CHƯƠNG 11♥ღ♥
“Là của anh sao? Tại sao chưa bao giờ thấy anh đeo? Bởi vì xấu?” Vệ Bình lấy cái hộp lắc lắc bên tai, đáng tiếc nói: “Làm hư rồi sao không đi sửa lại a? Vẫn còn tốt lắm.”
Lục Khải lúc này mới lấy lại tinh thần, làm như có như không trả lời: “Không có hư. . . . Chính là để quên mất thôi. . . . . Em thích? Thích thì cứ lấy đeo, tìm một tiệm sửa đồng hồ. . . . Thay pin là vẫn chạy tốt. . . .”
Đau. . . . Đáy lòng giống như con sông – cuồn cuộn chảy xiết, vốn nghĩ đã quên rồi, vì cái gì khi thấy lại đau như vậy? Phải hít sâu vài hơi mới có thể bình tĩnh lại. . . . . Nếu hôm nay không phải sóc con tìm thấy được, hắn đại khái không hề nhớ, đem cái hộp này cùng quá khứ chôn sâu trong tủ, cố chấp không thèm suy nghĩ nữa thì tốt hơn?
“Không cần đâu, em đeo đồng hồ điện tử là được rồi, cái này là dành cho đàn ông trung niên, đeo trên tay em có chút kỳ quái.” Vệ Bình đoan trang cười nói, “Anh có đồng hồ thì nên nói sớm, em đi sửa lại giúp anh, nhanh lắm anh sẽ được đeo lại.”
“Không—không cần.” Lục Khải miễn cưỡng cười cười, “Anh mỗi ngày đều ở nhà, hơn nữa trong nhà vẫn có đồng hồ treo tường a, không cần.”
“Đồng hồ này rất đẹp, người mua nhất định rất có tiền a.” Vệ Bình lúc này mới nghiêng đầu nhìn hắn, hoảng sợ: “Lục Khải, sắc mặt anh sao lại tái xanh, không thoải mái sao?”
Vẫn bị cậu nhìn ra? Lục Khải vội vàng lắc đầu: “Không có không có, em bị ảo giác thôi, mỗi ngày anh đều ở trong nhà, lại không ra ngoài phơi nắng, sao có thể không trắng được. . . . . Được rồi, chúng ta chuẩn bị đi ăn cơm.”
Hắn đứng dậy, hướng nhà bếp bước đi, cố làm ra vẻ thoải mái nói: “Hôm nay ăn cái gì sóc con? Em có ý kiến gì hay không? A! Hay chúng ta ăn cá đi. . . .”
—–~~~~~—–
“Lục Khải, ngày mốt anh có rảnh hay không a?” Vệ Bình lúc ăn cơm hỏi, không đợi hắn trả lời tự mình lẩm bẩm: “Nhất định là rảnh rồi, anh ngày nào cũng ở nhà, ân, chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa đi?”
Lục Khải đã ăn xong rồi, đang ngồi trên ghế sô pha xem báo, ngẩng đầu nhìn cậu, sóc con mang vẻ mặt mong chờ: “Như thế nào? Sinh nhật em sao?”
“Không – phải!” Vệ Bình lắc đầu nói, “Không phải sinh nhật không được đi ra ngoài ăn sao? Hiện tại mùa xuân tới rồi, thời tiết thật dễ chịu a, anh phải đi ra ngoài hít thở không khí một chút, em vừa được phát tiền lương, nên mời anh ăn một bữa thật ngon, còn có thể thuận tiện đi dạo phố luôn, mua sắm này nọ. . . . .Được không?”
Đi dạo phố? Mua sắm? Hiện tại bây giờ thực khác với trước kia hắn vẫn thường lôi kéo sóc con đi mua quần áo a, nhóc con này vừa có tiền liền muốn tự độc lập, Lục Khải nghĩ như vậy, cào cào đầu tóc của mình: “Chuyện mua sắm này em tự quản là được rồi, còn nữa, có thể tìm Vũ Thần đi chung, dạo phố mua đồ này nọ, con gái có hiểu biết hơn. Hai người đàn ông cùng nhau đi dạo phố, cảm giác rất kỳ quái. . . Yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không ăn dấm chua đâu.”
“Lục Khải thật đáng ghét!” Vệ Bình thu dọn bàn ăn, cầm cây kem trong tủ lạnh ra, vừa ăn vừa đi đến bên người hắn cọ cọ, “Theo em ra ngoài một chuyến đi, anh cũng nên đổi không khí. Uy, anh lại làm biếng không chịu cạo râu, nhìn qua y như lão già.”
Bắt được bàn tay sờ loạn của sóc con trên mặt, Lục Khải cố ý dùng râu mới mọc đâm đâm vào mặt cậu: “Mùa xuân tới rồi, nhưng mà anh không phải là con mèo a, tại sao phải đi ra ngoài để phơi nắng, mới ăn cơm xong liền ăn kem, em không sợ đau bụng sao.”
Vệ Bình bị râu hắn đâm cười hì hì không ngừng, dùng sức đẩy hắn ra, “Ngứa quá, ai nha! Lục Khải! Anh còn quậy nữa em liền cạo sạch sẽ râu anh! Đồ quỷ! Đồ xấu xa, làm biếng đến nổi ngay cả râu cũng lười cạo. . . .”
Náo loạn một trận, Vệ Bình lại tiếp tục nài nỉ: “Ngày mốt đi ăn bên ngoài đi? Được không, Lục Khải, em mời cũng không được sao? Chỉ đi một lần thôi.”
“Ân, ân,” Lục Khải đành phải đáp ứng, cuộn cuộn tờ báo lại gõ lên đầu cậu một cái, “Nhóc con tới thời kì phát xuân rồi sao? Muốn đi lễ hội? Chúng ta bây giờ ân ái còn chưa đủ? Muốn tay trong tay đi trên đường cho mọi người thấy a?”
“Em mới không muốn cho người khác thấy.” Vệ Bình phản bác lại, “Em chỉ muốn cùng anh đi chơi thôi, lễ hội, chính là lễ hội, chúng ta đã lâu không đi rồi.”
“Nói cho cùng thì em chỉ muốn cùng anh đi chơi thôi đúng không, mỗi ngày đều nằm chung trên một cái giường thì cần chi phải đi ra ngoài nữa a.” Lục Khải thấp giọng oán giận, “Thôi được, đành thoả mãn giấc mơ lãng mạn của em một lần, việc này chắc chắn em đã nghe lời xúi dục của mấy cô gái đây, đã vậy còn nhất định phải lôi bằng được ông già này ra ngoài.”
Vệ Bình đôi mắt đen chớp chớp đáng yêu, cố ý làm bộ dạng tức giận nói: “Ai nói anh già? Chính là anh đang tìm cớ mới nói mình như vậy.”
Cậu đứng dậy, chăm chú nhìn Lục Khải, chậm rãi nói: “Anh đó nha, mới không phải là ông già, em tuy thích nam nhân, nhưng sao có thể đi thích một lão già được, anh phải tin tưởng bản thân mình, Lục Khải, anh là một nam tử hán anh tuấn đang trong thời hoàng kim, đầu đội trời chân đạp đất. . . Thật sự rất ưu tú. . . .”
Lục Khải vẻ mặt sững sờ nhìn cậu, bỗng nhiên nở nụ cười, “Hảo, không thể tưởng tượng được rằng hình tượng anh trong lòng sóc con thật sự hoàn mĩ đến thế, như vậy thì anh sẽ vì em, làm một người đàn ông tân thời thật đầy khí phách!”
—–~~~~~—–
Thời tiết mùa xuân ấm áp trung hoà, Lục Khải lấy cái áo khoát màu xám mặc vào rồi bắt đầu đi ra ngoài, thái dương chảy một tầng mồ hôi, thân thể bắt đầu nóng lên, hắn bất đắc dĩ đành phải xắn tay áo lên đến khuỷu tay, sóc con lại không biết gặp chuyện gì lại đến muộn a, rõ ràng cùng hẹn nhau lúc 2 giờ ở quảng trường phía đông, chẳng lẽ do hắn nhớ nhầm?
“Lục Khải!” Hắn đang nhìn xung quanh, chợt nghe tiếng kêu từ phía sau truyền đến, tiếp theo liền có một người chạy như bay đến trước mặt hắn mang theo khuôn mặt đỏ bừng, ngực phập phồng hít thở kịch liệt, trên trán đổ đầy mồ hôi, thở phì phò nói: “Anh là chờ đến sốt ruột đi?! Em có chút việc nên đến hơi trễ. . . . Ân, mệt muốn chết, em chạy không ngừng, không kịp chờ xe. . . . Hô. . . . . . Hô. . . .”
Lục Khải theo thói quen lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho cậu, nhưng vì cố kỵ ánh mắt người qua đường liền ngừng lại, đem khăn tay màu xanh nhét vào lòng bàn tay nhỏ: “Ai bắt em phải chạy như thế a, bộ chậm một chút anh liền bay mất sao, đứng chờ một chút cũng chẳng sao cả, nơi này phong cảnh rất đẹp a, không khí cũng trong lành, em không phải mỗi ngày đều cằn nhằn bắt anh phải đi ra ngoài hít thở sao?”
Vệ Bình hô hấp dần dần ổn định, nghe hắn nói như vậy, ngọt ngào nở nụ cười, cầm lấy khăn tay bỏ vào túi áo của mình: “Được rồi, chỉ vì em nơi nóng vội thôi. . . . . . .Hô, hô. . . . . .Cái kia, anh ăn cơm chưa? Muốn đi ăn cái gì trước không? Đúng rồi, em có cái này muốn đưa cho anh.” Nói xong cúi đầu tìm kiếm trong túi xách.
Lục Khải không chú ý đến câu nói phía sau của cậu, chỉ nói: “Anh ăn cơm trưa rồi. . . . . Đúng rồi, em không phải rất thích ăn cá viên sao? Bên kia hình như có một cửa hàng. . . . . . .”
Lời nói của hắn lập tức dừng lại bởi vì Vệ Bình đưa đến trước mặt hắn một vật, Lục Khải trợn mắt há hốc mồm mà nhìn thấy chiếc đồng hồ rất quen thuộc nằm trong tay Vệ Bình, bạch kim phản chiếu dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh, kim giây từ từ nhích một bậc, trên mặt 12 con số la mã thoạt nhìn làm cho hắn có cảm giác mê muội.
“Thế nào? Em bí mật giúp anh đem đi sửa, phải chạy đến vài cửa hàng đó.” Vệ Bình cao hứng nói, lơ đi biểu tình hoảng loạn trên mặt hắn, “Hiện tại có phải đẹp hơn lúc trước không? Ai, cũng vì không biết anh mua ở nơi nào, có mấy người thợ sửa đều nói chưa từng nhìn thấy qua, sợ phá hư mất đồng hồ của anh, hì hì, cuối cùng cũng tìm thấy một cửa hàng mới có người biết sửa, nhưng hẹn em tới một tuần mới lấy, thật kỳ quái, không phải chỉ hết pin thôi sao? Khó sửa như vậy? Mặc kệ, dù sao bây giờ cũng sửa được rồi, anh đeo vào cho em xem đi.”
Cậu nhanh nhẹn kéo lấy cánh tay của Lục Khải, đem đồng hồ đeo vào cổ tay, nhìn trên nhìn dưới, vừa lòng nở nụ cười: “Ân, thật vừa vặn, đẹp mắt, Lục Khải, anh cũng nhìn xem, thật không hiểu nổi anh a, đồng hồ như vậy không thèm đeo mà bỏ xó ở nhà.”
Lục Khải chậm rãi nâng bàn tay lên, nhìn thoáng qua, đồng hồ vẫn là đồng hồ, cho dù trải qua năm năm, sóc con làm sao biết được, hắn từng rất yêu quí cái đồng hồ này, ban ngày hay đêm tối đều đeo trên tay, ngay cả ngủ cũng không tháo ra, rất trân trọng. . . . . cũng như hắn từng trân trọng nâng niu người kia như vậy. . . .Thở dài một hơi, mạnh mẽ áp chế cảm xúc trong lòng, Lục Khải ép buộc chính mình cười cười : “Không tồi đi? Đây chỉ là một món quà cũ của bạn bè, anh là người như thế, đeo vào quá lãng phí, không phải sao?”
Trên mặt đồng hồ có đính một chữ thập bằng thuỷ tinh, thật sự đối với tình cảnh hiện giờ của chính mình là quá xa xỉ. . . . . .“Ai nói a, đồng hồ không phải chỉ dùng để xem giờ thôi sao? Ân hừ,” Vệ Bình nhìn cái đồng hồ trên tay hắn lần cuối cùng, lưu luyến buông ra nói, “Người tặng anh món quà này rất thành tâm, còn có – con mắt biết thưởng thức. Đi thôi! Bây giờ chúng ta đi dạo phố, bất quá em nghĩ nên mua nước uống trước, chạy nhanh miệng lưỡi khô muốn chết.”
Lục Khải mỉm cười, gật gật đầu “Được, xong rồi đi tới tiệm bán đồ viên, vừa đi vừa ăn, buổi tối sẽ ăn ở một nhà hàng thật ngon.”
“Ân!” Vệ Bình hưng phấn mà gật gật đầu: “Em muốn đi ăn KFC!”
“Lại đòi ăn những thực phẩm rác rưởi kém dinh dưỡng này.” Lục Khải nhéo nhéo mũi nhỏ của cậu, “Em nha, sẽ không bao giờ học được sự thưởng thức?”
“Chỉ vì rất muốn ăn thôi mà.” Vệ Bình hi hi cười nói, cậu cũng biết Lục Khải luôn đối xử tốt với mình, tuy ngoài miệng nói không đi không đi, đến lúc đó vẫn dẫn cậu đi.
Thời điểm hai người vừa mới đi đến con đường trước quảng trường để mua cá viên, một chiếc xe hơi màu bạc vô thanh vô tức dừng lại bên người bọn họ, Vệ Bình vội vàng kéo Lục Khải nhảy về sau một bước, bất mãn liếc nhìn chiếc xe, vì kính xe có dán một lớp kính đen, cho nên nhìn vào không thấy người ngồi bên trong.
“Có biết lái xe không a.” Cậu nhỏ giọng oán giận, cũng không thèm so đo, đi lên hai bước, đứng chờ đèn xanh.
Lục Khải trong lòng bỗng nhiên có một loại cảm giác bất an, theo bản năng kéo cánh tay Vệ Bình, đem tất cả sự chú ý tập trung đặt lên người sóc con, ra vẻ thoải mái mà nói: “Thơm quá, em có ngửi được một chút hương vị không? Ha ha, hôm nay muốn ăn bạch tuộc viên hay bò viên?”
“Đương nhiên đều phải ăn hết.” Vệ Bình cái gì cũng không phát giác, còn hưng phấn mà nhảy nhót, nhìn chằm chằm vào đèn đỏ, “Còn tới mười giây, oa! Người thật đông a. . . .”
Sau lưng truyền đến âm thanh dễ nghe của một giọng nam trầm: “Khải, thật lâu không gặp.”
Cũng giống như lúc trước, vẫn là giọng nói trong trẻo như ánh mặt trời chiếu lên dòng nước êm ả, khác là thêm vài phần tự tin, không rụt rè như trước, người kia cũng thay đổi sao? Đúng vậy, mọi người đều phải khác đi. . . . . .
Lục Khải chậm rãi quay đầu lại, tận lực bình tĩnh nhìn người nam nhân phía sau, tỏ ra tự nhiên như khi xuống lầu mua thức ăn gặp hàng xóm: “Đúng vậy, đã lâu không gặp.”
Thân ảnh cao gầy thon thả dựa vào cửa xe, khuôn mặt tuấn tú hoàn mĩ, một đôi mắt phượng xinh đẹp giờ phút này đang hứng thú đánh giá người đứng bên cạnh Lục Khải, cuối cùng, đôi môi đỏ hơi cong lên, tựa như đùa giỡn mà nói: “Sủng vật mới của anh? Khải, không biết từ khi nào mà sự thưởng thức của anh lại kém đến như vậy.”
“Lục Khải. . . . . . Bạn của anh sao?” Vệ Bình sợ hãi hỏi, trước mặt cậu là một người đàn ông sang trọng không hề cùng chung thế giới của cậu, trên người phát ra khí thế làm cho cậu có cảm giác xấu hổ, chính là vì cái gì lại quen với Lục Khải? Rõ ràng Lục Khải cũng có quen y, nhưng lại vững vàng đứng tại chỗ, một chút đều không có cảm giác bị đối phương áp đảo.
Nhưng bộ dạng lại mang một vẻ buồn rầu.
Lục Khải kéo tay cậu an ủi, nghiêng mặt nhìn cậu nở nụ cười một chút, sau đó mới chuyển hướng nhìn vào người đàn ông tao nhã tuấn mỹ kia, bình đạm – nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tôi từ lâu đã từng nói qua, không có ai là sủng vật hết, cậu ta tên là Vệ Bình, là người yêu hiện tại của tôi.”
Lông mi cong dày kinh ngạc nâng lên, Vệ Bình bây giờ mới phát hiện người này cư nhiên có một đôi mắt mê người, màu xanh biếc như mặt biển mùa hè, nhìn kỹ thì ngũ quan cũng có chút giống với người phương Tây, y không phải là người Trung Quốc sao? Nhưng lại nói tiếng Trung tốt như vậy a.
“Tôi vẫn còn. . . choáng váng về khẩu vị của anh đó.” Y cười khẽ, đôi chân thong thả bước về phía bọn họ, “Vì sao không tìm một nơi uống một tách cà phê? Đứng trên đường nói chuyện, không thoải mái cho lắm.”
Lục Khải rõ ràng có một chút do dự, cười nói: “Việc này có còn quan trọng? Không phải tất cả đều đã nói rõ ràng rồi sao?”“Chỉ có mình anh nghĩ như vậy thôi.” Nụ cười của y bỗng nhiên có chút lạnh, “Khải, anh vẫn luôn như vậy, tự mình ra quyết định hết thảy, mà căn bản không quan tâm đến tâm tình của người khác, tuy rằng nhiều năm đã trôi qua, nhưng anh cũng nên nhớ rõ, lúc ấy, anh có cho tôi cơ hội để nói không?”
Vệ Bình sợ hãi tránh né ánh mắt đối phương trên người mình, cũng may mục tiêu của y không phải cậu, chỉ là nhìn thoáng qua, sau đó lại chuyển về Lục Khải: “Vẫn không nể mặt tôi một chút sao? Trước kia anh không phải như vậy.”
“Kia, được rồi.” Lục Khải cào cào tóc, nói với Vệ Bình: “Vệ Bình, đây là. . . . người bạn của anh, chúng ta đã lâu không có gặp, hôm nay không thể cùng đi dạo phố với em rồi, em về nhà trước đi, anh sẽ lập tức trở về.”
Vệ Bình có chút không tin nhìn hắn, vừa định nói cái gì, nhưng lập tức từ bỏ, hạ bả vai, rầu rĩ nói: “Vậy anh nhớ về sớm, em sẽ nấu cơm chờ anh.”
“Ân, không có việc gì, anh sẽ trở về ngay lập tức thôi.” Lục Khải cũng không biết vì cái gì mà mình lại cam đoan một lần nữa, nâng tay ôn nhu sờ đầu cậu, an ủi nói: “Chờ anh trở về cùng nhau ăn cơm.”
Lục Khải nhìn cậu băng qua đường, còn giơ tay vẫy vẫy, chậm rãi biến mất trong đám người, sau lưng liền truyền đến âm thanh của y: “Tôi cũng không ngại có thêm một người đâu. Có phải anh sợ cậu ta biết một số việc không tốt a?”
Quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt người kia mang theo nụ cười ẩn chứa sự đắc ý, một loại hành động nắm chắc thắng lợi.
Lục Khải lắc đầu: “Tôi không phải là sợ, nhưng có một số việc, tôi nên nói trước với em ấy thì tốt hơn.”
Y mỉm cười, cũng không phản bác, mở cửa xe ra, thực tao nhã vươn tay: “Mời.”
Thật sự trời đất đảo lộn, hiện tại động tác lúc trước hắn thường làm bây giờ đã tới phiên y, Lục Khải nghĩ nghĩ, lại lắc đầu: “Không cần, uống cà phê thôi, nơi này không phải có rất nhiều cửa tiệm sao?”
Y kinh ngạc nhìn hắn, bộ dáng bày ra vẻ mặt không thể tin được nở nụ cười: “Cửa tiệm ở nơi này? Khải, sự thưởng thức của anh đã thay đổi rồi, lúc trước không phải luôn thích cùng tôi đi uống ở quán Buck sao?”
Có cái gì mà lạ? Lục Khải nhún nhún vai: “Uống cái loại gì đâu quan trọng, không phải mục đích chính là ngồi nói chuyện sao?”
“Nhưng. . . . . .” Y nhìn hắn cười mê người, “Bất quá hoàn cảnh anh bây giờ cũng không quá để tâm đi, có phải hay không muốn xong chuyện sớm một chút để trở về, gặp người yêu nhỏ bé của anh?” Nhẹ nhàng thở dài một tiếng lại tiếp tục nói, “Vẫn không thèm để ý đến tôi?”
Lục Khải không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này, liền chuyển hướng sang chuyện khác nói: “Không cần dùng xe, chúng ta cứ tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi đi. Đúng rồi, em như thế nào tìm được tôi?”
Y cúi đầu nói vài điều với người lái xe, sau đó đi đến bên người hắn, thực tự nhiên nắm lấy cổ tay hắn, nhìn nhìn vào cái đồng hồ, có chút giảo hoạt cười nói: “Đây chính là quà sinh nhật tôi tặng cho anh, trên thế giới chỉ sản xuất một trăm cái, nó xuất hiện ở địa phương này, nhất định anh cũng sẽ ở đây, cho nên tôi lập tức liền chạy đến, quả nhiên đúng như dự đoán.”
Rút bàn tay về, Lục Khải cười khổ: “Vạn nhất bởi vì cuộc sống khó khăn, tôi sớm bán nó hoặc đem đi vay mượn nợ, em chẳng phải trở về tay không sao?”
Y cười mị hoặc có vài phần đắc ý: “Anh nhẫn tâm sao? Tôi không tin, hơn nữa hiện tại cũng tìm thấy anh rồi, liền chứng minh sự suy đoán của tôi là đúng.”
Cuối cùng bọn họ cũng chọn được một quán cà phê trên vỉa hè thoạt nhìn cũng tạm ổn, lúc đi vào y liền nhíu mày, nhưng vẫn chưa nói cái gì, đợi phục vụ bưng tách cà phê lên, cầm ngửi ngửi liền buông xuống, khoanh hai tay lại, nhìn Lục Khải đang ngồi ở đối diện.
Lục Khải căn bản cũng không động đến tách cà phê của mình, hiện tại miệng hắn đều đắng chát, trong lòng rối loạn, chưa bao giờ nghĩ rằng, cái đồng hồ kia cư nhiên có thể làm cho y xuất hiện trước mặt mình. . . . . . . Là bởi vì y đã bỏ ra vài năm để tìm mình sao?
“Cho dù nể mặt cũng được, anh không thể ân cần hỏi thăm tôi một câu sao?” Người đối diện mang theo âm thanh nén giận làm cho hắn đang trầm tư bừng tỉnh, Lục Khải cố rặn ra nụ cười: “Thực xin lỗi, tôi thất thần, như vậy. . . . . Em có khoẻ không, Tịch Tình?”
“Lâu như vậy anh vẫn còn nhớ rõ tên tôi a.” Người kêu Tịch Tình cười nói, “Bất quá cũng khó trách, anh tự mình học sao, lúc ấy tiếng Trung của anh một chữ bẻ đôi cũng nói không xong, về nhà ôm từ điển trở mình một đêm mới có thể nói vài chữ, đúng hay không?”
Lục Khải xấu hổ cười cười, cúi đầu quấy quấy tách cà phê: “Mọi người. . . . . đều tốt cả chứ?’
“Vẫn tốt, công ty đã trở lại làm việc đều đặn, không có phá sản, ngược lại hàng năm còn kiếm được hai chục ngàn vạn. . . . . .” Tịch Tình từ từ nói, “Tôi dù sao cũng do anh dạy dỗ ra, sẽ không phụ kỳ vọng của anh đâu.”
Tuy rằng biết y nói chuyện như vậy mang ngầm ý khoe năng lực, Lục Khải vẫn không ngồi yên được, mặt đỏ lên từng trận, Tịch Tình ánh mắt thưởng thức bộ dáng khi xấu hổ của hắn một lúc, sau mới thoải mái mà nói: “Được rồi, cuối cùng cũng tìm được anh, việc này tất cả mọi người đều có thể thởi dài một hơi nhẹ nhõm. . . . . Hộ chiếu của anh đâu? Có quá thời hạn không? Nếu quá thời hạn tôi đi thay anh làm cái mới, còn có, cho anh một tuần để xử lí mọi việc ở đây. Tôi đi đặt vé máy bay vào cuối tuần này. . . . . Anh có tiền không? Tôi sẽ mở chi phiếu cho anh, đúng rồi, có muốn gọi điện thoại về công ty thông báo cho bọn họ một tiếng, để chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ hoan nghênh anh quay lại. . . .”
“Từ từ, Tịch Tình, em đang nói cái gì a?” Lục Khải có chút tức giận ngăn lời nói của y, “Tôi lúc nào nói muốn trở về?”
Con ngươi xanh biếc xinh đẹp yên lặng nhìn hắn, giống như cảm thấy lời nói của hắn giống truyện cười: “Bây giờ anh còn nói vậy sao? Tôi tự mình tới đón anh, anh còn muốn như thế nào nữa đây? Lúc ấy anh chưa từng nói một câu liền bỏ đi? Không phải tôi nói anh, nếu có giận dỗi cũng nên chừa một chút manh mối, ai biết anh sẽ chạy đến đây? Lúc ấy tôi như thế nào tìm anh, anh biết không? Tôi chạy gần hơn phân nửa quả địa cầu tìm anh. . . . . .”
Lục Khải đối mặt với ánh mắt khiển trách của y, tự dưng nổi giận, thanh âm cũng trầm lại: “Tôi không phải giận dỗi. . . . . Tịch Tình, tôi là người trưởng thành rồi, sẽ không chơi loại trò chơi của con nít này đâu. . . . . . Lúc ra đi. . . . . . cũng không nghĩ bản thân sẽ quay trở về.”
Không khí đột nhiên yên lặng đến căng thẳng, chỉ có âm nhạc cùng hương cà phê phảng phất.
Qua nửa ngày, Tịch Tình mới lạnh lùng nở nụ cười: “Anh vô tình đến ngay cả một chút mặt mũi cũng không chừa cho em sao? Đều năm năm rồi, tức giận cái gì cũng nên tiêu tan đi chứ? Em nếu còn nhớ đến chuyện cũ sẽ không phải vất vả chạy tới đây đón anh đâu. . . . . .Là, em hiểu rồi, anh vẫn còn giận em sao, như vậy, em thề, chờ anh trở lại, em liền đem tất cả tài sản giao lại cho anh toàn bộ, được chưa? Hay muốn em tại đây quỳ xuống cầu xin anh, khóc lóc nói rằng em đã sai lầm rồi. Anh mới cảm thấy thoả mãn, mới bằng lòng trở về? Chuyện này cũng không thể là không làm được, dù sao em bất quá cũng chỉ là sủng vật mà anh nuôi lớn thôi, anh nói cái gì, em liền nghe theo là được.”
“Tịch Tình!” Lục Khải điềm tĩnh nắm lấy tay y, chân mày cau lại, “Anh đã nói rồi, anh chưa từng xem em là sủng vật, chưa bao giờ!”
Người đàn ông tao nhã tuấn mỹ kia có chút yên tĩnh, bình tĩnh để mặc bàn tay cho hắn nắm: “Anh đương nhiên có thể nói không phải, bởi vì anh là chủ nhân, anh cao hứng nói em không phải là không phải, anh có thể đem em sủng đến tận trời, đương nhiên cũng có thể làm cho em ngã xuống mặt đất, bởi vì em lúc đó không tự mình hiểu được, nghĩ rằng thân phận mình thật sự có thể tự thay đổi.”
Lục Khải nở nụ cười khổ: “Đừng nói như vậy, lúc trước khi anh đi, có nhờ luật sư làm giấy tờ giao công ty lại cho em, có hiệu lực pháp lý hẳn hoi, em không cần lo lắng anh lật lọng. Em cứ yên tâm làm tổng giám đốc, anh sẽ không lấy cái gì để uy hiếp em cả, em cũng. . . . . . rốt cục có thể không cần chịu áp lực nữa.”
“Nguyên lai anh cũng biết trong lòng em chịu áp lực a.” Tịch Tình thản nhiên nở nụ cười, “Khó trách em vô luận tức giận cái gì, anh đều dỗ ngọt em, chính là Khải, anh biết không, trên đời này em hận nhất, chính là điểm ấy của anh, anh là loại người giả dối bày ra vẻ khoan dung ti tiện. . . . . . Bởi vì anh biết anh là người vĩ đại, là em vĩnh viễn thua kém anh, cho nên anh không phải là khoan dung, anh căn bản khinh thường không thèm so đo với em. . . . . . Cho dù anh đem cả công ty cho em thì thế nào? Cho dù anh hiện tại nghèo rớt mồng tơi còn em giàu nhất nhì thế giới thì đã sao? Quá khứ mười mấy năm qua không phải là một giấc mơ, xương cốt của em đều khắc tạc tên anh, em đời này. . . . . không thể nào thoát ly khỏi cái bóng của anh. . . . . .Anh cho rằng cứ bỏ mặc tất cả, rời đi là xong rồi sao?!”
Ngón tay y thon dài trắng noãn run nhè nhẹ trong lòng bàn tay Lục Khải, mang theo hơi lạnh thấu xương, Lục Khải không tự chủ được nắm thật chặt, nhìn thật sâu vào mắt y: “Thực xin lỗi. . . . . .Tịch Tình, anh cho tới nay, đều xem nhẹ cảm nhận của em.”
“Anh cũng không có xem nhẹ cảm nhận của em, ngược lại, anh còn rất để ý.” Tịch Tình cúi đầu, mái tóc đen bóng mềm mại phủ xuống, lộ ra cái cổ trắng nõn, “Anh càng để ý, lại càng lộ ra sự thấp hèn của em. . . . . . Khải, em không biết lấy biểu tình như thế nào để đối mặt với anh. . . . . .”
Trong lòng Lục Khải đầy phiền muộn, cuối cùng mới hoá thành một tiếng thở dài: “Vậy em cần gì phải tới tìm anh. . . . . .”
“Bởi vì không nghe được câu trả lời của anh, em cảm thấy rất khó chịu. . . . .” Tịch Tình đã khống chế được cảm xúc của chính mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Được rồi, em sai lầm rồi, như vậy hiện tại, chúng ta trở về được không? Bắt đầu lại một lần nữa được không?”
Em còn nhớ rõ không? Một buổi tối thật lâu về trước, tôi giống như một bệnh nhân tâm thần nắm chặt lấy tay em, khẩn cầu nhìn em, cứ lặp đi lặp lại câu hỏi : chúng ta bắt đầu một lần nữa được không? Chúng ta trở lại như lúc đầu được không?
Em còn nhớ rõ lúc ấy em trả lời như thế nào không? Tịch Tình? Em cầm ly nước quăng xuống đất vỡ tan tành, mang theo biểu tình trào phúng nhìn tôi, em nói: “Quá khứ trôi qua sẽ vĩnh viễn không quay trở về. . . . .”
Vì cái gì lúc này, em tới đây yêu cầu tôi bắt đầu một lần nữa?
“Anh không còn yêu em sao, Khải?”
Lục Khải bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh cũng không biết. . . . . . . Tịch Tình, em xuất hiện quá đột ngột, anh cần thời gian, hảo hảo suy nghĩ một chút, thực xin lỗi, hiện tại không có biện pháp để cho em một câu trả lời thích hợp.”
Tịch Tình cũng không miễn cưỡng hắn, từ trong túi tiền lấy ra một danh thiếp để vào trong tay hắn: “Em ở khách sạn này, số phòng có viết ở mặt sau, anh lúc nào cũng có thể đến đây tìm em.” Nhìn thấy Lục Khải đem danh thiếp cất vào, y lại thấp giọng nói, “Lúc nào cũng được. . . . . . Em sẽ chờ anh.”
Miễn cưỡng cười cười, Lục Khải giơ tay bảo phục vụ tính tiền. Tịch Tình cũng không nói cái gì, đợi lúc tính tiền xong, mới thấp giọng nở nụ cười: “Ha hả, vẫn luôn giống như lúc trước, không xem em là nam nhân sao? Lúc nào cũng giành quyền trả tiền.”
“Em suy nghĩ nhiều quá rồi.” Lục Khải cười gượng nói, đứng lên đi ra cửa, Tịch Tình yên lặng theo sát phía sau, lúc đứng trên vỉa hè náo nhiệt mới mở miệng nói: “Em chở anh về?”
“Không cần, anh tự đi được.” Lục Khải theo thói quen nói làm cho Tịch Tình cảm thấy kinh ngạc, đành phải xấu hổ cười cười, phất tay nói lời từ biệt: “Hẹn gặp lại.”
Mỗi ngày đều là Lục Khải ở nhà, chờ Vệ Bình trở về, hôm nay lại khác biệt, hắn biến thành người trở về, chưa mở cửa đã ngửi được mùi thơm của thức ăn, hắn khịt khịt mũi, hình như là đang nấu canh? Sóc con thích nhất là nấu canh này.
“Lục Khải anh đã về nha.” Thời điểm mở cửa, Vệ Bình từ nhà bếp nhô đầu ra, mắt to linh động nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Đồ ăn đều nấu xong, lập tức sẽ được ăn, hôm nay em nấu canh rong biển với mắt cá.”
“Như thế nào lại ăn canh nữa a.” Lục Khải đứng ở cửa thay đổi dép lê, đi tới nhéo nhẹ cái mũi nhỏ của cậu: “Sẽ không học lại từ vợ ông chủ đi? Tiểu quỷ tham tiện nghi này.”
“Bởi vì em thích ăn thôi.” Vệ Bình ngẩng mặt nhìn hắn, đeo tạp dề màu xanh, trong tay còn cầm cái muỗng bộ dáng cực kỳ đáng yêu, “Hơn nữa hầm canh rất có dinh dưỡng, còn bổ sung canxi.”
“Úc, nói cho cùng là, bộ xương già này của anh cũng cần phải bồi bổ thêm canxi.” Lục Khải nói giỡn, thuận tiện đem Vệ Bình gắt gao ôm vào trong lòng ngực, cằm cọ cọ vào mái tóc đen mềm mại của cậu, thoả mãn thở dài: “Về tới nhà thật tốt, có thể ôm sóc con, cuộc sống thực sự rất đẹp a.”
Vệ Bình ở trong lòng ngực hắn xì cười ra tiếng: “Anh nói xạo, mỗi lần em về tới nhà, anh đều làm như không chú ý. . . . Cho tới bây giờ cũng không chủ động ôm em.” Nói xong làm nũng cọ vào lòng hắn, thấp giọng hỏi, “Anh không sao chứ, Lục Khải? Ai? Thật sự không có việc gì đi?”
“Không có gì.” Lục Khải thở dài một hơi, buông Vệ Bình ra, cười nói, “Chỉ là một người bạn trong quá khứ, tiện đường đến thăm anh mà thôi, người đó vài ngày sẽ đi, em không cần lo lắng.”
Vệ Bình giảo hoạt nhìn hắn một cái, cười nói: “Là bạn sao? Tại sao lúc anh nhìn người đó, lại giống như thấy chủ nợ, anh rể và chị gái của em trước kia thấy lão chủ nhà, cũng có sắc mặt giống như vầy.” Cậu bỗng nhiên ngừng cười, nhìn hắn nghiêm túc nói, “Có chuyện gì, anh nhất định phải nói cho em biết, được không?”
“Ân, kỳ thật, người kia chính là tình nhân lúc trước của anh, bị anh bội bạc tình nghĩa, hiện tại tới tìm anh đòi lại những tổn thất của tuổi thanh xuân.” Lục Khải cố ý xấu xa cười, sau đó thấp giọng nói, “Thế nào? Nếu em nói có tiền, liền mua anh đi, vừa có thể quan tâm chăm sóc, còn có thể sai vặt, bỏ lỡ rất đáng tiếc nha!”
“Em nghiêm túc với anh, anh còn đùa giỡn!” Vệ Bình nhéo lỗ tai hắn, “Tình nhân cũ? Người ta như vậy—như vậy—tóm lại là tốt như vậy, như thế nào có thể là tình nhân cũ của anh được, nếu là tình nhân của anh, anh làm sao có thể chia tay? Em mới không tin đâu!”
Lục Khải chỉ có thể cười khổ nghe Vệ Bình lải nhải, không nghĩ tới lời nói của chính mình cũng thật không đáng tin tưởng a, sóc con đơn thuần, trong ánh mắt chỉ có hình bóng mình, cư nhiên sẽ hoài nghi lời nói của mình.Hắn đang nghĩ ngợi xem sẽ giải thích với cậu như thế nào, thì Vệ Bình đã chui ra khỏi lòng ngực hắn, la hét nói: “Không nói nữa không nói nữa, ăn cơm ăn cơm! Em hầm canh đã lâu rồi!”
♥ღ♥Hết chương 11♥ღ♥
♥ღ♥