Lúc ăn cơm, Nghiêm lão phu nhân vẫn không quên bán Nghiêm Túc cho Bình
An, Bình An chỉ là ngượng ngùng cúi đầu ăn cơm, dáng vẻ như một cô gái
nhỏ thẹn thùng, chỗ sâu trong đáy mắt lại bình tĩnh, cũng không hề nhìn
Nghiêm Túc một lần nào.
Nghiêm Túc rất hứng thú quan sát cô bé con này, từ lần trước ở Golden
Bay nhìn thấy cô, đã cảm thấy cô bé này biểu hiện ra nét ngây thơ hồn
nhiên cùng ý nghĩ trong lòng thực tế không giống nhau, cô giống như là
đang ẩn núp mặt khác của mình, anh tin tưởng nhãn lực của mình, cũng tin tưởng cảm giác của mình, cô bé này đã làm cho anh cảm thấy rất thú vị,
muốn biết cô cố gắng che giấu mình như vậy, đến tột cùng là vì cái gì.
Nghe Nghiêm lão phu nhân đem Nghiêm Túc khoe khoang trên trời có dưới đất không An trong đầu Bình thoáng qua một trò đùa dai.
”Bà nội Nghiêm, bà nói không sai, anh Nghiêm thật sự rất ưu tú, nếu
không tại sao có thể có nhiều bạn gái như vậy.” Khóe mắt cô liếc Nghiêm
Túc đang một mực canh chừng cô một cái, khóe môi cong lên thành nụ cười, rất thuần khiết, rất ngây thơ mà nói với Nghiêm lão phu nhân.
Nghiêm lão phu nhân gần đây mới trở về nước, hoàn toàn không biết gì
Nghiêm Túc có nhiều ít xì căng đan, chẳng qua là cảm thấy cháu trai mình cho đến bây giờ không mang bạn gái về nhà, nhất định là độc thân, vừa
nghe Bình An nói như vậy, còn có chút ngây ngẩn cả người, “Con có rất
nhiều bạn gái?”
Viên lão phu nhân cũng nghi ngờ nhìn về phía Nghiêm Túc, không có biện
pháp, người già thường ít khi để ý đến báo giải trí, cũng đương nhiên
không biết Nghiêm Túc ở bên ngoài hoa đào một đống.
Khóe môi Nghiêm Túc mang theo đùa giỡn theo quán tính, không nhanh không chậm nói, “Cũng chỉ là ký giả viết bậy thôi ạ.”
”Đúng đúng đúng! Báo chí đúng là không đáng tin mà, lúc nào cũng tung tin giật gân.” Nghiêm lão phu nhân vội vàng gật đầu.
”Nhưng mà, rõ ràng con thấy anh Nghiêm hôn cô người mẫu đó mà.” Bình An khẽ cau nhẹ đôi mày thanh tú, rất ngây thơ khó hiểu.
Hẹp hòi! Xem anh còn vờ thuần khiết trước mặt bà nội nữa không!
Đuôi mắt Nghiêm Túc nhướng lên, mỉm cười nhìn Bình An, “Đó là chào hỏi theo lễ phép, ở nước ngoài đều là như vậy!”
”Vậy sao? Vậy anh Nghiêm học nghi thức quốc tế rất giỏi ạ.” Bình An cũng cười trả lời.
Nghiêm lão phu nhân sưng mặt lên dạy dỗ Nghiêm Túc, “Người mẫu, diễn
viên gì đó đều không tốt đâu, những người phụ nữ này đến gần con có mấy
người là thật tâm? Còn dễ dàng bị truyền thông soi mói tung tin, lần sau chú ý hình tượng đó, đừng để báo chí viết bậy.”
”Lời này nói không sai, Nghiêm Túc à, dù con không có cái ý đó, nhưng
những người phụ nữ kia thì không chắc đâu con.” Viên lão phu nhân gật
đầu đồng ý cách nói của Nghiêm lão phu nhân.
”Bà nội, con nhớ rồi, về sau có xã giao gì, con sẽ nhờ em Bình An giúp
một tay, nhờ em Bình An theo con đi dự xã giao, những cô gái có tâm cơ
gì gì đó, cũng sẽ không đến gần con được, đương nhiên truyền thông cũng
sẽ không có đề tài để viết.” Nghiêm Túc cúi đầu, trầm giọng nói, giống
như thật sự bị oan uổng vậy.
Nhảm nhí! Không có lửa tự dưng có khói được sao? Anh ta là ai chứ, muốn
cự tuyệt một người phụ nữ đến gần còn không dễ dàng sao, nói giống như
mình bị uất ức lắm vậy, rõ ràng chính là muốn dụ dỗ hai vị lão thái
thái.
”Bình An cũng thường cùng ba nó đi dự tiệc mà.” Viên lão phu nhân cười nói, gián tiếp đáp ứng điều thỉnh cầu này của Nghiêm Túc.
”Bà ngoại, bình thường con rất bận, phải lên lớp ạ.” Bình An bĩu môi kêu lên, gã Nghiêm Túc này quá nguy hiểm, cô không muốn đến gần anh ta.
”Em Bình An xin yên tâm, tiệc mà anh tham gia cũng không nhiều.” Nghiêm Túc cười nói.
”Bình An à, con giúp anh Nghiêm của con một chút đi, nếu không về sau
anh con không lấy được cô dâu thì làm thế nào đây? Danh tiếng cũng thúi
luôn.” Nghiêm lão phu nhân cầm tay Bình An, thần sắc kia khiến Bình An
nhìn cũng không đành lòng nói không.
Đây có được coi là mang tảng đá đập chân của mình không? Bình An lạnh
lùng liếc anh một cái, hơi nhếch môi không nói lời nào. Cô cũng không
tin đâu nhá, hai vị lão thái thái lúc tuổi còn trẻ còn là quan toà, là
Hỏa Nhãn Kim Tinh duyệt qua vô số người rồi, làm sao lại không nhìn ra
Nghiêm Túc là đang giả bộ chứ!
”Bà nội Nghiêm, bà yên tâm, bằng khả năng của anh Nghiêm, cưới mười cô
dâu cũng được.” Bình An đem tầm mắt dời khỏi trên người Nghiêm Túc, khóe miệng tràn ra một nụ cười sáng lạng.
Viên lão phu nhân gõ đầu của cô, “Đứa bé này, chỉ biết nói hưu nói vượn, nói bậy gì vậy!”
Bình An uất ức kêu lên, “Không phải con đang khích lệ anh Nghiêm có mị lực sao?”
”Vậy sau này nhờ em Bình An giới thiệu cho anh nhé.” Nghiêm Túc nén cười, nghiêm trang mà nói với Bình An.
”Anh Nghiêm cứ gọi tôi là Bình An là được.” Hai chữ em gái đó sắp làm cô bị sét đánh chết rồi.
Đôi mắt hoa đào của Nghiêm Túc bình tĩnh như mặt hồ phản chiếu tầng tầng lớp lớp ánh sáng khúc xạ, “Được.”
Vì vậy, trận đối thoại này Bình An tự làm tự chịu đến đây chấm dứt, cô
lặng lẽ cắn cánh chim bồ câu, ở trong lòng oán niệm, cô đúng là không
phải đối thủ của Nghiêm Túc mà!
Ăn cơm trưa xong, hai vị lão thái thái liền muốn đến nhà của một đồng
nghiệp khác chơi mạt chược, Bình An thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cuối
cùng không cần đối mặt với Nghiêm Túc rồi.
”Nghiêm Túc, con về trước, hay là ở chỗ này chờ?” Nghiêm lão phu nhân hỏi.
”Hôm nay con mặc cho bà nội sai khiến!” Hôm nay vì muốn tháp tùng với bà nội, anh đã sớm từ chối tất cả xã giao.
Viên lão phu nhân cười ở trong lòng gật đầu, là một thanh niên hiếu
thuận, tương lai nhất định cũng rất chăm lo cho gia đình, vì vậy, càng
xem càng hài lòng.
”Vậy phải phiền anh Nghiêm đi cùng bà nội rồi, tôi phải đi ra ngoài một chuyến, một lát nữa thôi cô sẽ gặp được người tên Trình Vận kia rồi.
”Bình An muốn đi đâu?” Nghiêm lão phu nhân hỏi.
”Đi gặp vị Trình tổng quản lý của công ty AOMI đó chị, con bé này muốn
mở cửa hàng đấy.” Viên lão phu nhân cười nói, cảm thấy chuyện như vậy
không cần thiết gạt người bạn già của mình.
”Tốt, có thể tự mình rèn luyện độc lập cuộc sống, là đi gặp Trình Vận
sao?” Nghiêm lão phu nhân hài lòng gật đầu, sau đó nhìn về phía Nghiêm
Túc.
”Là chị họ.” Nghiêm Túc nhẹ nhàng gật đầu với Nghiêm lão phu nhân.
Chị họ? Khóe miệng của Bình An giật giật, có cần trùng hợp như thế không?
Viên lão phu nhân cũng nghi ngờ nhìn Nghiêm lão phu nhân.
Nghiêm lão phu nhân cười giải thích, “Trình Vận là cháu gái anh hai tôi, là một đứa bé độc lập tự chủ, người ngoài cũng không biết con bé là đại tiểu thư Trình gia.”
Ông nội của Trình Vận thư ký tỉnh ủy trước kia, mặc dù về hưu, nhưng lực ảnh hưởng cũng không phải nhỏ.
”Con đưa Bình An đến đó, sau đó sẽ tới đón bà nội.” Nghiêm Túc cười đề nghị.
”Không cần làm phiền......”
”Tốt, tránh cho con phải ở cùng mấy bà lão nhàm chán như bà.” Thanh âm của Nghiêm lão phu nhân lấn át lời cự tuyệt của Bình An.
Cuối cùng vẫn là Nghiêm Túc đưa Bình An đến công ty đó.
Ngồi ở trong chiếc Porsche của Nghiêm Túc, Bình An không hề giả trang
khờ dại ngu ngơ nữa, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm ngoài cửa xe, một câu cũng đều không nói.