy.” Phương Hữu Kiệt sẽ không bỏ qua cơ hội có thể lên mặt giáo huấn Phương Hữu Lợi ngay trước mọi người.
“Gần đây huyết áp cao, vì thân thể mình, rượu này tôi một giọt cũng
không dám dính.” Phương Hữu Lợi cười ha hả nói, cũng không để trong lòng thái độ của Phương Hữu Kiệt.
“Ui chao, chú Ba bị cao huyết áp à, vậy đúng là phải chú ý thân thể thật đấy. Đây chẳng phải là chuyện đùa đâu, sơ ý một chút là tiêu đời luôn
đó.” Quách Cầm kêu lên.
Bình An nghe được lời Quách Cầm thì sắc mặt liền trầm xuống. Đừng nói
bây giờ là Tết nhất không được nói mấy lời xúi quẩy, ngày thường cũng
không ai lại nói mấy lời như vậy.
Phương Húc cau mày lôi kéo ống tay áo Quách Cầm ở dưới bàn.
Những người khác thì chỉ cười xấu hổ mấy tiếng rồi cũng khách sáo nói,
“Thân thể quan trọng, thân thể quan trọng, vậy thì lấy trà thay rượu là
đúng rồi.”
Sau khi mời hết một lượt rượu, mọi người mới trở về chỗ của mình ngồi xuống.
Phương Hữu Kiệt uống một ngụm rượu, nói với Phương Hữu Lợi, “Sao tuổi
quá trẻ mà lại bị cao huyết áp vậy, phải chú ý thân thể nhiều hơn mới
phải chứ. Đừng có mãi tự thân ra ngoài xã giao, chú cứ nghe lời anh, cho Phương Húc đi giúp chú, về sau có nó thay chú ra ngoài xã giao, chú
cũng sẽ được nhẹ nhõm đi rất nhiều.”
“Đúng vậy, chú Ba, Phương Húc tửu lượng rất tốt.” Quách Cầm bên cạnh cũng hùa vào.
“Nghe nói có vài ông chủ công ty khi biết bị cao huyết áp thì việc đầu
tiên họ làm là lập di chúc cho đàng hoàng.” Phương Khiết Hoa nhỏ giọng
nói.
Những người ngồi chung bàn này đột nhiên yên tĩnh lại, trừ Bình An, mỗi
người ai cũng hướng ánh mắt mong đợi, dò xét, nghiền ngẫm nhìn Phương
Hữu Lợi.
Trong lòng Bình An cảm thấy vô cùng thất vọng. Những người này dù gì đi
nữa cũng coi như là cốt nhục tương liên với ba, nhưng những tính toán
trong lòng họ đều là tài sản mà ba có, không có một người nào thật tâm
quan tâm ba hết.
Phương Hữu Lợi tức giận thật sâu trong lòng, nhưng cũng biết điều này
đều nằm trong dự liệu của ông. Ông mỉm cười nhìn anh trai và em gái của
mình một cái, rồi lại quay sang ôn hòa nhìn Bình An, thấy sự quan tâm lo lắng nồng đậm trong đáy mắt con gái, tim của ông trở nên mềm mại, “Ừ,
đúng là nên lập di chúc rồi.”
“Ba.” Bình An kêu một tiếng, “Ba nhất định sống lâu trăm tuổi, bây giờ đừng nói ra những lời này.”
Không có ai hiểu rõ nỗi thống khổ khi mất cha như cô, cô không muốn nghe ba nói đến di chúc di chiếc gì hết, điều đó còn đau đớn hơn so với việc đem cô ra mà lăng trì nữa.
Phương Hữu Lợi vui mừng vỗ vỗ tay Bình An, “Ba đương nhiên sẽ khỏe mạnh
trường thọ, ba còn chưa nhìn con xuất giá lấy chồng nữa mà.”
“Đúng vậy đó, Bình An, di chúc chỉ là cẩn tắc vô áy náy thôi, ba cháu
nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.” Thanh âm của Phương Khiết Hoa nghe
cũng biết là đang cố đè nén nỗi hưng phấn.
Bà cũng rất muốn biết Phương Hữu Lợi sẽ tính toán lập di chúc như thế nào.
Phương Hữu Lợi không tiếp tục nói nữa, chỉ kêu mọi người dùng bữa.
Bao tử của mấy người nhà Phương Hữu Kiệt như treo lơ lửng giữa không
trung, cứ treo ngược như thế thì làm sao có thể nuốt nổi thức ăn xuống
được mà ăn nỗi gì, nhưng vì thấy dường như Phương Hữu Lợi có vẻ tức
giận, cũng biết là không thể tiếp tục hỏi tới.
Bữa cơm đoàn viên này ăn cứ như nhai rơm, mỗi người đều có tâm tư riêng, chỉ có mỗi Phương Hữu Lợi là toàn tâm toàn ý ăn món này món nọ, vẫn
không quên giục Bình An ăn nhiều một chút.
Thấy ba như vậy, vả lại cũng thấy được vẻ mặt biến hóa nhìn vô cùng vui
mắt của bác trai và mọi người, Bình An nhếch nhẹ khóe miệng, ba đang cố ý hù dọa bọn họ đấy mà.
Ăn xong bữa cơm tất niên rồi trở lại biệt thự, Phương Hữu Kiệt bày ra vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở phòng khách, “Hữu Lợi, chú qua đây, anh có lời
thương lượng với chú.”
Phương Hữu Lợi tung hoành thương trường nhiều năm như vậy, cho tới bây
giờ chính là người chuyên ra mệnh lệnh, cấp dưới phải thật cẩn thận lựa
lời khi nói chuyện cùng ông, những bạn kinh doanh càng khách sáo chu
đáo, làm gì có chuyện có ai đó dám lấy cái giọng ra lệnh giống vậy mà
nói với ông. Mặc dù Phương Hữu Kiệt là anh trai của mình, nhưng trong
lòng Phương Hữu Lợi vẫn có chút kháng cự giọng điệu như vậy của ông ấy.
Cũng không phải là ông khinh thường anh trai của mình, nhưng thật sự là
Phương Hữu Kiệt ngoại trừ có cái danh bên ngoài là Anh Hai thì cũng
không còn có gì khác đáng để cho ông em này tôn trọng cả.
“Anh Hai, anh có chuyện gì?” Phương Hữu Lợi không ngồi xuống mà đứng bên cạnh sofa nhìn Phương Hữu Kiệt.
“Nếu như chú muốn lập di chúc, chi bằng nhân dịp mọi người đều tập trung đông đủ ở đây, chúng ta thương lượng kỹ càng một chút xem rốt cuộc tài
sản nên phân chia thế nào.” Dáng vẻ Phương Hữu Kiệt trông rất nghiêm
trọng, cứ như là đang thương lượng cơ mật quốc gia gì gì đó.
“Làm gì phải phiền phức thế, lòng tôi đã có chủ ý rồi.” Phương Hữu Lợi nhàn nhạt nói.
“Chú Ba, vậy chú muốn phân chia thế nào?” Phương Húc vội vàng hỏi.
Bình An vốn đã nhịn nhưng giờ không nhịn được nữa, cuối cùng lạnh giọng
mở miệng, “Bác trai, anh họ, lúc này không nên nói về đề tài này. Ba tôi còn khỏe mạnh như thế, hoàn toàn không cần lập di với chả chúc gì. Cái
mà các người cần quan tâm, phải là thân thể của ba tôi, mà không phải là tài sản của ông ấy.”
Phương Húc hậm hực nói, “Ai nói chúng tôi không quan tâm Chú Ba, chúng tôi quan tâm ở trong lòng đó chứ.”
Quách Cầm cười nói, “Đúng vậy đó, Bình An, mọi người chúng tôi ai cũng quan tâm chú Ba cả mà.”
Phương Hữu Lợi ôn hòa nhìn Bình An một cái, ý bảo cô đừng nên tức giận
không cần thiết, sau đó quay ánh mắt lãnh đạm sang nhìn bọn họ, “Tương
lai, tất cả các tài sản dưới danh nghĩa của Phương Hữu Lợi tôi đều cho
con gái Phương Bình An của tôi thừa kế. Đây chính là di chúc mà tôi đã
lập.”
“Ba...” Bình An ngạc nhiên nhìn Phương Hữu Lợi, cô không nghĩ rằng ba thương yêu cô đến độ này.
Những người khác khiếp sợ nhìn chằm chằm hai cha con họ, dường như không tin lỗ tai mình vừa nghe được cái gì. Mặt Phương Hữu Kiệt hết xanh lại
trắng, ông rất muốn tự trấn an mình rằng nhất định đây là Phương Hữu Lợi đang nói đùa đó thôi, nhưng rồi nhìn thấy vẻ mặt đầy nghiêm túc của
thằng em, khiếp sợ trong lòng ông dần dần biến thành tức giận, rống lớn
lên, “Mày nói cái gì? Chẳng lẽ mày cũng muốn đem Tập đoàn Phương thị để
lại luôn cho Bình An hả?”
Phương Húc và Lâm Miên Băng cũng ghen ghét nhìn Bình An.
“Không sai, Bình An là con gái của tôi, tài sản của tôi để lại cho con
bé, có vấn đề gì sao?” Phương Hữu Lợi nhàn nhạt hỏi, hoàn toàn coi
thường lửa giận của Phương Hữu Kiệt.
“Con bé sau này sẽ đem gả cho người ngoài, mày muốn đem mấy chục tỷ tài
sản của Phương gia dâng cho người ngoài à?” Hai má của Phương Hữu Kiệt
giần giật.
“Anh Hai, cho là như vậy đi, thì sao chứ?” Phương Hữu Lợi mặt không thay đổi hỏi.
“Chú Ba, chú không thể nói như vậy được, tài sản Phương gia sao có thể
để cho một mình chú định đoạt được.” Quách Cầm gào to lên.
“Tài sản Phương gia?” Phương Hữu Lợi cười lạnh một tiếng, “Lúc ban đầu
tôi sáng lập Tập đoàn Phương thị không hề dùng tới một đồng một cắc nào
của nhà này. Huống chi tôi với Anh Hai đã ra riêng ngay từ đầu rồi, công ty này biến thành công ty gia tộc từ lúc nào vậy? Các người đã từng
cống hiến gì mà cho là công ty đương nhiên phải phân chia cho các
người?”
Sau nhiều năm như vậy, Phương Hữu Lợi đều chọn thái độ dễ dàng tha thứ
đối với bọn họ. Nhưng dù là ai đi chăng nữa, thái độ dễ dàng tha thứ này cũng có giới hạn cuối cùng của nó, giới hạn cuối cùng của ông chính là
Bình An.
“Bây giờ mày thành công, thành kẻ có tiền, cho nên muốn phân biệt với
những người thân nghèo khó như chúng tao phải không?” Phương Hữu Kiệt
thở phì phò hét lên.
“Anh Hai, hai chuyện này là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.” Phương Hữu Lợi cau mày nói.
“Như nhau cả. Mày mang họ Phương, tại sao có thể đem tài sản để lại cho người khác.” Phương Hữu Kiệt tức giận nói.
“Bình An là con gái của tôi, chẳng lẽ không đúng họ Phương à?” Phương Hữu Lợi nén lửa giận mà hỏi.
“Con bé sau này phải gả ra ngoài, trước họ Phương còn phải đính thêm họ
của người khác. Nếu như đem công ty để lại cho con trai mày thì cũng coi như được đi, sao lại đem cho một đứa con gái gả ra ngoài.” Phương Hữu
Kiệt đập bàn la lên.
Phương Hữu Lợi bật cười, “Anh Hai, chuyện này không cần thiết phải thảo
luận nữa, tài sản của tôi, tôi tự biết phải chia thế nào.”
“Mày... Mày làm vậy còn mặt mũi nào mà nhìn liệt tổ liệt tông Phương
gia? Mày làm vậy là phải đạo đối với cha mẹ đã mất đó sao?” Phương Hữu
Kiệt giơ một ngón tay chỉ thẳng vào Phương Hữu Lợi. Ông vốn tưởng thằng
em này tối thiểu cũng phải chia một nửa gia sản cho con trai ông, ai mà
ngờ rằng ngay cả một đồng xu teng cũng không có, kêu ông làm sao có thể
không giận đến phát điên đây.
“Nếu hôm nay đổi lại là anh, có phải Anh Hai cũng sẽ nguyện ý để lại
công ty cho con của tôi không?” Phương Hữu Lợi lạnh giọng hỏi ngược lại.
Phương Hữu Kiệt nghẹn họng đáp không được, nếu như Tập đoàn Phương thị
là của ông thì... làm sao mà ông cam tâm chia sẻ cùng người khác được cơ chứ?
Phương Hữu Lợi nhìn ông anh rồi cười cười, “Bình An, lên nghỉ ngơi sớm chút đi.”
“Ba.” Bình An đi tới kéo cánh tay Phương Hữu Lợi, suy nghĩ trong đầu cô
thật phức tạp rối loạn. Chuyện xảy ra tối nay cô hoàn toàn không lường
trước được, kiếp trước... Ba đâu có lập di chúc nhanh như vậy, cũng
không có nói chuyện sẽ giao toàn bộ cho cô trước mặt bác trai và toàn
thể gia đình trong tối nay. Cô nhớ ba và bác trai đúng là có cãi nhau về chuyện gì đó của công ty, hôm nay thoạt nhìn thì ba rất tỉnh táo, ngược lại đã chọc cho bác trai giận đến sắp phát bệnh tim rồi.
“Phương Hữu Lợi, tao có còn là Anh Hai trong mắt của mày không.” Phương
Hữu Kiệt giận đến nỗi mắt phóng hỏa, “phịch” một tiếng ngồi xuống ghế sa lon.
Quách Cầm kinh hoàng la lên, “Ông à, ông không sao chứ.”
Phương Hữu Lợi lắc đầu, tôn trọng phải đến từ hai phía. Hai ngày qua ông về đây, có lúc nào Phương Hữu Kiệt đã cho ông sự tôn trọng chưa? Đã
tính toán tài sản của ông, còn coi Bình An là người ngoài, nếu như ông
thật sự giao công ty lại cho Anh Hai và cháu cả nắm trong tay, tương lai nhất định Bình An sẽ bị ông ta đuổi ra khỏi cửa.
Bình An dìu Phương Hữu Lợi trở về phòng, rồi dừng lại nhìn ông.
“Đừng lo lắng cho ba. Việc để lại công ty cho con thì ba với mẹ đã quyết định từ khi mẹ con còn sống rồi, chứ không phải là do ba nhất thời tức
giận đâu. Bác trai và anh họ con thật sự là quá lệ thuộc vào công ty,
cho nên hoàn toàn không có ý muốn tiến bộ. Nếu như hai anh họ của con
cầu tiến và nguyện ý phấn đấu, ba đương nhiên sẽ cho bọn họ cơ hội.”
Phương Hữu Lợi nhỏ giọng nói, cháu đầu của ông chỉ toàn chăm chăm vào
cái lợi trước mắt, hơn nữa tâm tư quá nặng về phần hư vinh, máu mủ tình
thân lại nhạt nhẽo, không phải là người đáng để nể trọng. Còn về phần
cháu hai... còn quá non nớt, cần quan sát thêm.
“Ba, ba nghỉ sớm đi.” Bình An biết tâm tình của ba không tốt, không nói thêm gì nữa.
Trong khi đó Phương Hữu Kiệt vẫn còn đang tức giận lớn tiếng mắng mỏ ở
lầu dưới, Quách Cầm cũng phụ thêm lời trách cứ Phương Hữu Lợi không hề
biết niệm tình anh em.
Phương Khiết Hoa và chồng hai mặt nhìn nhau, trong lòng không nhịn được
mà thầm cảm thấy may mắn: cũng may mấy ngày qua bà chỉ cố gầy dựng mối
quan hệ tốt với Bình An, chứ không giống như Anh Hai suốt ngày cứ chăm
chăm buộc Anh Ba đem Phương Húc lên Tổng Công Ty.
Nếu như tương lai Tập đoàn Phương thị về tay Bình An, chỉ cần bà bắt bí
được Bình An thì chẳng phải công ty sẽ nằm trong tay bà dễ như ăn kẹo đó sao? Phương Khiết Hoa đắc ý nghĩ.