Buổi tối, lúc sáu cô gái chuẩn bị lên đường đi ăn đại tiệc thì trên đường
gặp được Khâu Thiếu Triết và một người bạn của anh, chính là nam sinh
lần trước lẫn vào chơi đùa trong Hội Sinh viên, hình như tên là Thiệu
Đạt Văn.
Biết các cô muốn đi ăn cơm, Khâu Thiếu Triết đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nói Bình An còn chưa có cảm tạ anh, nằng nặc đòi cô mời luôn anh nữa.
Kỷ Túy Ý nói anh là đồ đàn ông lớn già đầu rồi mà còn không biết xấu hổ
bắt con gái mời ăn cơm, cho dù muốn đi thì cũng phải do anh mời.
Khâu Thiếu Triết đáp ứng ngay tắp lự.
Các cô liền chọn một nhà hàng Tây nổi danh nhất Thành phố G, tính chặt
đẹp Khâu Thiếu Triết một phen. Khâu Thiếu Triết đã sớm có thói quen xài
tiền như nước, dĩ nhiên chẳng để ý các cô chọn ăn cơm chỗ nào.
Maison Branche là nhà hàng nổi danh về phong cảnh tuyệt đẹp, còn có
hương vị và tiêu chuẩn tuyệt đối chính thống, dĩ nhiên, giá tiền cũng
cao tương đương, chỉ một bữa ăn thôi mà có khi sinh hoạt phí cả tháng
của một sinh viên bình thường cũng không thể trả nổi.
Xe Bình An không chở được nhiều người như vậy, Diệp Hiểu Vân và Lâm Tĩnh đi chung xe Khâu Thiếu Triết, suốt đoạn đường đi cũng xem như là làm
quen với nhau, đặc biệt khi biết Khâu Thiếu Triết đã từng giúp Bình An
xả giận bằng cách tung bài lên BBS gây khó dễ cho Đàm Tuyền, Lâm Tĩnh
càng xem Khâu Thiếu Triết như người nhà.
Ngừng xe, bọn họ đi vào nhà hàng, nhân viên phục vụ cạnh cửa thay bọn họ mở ra cửa kiếng thật dầy, dù là ngọn đèn hay vách tường, tất cả đều có
vẻ xa hoa lãng mạn, đi ở nơi này cảm giác như mình lập tức cũng cao quý
lên vài phần.
Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân chưa bao giờ tới nhà hàng Tây cao cấp như vậy, bước chân cũng trở nên thận trọng.
“Bữa nay Khâu Thiếu Triết chắc chắn sẽ mất máu nhiều nha.” Tống Tiếu
Tiếu kè tai Kỷ Túy Ý nói nhỏ, thanh âm được ép tới mức thấp nhất.
Kỷ Túy Ý nói, “Tớ thấy giới thiệu về nhà hàng này ở trên tạp chí, cũng
không ngờ sẽ… hào nhoáng đến thế.” Phải chi biết trước rằng nơi này
trang hoàng giống cung đình thế, cô sẽ không chọn đến đây ăn cơm.
Cũng chỉ có Bình An và Khâu Thiếu Triết là không phải tới Maison Branche lần đầu tiên, cho nên không kinh ngạc lắm đối với sự xa hoa của nơi
này. Dưới sự hướng dẫn của phục vụ, bọn họ chọn một chỗ gần cửa sổ có
thể thưởng thức cảnh sắc đường phố bên ngoài, ngồi xuống.
Vi Úy Úy nói thầm bên tai Bình An, “Bình An, nơi này thịt mắc không? Trọng lượng có lớn không? Tớ sợ không đủ ăn...”
Bình An nhịn cười, cố ý khoa trương nói, “Một khối thịt bò bít tết T-born cũng phải mấy trăm tệ, cậu cảm thấy thế nào?”
Vi Úy Úy thở hốc vì kinh ngạc, sờ sờ cánh tay của mình, “Má ơi, còn đắt hơn thịt tớ.”
“Cứ an tâm mà ăn, không lấy thịt của cậu ra trả tiền đâu.” Bình An sờ sờ đầu cậu ấy, dịu dàng an ủi.
Tống Tiếu Tiếu và Kỷ Túy Ý nhịn không được bật cười lên, nhưng rồi nhanh chóng che miệng lại. Ở nơi cao cấp thế này phải vô cùng bận tâm về hình tượng đó nha, đặc biệt mấy người ngồi đây toàn kẻ không giàu cũng quý,
các cô không muốn bị xem thường.
Vi Úy Úy trầm mặc cúi đầu uống nước.
Bọn họ tám người ngồi xung quanh một cái bàn chữ nhận lớn, Bình An ngồi
đối diện Khâu Thiếu Triết, anh nhìn thấy Bình An và các bạn nhỏ giọng
nói chuyện, không nhịn được tò mò, “Các cô nói chuyện gì buồn cười thế,
nói cho bọn anh nghe với?”
Bình An nói, “Anh nghĩ sao vậy, chuyện con gái chỉ có con gái mới có thể nghe.”
“Học tỷ các em đối xử với anh ác độc ghê thấy chưa.” Khâu Thiếu Triết
quay đầu sang oán trách cùng bọn Lâm Tĩnh. Khi ở trên xe, anh đã mua
chuộc xong các cô, hy vọng các cô có thể giúp anh theo đuổi Bình An.
Lâm Tĩnh cười nói, “Học trưởng, anh phải ra sức chứ.” Khâu Thiếu Triết
chuyển tới học Đại học năm 3 cho nên là anh là học trưởng của các cô.
Bình An biết Khâu Thiếu Triết vẫn chưa hết hy vọng đối với mình, cô thật ra cũng có chút bất đắc dĩ. Oắt con này thật ra chẳng phải là động lòng gì với cô đâu, chẳng qua chỉ vì lòng hiếu thắng quá cao, cứ nghĩ cái gì không lấy được vĩnh viễn đều là thứ tốt nhất, chắc là chưa từng bị cô
gái nào cự tuyệt thôi.
Đối với theo đuổi của Khâu Thiếu Triết, thật ra mà nói cô cảm thấy buồn cười nhiều hơn nên cũng không có để ở trong lòng.
“Được rồi, nhanh gọi đồ ăn đi.” Cô cười nói, nhấn chuông gọi phục vụ
tới. Nơi này bếp trưởng là người Pháp rất nổi tiếng, rất nhiều người đến đây là vì ông.
Trên bàn bày salad ức vịt xông khói, salad cá hồi xông khói. Bình An
thích salad cá hồi, vị xông khói nồng đậm rất hợp với nước sốt chanh bơ, quả thật là cực phẩm.
Lúc này những bàn khác cũng có người dùng cơm, tướng ăn lịch sự, động
tác tao nhã, cũng chỉ có bàn của bọn Bình An là muốn thoải mái bao nhiêu thì cứ thoải mái bấy nhiêu, mặc dù không có lớn tiếng cười nói, nhưng
dù có nhỏ giọng vẫn liên tiếp gặp phải những cái liếc mắt của những
người xung quanh.
Thật ra lúc ăn cơm nên buông lỏng tâm tình, những người cau mày ghé mắt
kia cũng chỉ là do nhìn thấy các cô cậu thanh niên bên này mặc toàn quần jean áo thun bình thường đến không thể bình thường hơn, cho rằng bọn họ là thứ không có tiền mà bày đặt làm sang, ánh mắt có tia xem thường.
Nếu đổi lại, toàn thân bọn họ mà mặc hàng hiệu nổi tiếng thì có cười
cười nói nói kiểu này chắc chắn cũng sẽ không bị cho là thô lỗ, mà chỉ
là tùy hứng mà thôi.
Đây chính là mỗi người đều có cách nhìn khác nhau, Bình An biết rõ lòng người vô chừng nên cũng mặc kệ.
Cuối cùng lúc món tráng miệng được dọn lên thì bọn họ cũng đã ăn đến no không thở nổi.
Qua bữa cơm này, Khâu Thiếu Triết triệt để hiểu được rằng hễ con gái mồm mép lợi hại thì hắn tuyệt đối không nên khiêu chiến, suốt một tiếng
qua, anh bị cái cô tên là Kỷ Túy Ý kia nói cho một câu cũng không phản
bác được, đang bị nội thương rất nặng.
Tống Tiếu Tiếu ngồi ở ngoài cùng lại đột nhiên phát hiện ra cái gì, quay đầu nói với Bình An, “Tớ không nhìn lầm chứ, đó là Ôn học trưởng đúng
không?”
Cách bọn họ không xa, ngồi tại cái bàn sát vách tường đúng là Ôn Triệu
Dung mặc âu phục đen, dưới ánh đèn mờ mờ, Ôn Triệu Dung nhìn thật cao
lớn đẹp trai, dường như càng chín chắn chững chạc hơn so với lần trước
gặp mặt, mặt mày cũng thâm trầm hơn. Nghĩ đến hoàn cảnh khó khăn mà Ôn
Triệu Dung đang phải đối mặt, Bình An khổ sở một lúc trong lòng.
“Có nên qua chào anh ấy không?” Kỷ Túy Ý hỏi Bình An.
Từ góc độ bọn họ nhìn sang cũng chỉ có thể thấy Ôn Triệu Dung, không
nhìn thấy được bên cạnh anh còn có ai, nếu cứ tùy tiện đi qua chào hỏi
hình như cũng không phải phép.
“Đi đi, chỉ là vô tình gặp chứ có cố ý đi tìm anh ấy đâu, trước đây
chẳng phải cậu còn than phiền sao lâu rồi không thấy Ôn học trưởng sao?” Vi Úy Úy đẩy Bình An một chút, các cô đều cảm thấy Bình An cùng Ôn
Triệu Dung rất thích hợp ở chung một chỗ cho nên có chút ý tứ muốn tác
hợp hai người.
Vậy thì đi chào hỏi đi, Bình An nghĩ thầm.
Khâu Thiếu Triết đã phát giác tầm mắt của các cô bèn quay đầu nhìn sang, khi thấy gương mặt anh tuấn của Ôn Triệu Dung liền bĩu môi, “Nhị thiếu
gia của Ôn gia đây mà.”
Kỷ Túy Ý nhìn về phía anh, “Anh cũng biết Ôn học trưởng à?”
“Có nghe nói qua, lúc trước cũng có gặp mặt một hai lần trong tiệc rượu, cũng không quen lắm.” Khâu Thiếu Triết nói.
Ôn Triệu Dung trước kia cũng có tham gia ba cái tiệc tùng vũ hội của
giới thượng lưu, làm Nhị thiếu gia của Ôn gia thì có một số giao tế là
bắt buộc, chẳng hạn anh cần phải đi dự tiệc rượu để làm quen với một vài con cháu phú gia hoặc chính trị gia. Xã hội này vốn cần đến các loại
quan hệ ngầm như vậy.
Nhưng anh không ăn chơi trác táng nên đương nhiên không quá thân thiết với bọn Khâu Thiếu Triết.
“Tớ sang chào học trưởng đây.” Bình An cười đứng lên, đi về hướng Ôn Triệu Dung.
Trong lòng Khâu Thiếu Triết hơi không vui, Kỷ Túy Ý nhìn trong mắt chỉ
cảm thấy buồn cười, “Khâu học trưởng, vẻ mặt anh y như đang ghen vậy,
nhanh chóng thu lại đi, chẳng thích hợp với anh chút nào.”
“Xàm, chỉ được cái đẹp trai chứ có gì tốt đâu. Ôn gia gần đây rối loạn ì xèo rồi.” Khâu Thiếu Triết hầm hừ nói.
Thiệu Đạt Văn bên cạnh cũng góp lời, “Đúng vậy đó, nghe nói sau khi đại
thiếu gia Ôn gia mất tích, công ty Ôn gia không người trấn giữ, gần như
sắp phá sản rồi.”
“Không phải chứ?” Kỷ Túy Ý nhíu mày nhìn sang bên kia, Bình An đã tới
trước mặt Ôn Triệu Dung. Về tình huống trong nhà Ôn Triệu Dung, các cô
cũng không biết, Bình An cũng chưa từng nói cho các cô nghe.
Mặt Ôn Triệu Dung không chút thay đổi nhìn cô gái ngồi đối diện nãy giờ
không nói được một lời nào, trong lòng cảm giác vô cùng bất lực, tiếng
mẹ anh đang khen ngợi cô bé kia đang truyền đến bên tai, anh dường như
sắp hết tất cả kiên nhẫn mà đứng lên rời đi.
Lơ đãng đưa mắt nhìn quanh lại thấy một bóng dáng quen thuộc, đang cười tủm tỉm đi về phía anh.
“Bình An?” Anh kinh ngạc kêu ra tiếng, mặt chậm rãi triển khai các nếp
nhăn khi cười, hoàn toàn chẳng giống chút nào với bộ mặt lãnh đạm vừa
trước đó. Cô gái đối diện anh vừa nhìn thấy nụ cười trong sáng này của
anh thì ánh mắt có chút hoảng hốt.
“Học trưởng, đã lâu không gặp, mới vừa ở bên kia nhìn thấy anh nên tới
đây chào hỏi.” Bình An cười đến gần, thời điểm thấy rõ anh đang ăn cơm
cùng ai, trên mặt cô lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Bạch Hàm?” Ngồi ở đối diện Ôn Triệu Dung đúng là Bạch Hàm.
Bạch Hàm không ngờ là sẽ gặp phải Bình An, cười vô cùng miễn cưỡng, đứng lên, “Học tỷ.”
Bình An rất nhanh thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, nhìn về phía vị phu nhân
ngồi cạnh cô ấy. Đó là một phụ nữ trên dưới bốn mươi lăm tuổi, làn da
trắng nõn, vóc người được bảo dưỡng rất tốt, khí chất đoan trang thoải
mái, nét mặt Bạch Hàm vó vài phần tương tự với bà.
“Đây là mẹ em. Mẹ, đây là học tỷ của con.” Bạch Hàm vội vàng giới thiệu.
“Cháu chào bác.” Bình An cười gật đầu chào, xem ra cái gọi là buôn bán nhỏ của cha mẹ Bạch Hàm thật chả nhỏ chút nào.
Bạch phu nhân rất khách khí gật đầu với Bình An một cái, “Xin chào, nhờ cháu chiếu cố tiểu Hàm của chúng tôi ở trường.”
“Bác khách sáo rồi.” Bình An cười nói, đè xuống tò mò trong lòng nhìn Ôn Triệu Dung, ngượng ngùng nói, “Xin lỗi, học trưởng, đã quấy rầy các
người.”
Ôn Triệu Dung ngồi bên cạnh một vị phu nhân mặc bộ váy âu phục vàng
nhạt, bà cũng không nhận ra Bình An là ai, chỉ biết cô ngồi cùng với đám thanh niên không có quy củ đằng kia, trong lòng chẳng hảo cảm là bao,
thái độ cũng rất lạnh lùng.
“Có phiền gì đâu. Em đi cùng ai? Ăn cơm chưa?” Ôn Triệu Dung lại rất vui khi thấy Bình An, thanh âm có một nốt dịu dàng không giải thích được,
nỗi khó chịu cả buổi tối cũng tiêu tan mất.
Ôn phu nhân trầm mặt nhỏ giọng quát, “Triệu Dung, mau ngồi xuống, không thấy bác Bạch và tiểu Hàm đều ngồi ở đây sao?”
Ôn Triệu Dung hiểu rất rõ mẹ mình. Bà thích khinh thường người khác, lại không hiểu là phải tôn trọng con mình. Việc Anh Hai rời nhà trốn đi
liên quan rất lớn tới cách nói chuyện lạnh nhạt thường xuyên của mẹ.
Anh đứng lên, nói với Bạch Hàm, “Thật xin lỗi, trước mắt tôi không định đính hôn hoặc qua lại cùng ai cả.”
Bạch Hàm cùng Bạch phu nhân đều ngạc nhiên nhìn anh.
Ôn Triệu Dung gật đầu chào Bình An. Anh thật sự không muốn để cô nhìn
thấy anh như vậy, một người mà phải cần đến kết hôn mới có thể cứu vãn
sự nghiệp nhà mình… ngay cả anh cũng khinh thường, huống chi là người
khác.
“Học trưởng...” Bình An còn chưa kịp phản ứng, bóng dáng của Ôn Triệu Dung đã biến mất ngoài cửa phòng ăn.
Sắc mặt Ôn phu nhân lúc xanh lúc trắng, “Bạch phu nhân, tiểu Hàm, nó... nó nói đùa đấy thôi, các người đừng để ý.”
Thần sắc trên mặt Bạch phu nhân cũng không tốt lắm, nói với Bạch Hàm, “Chúng ta đi về trước đi.”
“Dạ.” Bạch Hàm liếc nhìn Bình An một cái, cúi đầu rời đi cùng Bạch phu nhân.
Bình An nhìn theo Ôn phu nhân đang thịnh nộ rời đi, sau đó mới trở về bàn của mình.