Bình An Trọng Sinh

Chương 19: Chương 19: Người Đàn Ông Có Đôi Mắt Đào Hoa




Edit: Quảng Hằng

Đỗ Hiểu Mị cùng Đàm Tuyền cùng đi vào hội trường, nụ cười trên mặt Bình An dần dần phai nhạt đi xuống, sao ba lại đi ăn cơm cùng Đỗ Hiểu Mị? Chẳng lẽ Đỗ đến gần ba Hiểu Mị nhanh hơn cô nhớ sao?

Trong lòng có chút bối rối, sắc mặt Bình An có chút trắng bệch.

”Còn đứng đó làm gì? Từ tuốt đằng kia ngoắc cậu nãy giờ mà một chút phản ứng cũng không có.” Tống Tiếu Tiếu cùng Kỷ Túy Ý hai người không biết khi nào thì tới trước mặt của Bình An, đưa tay giơ giơ trước mắt cô.

”Tiếu Tiếu, Tiểu Ý, các cậu tới rồi.” Bình An nhìn hai khuôn mặt tươi cười quen thuộc, cảm giác hốt hoảng dưới đáy lòng dần dần bình tĩnh lại.

”Đến xem Úy Úy biểu diễn mà, không phải sắp bắt đầu rồi sao? Cậu còn đứng ở đây làm gì vậy?” Kỷ Túy Ý hỏi.

”Đang đợi khách quý.” Bình An bất đắc dĩ nói.

”Bây giờ là giờ nào rồi, còn chưa có vào trường à?” Tống Tiếu Tiếu hỏi, tiết mục đều sắp bắt đầu.

Bình An một tay ôm cánh tay một người, “Lạnh quá, các cậu đứng đây với mình đi, còn thiếu một người cuối cùng thôi.”

”Nhân vật quan trọng đều là ra sân lúc cuối cùng.” Bình An cười nói.

”Oa, khách quý gì phải cần viện trưởng chúng ta tự mình đi nghênh đón vậy?” Kỷ Túy Ý đột nhiên nhỏ giọng hô một tiếng, mắt thẳng tắp nhìn tới mấy người đàn ông trước mặt từ từ đi tới, trong đó vị bụng bự kia không phải chính là viện trưởng của các cô sao?

Bình An theo tầm mắt của Kỷ Túy Ý nhìn sang, liền gặp được lãnh đạo trường học vây quanh một người đàn ông trẻ tuổi đại khái chừng ba mươi tuổi đi tới.

Người đàn ông đi ở chính giữa mặc bộ Âu phục Armani màu xám tro, cắt may xinh đẹp ưu nhã, mặc ở trên người anh tựa như người mẫu, lộ vẻ tiêu sái quý khí, người đàn ông này đúng là Nghiêm Túc rồi, Bình An mặc dù không từng gặp mặt anh ta, nhưng hai ngày nay ở trên mạng cũng đã xem qua không ít tư liệu về anh ta.

Nghiêm Túc mới từ nước ngoài trở về năm trước, vẫn phụ trách nghiệp vụ tập đoàn Nghiêm thị ở hải ngoại, năm ngoái mới trở về tổng bộ trong nước nhậm chức tổng tài hành chánh.

”Oa, dáng dấp người đàn ông kia thật xinh đẹp!” Nghiêm Túc càng đến càng gần, khuôn mặt quá mức xinh đẹp cũng nhìn càng thêm rõ ràng.

Không sai, Nghiêm Túc là người đàn ông rất xinh đẹp! Dùng từ xinh đẹp để hình dung người đàn ông mặc dù có chút ẻo lả, nhưng dùng ở trên người Nghiêm Túc, tuyệt đối không hề quá mức chút nào, da thịt của anh ta có màu lúa mạch khêu gợi, mày kiếm giống như muốn bay thằng vào tóc mai, bên duwois hang mày là đôi mắt hoa đào, đuôi mắt hơi cong, ánh mắt tựa như say không phải là say, mũi cao thẳng, đôi môi không dầy không mỏng, thoạt nhìn rất hấp dẫn.

Trên người anh ta có một loại khí thế trầm ổn chắc chắn, đáy mắt lắng đọng chính là cái loại bình tĩnh bẩm sinh, nhất cử nhất động tràn đầy tự tin, mà loại tự tin này không cần biểu hiện cũng đã tự lộ ra ngoài, giống như vốn là anh nên làm cho người ta cảm thấy tôn quý như thế.

Bất kỳ người phụ nữ nào đại khái đều không thể từ chối với người đàn ông như vậy.

Anh khẽ nghiêng đầu nói chuyện cùng viện trưởng bên cạnh, lúc đi ngang qua bên cạnh Bình An, bước chân của Nghiêm Túc hơi dừng một chút, tầm mắt giống như chợt lóe lên ở trên mặt Bình An, sau đó tiếp tục hướng phía trước đi đến, tốc độ kia nhanh đến mức làm cho người ta gần như cho là ảo giác.

”Môi hồng răng trắng, năng lực tình dục của người đàn ông này nhất định rất mạnh.” Kỷ Túy Ý phát ra cảm khái thật sâu khi đoàn người bọn họ đi xa.

Bình An cùng Tống Tiếu Tiếu thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc.

”Tiểu Ý, thấn linh của tớ, n hư vậy cũng có thể biết sao?” Tống Tiếu Tiếu sùng bái nhìn cô ấy.

”Trên sách nói , hàm răng trắng chính là chức năng thận rất tốt, người đàn ông môi hồng răng trắng. . . . . . Hắc hắc, năng lực kia nhất định rất mạnh.” Kỷ Túy Ý hạ thấp giọng nói.

Bình An nói, “Năng lực tình dục của Nghiêm Túc như thế nào cũng không biết, chỉ là. . . . . . Bây giờ chức năng thận cho dù có tốt, tương lai thì chưa biết à nha.”

Tống Tiếu Tiếu đỡ cằm của mình, “Phương đại sư, ngài lại từ nơi nào phán ra như vậy?”

”Phụ nữ của anh nhiều như vậy, một ngày nào đó sẽ hư thận thôi.” Phương Bình An cười hắc hắc nói.

”Còn có khách quý hay không? Nếu không thì chúng ta cũng nên vào trường chứ?” Kỷ Túy Ý hỏi.

”Tớ gọi điện thoại hỏi một chút.” Bình An vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Lâm Tĩnh, biết khách quý cũng đã ngồi vào vị trí, công việc tiếp đãi của bọn họ coi như là chấm dứt, Bình An lúc này mới yên tâm, nói với bọn Tống Tiếu Tiếu, “Chờ một chút kết thúc lễ hội, chúng ta tìm Úy Úy cùng đi ăn mừng năm mới.”

”Được, đi xem Úy Úy biểu diễn trước, cô ấy vì buổi diễn tối này đã chuẩn bị thật lâu.” Tống Tiếu Tiếu cười nói, sau đó cùng nhau vào hội trường.

Bởi vì Bình An là cán bộ, nên đã giành cho bọn Tiếu Tiếu mấy cái ghế phía sau khách quý.

Bình An mới vừa ngồi vào chỗ của mình, mới phát hiện ngồi ở trước cô là Đỗ Hiểu Mị.

Ở trước mặt Đỗ Hiểu Mị là Nghiêm Túc, đại khái là biết thân phận của Nghiêm Túc, lực chú ý của Đỗ Hiểu Mị hoàn toàn ở trên người anh, không hề phát hiện Bình An ngồi ở phía sau cô ta.

”Nghiêm tổng tài, ngài khỏe chứ.” Năng lực xã giao của Đỗ Hiểu Mị rất lợi hại, cô ta sau khi chào mừng các vị lãnh đạo trường học mới cười đoan trang đến bắt tay Nghiêm Túc.

Nghiêm Túc nhẹ nhàng gật đầu với cô ta, đối đãi mỹ nữ, anh luôn biểu hiện rất lịch sự.

Bình An nhìn xì mũi coi thường.

Trên hội trường, tiết mục đã bắt đầu rồi, Bình An nghe không rõ Đỗ Hiểu Mị đang cùng Nghiêm Túc nói gì, cũng không biết Nghiêm Túc đáp lại những gì mà làm cho Đỗ Hiểu cười nịnh nọt đến run rẩy hết cả người.

”Sao thế? Cậu cũng sắp đem Đỗ học tỷ cho trừng ra hai lỗ thủng rồi, cô ấy chọc giận cậu à?” Tống Tiếu Tiếu nhận thấy được Bình An khác hẳn với tâm tình an tĩnh bình thường , Nghiêm Túc nhìn cô một cái, mới phát hiện cô vẫn nhìn Đỗ Hiểu Mị trước mặt.

”Nếu mắt của tớ có thể giết người, cô ta hiện tại chắc chắn đã chết một vạn lần.” Bình An thu hồi tầm mắt, lạnh giọng hừ nói.

”Nghe nói cô ta đang đi làm ở công ty nhà cậu đấy.” Kỷ Túy Ý hỏi.

”Trợ lí của Lê Thiên Thần .” Bình An bĩu môi trả lời.

Kỷ Túy Ý cùng Tống Tiếu Tiếu trao đổi cái ánh mắt, hiểu rồi!

Bình An không hề chú ý ánh mắt trao đổi của các cô, chỉ thấy không biết Nghiêm Túc nói cái gì, thần sắc của cô ta có chút trở nên lúng túng, sau đó không bắt chuyện cùng Nghiêm Túc nữa.

Nếu như Đỗ Hiểu Mị có thể toàn tâm đi câu dẫn Nghiêm Túc, đừng quanh quẩn gần ba mình là được, Bình An thầm nghĩ ở trong lòng.

Trên đài Vi Úy Úy bắt đầu biểu diễn, là độc tấu cổ tranh.

Bình An nhìn vẻ mặt có chút khẩn trương của Vi Úy Úy, không nhịn được thầm chua xót, Úy Úy cố gắng muốn ở trên đài biểu diễn tốt như vậy, cũng là vì nguwoif trong lòng của mình, chỉ tiếc. . . . . .

Lễ hội kết thúc lúc mười giờ, Bình An mang theo bọn Lâm Tĩnh vui vẻ đưa tiễn khách quý.

Đỗ Hiểu Mị có Đàm Tuyền tiếp đãi, Nghiêm Túc có lãnh đạo trường học đón cháo, hoàn toàn không cần bộ ngoại giao họ ra tay, cho nên Bình An chỉ phụ trách đem khách quý khác đưa ra hội trường.

”Nghiêm tiên sinh. . . . . .” Lúc Đỗ Hiểu Mị cùng Đàm Tuyền đi ra khỏi hội trường, vừa hay nhìn thấy Nghiêm Túc đi ở trước mặt bọn họ, cười lại muốn cùng anh chào hỏi.

Nhưng Nghiêm Túc thật giống như không nghe thấy thanh âm của cô ta, thẳng tắp đi đến trước mặt Bình An, lộ ra một nụ cười điên đảo chúng sinh, “Phương tiểu thư, đã lâu không gặp.”

Bình An sửng sốt một chút, “Nghiêm tiên sinh, chúng ta đã gặp mặt?”

Nghiêm Túc nở nụ cười, đuôi lông mày cong cong, đáy mắt sóng gợn lăn tăn, “Gặp qua, chỉ là tiểu thư đã quên.”

Làm sao có thể! Người đẹp trai như vậy, nếu cô từng gặp qua làm sao có thể một chút trí nhớ cũng không có.

”Tôi còn có một tiệc rượu phải đi, không thể tiếp chuyện cùng tiểu thư, từ từ suy nghĩ, tiểu thư sẽ nhớ ra.” Nghiêm Túc cười nói, sau đó đi tới bãi đậu xe

Bình An nhìn bóng lưng của anh ta có chút sững sờ, không phải chứ? , trước kia cô thật đã có cùng Nghiêm Túc gặp mặt sao?

Quá mức kinh ngạc cô, không có nhận thấy được phía sau có một đôi mắt tràn đầy ghen tỵ đang nhìn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.