Bình An Trọng Sinh

Chương 238: Chương 238: Tin tức




Trong hai năm qua, Bình An đã đầu tư mua bán cổ phiếu đồng thời cũng mua thêm không ít đất đai các nơi, tất cả những thứ này đều có thể thế chấp vào ngân hàng để vay tiền. Nhưng cổ phiếu thì ngân hàng còn phải đợi đối chiếu giá cả, mà Phương Thị đã không còn thời gian để chờ đợi.

“Vấn đề tài chính không cần lo, anh sẽ nghĩ cách.” Nghiêm Túc cầm tay Bình An, nhẹ giọng nói.

Bình An gật đầu. Hiện tại điều cô cần làm nhất chính là đến công ty để ngăn cản không cho Lê Thiên Thần và Liên Kiến Ba tiếp tục can thiệp vào tất cả các quyết sách và nghiệp vụ của công ty!

Điện thoại di động vang lên.

Cô vội vàng lấy ra nhìn. Điện thoại của ba!

“Ba!” Vì quá kích động, giọng Bình An có hơi dồn dập, lẫn với một tia nghẹn ngào.

“Bình An, anh đây!” Thanh âm của Hồng Dịch Vũ truyền tới, “Chủ Tịch mới vừa ngủ xong, dặn anh gọi điện thoại báo cho em chúng tôi đều bình an. Chúng tôi cũng vừa mới biết được việc máy bay gặp tai nạn.”

Bình An lo lắng hỏi, “Ba bị sao vậy? Sao ba với anh không lên máy bay, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Thanh âm Hồng Dịch Vũ vẫn bình tĩnh ôn hòa trước sau như một, “Trên đường ra sân bay chúng tôi gặp tai nạn xe. Chủ Tịch bị thương nhẹ, mới tiêm thuốc xong nên ngủ thiếp đi. Em yên tâm, lúc nào Chủ Tịch tỉnh lại sẽ gọi cho em.”

Bình An biết Hồng Dịch Vũ sẽ không gạt cô nên cuối cùng cũng an tâm được một chút, “Thương thế của ba thế nào?”

“Cánh tay bị thương, não chấn động nhẹ. Không có vấn đề gì lớn, mai là có thể xuất viện.” Hồng Dịch Vũ nói.

“Vậy còn anh, không sao chứ?” Bình An lại hỏi.

Hồng Dịch Vũ dừng một chút, một lát sau mới bình tĩnh nói, “Anh cũng không sao, cám ơn em quan tâm. Vấn đề của công ty giải quyết xong rồi chứ?”

“Em sẽ giải quyết!” Bình An cương quyết. Trước đây cô cố gắng kềm chế không ra tay là vì không muốn bứt dây động rừng, giờ cô đã biết Liên Kiến Ba và Lê Thiên Thần là ai, cũng đã đại khái đoán được bọn chúng muốn lợi dụng Phương Thị để làm gì, thì làm sao còn cho phép chúng tiếp tục dính líu vào?

Giờ đã hết giờ làm, nhưng dù sao cũng không cần phải gấp. Cô có hẳn một buổi tối để chuẩn bị, như vậy là đủ rồi.

Nghiêm Túc chờ Bình An ngắt điện thoại xong mới hỏi, “Điện thoại từ Singapore à?”

“Dạ, anh Hồng gọi tới. Lúc trên đường ra sân bay thì bị tai nạn xe, nhưng mọi người đều không sao. Tai nạn xe này... đã cứu ba em một mạng đó.” Bình An cười khổ nói.

“Biết ba em bình yên vô sự rồi thì giờ đã có sức để giải quyết chuyện công ty chứ hả?” Nghiêm Túc cười hỏi.

“Tất nhiên, bừng bừng năng lượng toàn thân!” Bình An tự tin nói.

Nghiêm Túc cười nói, “Vậy trước tiên để anh đưa em đi gặp một người, có lẽ sẽ là một niềm vui bất ngờ đấy.”

Bình An nhíu mày, tò mò không biết lúc này Nghiêm Túc còn đưa cô đi gặp ai. Cô còn phải đến ngân hàng một chuyến nữa. Nhưng sau khi nhìn đồng hồ thấy đã hết giờ làm việc, cô lại không có hẹn trước với ngân hàng, nên đồng ý đi gặp người kia.

Sau khi Nghiêm Túc giới thiệu người mình sẽ gặp, Bình An mới biết đây đúng là một niềm vui bất ngờ. Người mà Nghiêm Túc đưa cô đi gặp chính là Tổng Giám Đốc Công ty Xây dựng Kỳ Phong, Ôn Triệu Dung.

Sau khi được tin Tập đoàn Phương Thị gặp vấn đề về vật liệu xây dựng, Nghiêm Túc biết được Công ty Xây dựng Kỳ Phong lại vừa khéo có nhóm vật liệu xây dựng chất lượng tốt tạm thời không cần dùng đến, cho nên đã chủ động liên hệ với Ôn Triệu Dung.

Nếu không vì chuyện của Tạ Hồng Phương cùng với việc máy bay của Phương Hữu Lợi gặp tai nạn thì anh đã đàm phán thỏa đáng mọi việc với Ôn Triệu Dung từ lâu rồi chứ không kéo dài tới hiện tại.

Ôn Triệu Dung nhất định sẽ giúp Bình An.

Gặp mặt ăn cơm cùng Ôn Triệu Dung xong, Nghiêm Túc và Bình An cùng đi đến nhà Tạ Hồng Phương. Bình An muốn gặp Cao tiên sinh để hỏi rõ xem hôm nay Cục Cảnh sát đã nói thế nào về cái chết của Tạ Hồng Phương.

“Hôm nay bên Pháp y đã đến xét nghiệm tử thi, phát hiện ngoài những vết thương do tai nạn xe cộ tạo ra còn có một số vết thương đã có sẵn từ trước. Các cháu nhìn nè, đây là bút ghi âm chú phát hiện được lúc sửa sang lại túi xách của Hồng Phương. Ngăn túi ẩn này là do Hồng Phương tự may, nếu chú mà không xem xét cẩn thận thì chưa chắc đã phát hiện ra nó.” Cao tiên sinh lấy ra một cây bút ghi âm rất nhỏ, kiểu hiện đại nhất năm nay, do Bình An đưa cho Tạ Hồng Phương dùng lúc đi họp hàng ngày.

Bình An vội vàng cầm lấy, “Hình như đã rớt bể rồi, phải đem đi sửa mới được.”

“Ngày mai chú sẽ cầm đi.” Cao tiên sinh nói.

“Chú Cao, nếu như Cô Tạ thật sự bị mưu sát và hung thủ biết được chú đã báo án đồng thời có cả máy ghi âm thì nhất định sẽ bất lợi cho chú. Hay là chú giao máy ghi âm cho cháu, để cháu mang đi sửa.” Nghiêm Túc nói.

Cao tiên sinh không biết Nghiêm Túc, nhưng không thể không đồng ý với phân tích của anh. Ông nhìn sang Bình An, không biết ý kiến của cô thế nào?

“Vậy bút ghi âm này giao cho anh.” Bình An cũng cảm thấy giao máy ghi âm cho Nghiêm Túc thì tốt hơn so với tự Cao tiên sinh cầm đi sửa.

Từ nhà Tạ Hồng Phương ra, Bình An và Nghiêm Túc cùng quay về Phương gia. Viên lão phu nhân vẫn còn chưa ngủ, ngồi trong phòng khách chờ Bình An. Vừa thấy Bình An và Nghiêm Túc đều mang vẻ mặt thoải mái bước vào nhà thì bà mới thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

“Bình An, sao giờ con mới về?” Viên lão phu nhân đứng lên hỏi.

“Dạ công ty có chút việc ạ.” Bình An vội vàng đi tới đỡ bà, “Sao bà ngoại còn chưa đi ngủ vậy?”

Nếu như lúc đi tản bộ Viên lão phu nhân không vô tình nghe được người qua đường bàn tán tin tức Chủ Tịch Tập đoàn Phương Thị Phương Hữu Lợi có thể đã gặp tai nạn máy bay, thì có lẽ giờ này bà cũng không hề biết đến sự kiện này, cũng sẽ không lo lắng đứng ngồi không yên trong phòng khách trễ như vậy để chờ Bình An. Trong tiềm thức, bà tin con rể sẽ không thể nào gặp chuyện không may như thế được, nhưng rồi bà đợi cả nửa ngày mà Bình An cũng không báo chút tin gì cho bà. Trong thâm tâm, bà biết là cháu ngoại không muốn để cho bà thương tâm, nên mới cố nhịn đến bây giờ mà chưa gọi điện thoại cho Bình An.

“Ba con khi nào thì mới về nước?” Viên lão phu nhân hỏi.

“Chắc ngày kia ba con mới về được, ba còn phải ở Singapore thêm mấy ngày vì có chút việc. Bà ngoại, bà đừng lo.” Bình An cười trấn an.

Viên lão phu nhân không nén được nữa, lên tiếng hỏi, “Thế vụ tai nạn máy bay kia là thế nào?”

Bình An ngẩn ra, không ngờ hóa ra Viên lão phu nhân đã biết đến sự kiện này. Cô vội vàng nói, “Ba không có lên máy bay, ba với trợ lý Hồng gặp phải chút chuyện trên đường ra sân bay nên không kịp đón chuyến bay này.”

“Con không gạt bà chứ?” Viên lão phu nhân cho là Bình An chỉ đang cố gắng an ủi bà.

“Bà nhìn nè, đây là điện thoại ba gọi cho con, chỉ hơn ba tiếng trước đây thôi. Bà ngoại, giờ bà tin chưa?” Bình An ấn xuống tới dòng tin báo cuộc gọi cho Viên lão phu nhân nhìn.

Viên lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm, “Cám ơn trời đất, đúng là hù bà sợ chết khiếp. Nếu không vô tình nghe được người đi đường bàn tán thì có khi bà đã chẳng biết gì.”

“Tại ba không có việc gì nên cháu không muốn bà sợ bóng sợ gió mới không báo đấy thôi.” Bình An nháy mắt ra hiệu cho Nghiêm Túc.

Nghiêm Túc bước tới đỡ lão phu nhân, “Bà ngoại, giờ trễ rồi, bà nên đi nghỉ đi thôi. Hai ngày nữa là bác trai về tới rồi, nếu để bác ấy biết được bà không nghỉ ngơi đầy đủ thì chắc chắn sẽ không tha cho cháu với Bình An đâu.”

Viên lão phu nhân nở nụ cười, “Được được được, bà đi ngủ đây, không làm kỳ đà cản mũi hai tụi cháu nói chuyện yêu đương đâu.”

“Bà ngoại này!” Bình An buồn cười kêu lên.

Sáng hôm sau, Bình An không đến thẳng công ty. Cô dặn trợ lý Diệp thông báo cho tất cả nhân viên cấp quản lý trở lên trong công ty mười giờ đến họp tại phòng hội nghị lớn.

Đúng chín giờ, cô đi tới ngân hàng trước giờ luôn hợp tác cùng Phương Thị.

“Cô Phương, không phải chúng tôi không đồng ý khoản vay này, nhưng lượng tiền thế này thì có hơi quá lớn.” Chủ Tịch Hoàng nghe xong mục đích mà Bình An đến đây, trên mặt lộ ra vẻ khổ sở.

Đây là đáp án mà Bình An đã dự đoán trước, nên cô cũng không cảm thấy bất ngờ.

Tối hôm qua, cô đã nghĩ thông suốt một vấn đề. Đoàn Quan Quần từng bị tình nghi rửa tiền, bị kêu án tù, mà kiếp trước Liên Kiến Ba và Lê Thiên Thần cũng có quan hệ. Nếu cô không đoán sai, kiếp trước Lê Thiên Thần cũng có giúp một tay trong việc Đoàn Quan Quần rửa tiền... Vì sợ bị cô và ba phát hiện nên mới xuống tay với cha con cô! Mà việc Đoàn Quan Quần dám lợi dụng Phương Thị chứng tỏ sau lưng hắn còn có chỗ dựa là người nào đó ở cấp cao hơn.

Lần này ngân hàng không cho công ty họ vay nói không chừng cũng có liên quan đến Đoàn Quan Quần hoặc người nào đó ở sau lưng hắn!

Vì là người phụ trách công trình cải tạo chung cư cũ lần này, Lê Thiên Thần dễ dàng lợi dụng cơ hội này để dùng cái gọi là “đầu tư” để rửa tiền.

Cô tuyệt đối sẽ không cho hắn cơ hội này!

“Chủ Tịch Hoàng, công ty chúng tôi hợp tác với ngân hàng bên ông không chỉ mới một hai ngày mà thôi, tin chắc ông cũng biết năm nay Phương Thị chúng tôi đầu tư vào những công trình nào. Bất kỳ người nào nhìn xa trông rộng cũng sẽ biết những hạng mục đó của chúng tôi trong tương lai nhất định sẽ thành công. Công ty chúng tôi hiện chỉ gặp một chút trở ngại nho nhỏ thôi, ông không đến mức giậu đổ bìm leo đâu nhỉ.” Bình An hỏi bằng giọng thản nhiên.

Chủ Tịch Hoàng lập tức nghiêm mặt, “Cô Phương, ý cô là gì, muốn uy hiếp tôi đấy à?”

Bình An cười khẽ một tiếng, “Tôi nào dám uy hiếp ông. Hôm nay tôi đến đây là để nói cho ông biết, nếu quý ngân hàng không muốn hợp tác với Phương Thị nữa thì tôi cũng không miễn cưỡng. Đây là tổng số tiền mà công ty chúng tôi đã vay, bây giờ lập tức thanh toán hoàn toàn hạn ngạch. Tôi tin là các ngân hàng khác sẽ rất vui lòng hợp tác cùng Phương Thị chúng tôi.”

“Ơ...” Chủ Tịch Hoàng kinh ngạc nhìn cô, “Cô Phương, chúng ta đã hợp tác nhiều năm như vậy, uy tín của ngân hàng chúng tôi cô cũng biết rõ, sao giờ lại đi hợp tác với ngân hàng khác!”

“Ít nhất bọn họ sẽ không giậu đổ bìm leo.” Bình An đứng lên, lạnh lùng trả lời.

“Cô Phương, xin chờ một chút!” Chủ Tịch Hoàng vội vàng gọi lại Bình An. Chỗ này của ông ta cũng chỉ là một chi nhánh ngân hàng, nếu để cho Tổng Công ty biết được vì ông ta nhận biếu xén của người khác mà để mất một khách hàng lớn, vậy thì cái chức Chủ Tịch này của ông ta ắt là không giữ được.

Bình An mỉm cười nhìn ông ta, “Chủ Tịch Hoàng còn cần căn dặn gì à?”

Chủ Tịch Hoàng nở nụ cười toe toét, đẩy trả tờ chi phiếu trên mặt bàn lại cho Bình An, “Tôi chắc chắn phải tin vào tương lai rực rỡ của Tập đoàn Phương Thị chứ. Hơn nữa, xưa nay chúng ta luôn hợp tác vui vẻ, tôi và ba cô còn từng đánh gold với nhau, sao lại có thể nhân cơ hội mà giậu đổ bìm leo với công ty bên cô được?”

“Thế à? Vậy ý của Chủ Tịch Hoàng là sao?” Bình An nhíu mày, như cười như không hỏi.

“Bên cô còn cần vay bao nhiêu?” Chủ Tịch Hoàng hỏi.

Bình An hơi hơi nở nụ cười, tuy trên mặt vẫn giữ vẻ tự nhiên nhưng thật ra trong lòng đã lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô thật sự rất sợ Chủ Tịch Hoàng sẽ cứng rắn quyết tâm không hợp tác cùng Phương Thị, bởi muốn một lần nữa tìm một ngân hàng khác để hợp tác cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Lúc về lại công ty thì cũng đã sắp mười giờ, Bình An đi thẳng tới phòng hội nghị lớn.

Hôm qua, sau khi nhận được điện thoại từ Hồng Dịch Vũ, cô đã lập tức điện thoại cho các tòa soạn báo chí. Sáng sớm nay, tất cả các tờ báo lớn nhỏ đều đồng loạt đăng tin Chủ Tịch Phương Hữu Lợi của Tập đoàn Phương Thị không bị tai nạn máy bay. Cổ phiếu Phương Thị tuy có bị ảnh hưởng nhưng cũng không lớn, chắc chắn sau ngày mai thì tất cả sẽ khôi phục lại sự ổn định.

“Tổng Giám Đốc, Chủ Tịch thật sự không có việc gì sao?” Liên Kiến Ba nhìn Bình An mỉm cười sải bước đi vào phòng họp, không nén được lên tiếng hỏi.

“Cám ơn đã quan tâm. Chắc hôm nay mọi người đều đã đọc báo rồi, Chủ Tịch quả thật bình yên vô sự.” Bình An cười nói, “Hôm nay tôi đột ngột triệu tập hội nghị này là vì có vài sự kiện muốn tuyên bố cùng mọi người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.