Bồng MiMi trên tay, tôi tức tốc ôm em ấy đi tới viện thú y gần nhà. May mà vết thương không quá nguy hiểm, sau khi bác sĩ thu ý cấp cứu kịp thời thì em ấy cũng ổn trở lại. Có điều tinh thần MiMi hoảng loạn quá, trên người cũng có mấy vết thương nhỏ không sâu, chắc vì sợ nên em ấy cứ luôn ôm tay tôi không buông. Có lúc vì đau quá mà em ấy dùng móng cào lên tay tôi, giờ nhìn lại, tay tôi cũng chi chít vết cào ngắn dài. Mà mấy vết cào này có là gì so với vết thương của MiMi đâu, nhìn thấy em ấy như thế, lửa giận trong lòng tôi lại sôi lên ngùn ngụt không ngừng.
Ôm MiMi về nhà, tôi quyết làm ầm lên liền bồng MiMi đi tới phòng khách tìm Vân Trúc, tôi biết bây giờ cô ta đang ở đây, đang dùng tiệc chào mừng cậu Hai Thuấn trở về.
Vân Trúc... cô nghĩ tôi không dám bẽ gãy chân của cô à?
Tôi đi trước, chị Diệu bồng MiMi đi theo sau, bên cạnh là vú Tuệ đang ra sức khuyên giải tôi hết lời.
- An, con bình tĩnh lại, chuyện đâu còn có đó mà.
Tôi vừa đi vừa cột tóc lên cao, hôm nay có trời sập may ra tôi mới không đi tìm Vân Trúc tính sổ.
- Vú, vú không cần khuyên con đâu, vú biết MiMi quan trọng với con như thế nào mà. Con sống từng này tuổi mà còn để con oắt ơ ở đâu chạy lại làm MiMi gãy chân...
Hít một hơi, tôi phun ra từng chữ:
- Con cũng muốn nếm thử cảm giác bẽ gãy chân ngươi khác là như thế nào.
Tôi nói xong liền cất bước đi nhanh thêm một chút, tôi nói thật chỉ cần tôi đủ sức lực thì hôm nay tôi nhất định phải bẽ gãy chân ả ta, giống y như cái cách ả ta bẽ gãy chân MiMi vậy.
Vú Tuệ kế bên kêu trời kêu đất, biết là bà ấy lo cho tôi nhưng tôi nhịn hết nổi rồi, tôi không phải bánh bèo giỏi chịu đựng, tôi là bánh bèo hung hăng. Ai chọc tôi tôi lại muốn nhai luôn đầu người đó tôi mới hả dạ.
Phòng khách của Trần Đô rất lớn, bàn ăn cũng được đặt sát bên. Lúc tôi đi vào, đồ ăn cũng dọn được quá nửa, bác Kiên ngồi ở giữa nên bác ấy nhìn thấy tôi đầu tiên.
- Bình An, con tới rồi hả, mau ngồi xuống đi con.
Tôi không nhìn bác ấy mà chỉ đảo mắt tìm Vân Trúc, xác định được mục tiêu tôi liền đi nhanh tới chỗ ả ta. Chân tôi đá cái ghế chỗ cô ta đang ngồi, tay tôi nắm tóc cô ta ghì xuống. Vân Trúc bị đánh úp nên đâu kịp chuẩn bị gì, lúc cô ta hoàn hồn thì tôi đã kịp thời lôi cô ta ra khỏi ghế. Kéo cô ta ra sàn nhà bóng loáng, xô mạnh cô ta xuống sàn, tôi cũng trực tiếp trèo lên trên bụng cô ta ngồi. Tôi hét:
- Mày nghĩ tao nói đùa? Mày nghĩ tao không dám bẽ gãy chân của mày hả?
Vừa nói tôi vừa tát... à không phải tát mà là tôi đấm, tôi cuộn tròn tay lại, đấm đấm mấy phát vào má của cô ta, tôi đấm hết sức mình.
Vân Trúc hoảng loạn ôm đầu gào lên:
- Cứu tôi... chị ơi cứu em... cứu em...
Tôi cười lạnh, quay người về sau tôi nắm cổ chân của cô ta rồi siết thật mạnh. Vừa siết tôi vừa hét:
- Nghĩ tao không dám thì để tao làm cho mày xem.
Tôi dồn hết lực vào tay, nắm cổ chân cô ta kéo cho quặp cả chân lại, tôi biết với sức tôi thì chẳng làm cô ta gãy chân được nhưng không thử bẽ thì tôi sẽ không cảm thấy hả dạ được chút nào.
Vân Trúc bị bẽ quặp chân nên khóc la toáng hết cả lên, phía bàn ăn mọi người cũng ồ ạt chạy tới ngăn tôi lại. Thúy Vân nắm tay tôi kéo ra nhưng tôi vẫn ngoan cố dùng hết lực để siết vào chân ả Vân Trúc. Bác Kiên không đụng đến tôi nhưng bác ấy hét lên ra lệnh:
- An, con dừng tay lại chưa? Dừng tay lại, dừng lại!
Tôi không quan tâm tới bắt cứ ai bên ngoài ngoại trừ cái chân của Vân Trúc, tôi biết nếu hôm nay tìm cô ta nói chuyện dong dài hỏi cho ra lẽ thì nhất định tôi sẽ không có cơ hội để trả thù như thế này. Nên thôi dẹp, tầm này thì cần gì nói năng, cứ tìm mặt mà vả mới hả dạ.
Tôi cứ siết chân cô ta nhưng siết được lúc thì tôi lại đau tay quá, cộng thêm Thúy Vân đang cấu tay tôi để kéo tay tôi khỏi chân của Vân Trúc, đã đau lại càng đau. Nghĩ cách khác, tôi liền vớ phải con lật đật được trang trí trên bàn nhỏ, tôi dùng nó tát mấy phát vào đầu gối Vân Trúc. Vân Trúc như cọng bún thiu, ả ta gào rú lên trong đau đớn. Tôi cười nhạt, cất tiếng:
- Mày cũng biết đau à, tao tưởng mày không biết đau chứ?
Tôi vừa nói vừa tát mấy phát nữa, tát tới khi có người kéo tôi ra thì thôi.
Bị một dám người làm kéo tôi ra xa ả Vân Trúc mà tôi cảm thấy tiếc hùi hụi, tôi còn muốn đánh nữa, còn muốn tọng cho ả mấy cái nữa mới sướng tay.
Bác Kiên đứng gần bà nội, bác ấy quát lớn:
- Bình An, con làm có trò gì vậy? Sao con lại đánh Vân Trúc?
Tôi nhìn bác ấy, gương mặt lạnh như tờ, tôi trả lời:
- Là nó bẽ gãy chân MiMi, con chưa bẽ gãy chân nó là may phước cho nó rồi đó.
Bác Kiên nhìn tôi, bác ấy gằn giọng:
- Bình An!
Tôi nghe bác ấy quát nên cũng thôi không nói nữa, tôi biết rõ với hành động côn đồ ngày hôm nay của tôi thì nhất định sẽ đem phiền phức tới cho bác Kiên. Nhưng mà có chết tôi cũng không hối hận, MiMi là người thân của tôi, tôi sống mà không bảo vệ được người thân của mình thì nhục nhã lắm.
Vân Trúc được Thúy Vân ôm đứng dậy, ả ta còn đứng dậy được tức là chân chưa gãy... mẹ nó, sức tôi thế mà không bẽ gãy được chân nó đấy.
Thúy Vẫn mặt đỏ ửng, còn Vân Trúc tóc tai bù xù, mặt mũi sưng húp, chân chắc cũng không được bình thường nên đứng có chút xiu xiu vẹo vẹo.
Ả ta gào lên:
- Chị, gọi ba mẹ tới đi... gọi công an tới nữa... nó... con quỷ cái đó muốn giết chết em... nó muốn giết chết em...
Tôi khẽ cười, tiếp lời ả ta:
- Ừ đó, tao muốn giết mày đó, thứ ác độc như mày thì bị vậy là còn nhẹ.
Thúy Vân nhìn tôi, mắt chị ta híp lại, gương mặt thoáng hiện lên tia giận dữ:
- Bình An, cô 5 lần 7 lượt muốn kiếm chuyện với chị em tôi là vì cớ gì? Cô ghét chị em tôi tới như vậy sao?
Tôi nhìn chị ta, trong mắt xoẹt qua tia trào phúng, chị ta là cố tình bắt chẹt tôi vào chuyện của cậu Lập đây mà...
Vân Trúc lại gào lên, ôm tay Thuý Vân nói như trân trối:
- Chị đi về đi... ở đây nó giết luôn chị đó... nó yêu anh Lập nên tìm cách hãm hại chị em mình... em nói mà chị không tin...
Thúy Vân ôm lấy em gái, rưng rưng nước mắt:
- Không sao đâu, có chị ở đây, không ai dám làm gì em đâu.
Tôi nhìn cảnh chị em như tay với chân chị ngã em nâng mà tôi xém chút cười thành tiếng, liếc nhìn bọn họ, tôi cười nhạt:
- Hai con khùng!
Tôi nói không to nhưng cũng không nhỏ, kế bên tôi nghe được có tiếng người cười khẽ phát ra nhưng không biết là ai. Mặt chị em Thúy Vân có chút sượng, bác Kiên thì nhìn tôi chăm chăm, cuối cùng cũng là bác Liên lên vai chủ mẫu.
- Tiểu An, con im lặng đi, con sai rành rành rồi vẫn còn già mồm hả?
Tôi có ưa gì bà Liên đâu, bà ta vẫn còn nợ tôi một cái tát chứ có yêu thương gì cho cam. Nhìn về phía bà ta, tôi trả lời nghiêm túc:
- Con không sai, nếu không phải con đó nó bẽ gãy chân MiMi thì con cũng sẽ không làm như vậy.
Bà Liên quát lên:
- MiMi, Lại là MiMi. Nó cũng chỉ là một con mèo, có quan trọng bằng tính mạng của Vân Trúc hay không?
Tôi nhìn bà ta, nói gằn từng chữ:
- Con không cần mạng của cô ta, con cần mạng của MiMi.
- Nếu ngày nào đó bác lỡ làm bị thương MiMi thì con cũng sẽ không cần mạng của bác?
Tôi mím môi, bà ấy nghĩ hỏi thế là sẽ làm tôi sợ à?
Tôi nhìn bà ấy, trả lời chắc nịch:
- Không cần.
“Bốp”, một bên má của tôi bị tát, đây là cái thứ hai mà bà Liên dành tặng cho tôi.
Bà ta theo trớn định vung tay tát thêm cái nữa, tôi hết cách nên chỉ còn biết nhắm mắt chịu trận vì hai tay đã bị đám người làm thân thuộc của bà ta giữ lại rồi.
Nhưng khi tay bà ta vừa vung lên cao thì một bàn tay rắn chắc nắm chặt lấy cổ tay bà ta giữ lại, vì tôi chỉ hí hí mắt không dám nhìn thẳng về phía trước nên vẫn chưa nhìn rõ được chủ nhân của cánh tay đó là ai. Nhưng theo tôi đoán... thì đó rất có thể là tay của cậu Hai Thuấn.
- Bà định đánh nữa à?
“Bà định đánh nữa à“... giọng nói trầm trầm này... sao mà quen thuộc quá vậy?
Tôi nheo nheo mắt nhìn sang bên phải nơi phát ra giọng nói trầm kia... ớ... là sếp... là Đông Quân!!!
Đông Quân không nhìn tôi, anh ấy vừa nắm cổ tay của bà Liên vừa nhìn bà ta không chớp mắt. Bà Liên cũng bị doạ cho xanh mặt, bà ta ú ớ kêu lên:
- Thuấn... con...
Tôi đứng gần sát anh ấy, cảm nhận được hơi thở anh ấy vô cùng gắt, cái cau mày, cái mím môi, mỗi câu mỗi chữ đều là ghét lạnh đến từng hơi thở. Tôi đi theo Đông Quân không tính là lâu cũng không phải quá ngắn, nhưng tôi chưa từng, chưa từng thấy anh ấy thể hiện sự giận dữ nhiều tới như vậy.
Phía bên kia, bác Kiên khẽ khuyên can:
- Thuấn, đừng con...
Đông Quân nhìn bác Kiên, bàn tay đang siết chặt tay của bà Liên cũng từ từ buông xuống. Anh ấy quay sang tôi, không cần nói chỉ cần nhìn thôi thì cánh tay của đám người làm đang giữ chặt lấy tay tôi cũng không hẹn mà run rẩy buông ra trong sợ hãi.
Tôi hít một hơi không dám thở mạnh, Đông Quân thì kéo lấy tay tôi nắm thật chặt. Anh ấy kéo tôi đi tới trước mặt chị em Thúy Vân, giọng anh ấy đủ làm cho mọi người ở đây kinh hãi.
- Đánh đi, ai làm hại em, em cứ đánh.
Tôi ngỡ ngàng vô cùng, vừa nhìn Đông Quân vừa trố mắt trong kinh ngạc. Tôi ấp úng hỏi:
- Đánh... được sao?
Đông Quân gật đầu, trên mặt mang ý cười:
- Được.
Được. Nếu đã được thì một cái nữa vậy, một cái cho hả lòng hả dạ tôi.
Tôi đi tới trước mặt Vân Trúc, tôi cảm nhận được sự tức giận cùng hoảng hốt của chị em bọn họ, mạnh nhất là Vân Trúc, ả ta trợn tròn mắt lên nhìn tôi.
- Mày ngon, mày dám đánh tao ngay tại đây thì xác mẹ mày chết bao nhiêu năm tao cũng dám đào lên làm phân bón cây đó. Tao thách mày đó.
Tôi cười nhạt, khẽ quay sang Đông Quân, tôi nhỏ tiếng:
- Sếp....
Đông Quân vịn eo tôi, anh nghiêm túc phun ra từng chữ:
- Đánh, tôi tới đây hôm nay là để chống lưng cho em. Đánh!
Sếp... cảm ơn anh!
Mặc cho Vân Trúc đang chửi loạn lên kèm theo sự kinh ngạc của bao nhiêu cặp mắt ở đây thì tôi vẫn vung tay lên thật cao tát một cái thật mạnh vào má của Vân Trúc, tôi gằn từng chữ:
- Mày làm hại MiMi... tao đánh như vậy là con ít đó, con khốn.
Vân Trúc gào lên:
- Mày... tao đánh chết mày...
Trong lúc Vân Trúc đang nhào tới thì Thúy Vân đã nhanh tay kéo cô ta lại, tôi định cất tiếng nói thêm thì sau lưng tôi, Đông Quân đã nghiêm giọng:
- Ba mẹ các cô muốn bắt người thì tới Đông gia tìm Đông Quân tôi nói chuyện. Người đánh cô là Đông Quân, người bẽ gãy chân cô cũng là Đông Quân... nhớ cho kỹ.
Vân Trúc chắc là không biết Đông gia, cô ta định nhào tới Đông Quân thì may là Thúy Vân kéo lại kịp thời. Tôi cũng không biết Đông gia là gia tộc như thế nào nhưng qua ánh mắt sợ hãi của Thuý Vân... xem ra Đông gia không phải dạng dễ trêu vào rồi.
Đánh xong cái đó, Đông Quân liền kéo tôi đi ra ngoài, lúc đi gần tới bà Liên, anh ấy lại nghiêng đầu hỏi:
- Có muốn đánh bà ta không?
Mẹ nó... đánh cả bà Liên à... tôi cũng muốn đấy...
Nhưng suy nghĩ một lát tôi lại khẽ lắc đầu:
- Dạ không ạ.
Đông Quân cũng không nói gì, anh ấy chỉ gật đầu rồi kéo tôi ra ngoài, để lại một mớ hỗn độn sau lưng...
________
Đông Quân kéo tôi đi tới vườn hoa thì dừng lại, anh ấy nhìn tôi rồi lại xoa xoa má tôi, giọng dịu dàng:
- Có đau không?
Nghe anh ấy hỏi tôi mới giật mình bừng tỉnh, nghiêng đầu sang bên né tránh cái xoa mặt của anh ấy, tôi lắc lắc đầu không trả lời.
Đông Quân thấy thế lại càng muốn sờ má tôi, mà anh ấy càng muốn sờ tôi lại càng không cho. Cứ thế, một tên nhây, một con dở người, cứ né qua né lại cả buổi.
Lát sau, anh ấy dùng hai tay ép hai bên má tôi lại, ánh mắt sâu hoắt, giọng lại càng trầm.
- Sao? Giận tôi?
Giận? Thật... tôi có chút giận.
Đi cùng nhau bao lâu như thế mà anh ấy chẳng nói cho tôi biết anh ấy là con trai bác Kiên, là cậu Hai Thuấn của Trần Đô. Biết là bọn tôi chẳng có gì với nhau, nhưng cảm giác như bây giờ... khiến tôi có chút khó chịu.
Tôi bị ép phải nhìn vào mắt Đông Quân, hơi hơi mím môi, giọng tôi ỉu xìu:
- Sao sếp không nói cho tôi biết sếp là con bác Kiên?
Đông Quân khẽ cười:
- Vì tôi không nói nên em không vui?
Tôi đưa tay lên chỉ chỉ:
- Có chút chút.
Đông Quân xoa xoa hai bên má của tôi, giọng anh nửa đùa nửa thật:
- Nếu không phải em bị bà ta bắt nạt thì tôi đã không về đây. Tôi không thích về đây, càng không muốn để cho ai biết tôi là con của ông Kiên.
Tôi nhìn anh ấy, tôi biết rất rõ Đông Quân là một người kiêu ngạo, anh ấy cứ như một vị thần, cái gì cũng biết cái gì cũng hơn người. Tôi cũng chưa từng thấy có điều gì mà phải khiến anh ấy không muốn nhận cũng buộc phải chấp nhận như bây giờ. Tôi không biết giữa anh và bác Kiên có chuyện hiểu lầm gì mà khiến anh chán ghét bác ấy tới như thế, bọn họ là ba con mà...
Tôi vô thức rúc người tới gần anh ấy hơn một chút, kéo kéo mấy cái cút áo sơ mi, tôi nỉ non:
- Sếp tới đây là vì tôi ạ?
Đông Quân buông má tôi ra, anh xoa xoa tóc tôi, ánh nhìn cũng dịu đi hẳn:
- Ừ, tôi thấy má em đỏ, tôi muốn tới đây xem thử ai dám bắt nạt em. Xin lỗi em, tôi tới muộn.
Tôi không biết, tôi cũng không hiểu vì sao khi nghe đến sáu chữ “Xin lỗi em, tôi tới muộn” lại khiến tim tôi đập thình thịch rộn ràng tới như vậy. Ối ối mặt tôi đỏ, tim tôi đập mỗi lúc một nhanh... tôi bị gì vậy... tôi bị gì đây?
Tôi ngơ ngác nhìn anh ấy, càng nhìn càng như bị thôi miên, cứ nhìn tới ngây ngô ngờ ngệch, nhìn tới bị kêu lên mới thôi không nhìn nữa.
Đông Quân kéo tay tôi lên, anh ấy vừa nhìn qua vết thương trên tay tôi, vừa hỏi:
- Bị thương từ khi nào?
Tôi vội rụt rụt tay về, cười hề hề mấy tiếng:
- À không có gì đâu sếp, mấy cái này không là gì đâu.
Đông Quân khẽ thở dài, giọng anh như hòa theo tiếng gió:
- Em cứ luôn như vậy, bao nhiêu năm vẫn luôn bất cẩn như vậy.
Cái gì bất cẩn?
- Sao? Sếp nói gì cơ? Ai bất cẩn?
Đông Quân lại lắc đầu, anh mím môi, giọng hơi nghiêm túc:
- Không có gì, tôi nói em bất cẩn không biết tự lo cho mình. Sau này tôi ở đây, tôi sẽ trông chừng em nhiều hơn một chút.
Tôi nghe mà như lùng bùng bên tai, gì mà ở đây... chẳng lẽ anh ấy vì tôi mà dọn về đây sống?
- Sếp, sếp là vì tôi mà về đây sao?
Nghe tôi hỏi, Đông Quân nhìn tôi rất lâu, mãi lát sau anh mỗi gật đầu trả lời:
- Ừ là vì em, tôi không yên tâm về em.
Khoan khoan... ai đó có thể tiếp cho tôi thêm oxi để tôi thở được không? Sao ai chặn hết oxi khiến tôi khó thở dữ vậy nè?
Má ơi, cẩu lương... đây chính xác là cẩu lương... huhu...
Ngừng một chút, Đông Quân lại nói tiếp, lần này ngữ khí có chút kiên định vững chắc:
- Tôi giấu em về thân phận của tôi, tôi nghĩ tôi không làm sai, tôi muốn em chỉ biết tôi là Đông Quân... còn về danh phận con trai họ Trần tôi không có hứng thú. Sau này em chỉ cần biết tôi, biết Đông Quân tôi là được, còn về người tên Thuấn, người đó không phải tôi.
Từng câu từng chữ như ghi vào não của tôi ngày hôm nay, tôi không biết, tôi cũng không hiểu vì sao đối với những chuyện Đông Quân nói với tôi thì tôi luôn nhớ thật kỹ. Tôi cũng không rõ cảm giác của anh ấy với tôi là như thế nào, nhưng với tôi... hình như tôi thích anh ấy mất rồi?
Đang còn ngây ngốc với những cảm giác mới lạ, sau lưng bỗng truyền tới giọng nói gấp gáp của bác Kiên.
- Thuấn, An... hai đứa chờ ba.
Nghe tiếng bác Kiên gọi, tôi vội vàng bừng tỉnh, vội bước vài bước về sau, nhường chỗ cho bác Kiên nói chuyện với Đông Quân.
Bác Kiên mặc dù đã lớn tuổi nhưng vẫn còn rất phong độ, ông ấy đi tới trước mặt bọn tôi, lướt nhìn qua tôi rồi nhìn thẳng vào Đông Quân, bác ấy khẽ lên tiếng:
- Thuấn, con về đây ở thật sao?
Đông Quân không nhìn bác ấy, anh không mặn không nhạt lên tiếng.
- Sẽ ở lại một thời gian.
Trên gương mặt căng thẳng của bác Kiên hiện lên nét vui mừng rõ rệt, bác ấy hồ hởi:
- Được, vậy để ba kêu người dọn phòng cho con.
Đông Quân chỉ gật đầu chứ không trả lời lại. Bác Kiên vừa vui vừa phấn khích, quay sang tôi, bác liền hỏi thăm.
- An, ban nãy bác Liên có đánh con... con cho bác thay mặt bà ấy xin lỗi con, bà ấy không cố ý đâu...
Tôi mím môi không trả lời ngay, người đánh tôi là bác Liên, bác Kiên cũng đâu có lỗi gì đâu mà tôi có thể giận bác ấy được. Vừa định mở miệng nói không sao thì Đông Quân đã lên tiếng trước.
- Bà ta thích nhất là đánh người, đánh tới chết người vẫn được mà. Nhưng ông nên khuyên bà ấy tránh xa Bình An ra, tôi không hứa sẽ để cho tay chân bà ấy còn nguyên vẹn nếu đụng tới người của tôi đâu.
Bác Kiên cau mày nhìn bọn tôi, tôi cũng đần ra khi nghe Đông Quân nói. Đánh người tới chết... đó là ý gì nhỉ?
Nói xong, Đông Quân liền quay lưng bước đi, tôi nhìn anh ấy đi mỗi lúc càng xa, hết cách tôi liền chào bác Kiên rồi chạy theo anh ấy. Bác Kiên cũng không trách tôi, ngược lại bác ấy còn kêu tôi mau mau chạy theo Đông Quân. Tôi nhìn bác Kiên, tôi nhận ra rõ tình thương của người ba dành cho con trai của mình. Ánh mắt yêu thương, cử chỉ dịu dàng... thứ mà dù có nằm mơ tôi cũng chưa một lần được trãi qua thử.
___________
Chuyện tôi đánh Vân Trúc, bên nhà họ Hà không có làm rùm beng lên, ngược lại ông bà họ Hà còn cử quản gia thân tín tới xin lỗi Đông Quân một tiếng. Lúc tôi nhận cái cúi đầu xin lỗi của bác quản gia mà khiến da đầu tôi có chút căng cứng. Chuyện quái quỷ gì đây, nhà họ Đông của Đông Quân thế lực tới thế này cơ á?
Vân Trúc thì không đến nỗi nào, mặt bị sưng, chân không bị gãy nhưng bị trật khớp phải định hình chân trong nửa tháng. So với việc gãy chân thì việc bị định hình chân cũng không gọi là nhẹ, tôi cũng không nghĩ là chân cô ta có vấn đề thật.
Vân Trúc không tới Trần Đô nên tôi không biết cô ta thế nào, chỉ nghe Thúy Vân nói lại với tôi là cô ta rất hối hận. Cô ta không nghĩ sẽ làm MiMi bị thương, cô ta chỉ muốn dọa cho em ấy sợ vì khi sáng đã cào cô ta mà thôi. Tôi cũng không tin là Vân Trúc sẽ hối hận, nhưng Thúy Vân đã nói như thế thì tôi nghe như thế, khi nào gặp được cô ta thì tôi lại xem xét sau.
_________
Sáng hai hôm sau, khi chuẩn bị theo chân Đông Quân đi làm thì tôi lại đụng mặt cậu Lập. Tôi nghe vú Tuệ nói cậu Lập đi công tác, hôm nay là ngày cậu về.
Xe cậu Lập vừa dừng tới trước cổng, cậu ấy đã hùng hổ bước xuống xe, đi tới trước mặt tôi và Đông Quân, cậu ấy kéo cổ áo Đông Quân rồi hét lên:
- Anh, anh muốn làm cái gì? Anh vì cái gì mà tới đây?
Tôi sợ hai người họ đánh nhau nên vội khuyên can kéo tay cậu Lập ra khỏi cổ áo Đông Quân. Cậu Lập thấy tôi can cậu ấy ra thì lại càng giận hơn nữa.
- Nói. Anh tiếp cận Bình An là vì nguyên nhân gì? Nói mau.
Đông Quân cười nhạt, anh ấy dùng sức đẩy cậu Lập ra xa, giọng cũng trầm đi hẳn:
- Đây là nhà tôi, tôi có quyền về.
Huy Lập cười lớn:
- Nhà anh? Trước anh không về, sau anh không về mà bây giờ lại về? Anh có ý gì? Anh muốn làm cái gì?
- Tôi không có nghĩa vụ phải nói với cậu, cậu làm cho tốt chuyện của cậu đi, quản cho tốt người mẹ hiền lương của cậu vào.
Nói rồi Đông Quân kéo tay tôi vào trong xe, mặc cho Huy Lập đang tức tối đứng nhìn. Tôi biết mối quan hệ anh em của bọn họ không tốt, nhưng có quá đến mức này không chứ?
Còn nữa, cậu Lập vừa nói cái gì mà nguyên nhân ấy... là nguyên nhân gì nhỉ?
__________
Đông Quân nói là ở lại Trần Đô nhưng cũng không phải hoàn toàn ở lại Trần Đô. Anh có lúc đi lúc về, thời gian rất khó xác định. Có điều, nếu anh ấy không về thì anh ấy sẽ gọi cho tôi báo một tiếng, cứ như là bọn tôi đang yêu nhau... hí hí!
Như thường lệ, mỗi chiều đi làm về tôi sẽ thả bọn nhỏ ra vườn chơi cùng bọn nhỏ một lúc. Hôm nay cũng như vậy, nhưng đang chơi giữa chừng thì tôi có điện thoại phải nghe, tới lúc quay lại thì lại không thấy mèo Heo ở đâu. MiMi đang bị đau chân nên không thể đi đâu được, chỉ có mèo Heo là rất hay đi lung tung.
Tôi thả MiMi vào lại trong nhà riêng của em ấy rồi nhanh chân đi tìm mèo Heo, trời sắp tối rồi tôi sợ em ấy đi lạc. Đi loanh quanh một lát vẫn không thấy mèo Heo đâu, đi một vòng hết Trần Đô cũng không tìm được em ấy. Quái, mèo Heo hôm nay đi đâu vậy chứ?!
Sợ em ấy đi lạc ra ngoài nên tôi mới vòng ra ngoài cổng đi tìm em ấy, lúc tôi đi ra thì đụng Thanh Nga vừa đi vào. Tôi có hỏi chị ấy xem có thấy mèo Heo không, chị ấy chỉ lắc đầu, bảo là không thấy đâu hết. Thấy Thanh Nga vội vội vàng vàng định đi đâu đó nên tôi cũng thôi không hỏi thêm nữa, một mình vòng ra ngoài tìm mèo Heo.
Tôi kêu tới khản cả cổ mà vẫn không thấy em ấy đâu, trong lòng vừa lo vừa giận. Vừa định đi vào trong thì lại nghe tiếng “meo meo” của mèo cất lên, chắc mẩm trong bụng là mèo Heo chứ không phải em nào khác.
Tôi đi từng bước tới chỗ phát ra tiếng kêu, vừa đi vừa kêu tên mèo Heo. Quái, mèo Heo có cái tật đi linh tinh nhưng nếu em ấy nghe tôi kêu thì nhất định sẽ chạy ngay lại chứ không có cái kiểu lơ lơ như không nghe thấy gì. Lại tự dưng sinh ra linh cảm không tốt, tôi cảm thấy có gì đó không được an toàn cho lắm...
“ Meo meo”
Phía bên trong hoa viên trong Trần Đô vang lên tiếng kêu meo meo của mèo Heo, nghe tiếng kêu tôi liền ngó sang tìm kiếm. Đúng thật là em ấy rồi, em ấy thế mà trốn tôi chơi trong vườn nhà, giờ này còn nằm lăn qua lộn lại mới sợ chứ.
Trong bụng vừa mừng vừa bực, phen này vào tôi phải cảnh cáo em ấy một phen mới được. Nhưng vừa đi được mấy bước tôi liền cảm nhận được sau lưng của tôi có người, nhìn cái bóng dài dài in dưới mặt đất... hình như là một người đàn ông.
Tôi nín thở, chưa kịp bỏ chạy thì “bộp“... sau đầu bị một vật nặng đập vào khiến tôi ngã ngang, đầu óc quay cuồng... Tôi không còn biết gì ngoài cảm giác có người khiêng tôi đi đâu đó...
Trong cơn mơ màng buồn ngủ... tôi thấy lờ mờ được xe của Đông Quân vừa chạy vào... nhưng tôi không kêu được... hoàn toàn không kêu lên được...
Bên tai tôi chỉ nghe được tiếng cười đểu của một gã đàn ông hoà cùng tiếng nổ máy của chiếc xe hơi êm ái...