Khu phòng học mới, lớp mới, ngay cả bạn học cũng mới, vậy là chúng tôi đã chính thức lên lớp 11.
Đều là lớp Thực nghiệm, lớp Thực nghiệm 2 nằm ở tòa nhà B đối diện lại
thuộc một đẳng cấp hoàn toàn khác, việc này khiến lớp tôi nhất thời ở
vào tình huống dở khóc dở cười.
Chúng tôi là lớp 11 Thực nghiệm 1, lớp Chính trị, 60 người, trong đó có 4 bạn nam.
Lớp 11 Thực nghiệm 2 ở tầng 3 tòa nhà đối diện, lớp Vật lý, 40 người, trong đó có 7 bạn nữ.
Thế thì, vấn đề mấu chốt là gì?
Thành viên lớp Thực nghiệm 2 hiện tại là học sinh của hai lớp Thực nghiệm
trước đây, hơn nữa đại đa số đều là nhân tài trong số các nhân tài.
Thành viên lớp Thực nghiệm 1 hiện tại, số lượng học sinh đến từ hai lớp Thực
nghiệm ngày trước chỉ có 10 người, hơn nữa thành tích học tập cũng chỉ
thường thường.
Vậy mới nói, suy cho cùng chẳng có gì có thể đem ra so với người ta cả.
Còn một vấn đề nữa, chính là con trai lớp tôi quá ít, vậy nên ngay từ lúc
mới chia lớp đã hấp dẫn sự chú ý vô cùng lớn của toàn khối. Hạng mục thi đấu bóng chuyền trong lần đại hội thể thao cấp trường học kỳ này lẫn
học kỳ sau, áng chừng tất cả mọi người đều mong đợi một màn tấu hài đến
từ lớp tôi.
Tôi không có cảm giác gì mấy với lớp mình, so sánh
với lớp Thực nghiệm 1 ngày trước mà nói, nó thực sự không tạo cho tôi
bất kỳ áp lực gì về mặt học tập. Các bạn trong lớp ai cũng rất siêng
năng, siêng năng giống hệt tôi ngày trước, có điều rời xa áp lực và bầu
không khí quen thuộc kia, gần như tôi không cách nào bắt mình siêng năng trở lại được.
Thực ra lớp này cũng khá ổn, mọi người trong lớp
hòa đồng vui vẻ với nhau, ít nhất ngoài mặt là như thế, còn về sau lưng
thế nào, không liên quan lắm đến tôi. Đương nhiên, những việc cần biết
tôi đều phải biết, không hẳn vì nhiều chuyện gì đó, chủ yếu để tránh cho mình vô tình phạm vào chỗ cấm kỵ của người khác mà thôi. Kỳ thực, giữa
con gái với nhau nhiều lúc quan hệ có thể trở nên cực kỳ phức tạp, biết
giữ ý tứ cũng tốt. Nữ nhi quốc phải có nguyên tắc sinh tồn riêng của nữ
nhi quốc chứ.
Bạn muốn hỏi về 4 chàng trai? Ngại quá, các cậu ấy quen với việc bị xem như người vô hình rồi.
Trong giờ học, tôi vẫn thích ngẩn người như trước, lúc tan học thỉnh thoảng
lại ra hành lang ngắm hai cây xoài đang “yêu đương tình tứ”.
Những lúc đó, nếu lơ đãng ngẩng đầu lên, tôi luôn nhìn thấy người nào đó đang đứng dựa vào lan can hành lang tầng 3 ở phía đối diện.
Một lần
là trùng hợp, không có lý lần nào cũng là trùng hợp. Có một số chuyện,
tôi chậm chạp, lơ ngơ, nhưng tôi không phải đứa ngốc. Mơ mơ hồ hồ, tôi
cảm nhận được vài thứ tôi trước đây không hề chú ý đến, đặc biệt từ sau
lần đi dã ngoại trở về.
Tuy hiện tại không cách nào dùng ánh mắt
của người qua đường để xem xét, nhưng vẫn đủ khoảng cách và thời gian
cho tôi nhìn rõ những việc trước nay tôi không thể rõ ràng.
Cả
nhà Anh chuyển sang Hồng Kông rồi, bên cạnh tôi không còn người nào có
thể xem như có khả năng nữa, tôi lại không có cách nào thuyết phục bản
thân người cậu ấy nhìn thực sự không phải mình? Có thể lừa được người
khác, nhưng không thể lừa nổi chính mình, không phải sao?
Trước
đây tôi luôn cho rằng cái nhìn đong đầy tình ý gì đó chỉ là nhăng cuội,
bây giờ mới biết hóa ra loại ánh mắt đó thực sự tồn tại bên ngoài tiểu
thuyết, là một đôi mắt biết nói.
Những điều ánh mắt đó muốn gửi
gắm có phải tình yêu không, tôi không biết chắc hoàn toàn, nhưng tôi có
thể xác định mình đặc biệt trong mắt cậu ấy. Sau đó tôi bắt đầu lục tung trí nhớ, bất ngờ khi mình có thể dễ dàng nhớ ra một vài hành động nho
nhỏ của Đàm Kiện trước đây, hoặc sự nhượng bộ vô tình hay có ý của Lý
Cẩm Bội.
Thì ra đúng thật do bản thân tôi quá chậm chạp mà thôi. Tôi thầm thở dài.
Khai giảng không bao lâu, kỳ kiểm tra tháng lần đầu tiên của lớp 11 đã im hơi lặng tiếng đến gần.
Nhờ thành tích thi cuối kỳ năm ngoái không đến nỗi nào, cho nên kỳ kiểm tra tháng tôi được xếp vào phòng số 2, tất nhiên là với những môn khác
ngoài Chính trị, riêng với môn này hiển nhiên tôi phải thi ở phòng số 1. Không phải tôi chưa đỗ ông ghè đã đe hàng tổng, nhưng nếu môn Chính trị không ở phòng thi số 1, hai năm tới thực sự tôi không cần học hành gì
nữa, những trường hạng A ban Xã hội về cơ bản đã hoàn toàn vô vọng rồi.
Vì môn chuyên được xếp thi cuối cùng, buổi trưa ăn cơm xong tôi liền vội
vàng về phòng gặm sách, chiêu đợi nước đến chân mới nhảy này cũng có ích lắm.
Đăng nằm lăn ra giường đọc sách, chợt Trinh Nhanh chạy xộc vào, nhắn một câu bảo tôi ra ngoài một lúc, sau đó xoay người đi mất.
“Cậu làm sao thế?” khi hai đứa ngồi xuống vườn hoa lớn trong khuôn viên trường, tôi lên tiếng hỏi.
“Mình hỏi cậu, cậu với La Trạc Kiệt có thân không?” Thanh niên nghiêm túc Trinh Nhan hỏi tôi.
“Cũng được, không thân lắm, lúc trước cậu ấy ngồi phía trước mình. Sao vậy?” La Trạc Kiệt? Không phải có việc gì đấy chứ?
“Vậy cậu có biết cậu ấy thích mình không?” Trinh Nhan vứt ra một câu có sức công phá ngang bom nguyên tử.
“Hả? Mình hơi hơi nhận ra, có điều không chắc chắn lắm, nhưng làm sao cậu
biết được?” Với BFF, trước nay tôi ít khi giấu diếm điều gì.
“Hôm nay Hắc muội cướp điện thoại của cậu ấy, nhìn thấy màn hình chờ của cậu ấy là hình chụp chung của hai cậu.” Ánh mắt Trinh Nhan không rời người
tôi một giây nào, “hình ở đâu ra vậy?”
“Hình chụp chung? Có hả?”
Tôi vẫn chưa kịp phản ứng lại, sau đó ngẫm nghĩ một lúc, “à! Lần trước
cả lớp đi chơi có chụp chung với cậu ấy một tấm.”
“Hắc muội ép cung hỏi cậu ấy bạn nữ trong hình là ai, cậu ấy chỉ nhả ra một chữ ‘Dung”.
“Sau đó, Hắc muội lại đi hỏi các bạn cùng lớp trước đây của cậu, Tử Hoa rất
thẳng thắn nói ‘dù là Dung nào đi nữa, lớp bọn mình cũng chỉ có một
người là bạn Cá thôi”. Trinh Nhan tiếp tục quăng bom.
“Không chơi lớn như vậy chứ? Việc này hình như không liên quan đến người khác mấy?” Tôi hơi sợ hãi nói. Sao năm nay người nào cũng sục sôi tinh thần bà tám vậy?
“Chơi lớn gì đâu, có điều dưới năng lực pr rầm rộ của Hắc
muội, bây giờ lớp mình ai cũng biết La Trạc Kiệt thích một bạn nữ có
biệt danh là Cá thôi.” Trinh Nhan bất lực nhìn tôi, “với lại tranh thủ
mấy ngày kiểm tra tháng, Hắc muội còn bỏ công đến phòng số 1 với phòng
số 2 xem xét sơ đồ bố trí chỗ ngồi để tìm tên cậu nữa.”
“Vậy cậu
ấy tìm ra chưa? Có phải La Trạc Kiệt gây thù kết oán gì với cậu ấy
không?” Tôi căng thẳng hỏi. Nếu không, tôi thật không hiểu nổi vì lý do
gì, một cô gái lại sốt sắng quan tâm đến việc căn bản không liên quan tí ti gì đến mình như thế.
“Cậu phát biểu thử xem? Không phải cậu
thi ở phòng 2 hả? Cậu cảm thấy cậu ấy có khả năng không tìm ra à? Mà
việc Hắc muội thích trêu chọc La Trạc Kiệt là bí mật công khai trong lớp mình rồi.” Trinh Nhanh liếc mắt, bày ra một vẻ khinh thường nhìn tôi.
“Phòng ký túc xá của mình đang bàn luận sôi nổi nhiệt tình việc này lắm, nếu
cậu không muốn bị khó xử, tốt nhất mấy ngày này cậu đừng qua phòng tìm
mình nữa.” Trinh Nhan nói rõ lý do đến gặp tôi hôm nay.
“Ừ, có
việc gì cần mình bảo Văn Tuệ sang tìm cậu là được. Thời buổi loạn lạc,
cậu để mình ổn định suy nghĩ trước đã.” Thật lòng tôi không biết phải
nói gì nữa.
“Ài, Cá nhà ta lớn tướng rồi, cậu tự mình suy nghĩ kỹ càng đi, có biến động gì mới mình sẽ cấp báo ngay cho cậu.” Trinh Nhan
vỗ vai tôi, “được rồi, mình cũng phải về ôn bài Vật lý mới được, con
trai lớp cậu đều là một lũ biến thái!”
Chắc vì nhìn ra được tôi cần yên tĩnh một lúc, Trinh Nhan viện đại một lý do rồi đi trước.
Ài, sao lại ra nông nỗi này chứ?
Dù đã có chút ít tâm lý chuẩn bị, nhưng tôi cũng đoán được hẳn cậu ấy sẽ
không làm ra bất kỳ việc gì, cho nên về cơ bản tôi cũng không tốn quá
nhiều công sức suy nghĩ về vấn đề này.
Bỗng dưng từ trên trời rơi xuống một quả bom nguyên tử có sức công phá khủng thế này?! Thật không
biết nên làm sao mới ổn! Tiếp tục làm con ốc sên? Tôi không thể không tự giày vò mình. Nhưng nếu không làm như vậy, tôi có thể làm gì được?
Người ta cũng chưa từng nói thẳng với tôi một câu gì? Thôi đi vậy, trước thế nào sau thế đó: địch bất động, ta không động!
Thế nếu địch
có động thì sao? Tức thời nhanh chân bỏ chạy! Mặc dù rất mất mặt, nhưng
hẳn đó là phản ứng duy nhất của tôi lúc xảy ra chuyện. Bỏ đi, nghĩ tới
nghĩ lui cũng vô dụng, không bằng nghĩ xem môn Chính trị chiều nay có
khả năng ra thi những gì thực tế hơn.
Hoa đua nhau nở rộ trong
vườn, bướm xinh chẳng thấy con nào, ngược lại âm thanh “ù ù” của bầy ong không ngừng làm loạn khiến tôi không cách nào tĩnh tâm được.