Bình An Trọng Sinh

Chương 230: Chương 230: Rác rưởi




Đỗ Hiểu Mị mở cửa phòng, mặt mày tiều tụy đứng trước Lê Thiên Thần.

“Thiên Thần...” Ả mở miệng kêu nhỏ, ngẩng mặt lên, mắt rưng rưng điềm đạm đáng yêu nhìn Lê Thiên Thần, muốn kiếm tìm một tia yêu thương trên mặt hắn.

Lê Thiên Thần đưa mắt lạnh lùng nhìn ả, trên mặt không có chút ý thương tiếc nào. Nhìn dáng vẻ người chẳng ra người ngợm chẳng ra ngợm của Đỗ Hiểu Mị lúc này, trong lòng hắn chỉ có cảm giác ghét bỏ chứ không còn gì khác. Hắn vốn cũng chẳng có tình cảm sâu đậm gì với ả, nhìn trúng ả đơn giản chỉ vì ả có năng lực có thể giúp hắn một tay. Nhưng hiện tại, ả đã bị Phương Bình An quật ngược một trận đến ngay cả năng lực để xoay chuyển tình thế cũng không có thì còn tác dụng gì với hắn nữa đâu?

“Thu dọn đồ đạc đi, rồi rời khỏi Thành phố G!” Lê Thiên Thần thản nhiên buông ra một câu.

Đỗ Hiểu Mị sửng sốt, không rõ ý hắn là gì, “Cái gì? Rời khỏi đây?”

“Em giờ đã vậy rồi, ở lại chỗ này cũng không có tác dụng gì, không bằng đi đến chỗ khác phát triển thì có khi còn có tương lai hơn.” Lê Thiên Thần xoay người đi ra phòng khách, thanh âm vẫn lạnh lùng như cũ.

Đỗ Hiểu Mị cảm thấy trong lòng lúc này như có một lưỡi dao sắc nhọn đang đâm ngoáy thật mạnh, đau đến nỗi ngay cả một chút thanh âm ả cũng không phát ra được, một cảm giác ảo não vì thấy mình như một loại rác rưởi đáng xấu hổ bị người ta vứt bỏ xông ra từ tận sâu trong đáy lòng.

“Anh nói vậy là sao? Hết cần em rồi à? Cảm thấy em không còn chút giá trị lợi dụng nào rồi chứ gì?” Ả vọt tới trước mặt Lê Thiên Thần, mặt tái nhợt, hỏi hắn bằng một giọng đầy vẻ lên án.

“Em cảm thấy em còn có tác dụng gì không?” Lê Thiên Thần mất kiên nhẫn, đổi giọng hỏi ngược lại.

Đỗ Hiểu Mị quá phẫn nộ mà hít thở không thông, cách nói năng cũng trở nên lấp bấp, “Anh... anh coi em là cái gì. Em là người phụ nữ của anh, giờ anh lại xem em như phế vật cần vứt bỏ như vậy sao? Em bị con oắt thối kia đẩy tới đường cùng thế này là vì ai? Giờ anh coi em là cái gì, hả?”

“Chính bởi em ganh ghét Bình An nên mới tìm đủ mọi cách đối nghịch với cô ta. Anh chỉ bảo em gây khó khăn nho nhỏ khiến cô ta phân tâm thôi, thế mà em lại làm lớn chuyện ép cô ta phải đối phó mạnh tay với em, giờ em còn trách ai? Sao không nghĩ lại rằng chẳng qua tài nghệ của em không bằng người.” Thật ra thì Lê Thiên Thần cũng tức Đỗ Hiểu Mị đã bất lực trong xử lý công việc, nếu cứ tiếp tục để ả ở lại Thành phố G thì người khác sẽ đánh giá hắn thế nào?

Giờ ả đã thân bại danh liệt, sao còn xứng đáng đứng cùng hắn được nữa?

Tương lai, hắn nhất định sẽ đứng áp đảo trên đầu Phương Hữu Lợi, người phụ nữ của hắn nhất định phải cao quý mỹ lệ, thân thế trong sạch, chứ loại đàn bà như Đỗ Hiểu Mị tuyệt đối không thể xứng đôi với hắn được.

Đỗ Hiểu Mị đưa mắt thê thảm nhìn hắn, “Anh tin vào mấy lời nhảm nhí đăng trên báo à, anh cảm thấy em sẽ dối lừa anh mà tằng tịu với đàn ông khác sao? Thiên Thần, em không có làm mấy chuyện đó, em chỉ yêu mình anh. Thật đó.”

Lê Thiên Thần hít sâu một hơi, “Không phải anh không tin em, chẳng qua việc làm lần này của em đã khiến bên kia rất tức giận, cho nên trước tiên em cứ tạm rời khỏi nơi này đã, đừng chọc giận họ nữa.”

“Em vẫn còn có thể giúp được anh mà.” Đỗ Hiểu Mị vội vã van nài.

“Kêu em liên lạc với Tô Cầm, em làm thế nào rồi?” Lê Thiên Thần suy nghĩ cẩn thận một lúc, rồi lại nhíu mắt nhìn Đỗ Hiểu Mị, lúc lâu sau mới nhỏ giọng hỏi.

Cô ả này có lẽ không còn tác dụng gì trong các trường hợp quang minh chính đại, nhưng về những phương diện khác... nói không chừng vẫn còn có chút tác dụng.

Đỗ Hiểu Mị cắn chặt răng, “Đã liên lạc rồi, anh muốn làm gì?”

“Nghĩ cách đưa cô ta vào làm việc trong Phương Thị.” Lê Thiên Thần nói.

“Cái gì? Anh muốn cô ta vào làm tại Phương Thị? Anh cũng biết rõ là thân phận cô ta có vấn đề, sao còn để cô ta đến làm trong Phương Thị? Phương Bình An và Phương Hữu Lợi nhất định sẽ nhìn ra được manh mối.” Đỗ Hiểu Mị thất kinh kêu lên, Lê Thiên Thần cảm thấy ả vô dụng nên muốn chuyển sang lợi dụng Tô Cầm chăng?

“Sẽ cho cô ta tiếp cận Lục Vân Đình, cha con Phương Hữu Lợi sẽ không nhận ra đâu.” Lê Thiên Thần nói đầy tự tin, dù hắn không phải là Tổng Giám Đốc nhưng một nửa nhân sự trong công ty nằm trong tầm khống chế của hắn. Hắn tin chẳng bao lâu nữa thì hắn có thể khống chế cả Tập đoàn Phương Thị.

Hắn sẽ khiến cho Phương Bình An hối hận về lựa chọn lúc trước của mình!

“Anh muốn cô ta tiếp cận Lục Vân Đình làm cái gì? Chẳng lẽ... chẳng lẽ các anh đã bắt đầu việc kia?” Đỗ Hiểu Mị khàn giọng hỏi.

Lê Thiên Thần lạnh lùng nhìn ả, “Không nên hỏi thì đừng hỏi, em chỉ cần làm theo lời anh là được. Em đừng quên tình cảnh hiện tại của em là thế nào.”

Đỗ Hiểu Mị cúi đầu, hai tay run nhè nhẹ. Lần đầu tiên, ả cảm giác được... Lê Thiên Thần bạc bẽo đến thế nào. Ả bị Phương Bình An đánh cho rớt xuống mười tám tầng địa ngục, hắn chẳng những không chìa tay giúp đỡ mà còn tiện tay vứt bỏ ả, đến ngay cả một câu an ủi cũng không. Rốt cuộc hắn coi ả là gì?

Ả tức giận, ả căm hận... Nhưng ả có thể làm được cái gì bây giờ? Giờ ả chỉ còn hai bàn tay trắng.

Hiếm khi nào có được một ngày cuối tuần nhàn nhã, Bình An hẹn Trình Vận và các bạn đến Hội sở Golden Bay để thư giãn.

Những người khác đều ở bên ngoài bơi lội vọc nước, Bình An và Trình Vận thay đổi quần áo xong thì ngồi trong nhà uống cà phê.

“Chị còn đang nghĩ không biết em sẽ làm gì để phản kích Đỗ Hiểu Mị, không ngờ em đã ra tay rồi, đã vậy còn mạnh mẽ vang dội đến thế. Nhanh đến nỗi cô ta ngay cả thời gian để phòng bị cũng không có.” Trình Vận cười nói.

Bình An cười cười, hớp một ngụm cà phê, “Em lười tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột với cô ta. Sau khi cô ta rời khỏi Phương Thị, em vốn nghĩ cô ta sẽ thu mình lại một chút, không ngờ cô ta còn làm vấn đề trầm trọng thêm. Em chẳng hơi sức đâu mà chơi với cô ta nữa.”

“Nghe cách nói thì dường như em rất ghét cô ta thì phải.” Trình Vận hỏi.

“Dạ, rất ghét...” Từ sau khi trọng sinh, nỗi hận của cô đối với Đỗ Hiểu Mị chưa từng gián đoạn. Chẳng qua cô đã học được cách để xuống thù hận mà thôi, chứ nếu không, suốt đời này cô đều sẽ bị oán hận dẫn dắt mà không thể sống cuộc sống mà mình mong muốn.

Chỉ cần cô cùng người nhà sống hạnh phúc, đó mới là ý nghĩa lớn nhất của việc được trọng sinh.

Trình Vận cũng đã gặp qua Đỗ Hiểu Mị vài lần, cũng chẳng cảm tình gì lắm với một cô gái ngạo mạn như vậy, “Cô ta hình như là bạn gái của Phó Tổng Lê trong công ty em, em làm như vậy... Lê Thiên Thần không nói gì à?”

Đáy mắt Bình An thoáng qua một tia sáng lạnh, “Hắn nói gì được? Cho dù không có chuyện của Đỗ Hiểu Mị, em với hắn cũng chẳng ai ưa ai.”

“Chị nghe nói trước kia quan hệ giữa em với Lê Thiên Thần cũng tốt lắm mà, sao để tới nông nỗi này vậy? Vì Đỗ Hiểu Mị hả?” Trình Vận cho là sở dĩ Đỗ Hiểu Mị căm ghét Bình An như vậy đều là vì liên quan đến Lê Thiên Thần.

“Trước kia tại em ngu ngốc không biết hắn là người thế nào, sau đó có một ngày em đột nhiên tỉnh ngộ. Còn về phần Đỗ Hiểu Mị... Hừ, ngay từ đầu, khi cô ta tiếp cận em thì động cơ đã không đơn giản rồi. Sau khi mồi chài ba em không được, cô ta đổ thừa là do em phá hoại nên căm ghét em. Khi cô ta đến Thành phố S thì xà nẹo một chỗ với Lê Thiên Thần. Hai người đó đúng là nồi nào úp vung nấy, lập tức cấu kết với nhau để làm chuyện xấu.” Bình An hạ thấp giọng, lạnh lùng sơ lược.

Việc này dù sao cũng liên quan đến ba, cô không định nói ra, nhưng vì rất tín nhiệm Trình Vận nên không nhịn được mà kể ra cho chị nghe.

Đỗ Hiểu Mị... đã từng quyến rũ Phương Hữu Lợi sao?

Mắt Trình Vận hơi lóe lên, không biết Phương Hữu Lợi nghĩ thế nào nhỉ, Đỗ Hiểu Mị trẻ tuổi gợi cảm, xinh đẹp quyến rũ, có rất ít đàn ông chống đỡ được sự hấp dẫn như vậy.

“... Đối phó Đỗ Hiểu Mị tuyệt đối không thể nương tay, nếu không cô ta chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Chị Vận? Chị Vận, chị nghĩ gì thế?” Bình An một hơi nói xong thì phát hiện Trình Vận hoàn toàn không để tâm nghe mình nói gì.

“Hả? Chị đang nghe, chị chỉ đang nghĩ liệu Đỗ Hiểu Mị có thể lại tiếp tục giở trò quỷ gì sau lưng nữa hay không.” Trình Vận cười nhu hòa khiến người khác không chút nào phát hiện vẻ khác thường.

“Cô ta chắc chẳng còn hơi sức gì nữa đâu.” Bình An cười lạnh lùng.

Buổi sáng, Tô Cầm đã gọi điện thoại cho cô, thì ra Đỗ Hiểu Mị lại muốn cô ta đến làm tại Phương Thị. Nếu như cô đoán không sai, đây là ý của Lê Thiên Thần đây.

Lê Thiên Thần và đồng bọn hẳn đã muốn vứt bỏ con cờ Đỗ Hiểu Mị này, chuẩn bị lợi dụng gương mặt mới Tô Cầm đến quyến rũ Lục Vân Đình. Cô đột nhiên thật tò mò, tóm lại bọn chúng muốn làm gì thế nhỉ?

Nhưng cô không chút nào lo lắng việc Lục Vân Đình sẽ bị mua chuộc, chỉ băn khoăn không biết quân cờ bị vứt là Đỗ Hiểu Mị kia liệu có cam lòng bị vứt bỏ hay không, hay cuối cùng muốn dùng biện pháp cực đoan ngọc đá đều tan đây?

Thật là chờ mong nha...

“Thôi, cũng trễ rồi, mình gọi bọn Tiểu Ý lên rồi đến Quán Quê ăn thôi.” Trình Vận nhìn đồng hồ, từ đây tới Quán Quê cũng phải cả tiếng, vừa kịp giờ ăn cơm tối.

“Dạ, đi thôi.” Bình An đứng lên, đi cùng Trình Vận ra khỏi phòng cà phê.

“Ơ, Trình tiểu thư, cô cũng ở đây à.” Lúc hai người ra tới cửa thì gặp hai ba phụ nữ trang phục đẹp đẽ, một người trong đó nhận ra Trình Vận nên nhiệt tình chào hỏi.

“Vương phu nhân mạnh khỏe.” Trình Vận lập tức thay vào nụ cười lễ phép, chào hỏi đối phương.

Ánh mắt Bình An rơi vào người phụ nữ đứng sau hết thảy. Trái đất tròn ghê, ở chỗ này rồi mà vẫn còn đụng phải Ôn Nguyệt Nga cùng đi với Vương phu nhân.

Trình Vận giới thiệu Bình An với Vương phu nhân.

Vương phu nhân vừa nghe Bình An là con gái của Phương Hữu Lợi thì kinh ngạc quay đầu lại nhìn sang Ôn Nguyệt Nga, “Ủa... đây là con dâu tương lai của bà đây mà!”

Không chờ Ôn Nguyệt Nga có phản ứng gì, một phụ nữ khác đứng bên cạnh cười nói, “Cái gì con dâu, Nghiêm Túc có phải con ruột của Nguyệt Nga đâu.”

Bình An cười nhẹ, trao đổi ánh mắt với Trình Vận.

Ôn Nguyệt Nga lạnh lùng liếc xéo Bình An, “Nghiêm gia chúng tôi làm gì có phúc lớn như vậy để có cô con dâu là cô Phương.”

Trình Vận là cháu gái của Nghiêm lão phu nhân nên đương nhiên biết rõ Ôn Nguyệt Nga có địa vị gì ở Nghiêm gia, chị mỉm cười nhìn Ôn Nguyệt Nga, “Ôn tiểu thư dường như nhầm thì phải, hai ông bà lão nhà họ Nghiêm thích Bình An quá đi ấy chứ. Chẳng lẽ bà không biết, hôn lễ của Bình An và em họ tôi đều do hai ông bà tự tay tổ chức mà.”

Hôn lễ của Bình An và Nghiêm Túc chẳng có tí gì dính dáng đến Ôn Nguyệt Nga, bà ta làm gì có tư cách để đại diện cho Nghiêm gia.

Ôn Nguyệt Nga nghẹn lời, trừng mắt nhìn Trình Vận.

“Cho dù thế nào, hiện tại tôi mới là phu nhân chính thức của Nghiêm Lôi Hải, tương lai cô muốn vào cửa thì người cô phải mời trà là tôi!” Ôn Nguyệt Nga lạnh giọng nói với Bình An.

Bình An hơi mỉm cười, “Tôi đương nhiên sẽ kính trà mẹ của Nghiêm Túc.”

“Cô...” Ôn Nguyệt Nga nổi đóa, người khác có thể không hiểu ẩn ý của Bình An nhưng bà ta thì rất hiểu. Sau này nếu Phương Bình An vào cửa và kính trà Vu Tố Hà, bà ta nhất định sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ!

Vương phu nhân cũng không muốn tiếp tục đứng đây rồi đắc tội với Phương Bình An và Trình Vận, vội vàng lúng túng cười nói với Trình Vận, “Ha ha, bên ngoài này nóng quá, chúng tôi phải vào đây. Trình tiểu thư, các cô có việc thì đi nhanh đi thôi, chúng tôi không quấy rầy nữa.”

Trình Vận cười gật đầu chào, cùng Bình An đi ra.

Ôn Nguyệt Nga nhìn lưng Bình An mà tức đến nghiến răng nghiến lợi. Chẳng qua chỉ là một con oắt hỉ mũi chưa sạch thôi mà, bà ta không tin là mình sẽ không áp chế được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.