Bình Dân Hạnh Phúc

Chương 14: Chương 14




CHƯƠNG 14♥ღ♥

Lục Khải cảm thấy kỳ quái về thời gian Vệ Bình trở về, chẳng lẽ trường cho nghỉ sớm? Về nhà cũng không giống bình thường líu lo ríu rít, mà vô thanh vô tức đi đến bên người hắn, ôm chặt không buông, còn cọ cọ làm nũng trong ngực hắn.

“Bị sao vậy, sóc con? Bên ngoài chịu uỷ khuất sao?” Hắn đùa giỡn nói, “Không phải cãi nhau với bạn học đi?”

Vệ Bình nâng ánh mắt nhìn hắn, bỗng nhiên không đầu không đuôi nói: “Em sẽ hảo hảo yêu anh, Lục Khải.”

“Uy! Uy uy, em hôm nay bị cái gì, sao lại nói hảo hảo yêu anh?” Lục Khải ôm lấy thắt lưng cậu, ôn hoà hỏi, “Ở bên ngoài chịu đả kích gì sao? Sẽ không phải Vũ Thần cùng bạn trai cãi nhau bắt em ngồi nghe?”

Vệ Bình lắc đầu, bắt cánh tay đang nhiễu loạn trên cổ, thấp giọng nói: “Hôm nay em gặp tình nhân trước kia của anh.”

Có chút kinh hoảng, cũng có chút xấu hổ, Lục Khải cũng may kìm chế không có nhảy dựng lên, chỉ là úc một tiếng, theo bản năng hỏi: “Y nói cái gì với em?”

Tính mở miệng lại ngước nhìn lên mặt Lục Khải, Vệ Bình bất mãn nói: “Anh là không phải sợ y nói những chuyện không nên nói với em đi?”

Lục Khải cười gượng hai tiếng: “Nào có, anh có cái gì phải gạt em. . . . . Được rồi, hôm nay anh có mua nước ô mai, để trong tủ lạnh, muốn uống không.”

“Không cần nói lảng sang chuyện khác.” Vệ Bình ra vẻ nghiêm túc nói, đem mặt hắn nhìn thẳng vào mặt mình, “Phải cạo râu rồi, anh thật nhàn hạ a, một mình ở nhà không bước ra khỏi cửa, ngay cả râu cũng lười biếng không cạo.”

“Hảo hảo, anh lập tức đi cạo.” Lục Khải thuận miệng nói.

“Không được! Trước hết phải nghe em nói cho hết.” Vệ Bình làm nũng mãnh liệt nói, “Y kể cho em nghe chuyện tình lúc trước, sau đó anh không còn thương y, y cũng buông tay, cho nên quay về Mĩ.”

Lục Khải trong lòng có điểm kỳ lạ, thở dài nhẹ nhõm một hơi, hơi khó chịu vì thái độ của Tịch Tình, lập tức hắn cười nhạo chính mình một chút, Tịch Tình chính miệng đã nói không thương mình, năm năm đã chứng minh rồi không phải sao? Bây giờ còn có gì để khó chịu? Không phải còn sóc con hay sao?

“Vậy còn anh? Anh vẫn thật sự rất thích y?” Vệ Bình nhanh theo dõi ánh mắt hắn, “Y nói với em rằng anh đối y rất rất tốt, cuối cùng cũng không thèm trách y, còn đem hết công ty giao cho y. . . . . Thật nhiều tiền đi Lục Khải?! Nguyên lai anh thật sự là người có tiền a, anh cũng không có suy nghĩ a, không chừa lại một chút cho em!”

Biết cậu đang cố ý, bắt chính mình mở miệng, Lục Khải miễn cưỡng cười cười, đem Vệ Bình siết vào trong lòng, cái trán hắn dán chặt vào ngực cậu, nghe tiếng tim đập binh binh bên trong, rầu rĩ nói: “Đều là quá khứ, hiện tại, anh chỉ thích sóc con, chỉ thích một mình sóc con.”

Trầm mặc trong chốc lát, hắn cảm giác được Vệ Bình ôm lấy đầu của mình, nhẹ nhàng hôn lên tóc, sau đó nhỏ giọng nói: “Em cũng chỉ thích mình đại ca. . . . Thích nhất đại ca. . . Em không rõ a, anh tốt như vậy, y vì cái gì lại không cần? Nhưng em cảm thấy được y đã yêu anh, thật sự, tuy rằng chính y cũng không thừa nhận. . . .Đôi khi, nói về anh, ánh mặt y có vẻ sáng lên. . . .Lục Khải, thực không lo lắng sao? Y đã lặn lội tìm anh, em sợ. . . . . .”

“Em sợ cái gì, sóc con, anh sẽ bỏ em sao?” Lục Khải mỉm cười ôm lấy cậu, “Anh đã từng nói qua, y là y, anh là anh, bọn anh bây giờ không thể quay lại nữa, cho dù trước kia anh có yêu y, nhưng hiện tại, người anh yêu là em a, không cần phải lo lắng, hiện tại anh tất cả đều là của em, được chưa? Đều tại em keo kiệt, không mua anh, bằng không bây giờ đã có kế ước bán thân in dấu vân tay của anh rồi, mà em thì cũng yên tâm.”

Vệ Bình xì một tiếng nở nụ cười, vô cùng thân thiết cọ cọ trong lòng ngực hắn, “Không nói với anh nữa, em đã hiểu rồi.”

Thuận tiện hôn một cái thật vang trên mặt Lục Khải, chui ra khỏi vòng tay hắn, đi vào nhà bếp: “Nước ô mai nước ô mai! Lục Khải anh có muốn uống không?!”

“Anh uống rồi, em cứ uống đi.” Lục Khải mỉm cười nhìn thân ảnh của cậu, sóc con căn bản chưa hỏi mình bất cứ cái gì, cậu cố tỏ vẻ không quan tâm, nhưng bản thân hắn là thật lòng yêu thương cậu. . . . Sẽ có một ngày, hắn có thể quên đi quá khứ, thản nhiên đối mặt với chuyện cũ, hắn sẽ ôm cậu, nói cho cậu biết hoàn toàn câu chuyện của hắn với Tịch Tình trước kia? Nói cho cậu biết quá khứ của hắn, hăng hái, trẻ con đắc ý, đắm chìm trong thế giới hào quang hư ảo, cuối cùng cũng có một ngày bị đả kích đến nổi không thể đối mặt, yếu đuối chạy trốn. . . . .

Phải nên cùng sóc con sống một cuộc sống thật hạnh phúc, hắn nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp dạt dào, giống như có một thứ để phấn đấu cho tương lai, cảm giác thật vui sướng, hắn theo bản năng sờ sờ khuôn mặt, chính mình vẫn chưa già đi?

Hắn sẽ tỉnh lại, vì sóc con, cùng với tương lai của hai người, hắn sẽ chậm rãi cố gắng, cho sóc con hạnh phúc, cũng giống như từng đối với Tịch Tình vậy, yêu cậu, nâng niu cậu, cả đời chăm sóc cậu. . . . . . Nếu nói lúc trước hắn từng thề như vậy, người kia cũng không thèm để ý, còn hiện tại? Chắc lúc hắn bày tỏ lòng mình, sóc con. . . .Sẽ rất cao hứng đi?

—–~~~~~—–

Mấy ngày kế tiếp trôi qua cực kì yên bình, giống như căn bản không hề có một người tên Phượng Tịch Tình xuất hiện trong cuộc sống của bọn họ, lặng yên giống như mọi ngày, Vệ Bình vẫn đi làm, học bổ túc ban đêm, lúc được nghĩ phép liền lôi Lục Khải ra ngoài tản bộ, mua đồ này nọ, ở bên ngoài ăn cơm, cười đùa, nhưng buổi tối khi ngủ, bàn tay luôn tự giác nắm lấy quần áo của Lục Khải, dù đã ngủ say cũng không buông ra.

Lục Khải trở nên bận rộn, lúc Vệ Bình về nhà luôn thấy hắn ngồi trên máy tính gõ gõ, còn thường xuyên đi xuống dưới lầu gọi điện thoại, Vệ Bình khuyên hắn nên mua điện thoại di động, hắn lại không chịu, cho dù phải trả nhiều tiền cước phí.

“Sóc con, chúng ta chuyển nhà được không? Hoàn cảnh nơi này hơi kém, em cũng biết mà?” Lục Khải có một ngày trịnh trọng đưa ra vấn đề này.

Vệ Bình mới vừa mua một trái thơm, đang cố gắng cắt thành miếng bỏ vào trong nước ngâm, nghe vậy liền nghi hoặc ngẩng lên nhìn hắn, lại nhìn nhìn trần nhà, “Không có a, em cảm thấy ở đây rất tốt, hơn nữa dưới lầu còn bày bán rất nhiều đồ ăn, tuy rằng ồn ào một chút, nhưng cũng thực náo nhiệt a.”

“Anh cảm thấy được, chuyển tới chỗ ở mới thì khi em đến trường hay đến chỗ làm cũng gần hơn một chút.” Lục Khải nhớ tới mỗi lần “yêu” nhau, sóc con luôn cắn chặt cái gối đầu, vẻ mặt sợ hãi, bộ dạng muốn kêu ra tiếng lại cố gắng nhẫn nại, không khỏi có chút nhớ nhung, hắn vội ho một tiếng, nghiêm mặt nói: “Phòng ở nơi đó, ít nhất tường cách âm rất tốt.”

Lập tức hiểu được ý tứ của hắn, Vệ Bình không lưỡng lự liền cầm một miếng thơm chọi về phía hắn: “Lục Khải thật đáng ghét! Hạ lưu!”

Khuôn mặt đỏ ửng, ngay cả lỗ tai cũng không thua kém trở nên hồng hồng, tuy rằng ngoài miệng mắng, nhưng ánh mắt không dám nhìn hắn, cẩn thận cắt trái thơm ra thành bảy tám miếng, bộ dáng sóc con thẹn thùng thật đáng yêu.

“Anh nói thật a, như vậy em sẽ đỡ vất vả hơn, kỳ thật anh có thể mua nhà để cho chúng ta có chỗ ở tốt hơn, không tốt sao? Anh cũng sẽ cố gắng làm việc, không cho em phải tự mình làm vất vả.” Lục Khải thành tâm nói lên suy nghĩ, “Trước kia anh suy sụp như vậy, hiện tại sẽ không, anh đã tỉnh lại, chuẩn bị bắt đầu một lần nữa.”

Vệ Bình nghe hiểu được, trộm cười cười, sau đó làm ra bộ dáng nghiêm túc: “Vậy thì cũng không cần phải đổi nhà a, hiện tại ở đây thật tốt, nếu muốn chuyển nhà sẽ tốn rất nhiều tiền. . . . .Lục Khải, chúng ta bây giờ không phải là kẻ có tiền a, chờ em có tiền, nghĩ muốn mua nhà liền mua nhà, muốn mua biệt thự liền mua biệt thự, mua hết cả hai, một nơi ở buổi sáng, một nơi ở buổi tối, ân, như vậy cũng không tốt, chuyển nhà rất phiền toái, rõ ràng khi ở một nơi, một nơi sẽ bỏ trống, không quen được với hàng xóm!”

Cậu cười đem miếng thơm ngâm trong nước, đi đến sô pha ngồi kế bên Lục Khải, thói quen chui vào lòng ngực hắn, cọ cọ hai ba cái, tìm được vị trí thoải mái, sau đó mới nói: “Không cần chuyển nhà được không? Em đã quen ở đây rồi.”

“Đứa ngốc, chỉ muốn bàn bạc thôi chứ không phải đi liền, anh cũng không có nhiều tiền như vậy để mua biệt thự cho em ở, chỉ là một căn nhà bình thường a, chúng ta có thể lấy một phòng làm phòng ngủ, phòng khách, phòng bếp, còn có ban công, ân? Khoảng cách đến trường cũng gần, phương tiện giao thông cũng thuận tiện, tàu điện ngầm hay xe buýt đều có, em cũng không phải chỉ ở một năm hai năm a, tương lai ngày còn rất dài.” Lục Khải ôn nhu nói, “Anh cũng không cần mỗi ngày nhớ em đều phải chạy tới chạy lui vất vả, lúc em đi học, không cần phải chuẩn bị từ sớm.”

Sóc con ở trong lòng hắn gật gật, giọng nói Vệ Bình nhỏ gần như nghe không rõ: “Nhưng là. . . . Nhưng là vạn nhất chị gái cùng anh rể trở về tìm em thì sao? Nếu chuyển nhà bọn họ sẽ tìm không được. . . . . . .”

Thở dài một hơi thật sâu, Lục Khải ôm chặt lấy cậu: “Sóc con, em vẫn còn chờ bọn họ a?”

“Ân.” Đầu gật gật, “Em cảm thấy bọn họ không có gặp chuyện gì không may, chỉ là chạy trốn đến một nơi khác để tránh nợ nần, không dám trở về, nhưng một ngày nào đó sẽ quay lại đi? Nếu chúng ta trả phòng, như vậy không thể tìm được?. . . . . .”

Lục Khải trầm mặc một hồi, cào cào tóc nói: “Nếu không thì như vậy đi, chúng ta sẽ nói một tiếng với hàng xóm, nhờ bọn họ để ý một chút, nếu có người đến tìm em, liền đem địa chỉ nhà mới nói, được không?”

“Hảo!” Vệ Bình cao hứng nói, nâng mặt nhìn hắn, lại nhíu mày, “Nếu người ta không muốn giúp thì làm sao bây giờ? Thực phiền toái.”

Lục Khải nhún nhún vai: “Sẽ không đâu, giống như chỉ đường mà thôi, cùng lắm thì chúng ta đưa cho họ một ít tiền coi như trả thù lao, nói sau thì cũng không có chuyển đi nhanh như vậy a, em phải đồng ý thì anh mới đi tìm kiếm nhà, rồi chọn nơi phù hợp, chúng ta cùng nhau đi xem, còn phải trang hoàng như thế nào. . . . . Thật nhiều công việc, phải chờ đến mùa thu mới có thể hoàn tất.”

“A?! Vì cái gì muốn mua vật dụng a, những thứ này không phải còn tốt sao? Còn cái giường nữa, chúng ta vừa mới mua, không cần mua nữa.” Vệ Bình phát huy hết bản năng tiết kiệm, “Em thực thích cái giường này a.”

“Anh nghĩ là em chỉ thích những việc mình làm trên giường thôi chứ?” Lục Khải xấu xa cười, một phen ôm lấy cậu, hung hăng đè xuống, “Yên tâm, những gì em muốn giữ lại thì anh sẽ giữ lại.”

—–~~~~~—–

Đêm khuya yên tĩnh, Lục Khải bị tiếng đập cửa rầm rầm đánh thức, mới đầu hắn còn tưởng phát ra từ nhà bên cạnh, thanh tỉnh một chút mới phát hiện âm thanh phát ra từ trước cửa nhà mình, hắn dùng lực xoay xoay đầu, kỳ quái, giờ này mà ai còn đến a?Trong lòng ngực hắn, Vệ Bình cũng tỉnh, xoa mắt mơ mơ màng màng hỏi: “Lục Khải, có người a?”

“Ân, để anh đi nhìn xem, em tiếp tục ngủ đi.” Lục Khải đắp chăn lại cho cậu, còn hắn với tay lấy cái áo khoát đi ra ngoài, phòng kế bên đã có người bị đánh thức nổi giận chửi bậy, hắn vẫn cẩn thận trước khi mở cửa hỏi một tiếng: “Ai?”

“Luật sư của cậu.” Giọng nói đầy phẫn nộ trả lời, tiếp tục gõ, cánh cửa có nguy cơ bị phá sập, Lục Khải nhẹ nhàng thở ra, mở cửa: “Sao cậu lại tới đây?”

“Tôi như thế nào đến đây? Cậu hỏi tôi như thế nào lại đến đây sao?!” Người tới mang theo một trận gió lạnh thổi qua người hắn, thuận tay mở lớn cửa, nhìn vào trong cả kinh thiếu chút nữa chạy ra ngoài: “Thượng đế ơi! Sao cậu có thể ở đây được?!”

“Có cái gì không được?” Lục Khải lạnh lùng nói, đóng cửa lại: “Đừng bày ra bộ dáng như vậy, ít nhất nơi này không có chứa ma tuý thuốc phiện.”

Vệ Bình từ trên giường đứng dậy, tò mò đi ra ngoài nhìn người mới đến, cũng giống như Tịch Tình, trên người loé kim quang, cái này gọi là người thành đạt đi?Thấy cậu đứng đó, Lục Khải liền đóng cửa phòng ngủ, đối với cậu cười cười: “Không có chuyện gì, em cứ ngủ đi, sẽ tốt thôi.”

Hắn xoay người lại đối với cái người đang đánh giá căn phòng hỏi: “Cậu rốt cuộc tới đây làm gì, Kiệt?”

“Vội tới để tìm người bạn sắp chết của tôi, cậu nghĩ rằng tôi không có việc gì liền bay từ nước Mĩ xa xôi đến tận đây để thăm cậu sao? Cậu đánh giá quá cao tình bạn của chúng ta rồi. . . . Không phải vì công việc, vì tiền lương luật sư, tôi mới mặc kệ sống chết của cậu.” Người tên Kiệt vỗ vỗ vào bao công văn của mình, “Tôi thật chuyên nghiệp đi? Khi biết được thông tin, lập tức chạy đến đây, không mua được vé VIP, phải ngồi khoang bình thường, thật là thảm!”

“Được rồi, rốt cuộc có chuyện gì?” Lục Khải không thèm quan tâm chặn lời nói của Kiệt.

“Tôi biết Trung Quốc hiện tại đang là ban đêm, nhưng cậu cũng không nên vô tình vô nghĩa như vậy a, ngay cả phàn nàn cũng không cho tôi nói vài câu sao?” Kiệt lộ ra khuôn mặt vô tội, mở bao công văn lôi một xấp văn kiện ra: “Đây, chính là cái này, công ty của cậu, cổ phiếu của cậu, còn căn biệt thự. . . . . hiện tại tăng giá, tính hết thảy chắc có tám chín ngàn vạn mĩ kim đi? Luật sư kinh tế đang thẩm tra đối chiếu, nếu cậu nói cần, ngày mốt chuẩn bị cho cậu.”

Lục Khải cau mày, có chút dự cảm không tốt: “Sao lại thế này?”

“Sao lại thế nào? Cậu hỏi tôi sao? Tôi thật muốn đánh các cậu một trận, cậu cãi nhau với Tình, không cần công ty nhưng đừng đem ra đùa giỡn được không? Tuy rằng tôi sẽ có thêm phí luật sư, nhưng mỗi lần đều hỗn loạn thành như vậy, có phiền toái không?” Người đàn ông oán giận, đem văn kiện đặt lên tay hắn, “Cầm, ký tên cho tôi, sau đó theo tôi quay về Mĩ, hộ chiếu của cậu đâu? Có hết hạn không? Còn nữa, cậu có giả tạo giấy tờ gì ở đây không, tôi có thể bố trí một người Trung Quốc khác thay thế cho cậu.”

“Đủ rồi! Ai nói tôi phải về Mĩ? Tịch Tình làm sao vậy? Y vì cái gì đem mấy thứ này trả. . . . cho tôi? Chúng tôi đã rõ ràng ngay từ đầu rồi, những thứ này không còn liên quan đến tôi nữa, tất cả đều của y, tôi sẽ không trở về, tôi sẽ ở đây bắt đầu cuộc sống mới, hiện tại sao lại thành ra như thế này?” Lục Khải tâm phiền ý loạn nói, phất tay làm rớt bộ văn kiện, “Công ty có vấn đề gì sao? Y không phải nói hết thảy đều rất tốt sao? Vì cái gì muốn bồi thường cho tôi? Tôi đã nói không muốn quay về nữa, hiện tại tôi đã quen với cuộc sống này, ở đây có người tôi thích, chúng tôi mới bắt đầu sống chung không lâu! Đừng lấy công ty đến làm phiền tôi nữa, tôi mệt rồi.”

Kiệt thờ ơ nhìn hắn: “Khải, tật xấu của cậu đến bây giờ vẫn không thay đổi, thời điểm thuận lợi cái gì cũng tốt, một khi gặp phải vấn đề khó khăn, bắt đầu né tránh. . . . .Hiện tại là lúc đó, Tịch Tình đã buông tay mặc kệ, công ty là do cậu sáng lập nên, nếu cậu không muốn nhìn nó phá sản, liền trở về ổn định lại thế cục cho tôi.”

Lục Khải che mặt, hít sâu vài cái, cố gắng bình tĩnh lại, mở miệng hỏi: “Y lại quậy phá cái gì nữa? Không phải đều như mong muốn của y sao? Cái gì cũng cho y, tôi cũng nói rằng tôi sẽ không dây dưa với y nữa, rồi chia tay công bằng. . . . . Nếu tài sản của tôi trong năm năm có thể giá trị như vậy, đều không phải do y quản lí công ty rất tốt sao? Vì cái gì muốn đem trả lại cho tôi? Tôi không thể hiểu nổi? Làm phiền cậu trở về nói với y một tiếng.”

“Năm đó cậu bỏ đi, cũng không thèm lưu lại đường sống cho Tịch Tình?” Kiệt khoé miệng cười cười, “Hiện tại vì sao lại yêu cầu như vậy? Mặc kệ thế nào, hiện tại công ty là của cậu, đừng đem tôi trở thành người hầu miễn phí, bay qua bay lại giữa Mĩ và Trung Quốc không dễ dàng, mau thu thập một chút, theo tôi trở về.”

Lục Khải kiên quyết lắc đầu: “Không, xin cậu về cố gắng thuyết phục Tịch Tình, văn kiện này tôi xem như là không giá trị, tôi sẽ không quay về đâu, cho dù y thật sự buông tay, tôi cũng không trở lại, tôi lựa chọn cuộc sống ở đây.”

Đưa ra quyết tâm, Kiệt không có đùa giỡn nữa, mà trầm mặc nhìn hắn, ánh mắt đó làm cho Lục Khải có chút sợ hãi, một lúc sau mới trầm thấp nói: “Khải, Tịch Tình ***.”

“Cái gì?!” Lục Khải trên đầu nổi gân xanh, nắm lấy cánh tay Kiệt, muốn mở miệng, nhưng không tài nào nói được hai chữ tự tử.

“Bình tĩnh một chút, bây giờ còn nằm cấp cứu trong bệnh viện.” Kiệt gỡ tay hắn ra, lãnh đạm nói, “Hiện tại lo lắng như vậy, lúc y tới, cậu vì cái gì cự tuyệt? Tôi vẫn khuyên cậu nên trở về cùng tôi một chuyến, cứ nghĩ kĩ đi, không chỉ vì. . . . .mà còn vì công ty, cũng vì Tịch Tình, hiện tại y cần cậu.”

Lục Khải giống như con thú bị nhốt trong ***g, trong không gian nhỏ hẹp không thể vùng vẫy, cuối cùng, cắn răng nói với Kiệt: “Cậu hiện tại gọi điện thoại, đặt chuyến bay sớm nhất.”

Vệ Bình đã nghe được hết cuộc đối thoại ngoài phòng khách, cho nên khi Lục Khải vào phòng ngủ, lúc bắt đầu mở ngăn tủ thu thập một số quần áo, cậu kinh hoàng nằm ôm chặt tấm chăn, cắn môi, không thể mở miệng, chỉ dùng cặp mắt to ướt sũng nhìn hắn.

Lục Khải cầm hộ chiếu của hắn, thở dài một hơi, ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt yếu ớt của cậu, hoài nghi cùng chờ mong, kỳ vọng cùng tuyệt vọng đan xen, làm cho hắn đau lòng, vội vàng ngồi bên giường, ôm lấy bờ vai cậu, ôn nhu nói: “Vệ Bình, anh có chút việc cần đi xử lí một chút, đừng lo lắng, anh sẽ trở về.”

Hắn ngừng một chút, đem hai cuốn sổ nhét vào bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Vệ Bình: “Đây là chi phiếu và sổ tiết kiệm, bên trong khoảng bảy tám vạn, tiền thuê nhà, điện nước các thứ ngân hàng sẽ tự chi trả, em không cần quan tâm, phải an ổn ở nhà, chờ anh trở về, được không?”

Vệ Bình kỳ thật muốn cười với hắn một cái, nói rằng cậu sẽ không quan tâm đâu, nhưng khi mở miệng lại “Oa” khóc lớn lên, ôm chặt lấy cổ Lục Khải, giọng nói đứt quãng: “Em không – không muốn anh đi. . . .Oa. . . . Lục Khải – Lục Khải – đừng đi mà. . . . Oa. . . .Lục Khải! Lục Khải! Đại ca đừng đi. . . . .Anh không muốn em sao? Thực không cần em nữa sao?!”

“Sóc con! Đừng khóc đừng khóc.” Lục Khải tay chân luống cuống lau nước mắt của cậu, “Anh chỉ đi một chút, rất nhanh sẽ về. . . . Đừng như vậy, em sợ cái gì? Anh như thế nào không quay về được chứ? Anh thề, nhất định trở về, đừng khóc. . . . .”

“Nhưng mà.. . . . .Nhưng mà anh. . . . . .” Vệ Bình nức nở, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại nghẹn trong cổ, người đàn ông xinh đẹp kia? Tự tử vì Lục Khải sao? Như vậy Lục Khải sẽ quay về, bọn họ có thể hay không khôi phục tình cảm? Trước kia Lục Khải bỏ đi là vì Tịch Tình không thương hắn, còn hiện tại? Có phải vì Tịch Tình muốn bắt đầu lại, Lục Khải cũng đồng ý bắt đầu lại?

Lục Khải đem cậu ôm vào trong lòng ngực, ở bên tai thấp giọng nói: “Anh hứa với em trở về thì nhất định trở về, ân? Tin tưởng anh, em không phải vẫn luôn tin anh đó sao? Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, anh sẽ không rời bỏ em, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh sẽ quay về, cho nên đừng khóc, tuy rằng có bất ngờ một chút, nhưng không còn cách nào khác, anh không thể không trở về, thực xin lỗi, tạm thời phải để em một mình rồi.”

Tịch Tình tự tử, cho dù bởi vì cảm tình trong quá khứ, hắn cũng không thể máu lạnh đến nổi mặc kệ được, còn có công ty của hắn, nếu quyền tài sản bị chuyển nhượng, như vậy hoạt động sẽ bị trì trệ gần 10%. . . . . . Quả thực Lục Khải không thể tin được công ty hiện tại sẽ hỗn loạn như thế nào, trong lòng thật khổ sở, đó là tâm huyết của hắn, lúc tốt nghiệp đại học hai bàn tay trắng gầy dựng nên, hoàn toàn bằng sức lực của mình cạnh tranh với thiên hạ, lúc ấy cũng bởi vì muốn thoát khỏi khống chế của gia đình, cùng sống hạnh phúc với Tịch Tình, tạo cho người yêu một cuộc sống tốt nhất. .. . . . Hiện tại, tình nhân năm đó của mình đang nằm trong bệnh viện, công ty của mình loạn thành một đoàn, còn bản thân, phải rời xa người vợ thân yêu hiện tại, đi đến nơi xa xôi. . . . .

“Anh dẫn em đi chung được không?” Vệ Bình nghẹn ngào cố gắng dùng cách cuối cùng, “Em cam đoan cái gì cũng không làm, cũng không quấy rối, chỉ có thể nhìn thấy anh là tốt rồi. . . . . . .Đại ca. . . . . . .Đại ca. . . . . . .”

“Anh rất muốn đem em đi chung, nhưng vì em không có hộ chiếu, cũng không có giấy tờ thị thực, nơi anh đến là nước Mĩ a, chờ em hoàn tất hết thủ tục. . . Sợ sẽ không kịp nữa. . . . . .” Lục Khải biết trong lòng cậu rất khổ sở, nhẹ giọng nói, “Bây giờ anh đã đi đâu, đừng làm cho anh lo lắng, sóc con, em hãy tin anh, anh sẽ trở về, anh thề với em, bởi vì anh yêu em a, hiện tại anh yêu sóc con, cho dù anh bỏ đi cũng sẽ quay về, đúng hay không? Em tin tưởng anh, cũng tin tưởng bản thân em. . . .Đừng khóc, ngoan.”

Hắn nhấc tay lau đi nước mắt trên mặt Vệ Bình, Vệ Bình không tiếng động cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, bị nước mắt làm cho đôi mắt không thể nhìn rõ hắn, qua thật lâu mới nói: “Kia. . . . . . . Anh phải nhớ kỹ. . . . . .Không được thất hứa, sẽ quay về. . . . .Đại ca đáp ứng em. . . . nhất định quay về. . . .Mỗi ngày em sẽ chờ anh. . . .. .”

“Â, anh sẽ về mà.” Lục Khải lại cam đoan một lần nữa với cậu, “Anh hứa với sóc con, mau chóng quay về.” Cuối cùng hắn gắt gao ôm lấy Vệ Bình, thấp giọng nói, “Thực xin lỗi, lại làm cho em lo lắng.”

Vệ Bình ở trong lòng ngực hắn lắc lắc đầu, buồn rầu nói: “Em thích anh. . . . .”

“Anh cũng thích sóc con. Cho nên hãy tin anh, được không?” Lục Khải nâng cằm cậu lên, hôn lấy đôi môi đỏ mọng còn vươn nước mắt, Vệ Bình đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ hắn, chủ động hôn lên, hôn hôn, rốt cuộc khống chế không được, lại một lần nữa khóc nấc lên.

♥ღ♥Hết chương 14♥ღ♥

♥ღ♥

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.