Bình Đạm Như Thủy

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 3.Kỳ Vân đang cân nhắc nên ăn món gì. Dạo gần đây, Kỳ Vân lười nấu cơm nên toàn ăn mì gói. Hai bếp đều mở lửa, một bên nấu nước một bên làm nóng chảo. Nước sôi thì cho mì vào, chảo nóng thì xào cà chua, vậy là đã đủ để đối phó một bữa cơm. Đương nấu nước, đột nhiên có người gõ cửa, Kỳ Vân lên tiếng, chờ một lát! Sau đó quăng tạp dề chạy đến mở cửa.

Người đứng ngoài cửa bất giờ là La Tĩnh Hòa.

“Anh…” Kỳ Vân ngớ người. Có vẻ như trong nháy mắt, cậu chưa đoán ra được anh đến vì điều gì.

La Tĩnh Hòa cười cười: “Hôm nay đột nhiên phát hiện dầu ăn hết mất… Đi siêu thị mua thì không kịp. Chỗ cậu có dầu xào rau không?”

Kỳ Vân a một tiếng: “Có dầu hạt cải. Được không?”

La Tĩnh Hòa gật đầu: “Được chứ được chứ, cảm ơn cậu.”

Kỳ Vân bảo La Tĩnh Hòa bước vào nhà, La Tĩnh Hòa vào cửa thực lễ phép mà đứng im một chỗ nơi cửa. Kỳ Vân cầm chai dầu hạt cải đi ra nhìn thấy bộ dạng cẩn trọng của anh liền cưởi hỏi: “Anh làm gì thế?”

La Tịnh Hòa mặt nghiêm túc đáp: “Tôi vẫn chưa đổi giày, để tránh làm bẩn sàn nhà của cậu, tôi cố sức bất động.”

Kỳ Vân chỉa chỉa mặt đất: “Nền xi-măng nha.”

La Tĩnh Hòa ngẩn ra, sau đó xoa xoa ót, nở nụ cười. Anh nhìn vào phòng bếp: “Cậu cũng đang nấu cơm hở?”

Kỳ Vân đáp: “Mì gói thôi.”

La Tĩnh Hòa nhiệt tình nói: “Hôm nay tôi khá rảnh, nên tính làm đồ ăn nhiều chút. Nếu được thì cậu qua nhà tôi ăn luôn nhé?”

Kỳ Vân nhướng mày: “Sao tôi không biết ngượng thế được.”

La Tĩnh Hòa tiếp tục nhiệt tình: “Một mình tôi ăn cũng chán lắm.”

Kỳ Vân gãi gãi cằm: “Thế thì, đi thôi.”

La Tĩnh Hòa chợt nhắc: “Trước hết tắt bếp đi đã. Để vậy thực sự rất nguy hiểm.”

Kỳ Vân sực tỉnh: “A cám ơn.”

La Tĩnh Hòa cũng chỉ làm vài món thông thường thôi. Rau du mạch xào, canh cải trắng với đậu hủ, còn có cá chép sốt cà chua.

“Đang chiên cá thì phát hiện hết dầu mất.” La Tĩnh Hòa cười nói.

Kỳ Vân ngồi chờ cơm ngoài phòng khách, nhà Kỳ Vân là hộ đông, nhà La Tĩnh Hòa là hộ tây, nên căn nhà La Tĩnh Hòa thuê rộng hơn gấp đôi của Kỳ Vân. Trong nhà được dọn dẹp rất sạch sẽ, đồ đạc không vất lung tung. Chạn bát đều bằng gỗ đã có chút cũ, nhưng được lau chùi rất sạch sẽ.

Cửa phòng bếp mở ra, La Tĩnh Hòa mang tạp dề vẻ mặt nghiêm túc xào rau. Kỳ Vân chống má quan sát anh, dù sao cũng không có chuyện gì làm.

Vóc dáng La Tĩnh Hòa rất cao. Nhìn qua có hơi gầy, diện mạo nghiêm chỉnh. Đôi mắt hẹp dài, khóe mắt hơi xếch, nhưng cười rộ lên vô cùng ấm áp. Môi rất mỏng, vành môi cương nghị rõ nét, khóe môi hơi cong lên cảm giác như luôn tươi cười.

Kỳ thật là một người đàn ông rất xuất sắc nha.

La Tĩnh Hòa dường như phát hiện Kỳ Vân đang chăm chú nhìn mình, anh cúi đầu nhìn bản thân, xoay xoay một vòng: “Trên người tôi… có gì ư?”

Kỳ Vân ho khan một tiếng: “Không có gì, là do tôi đói đến hoa mắt thôi.”

La Tĩnh Hòa cười: “Rửa tay đi, chúng ta ăn cơm.”

… Bao lâu rồi không được ăn một bữa đàng hoàng như vậy. Kỳ Vân cầm chén cơm, chợt cảm khái một câu như thế. Đối diện là người đàn ông cười đến thực ấm áp, trước mặt đặt rất nhiều món ăn gia đình nóng hôi hổi.

“Cậu có thói quen chia ra, hay là cứ để vậy ăn?” La Tĩnh Hòa đột nhiên hỏi.

“Hở?”

“À, có người có thói quen chia ra, là do không thích gấp chung đồ ăn với người khác ấy mà. Cậu thì sao?”

Kỳ Vân nhìn một La Tĩnh Hòa làm gì cũng đều thực nghiêm túc bỗng muốn cười phá lên: “Không, vậy là tốt rồi. Tháng trước tôi vừa kiểm tra thân thể, các chỉ tiêu hạng mục đều hoàn toàn bình thường cả. Anh thì sao?”

La Tĩnh Hòa thực vui vẻ mà cầm đũa lên: “Vậy ăn thôi. Các chỉ tiêu hạng mục của tôi cũng đang bình thường.”

Rau tươi giòn, canh đậu hủ cũng rất ngon. Còn có cả cá chép sốt cà chua. Vì không muốn phiền toái, mẹ của Kỳ Vân cơ bản chỉ đến ngày lễ lớn mới làm. Kỳ Vân gắp thịt bò, chấm chấm nước sốt cà chua, mùi thơm liền bốc lên.

…Hương vị của hạnh phúc.

Bữa cơm này Kỳ Vân ăn đến no căng cả bụng không nhúc nhích nổi. La Tĩnh Hòa dọn dẹp mấy chiếc đĩa không đùa: “Vậy là tôi khỏi cần rửa rồi.”

Kỳ Vân gãi gãi má, có chút ửng đỏ.

La Tĩnh Hòa rửa chén xong, lại bận bịu trong phòng bếp. Kỳ Vân tò mò: “Anh đang làm gì thế?”

Giọng nói mang theo ý cười của La Tĩnh Hòa truyền ra: “Trái cây sau bữa ăn a. Có điều vừa ăn xong không được ăn trái cây ngay, thế nào cũng phải đợi nửa tiếng. Cậu nhìn đồng hồ thử.”

Kỳ Vân quả thực rất muốn thở dài.

Nhân lúc La Tĩnh Hòa đang rửa trái cây, Kỳ Vân hỏi: “Anh không đi làm hở?”

La Tĩnh Hòa đáp: “Có chứ. Công ty điều tôi đến thành T (Thiên Tân), một tuần sau mới chính thức nhậm chức. Tôi trước hết phải thích ứng hoàn cảnh đã.”

Kỳ Vân a~ một tiếng.

La Tĩnh Hòa mang ra một đĩa trái cây lớn từ trong bếp. đĩa rất lớn, phía trên bày năm sáu loại trái cây được cắt gọt rất đẹp, đỏ đỏ xanh xanh thực đẹp mắt. La Tĩnh Hòa đưa cho Kỳ Vân một cái nĩa: “Cậu có bị dị ứng trái cây gì không?”

Kỳ Vân cắm lấy một miếng dưa hấu, cười nói: “Không có. Tôi phát hiện anh thực sự là cẩn thận quá mức ấy.”

La Tĩnh Hòa ngồi xuống cạnh cậu: “Cũng thường hay nghe người ta bảo tôi giống gà mẹ thật.”

Chiều đến, mặt trời chiếu vào cả hai qua khung cửa sổ. Kỳ Vân nhìn La Tĩnh Hòa, anh đang cúi đầu cắm trái cây, vẻ mặt tĩnh lặng bình thản, cứ như ăn trái cây cũng là một việc rất nghiêm túc. Ánh mặt trời tỏa một vòng sáng rực rỡ trên người anh, mềm mại dị thường.

“Thực ra công ty phân nhà ở hoa viên Phinh Đình… A, là hoa viên Khố Đang ấy.” La Tĩnh Hòa cười nói: “Nhưng chiều hôm đó tôi thực vất vả mới tìm tới nơi được, lại bị báo cho hay xảy ra sai sót. May là có bạn giúp, cho tôi thuê nhà cũ của cậu ấy, không là đến chỗ đặt chân cũng không có.”

Kỳ Vân nói: “Thì ở khách sạn vậy. Chủ quản cao cấp như anh không lẽ thiếu tiền sao.”

La Tĩnh Hòa ngạc nhiên: “Bộ tôi nhìn qua rất có tiền hở?”

Kỳ Vân chỉ cười không nói gì. Hồi trước cậu có xem được một bài báo ở đâu đó, nói rằng các tiểu thư quý tộc trong Hồng lâu mộng thường xuyên mặc “tơ lụa ở nhà đã có chút cũ”. Vì chỉ có con nhà giàu mới có thể mỗi ngày đều mặc loại vải cao cấp, hơn nữa cũng chẳng sợ quần áo cao cấp đó cũ đi. La Tĩnh Hòa nhìn qua không đáng sợ không gây chú ý, nhã nhặn thân thiện, nhưng Kỳ Vân cũng không phải là người chưa từng trải đời. Cách anh ăn mặc, cùng với cách bài trí trong nhà, tuyệt đối không phải là người nghèo.

“Cũng tàm tạm, nói thế nào cũng là tiền mà. Có thể tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm thôi.” La Tĩnh Hòa đem đĩa trái cây đã được ăn sạch vào phòng bếp rửa, lau khô, bỏ vào tủ chén bát. Trong phòng bếp phát ra tiếng nho nhỏ của đồ sứ chạm vào nhau.

“Anh là một người rất biết cách sống ấy.” Kỳ Vân bình luận: “Trong nhà anh tràn ngập không khí giàu sức sống.”

La Tĩnh Hòa bước ra từ phòng bếp, hơi ngạc nhiên: “Không phải mọi người đều là đang sống sao.”

Kỳ Vân lắc đầu: “Ví dụ như tôi này, chỉ là một đứa ngơ ngơ ngẩn ngẩn được đến đâu hay đến đó không có lý tưởng gì.”

La Tĩnh Hòa nói: “Này cũng dễ mà, về sau tôi có thời gian nấu cơm sẽ gọi cậu sang, chúng ta cùng nhau ăn cơm. Nhiều người luôn náo nhiệt hơn.”

Kỳ Vân lập tức thanh minh: “Ấy ấy tôi không có ý này đâu đấy, tôi không có tính ăn chùa của anh đâu…”

La Tĩnh Hòa ngỏ lời: “Cậu cứ nghĩ nhiều. À đúng rồi, rau thơm này hành tây này gừng này mấy thứ đại loại thế, cậu có ăn được không?”

Kỳ Vân nghiêm túc nói: “Có ăn là tốt rồi. Tôi không kén ăn.”

La Tĩnh Hòa dựa vào cửa bếp, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại. Anh đang cười, Kỳ Vân ngồi đối diện cũng bật cười. Có lẽ là do mùa thu sắp đến, nên không khí càng trong lành hơn. Hai chiếc bóng trên sàn nhà dần kéo dài lên song cửa, nắng vàng rực rỡ, tỏa ra chung quanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.