Bình An Trọng Sinh

Chương 297: Chương 297: Phiên ngoại — Em gái đâu, em gái nữa đâu




Hai anh em sinh đôi cuối cùng cũng đi nhà trẻ.

Ở nhà trẻ có rất nhiều bạn nhỏ, hai anh em không ngờ là sẽ có nhiều bạn sàn sàn tuổi mình như vậy nên lập tức cảm thấy rất mới mẻ, không khóc không ăn vạ, mỗi ngày đều ngoan ngoãn để Bình An đưa đến nhà trẻ.

Thấy hai con ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Bình An đương nhiên rất vui. Vì hai đứa bé này mà cô vẫn chưa đi làm lại, giờ cuối cùng cũng đã có thời gian, cô cũng nên ngẫm nghĩ xem kế tiếp muốn làm gì.

Nhưng mà...

Hai bé sinh đôi đi nhà trẻ ngày thứ năm, cô giáo còn gọi điện thoại cho cô khen hai cậu bé rất nghe lời khiến ai cũng thích, lúc các bé khác khóc quậy thì hai anh em còn biết giúp cô dỗ bạn đừng khóc. Tóm lại, hai bé song sinh thông minh lanh lợi, ai gặp cũng thích, hầu như cô giáo nào cũng yêu hai đứa.

Con mình được hoan nghênh như vậy nên Bình An âm thầm đắc ý vô cùng. Không hổ là do cô sinh ra, gien tốt!

Hai bé song sinh đi nhà trẻ ngày thứ mười, cô giáo lại gọi điện thoại cho Bình An, báo là Tiểu Nghi đánh bạn. Khi hỏi rõ nguyên nhân, Tiểu Nghi nói là cậu bé kia ăn hiếp em trai mình nên cậu đánh không thương tiếc. Bây giờ mẹ của cậu bé kia đến trường học, muốn mời Bình An qua đó phân xử.

Ăn hiếp Hàn Hàn ấy hả? Bình An nghĩ mà muốn toát mồ hôi hột, cô chưa hề nghĩ dù chỉ một giây một phút rằng ai đó sẽ ăn hiếp được con mình, nhưng rồi cô vẫn không do dự mà lái xe đến trường học ngay.

Đến trường mới biết, thì ra Tiểu Nghi đánh con của Ôn Triệu Mẫn.

Ôn Triệu Mẫn là anh Hai của Ôn Triệu Dung, tự dưng bỏ nhà biến mất vài năm mà không ai biết vì sao, sau khi quay về thì lại tranh quyền đoạt sản với chính em trai mình. Ôn Triệu Dung vốn cũng không muốn tranh quyền với anh mình trong công ty, nhưng lại bị ép đến không còn biện pháp nào khác. Sau đó, được Nghiêm Túc âm thầm hỗ trợ, Ôn Triệu Dung ngồi vững tại vị trí Tổng Giám Đốc Công ty Vật liệu Xây dựng Kỳ Phong. Đến hiện tại, Ôn Triệu Mẫn còn chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn đẩy bật em trai mình ra khỏi công ty, hoàn toàn không nhớ tới thời điểm anh ta ích kỷ quăng lại công ty đằng sau mà biến mất tăm mất dạng, ai đã đưa Công ty VLXD Kỳ Phong từ trong bước bấp bênh gần bờ vực phá sản lên con đường hồi sinh.

Đây là lần đầu tiên Bình An nhìn thấy vợ của Ôn Triệu Mẫn, cũng không biết có phải là cái cô diễn viên vẫn nghe nói đó hay không, nhìn rất xinh đẹp, bảo dưỡng cũng tốt lắm, chẳng qua dường như có vẻ không dễ hòa hợp lắm.

“Nghiêm phu nhân, cô nhìn đi, con cô đánh con tôi ra vầy nè. Tuổi còn nhỏ mà đã ra tay nặng như vậy, đúng là không có gia giáo gì hết.” Ôn phu nhân vừa thấy Bình An đến thì lập tức oang oang trách mắng liền miệng.

Bình An nhìn nhìn cậu bé đứng cạnh Ôn phu nhân, trông cậu to khỏe hơn Tiểu Nghi nhiều, hơn nữa còn đang bạnh cổ trừng mắt người khác nhìn rất hung ác. Thế mà lại bị đánh đến tét khóe miệng.

“Tiểu Nghi, con đánh bạn hả?” Bình An làm như không nghe câu “không có gia giáo” của Ôn phu nhân, cúi đầu hỏi con mình.

Tiểu Nghi ngẩng đầu, đường hoàng nghiêm nghị nói, “Con đánh, Ôn Thụ Ba ăn hiếp em trai.”

“Nói xạo, con tôi có ăn hiếp ai đâu.” Ôn phu nhân lập tức mắng.

“Bạn ấy không chỉ ăn hiếp em mà còn ăn hiếp mấy bạn khác nữa.” Tiểu Nghi không ngẩng đầu nhìn mẹ con họ Ôn, mặt mày vẫn nghiêm nghị nói ra.

“Hàn Hàn, con kể xem chuyện gì xảy ra?” Bình An lại hỏi thằng em.

“Con với Tiểu Vi đang chơi xếp gỗ, bạn ấy đá đổ xong còn giật tóc Tiểu Vi, làm cho Tiểu Vi khóc.” Hàn Hàn lí nhí, biểu hiện rất ấm ức.

Cô giáo đứng bên cạnh thấy vậy thiếu chút nữa thì đã đưa tay kéo cậu bé đáng yêu vào lòng mà dỗ dành cho bé bớt buồn.

Bình An nghe xong đầu đuôi mới cười nhìn Ôn phu nhân, “Ôn phu nhân, con nít chơi với nhau thì khó tránh khỏi va chạm, con tôi đánh con cô là con tôi không đúng, tôi xin lỗi cô. Nhưng dù sao chuyện này ai cũng có sai, cô nói đúng không?”

Ôn phu nhân cười lạnh, “Con tôi có đánh con cô tét miệng đâu, Nghiêm phu nhân, cô đâu thể nói suông như vậy.”

“Ôn phu nhân, thật ra Tiểu Ba bất cẩn tự té sấp xuống mà, các bạn xung quanh đều thấy.” Có cô giáo đứng cạnh hỗ trợ khuyên bảo, cái bà Ôn phu nhân này tính tình rất khó ứng phó.

“Cô làm cô giáo kiểu gì vậy? Có phải hễ có người quà cáp cho cô nhiều hơn thì bênh họ chằm chặp không? Con tôi bị đánh đến thế này chẳng lẽ là giả à?” Ôn phu nhân ghi thù Phương Bình An bởi cô từng giúp Ôn Triệu Dung đối phó với chồng cô ta, nên cách nói chuyện tự nhiên cũng vô cùng chối tai.

Hai cô giáo đứng bên vô cùng xấu hổ.

“Anh con thấp hơn Ôn Thụ Ba nhiều, có hai anh con gộp lại cũng không bằng một Ôn Thụ Ba, Dì à, anh con sao đánh lại con Dì được.” Hàn Hàn lệch cái đầu nho nhỏ, sợ hãi nhìn hai mẹ con họ Ôn.

Đúng vậy, con mình to lớn dềnh dàng thế mà lại bị một thằng bé nhỏ gầy chỉ bằng phân nửa nó đánh cho bầm dập, nói ra chẳng những quá mất mặt mà người ta cũng không tin thằng bé kia sẽ vô duyên vô cớ đánh con mình.

Sắc mặt Ôn phu nhân rất khó xem, cô ta trừng mắt nhìn Hàn Hàn, “Mặc kệ thế nào, các người phải xin lỗi!”

“Xin lỗi thì có thể, con tôi đánh bạn là không đúng, nhưng con cô ăn hiếp bạn trước, như thế hai bên đều phải xin lỗi lẫn nhau. Ôn phu nhân, cô thấy đúng vậy không?” Bình An cười tủm tỉm nói. Con mình nên cô hiểu rất rõ, cô tin Tiểu Nghi sẽ không ra tay đánh bạn trước, nếu bắt Tiểu Nghi phải xin lỗi trước một cách không công bằng, đừng nói là vì cô thương con mà đúng là cô thật sự làm không được.

“Đúng là nói năng vô lý hết sức. Tiểu Ba, chúng ta đi, mẹ đổi trường khác cho con!” Ôn phu nhân kéo tay con, thở phì phì tức giận đi ra khỏi văn phòng.

Gặp dạng phụ huynh không hiểu lý lẽ thế này, cô giáo cũng thật bất đắc dĩ.

“Nghiêm phu nhân...”

Bình An cười cười, nhíu mày nhìn Tiểu Nghi, “Tiểu Nghi, nói thật cho mẹ nghe, chuyện gì xảy ra?”

Tiểu Nghi cúi đầu, lí nhí, “Ôn Thụ Ba toàn ăn hiếp tụi con, không cho các bạn khác chơi với tụi con, còn không cho các bạn nói chuyện với tụi con nữa.”

“Nghiêm phu nhân, chuyện này hôm nay chúng tôi mới được biết. Tiểu Nghi và Hàn Hàn đều rất ngoan ngoãn, Tiểu Ba thì có hơi nghịch ngợm một chút.” Cô giáo phân trần.

Bình An nhớ tới thái độ của Ôn phu nhân, thầm thở dài một tiếng trong lòng, đúng là không giống như trong tưởng tượng nha.

Không ai phát hiện Tiểu Nghi và Hàn Hàn trao đổi ánh mắt với nhau. Chỉ có hai đứa mới biết được, sở dĩ Ôn Thụ Ba té dập mặt là vì bị hai anh em chúng gài bẫy, bằng không sao chúng có thể đánh thắng được cái thằng cao to như thế.

Dạo này Bình An cảm thấy khẩu vị không được tốt lắm, hơn nữa rất ham ngủ. Cảm giác quen thuộc lại xa lạ này làm cho cô thấy khó mà hiểu được.

Đừng nói là có nha? Cô với Nghiêm Túc vẫn có tránh thai mà! Không đúng, tháng trước “người quen” hình như không có tới...

Hai tháng trước cô với Nghiêm Túc đi công tác, hình như... không có tránh thai?

Bởi lúc đó là thời kỳ an toàn nên cô không để ý. Càng nghĩ càng không đúng, cô đưa hai con đến trường xong thì lập tức đến bệnh viện kiểm tra.

Vốn tưởng là báo động giả, ai dè lại là thật!

Buổi tối, sau khi Nghiêm Túc về nhà và biết bà xã mang thai thì nhất thời không thể nói rõ cảm xúc lúc này của mình là gì, chỉ sờ sờ bụng Bình An rồi dùng ngữ khí vô cùng kiên định nói, “Lần này nhất định là con gái!”

Khi Tiểu Nghi và Hàn Hàn biết trong bụng mẹ có em bé, hai thằng bé vui mừng nhảy cẫng lên hoan hô, rồi ngoan ngoãn dựa vào người Bình An, hai tay nhỏ bé nhẹ nhàng đặt trên bụng mẹ, “Mẹ, em bé bên trong là em gái, chắc là em gái nhỉ?”

Tóm lại tụi con muốn có bao nhiêu em gái đây...

Năm tháng sau, Bình An đi siêu âm màu, đúng là đã không làm cho mọi người thất vọng. Cục cưng thật sự là con gái.

Nghiêm Túc cao hứng đến cười không khép miệng được.

Mỗi buổi tối, hai con trai cũng quấn quýt cạnh Bình An suốt, lải nhải đòi kể chuyện cổ tích cho em gái nghe. Lần nào cuối cùng cũng bị Nghiêm Túc xách mỗi tay một đứa quăng về phòng trẻ.

Sau ba tháng nữa, Bình An thuận lợi sinh ra một cô con gái.

“Mẹ, sao em xấu quá à, nhăn nheo y như con khỉ nhỏ á.” Tiểu Nghi và Hàn Hàn châu đầu cạnh giường, mở to hai đôi mắt sáng rực nhìn cục cưng đang nằm cạnh Bình An, thấy sao em gái này chẳng giống như hai cậu tưởng tượng gì hết.

Nghiêm Túc cả giận, “Mới sinh em bé nào chẳng thế, em gái tụi con sau này chắc chắn sẽ là Hoa Hậu!”

Tiểu Nghi và Hàn Hàn thật cẩn thận vươn hai tay nhỏ bé nhẹ nhàng chọc chọc vào hai má em gái một chút. Mềm ghê ta nơi! Y như kẹo bông gòn vậy.

Hai cậu vội vàng giật tay về, sợ đâm xấu em gái.

Bình An nhìn động tác đáng yêu của hai thằng con, nhịn không được mà nở nụ cười.

Thật lâu thật lâu về sau, Tiểu Nghi và Hàn Hàn vẫn vô cùng hối hận mình đã nói em gái giống khỉ con. Em gái làm gì có giống khỉ đâu, là cọp cái thì có...

Còn Bình An thì cứ băn khoăn mãi, con gái sắp hai tuổi của mình tính cách giống ai thế không biết?

Mấy tháng đầu thì con gái mũm mĩm như cục bột, ngoan ngoãn đáng yêu khiến ai cũng yêu thương tận xương, nhưng dần dà lớn lên thì tính cách thật sự càng ngày càng giống như một ông trời con.

Chắc là tại vì Nghiêm Túc cưng chiều đến coi trời bằng vung đây!

Còn có hai ông anh trai nữa. Hồi đầu thì ghét bỏ em gái vì em nhìn khó coi quá, sau đó khi thấy em gái càng ngày càng đáng yêu thì hầu như ngày nào cũng giành giật với Nghiêm Túc để được ôm em, có đôi khi ba cha con còn cãi nhau vì em...

Cho nên phải nói chứ, ba người đàn ông trong nhà – tạm thời cứ xem hai thằng quỷ bảy tuổi cũng là đàn ông đi – đều cưng chiều em gái đến muốn gì được nấy, chắc chắn đã nuông chiều tính cách của em đến kỳ cục luôn.

Bất quá, người mà em gái thích nhất không phải là các anh cũng không phải là ba, mà là mẹ.

Ai cũng nói con gái là tri kỷ của mẹ, lời này chẳng sai chút nào!

Được rồi, chính Bình An cũng rất yêu con gái, bộ dạng xinh đẹp đáng yêu không nói, mà còn thích quấn quýt bên cô suốt ngày, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng lại biết nói ngọt, ai nhìn mà không thích đây? Huống chi, đây lại là bảo bối mình 9 tháng mang nặng đẻ đau.

Con gái thì phải được cưng chiều, chỉ cần dạy dỗ cho tính cách đừng điêu ngoa bốc đồng là được, còn muốn làm ông trời con thì cứ làm đi, sau này lớn lên mới không bị ăn hiếp, chỉ có thể ăn hiếp người khác mà thôi... À ha, sau này có chuyện để xem à nha.

Bất quá, dưới con mắt của hai ông anh sinh đôi, em gái nào chỉ là ông trời con không thôi đâu, khi trưởng thành nó chắc chắn sẽ là nữ vương, với tính cách ngang ngược khí thế kia ai sẽ dám đối nghịch với nó?

Còn bé Nghiêm Nghiên thì nghĩ sao?

Làm ông trời con cũng tốt, nữ vương cũng có sao? Bé chính là đại tiểu thư độc nhất vô nhị tại Nghiêm gia đó nha, ai dám bắt nạt bé, bé chắc chắn sẽ trả lại đầy đủ cả vốn lẫn lời!

Dù sao đã có ba và hai anh, còn có nhiều Cô Dì Chú Bác yêu bé như vậy, chỗ dựa lưng của bé hơi bị to à nha!

A, đúng rồi, nghe nói anh Hai và anh Ba trước kia nói bé xấu như con khỉ con phải không, bé còn chưa tính sổ với hai anh đó!

***TOÀN VĂN HOÀN***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.