Bình An Trọng Sinh

Chương 240: Chương 240: Nghi phạm giết người




Lê Thiên Thần làm thế nào cũng không thể tưởng tượng được rằng Phương Bình An lại ngưng chức của hắn! Từ khi hắn vào Phương Thị đến nay, lúc nào hắn cũng đều tận trung tận lực trong cương vị công tác, đem lại lợi ích cho công ty. Lúc hắn mới đến Thành phố S, Chi nhánh Công ty nơi đó còn chưa được thành lập, chính hắn đã cực khổ đưa Chi nhánh này thành Chi nhánh có thành tích tốt nhất trong cả công ty. Giờ hắn chỉ phạm một sai lầm nhỏ thế thôi mà Phương Bình An đã muốn ngưng chức của hắn?

Chẳng lẽ cô đã phát hiện hắn và Liên Kiến Ba hợp tác rửa tiền rồi chăng?

Không, không có khả năng. Nếu là như vậy, Phương Bình An đã trực tiếp đuổi việc hắn rồi!

Hiện tại cô chỉ ngưng chức của hắn, như vậy chứng minh cô còn chưa biết gì hết. Phương Thị là công ty đã được đưa ra thị trường, hình tượng của công ty cực kỳ được xem trọng, cho nên sẽ không vô duyên vô cớ mà đuổi việc nhân viên. Trừ khi hắn vi phạm pháp luật, nếu không hắn có thể kiện công ty...

Nói như vậy, Phương Bình An thật sự không biết sự việc kia.

Không biết là tốt rồi! Sự việc còn có thể hoàn thành được. Nếu chuyện này làm không xong, hắn cũng bị áp lực không nhỏ đâu.

Nhưng bây giờ Phương Bình An còn muốn khai trừ tư cách thành viên HĐQT của Liên Kiến Ba!

Điều 38 của 《Luật doanh nghiệp 》 quy định: việc tuyển chọn và thay thế thành viên HĐQT không do đại biểu nhân viên thực hiện, mà chỉ có cổ đông mới có quyền biểu quyết. Nói cách khác, nếu như chưa triệu tập cuộc họp cổ đông hoặc cổ đông chưa bỏ phiếu biểu quyết thì việc này sẽ không được thông qua, cho dù là Phương Hữu Lợi cũng không có quyền bãi miễn tư cách thành viên HĐQT của Liên Kiến Ba.

Thế thì phải làm sao mới có thể làm cho Liên Kiến Ba không bị bãi miễn đây? Quá khó! Chưa nói đến việc Phương Hữu Lợi và Phương Bình An là hai cổ đông lớn nhất, chỉ riêng việc Liên Kiến Ba là ông chủ giấu mặt của Công ty VLXD Song Hải thôi là đã đủ để cho tất cả cổ đông không chào đón hắn rồi!

Chỉ có thể từ từ rút củi dưới đáy nồi thôi...

Ngay lúc Lê Thiên Thần định gọi điện cho Liên Kiến Ba để bàn bạc thì tên của Liên Kiến Ba đã hiện lên màn hình điện thoại.

“Mẹ kiếp! Con đàn bà thúi kia có máy ghi âm trong người, chồng nó đã đến báo án ở Cục Cảnh sát rồi. Giờ tôi với anh là nghi phạm sát hại con mẹ Tạ Hồng Phương kia!” Liên Kiến Ba không đợi Lê Thiên Thần lên tiếng đã tức giận mắng oang oác.

“Cái gì?” Lê Thiên Thần kinh hoàng biến sắc, đứng phắt lên, vì dùng sức quá lớn nên đụng phải ly thủy tinh trên bàn khiến nó rơi xuống đất, phát ra âm thanh bể vỡ chói tai.

Liên Kiến Ba mắng lớn mấy câu như không thể nào phát tiết hết lửa giận trong lòng, “Giờ bọn nó đã ở Phòng Cảnh sát điều tra, người của tôi ở đó vừa báo cho tôi biết như vậy để tôi nhanh chóng nghĩ cách đối phó!”

“Vậy làm sao bây giờ?” Máy ghi âm... Trong lòng Lê Thiên Thần hốt hoảng, khi đó hắn có nói cái gì không nên nói hay không?

Nhưng mặc kệ có nói cái gì hay không, Tạ Hồng Phương cũng đã chết, cảnh sát nghe được băng ghi âm xong thì nhất định sẽ liệt hắn vào danh sát tình nghi giết người!

Hắn không muốn ngồi tù! Cuộc đời hắn không thể bị phá hủy như vậy được!

“Con mẹ nó, anh có nghe tôi nói hay không? ” Liên Kiến Ba đột nhiên rống to lên. Hắn nói nãy giờ mà chẳng thấy Lê Thiên Thần có chút phản ứng gì, khiến tâm trạng vốn đang khó chịu của hắn càng thêm nóng nảy.

Giọng Lê Thiên Thần khàn đặc, “Đang nghe, anh nói tiếp đi!”

“Không thể để cho cảnh sát tìm được anh. Người trong Cảnh Cục nói với tôi, anh là kẻ tình nghi lớn nhất. Tôi nghĩ chắc giờ cảnh sát đã cho người đến tìm anh rồi. Giờ hoặc anh nhanh chóng tìm luật sư, hoặc là tránh mặt trước vài bữa. Tôi sẽ nói ba tôi tìm người phía trên giải quyết êm chuyện này!” Liên Kiến Ba nói.

“Vậy anh thì sao?” Lê Thiên Thần hỏi.

“Tôi giờ cũng đang chuẩn bị rời Thành phố G đây. Tự anh quyết định đi!” Liên Kiến Ba nói.

Lê Thiên Thần vội vàng hỏi, “Vậy khoản tiền trong Phương Thị kia thì thế nào? Muốn tiếp tục nữa không?”

“Tiếp tục cái gì? Anh nghĩ bây giờ Phương Bình An dễ đối phó lắm đấy à? Cô ta giờ lúc nào cũng sẽ nhìn chằm chằm vào động tĩnh của chúng ta. Số tiền lần này tôi sẽ từ từ chuyển tới tài khoản nơi khác, bên Phương Thị lập tức ngưng lại.” Liên Kiến Ba vốn cũng không muốn thu tay lại, nhưng bây giờ hắn đã trở thành nghi phạm giết người rồi nên chẳng còn tinh lực đâu mà tiếp tục đùa bỡn với Phương Bình An nữa.

Chuyện rửa tiền có thể từ từ tính tiếp, nhưng tội danh giết người hắn chẳng muốn dính chút nào!

“Vậy còn vụ thành viên HĐQT? Phương Bình An nói muốn khai trừ tư cách thành viên của anh, anh mặc kệ cô ta à?” Lê Thiên Thần lại vội vàng hỏi tiếp. Nếu như không có Liên Kiến Ba đứng mũi chịu sào phía trước thì cái chức Phó Tổng Giám Đốc này của hắn cũng đừng mơ sẽ còn giữ được.

“Anh cho là đám cổ đông kia sẽ nghe lời của tôi hay là nghe lời hai cha con bọn họ?” Liên Kiến Ba tức giận, “Anh yên tâm, trương mục của chúng ta ở Chi nhánh Công ty vẫn còn rất an toàn, cho dù Phương Bình An có biết rõ chuyện của chúng ta đi chăng nữa thì cũng sẽ không lật lại nợ cũ, bởi có tra tiếp thì văn kiện do ông già của cô ta ký tên cũng khá nhiều. Đến lúc đó chúng ta có thể đổ riệt mọi việc cho Phương Hữu Lợi...”

Thật ác độc! Lê Thiên Thần bật cười ha ha, “Vậy cứ như thế đi. Đúng rồi, có thể kêu ba anh nhờ tay trong làm hỏng cái băng ghi âm kia không?”

Liên Kiến Ba cười lạnh, “Không cần anh nhắc!” Dừng một chút, hắn nói tiếp, “Tại sao Phương Bình An lại biết Song Hải là công ty của tôi vậy? Tại sao lại đột nhiên ra tay với hai chúng ta? Bên cạnh anh có gián điệp hay không?”

“Không thể nào!” Lê Thiên Thần lập tức phủ nhận, “Trước giờ tôi vẫn rất cẩn thận, ngay cả thư ký cũng không biết chương trình của tôi.”

Liên Kiến Ba hừ lạnh một tiếng, “Đừng quá tự tin, tra kỹ chút đi, lôi cổ đứa nào bán đứng chúng ta ra. Con mẹ nó, tôi mà không chặt tay chặt chân nó thì không phải họ Liên!”

Lê Thiên Thần ừ một tiếng rồi cúp máy, ngồi cau mày suy nghĩ trong chốc lát, sau đó cầm lấy cặp táp rời khỏi văn phòng. Hắn không muốn bị mời đi Cảnh cục để xét hỏi, đặc biệt là ngay tại công ty!

Nhưng... Chẳng lẽ cạnh hắn có gián điệp? Sẽ là ai? Khổng Thu Hinh? Không thể nào, hắn chưa bao giờ mang cô ra ngoài làm việc, chương trình làm việc cũng không cho cô biết. Điều hày hắn có thể khẳng định chắc chắn.

Đàm Tuyền ư?

Nhưng tên này là người của Đỗ Hiểu Mị...

Lê Thiên Thần nhớ tới Quản đốc Phòng Khai thác vốn đã bị công ty đuổi việc, Lý Duệ Bân! Mặc dù anh ta bị sa thải nhưng hình như cũng không có vẻ mất hứng lắm. Chẳng lẽ anh ta là gián điệp, đã nhận món hời từ Bình An rồi?

Càng nghĩ càng hoài nghi, Lê Thiên Thần đấm mạnh vào vách tường một cái.

Hắn ra khỏi công ty, cũng không đến bãi xe lấy xe của mình mà đứng ngay trước cửa chặn taxi, “Bác tài, đến ga xe lửa.”

Tiếp đó, hắn gọi cho Đỗ Hiểu Mị, bảo ả thu thập đồ đạc đến gặp hắn tại nhà ga.

Bình An và Nghiêm Túc đi cùng Cao tiên sinh đến Cục Cảnh sát báo án về việc máy ghi âm xong thì chợt nhớ mình còn có hẹn với Đàm Tuyền, nên nhờ Nghiêm Túc về nhà trước với Viên lão phu nhân. Cô phải đi gặp Đàm Tuyền một lúc.

Nghiêm Túc lo cho cô nên muốn đi cùng, nhưng Đàm Tuyền đã nói là không muốn để cho người thứ ba biết anh ta làm tay trong cho Bình An nên Bình An đành phải tôn trọng, nhờ Nghiêm Túc về nhà trước với Viên lão phu nhân.

“Vậy tự em lái xe cẩn thận nhé.” Nghiêm Túc không thể làm gì khác hơn là dặn dò cô cẩn thận, rồi đưa xe cho cô lái.

Bình An đi tới khu làng Đại Học để gặp Đàm Tuyền.

“Tôi muốn từ chức!” Đàm Tuyền vừa thấy Bình An đã lập tức nói ngay.

“Lúc này ấy à?” Bình An sửng sốt, không ngờ anh ta lại muốn từ chức nhanh như vậy.

Đàm Tuyền nhăn nhó, “Sớm muộn gì Lê Thiên Thần cũng sẽ biết tôi bán đứng anh ta. Bọn chúng nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi đâu!”

Lúc ấy, anh ta núp trong cầu thang nghe được Lê Thiên Thần nói chuyện điện thoại với Liên Kiến Ba, nói dùng phương thức đầu tư để rửa tiền gì đó, còn nhắc tới vật liệu xây dựng do Song Hải cung cấp. Lúc đó, Lê Thiên Thần còn nói với Liên Kiến Ba là dù sao đây cũng là công ty của anh, anh muốn thế nào mà chẳng được.

Khi đó anh ta mới biết được, hóa ra Lê Thiên Thần và Liên Kiến Ba đang giăng bẫy hãm hại công ty, nhưng mà chưa kịp thông báo thì vật liệu xây dựng đã phát sinh vấn đề.

“Chính bây giờ mà anh từ chức thì mới khiến cho Lê Thiên Thần sinh nghi đấy.” Bình An nhìn Đàm Tuyền phân tích, “Bây giờ anh không cần lo Lê Thiên Thần sẽ làm gì anh. Anh ta đã bị ngưng chức, hơn nữa đã thành nghi phạm giết người, không có thời gian mà theo đuổi điều tra xem người nào bán anh ta đâu.”

Đàm Tuyền cả kinh, “Hắn giết người?”

Mắt Bình An lạnh xuống, “Cái chết của Thư ký Tạ không phải là ngoài ý muốn. Lê Thiên Thần cùng Liên Kiến Ba đều là kẻ bị tình nghi.”

“Vậy... Không được, tôi không thể ở lại chỗ này nữa. Nếu bọn chúng làm gì ba và em gái tôi... Tôi làm sao bây giờ?” Đàm Tuyền hốt hoảng nói.

“Anh cứ bình tĩnh. Nếu anh lập tức từ chức, Lê Thiên Thần sẽ nghi anh ngay. Anh không động tĩnh gì cả thì bọn chúng mới không dám chắc nên sẽ không dám làm gì. Tôi sẽ kiếm cớ điều anh đi, khiến cho người trong công ty đều nghĩ rằng tôi ghét anh nên gây khó dễ cho anh.” Bình An nói.

Đàm Tuyền suy nghĩ một chút, cũng chỉ có cách như vậy, vì dù anh ta có rời khỏi Phương Thị nhưng em gái vẫn còn học ở đây... “Được, nhưng về sau tôi không liên lạc với cô nữa. Cái gì cần làm cho cô tôi đã làm xong rồi.”

Bình An cười gật đầu, “Tôi hiểu. Chuyện tôi đáp ứng với anh tôi cũng sẽ không quên.”

“Vậy cứ thế đi, tôi đi trước.” Hiện tại Đàm Tuyền không muốn nán lại với Bình An thêm một phút nào.

Bình An cười khổ một tiếng, xem ra chuyện của Tạ Hồng Phương đã làm Đàm Tuyền sợ hãi.

Cô cầm chìa khóa xe, đi ra khỏi quán cà phê, lái xe trở về nhà.

Mới tiến vào phòng khách, vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng người cao lớn đang ngồi trên ghế sa lon, mũi cô nồng lên, “Ba!”

Phương Hữu Lợi đang nói chuyện với Nghiêm Túc nghe gọi quay đầu lại, liền nhìn thấy con gái cưng đang hối hả chạy về phía ông rồi ôm vai ông thật chặt, “Ba, ba về rồi, ba về rồi!”

Phương Hữu Lợi cười ha ha, “Cũng định ngày mai mới về, nhưng rồi không yên tâm nên đặt vé về sớm.”

Bình An thấy tay trái của Phương Hữu Lợi còn bị bó thạch cao, “Ba, ba không sao chứ, tay thế nào?”

“Gãy xương nhẹ.” Hồng Dịch Vũ ngồi bên cạnh trả lời thay.

“Vết thương nhẹ thôi, không có gì đáng ngại đâu!” Phương Hữu Lợi cười nói.

Bình An xụt xịt mũi, kêu lên, “Nhẹ cũng là bị thương, sao hai người lại bị tai nạn xe cộ vậy?”

“Có chiếc xe vọt ngang qua, lái xe không thắng kịp. Nhưng chúng tôi bị thương thế này lại là vết thương cứu mạng đó nha.” Hồng Dịch Vũ nói đùa.

“Cám ơn trời đất, hai con đều an toàn trở lại là tốt rồi.” Viên lão phu nhân từ trong phòng bếp đi ra.

Phương Hữu Lợi cười gật đầu, “Mẹ, cũng trễ rồi, mẹ về phòng nghỉ đi. Mẹ xem, con khỏe như vâm thế này mà!”

“Vậy mẹ đi nghỉ đây. Biết mọi người còn phải nói chuyện nên mẹ đã chuẩn bị sẵn món ăn khuya rồi, đang để trong bếp đấy.” Viên lão phu nhân nói.

“Bà ngoại, con đưa bà về phòng.” Bình An lập tức đứng lên.

“Không cần, không cần!” Viên lão phu nhân vừa phất tay vừa cười, nhìn thấy con rể và Bình An đều trở về là bà yên tâm rồi, tối nay có thể ngủ ngon giấc.

Đợi Viên lão phu nhân về phòng xong, Phương Hữu Lợi nhìn Bình An và Nghiêm Túc, “Đến thư phòng nói chuyện đi!”

Bốn người cùng đi đến thư phòng trên lầu hai.

“Con kể cụ thể xem đã xảy ra chuyện gì?” Phương Hữu Lợi nghiêm túc hỏi Bình An.

Bình An yên lặng một lát mới hạ giọng hỏi, “Ba, ba còn nhớ Đoàn Quan Quần không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.