Cuối tháng 9, Thẩm Hiếu dâng tấu vạch trần việc thiên tai ở Lạc Phủ, trong triều nhất thời loạn thành một đoàn.
Lạc phủ quận thủ Cao Tiến lập tức bị gông cổ tống vào nhà lao. Khi phái người xét nhà liền phát hiện vô số của cải châu báu, đều là mồ hôi nước mắt của bá tánh bị gã cướp đoạt. Chính Nguyên Đế giận dữ, hạ lệnh xử trảm. Cao thị từng hoành hành ở Thái Nguyên cứ như vậy suy tàn.
Công Bộ tả thị lang Thôi Tiến Chi vì giấu giếm tình hình thiên tai, lừa trên gạt dưới, nhưng lại niệm tình y đã nỗ lực cứu tế dân chúng, ưu điểm bù khuyết điểm, Chính Nguyên Đế không bắt giam y nhưng trực tiếp tước bỏ toàn bộ chức vị y có trong triều, Thôi Tiến Chi hoàn toàn trở thành một người bình thường.
Hết Lạc phủ quận thủ Cao Tiến, lại đến Công Bộ thị lang Thôi Tiến Chi, đều là người của Đông Cung.
Dù cho Thôi Tiến Chi cắn răng đem chuyện Lạc Phủ gặp tai họa đẩy hết xuống tuyến dưới, tẩy trắng cho Thái Tử. Nhưng Thái Tử không có mắt nhìn người, dùng người tuỳ tiện lại là tội không thể chối cãi được.
Cửa Hàm Nguyên Điện đóng chặt rất lâu, Chính Nguyên Đế và Thái Tử nói gì với nhau không ai biết, chỉ biết khi Thái Tử rời khỏi thì sắc mặt tái mét, chân cũng run.
Ngày kế liền truyền ra tin tức, Thái Tử bị phạt cấm túc ba tháng ở Đông Cung, cấm không được liên hệ với bất kì ai bên ngoài.
Triều đình kinh hãi.
Trong hậu cung Hoàng Hậu vội đi cầu xin cho Thái Tử, nhưng Chính Nguyên Đế lại trực tiếp tước đi phượng ấn, lệnh Hoàng Hậu tháo tóc thỉnh tội, bế cung suy ngẫm.
An Lạc công chúa cũng tiến cung giúp Thái Tử cầu tình, nhưng không ngờ nàng ta từ trước đến nay luôn được sủng ái lại bị Hoàng Thượng mắng một trận thậm tệ, lúc xuất cung nghe nói còn khóc sướt mướt.
Từ Binh Bộ đến Công Bộ lại lần nữa bị thay máu, người do Thái Tử xếp vào Công Bộ đều bị bãi nhiệm.
Bẻ gãy cánh tay phải Thôi Tiến Chi, lại lần lượt xóa bỏ thể lực tại Binh Bộ và Công Bộ, địa vị của Thái Tử hiện giờ xuống dốc không phanh.
Trong triều dần nổi lên tin đồn rằng bệ hạ đã có ý phế Thái Tử.
Mà người gây ra trận sóng gió này là Thẩm Hiếu lại biết, bệ hạ tạm thời sẽ không phế Thái Tử.
Khi quận thủ Lạc phủ bị xét nhà, không ít chứng cứ gã lo lót với Đông Cung bị bại lộ. Nhưng Hoàng Thượng lại có mắt như mù, hạ lệnh thiêu hủy sạch sẽ. Ba huyện chịu nạn hồng thuỷ, lại chỉ đổi lấy Đông Cung ba tháng cấm túc.
Bệ hạ đối với Thái Tử đúng là cha con tình thâm.
Đấu với Đông Cung không thể gấp, Thẩm Hiếu biết, hiện nay việc cấp bách không phải tranh quyền đoạt lợi, chèn ép Thái Tử, mà là nhanh chóng cứu tế, giải quyết tai họa ngầm ở đê chắn Hoàng Hà, giảm bớt phạm vi lũ lụt.
Hà Nam lớn đến thế, Lạc phủ chỉ là mở đầu của vấn đề, ven sông Hoàng Hà còn không biết có bao nhiêu con mọt đang đục phá.
Nhưng Công Bộ thay máu, đúng lúc như rắn mất đầu, ai có thể thay Công Bộ đi cứu tế nạn dân?
Đây chính là chỗ chàng có thể tranh thủ cho Thất hoàng tử.
*
Mùng một tháng mười.
Tiết thu phân vừa qua không lâu, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, gió lạnh cùng mưa thổi lá rơi lả tả đầy đường.
Xe ngựa của Bình Dương công chúa rời kinh thành chạy thẳng về hướng chùa Thiên Phúc.
Trong xe ngựa, Hồng Loa hạ rèm che, lại khoác thêm cho Lý Thuật một lớp áo ngoài:
“Thời tiết lạnh, công chúa cẩn thận phong hàn.”
Lý Thuật dựa trên gối mềm, trong lòng còn đang nghĩ về chuyện triều chính gần đây.
Cách chức Thôi Tiến Chi, chính là chặt bỏ cánh tay đắc lực nhất của Đông Cung; lần lượt thu lại Binh Bộ và Công Bộ, chính là đoạt quyền.
Nhất định phải thừa dịp Thái Tử ba tháng này không được giao thiệp bên ngoài giúp lão Thất gây chú ý, thực sự làm được mấy việc chứng tỏ năng lực.
Lý Thuật đang cân nhắc nâng đỡ Thất hoàng tử thế nào, bỗng cảm thấy cơ thể lung lay, chúi đầu về phía trước. May Hồng Loa vội duỗi tay đỡ nàng, nàng mới không ngã cắm mặt xuống —— bên ngoài con ngựa hí vang, cả xe phanh gấp lại.
Hồng Loa đỡ Lý Thuật ngồi cẩn thận liền vén rèm lên trách mắng: “Làm cái gì vậy ——”
Nhìn thấy người bên ngoài Hồng Loa lập tức ngây ra: “Phò mã gia, a không, Thôi đại nhân.”
Trước xe ngựa, một người đàn ông mặc áo đen cưỡi ngựa chắn ngang đường.
Người nọ rõ ràng là phò mã gia năm xưa, vẫn gương mặt tuấn tú kiêu ngạo, mắt phượng đa tình, nhưng khí chất đã hoàn toàn khác.
Hiện tại y cả người toát lên hơi lạnh, đằng đằng sát khí.
Thôi Tiến Chi nhìn chòng chọc vào xe ngựa.
Xe ngựa của Lý Thuật lớn, dù cho đã vén rèm lên, ánh sáng bên ngoài cũng không chiếu rọi được vào trong. Thôi Tiến Chi chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt nàng ẩn hiện, thứ duy nhất rõ ràng là đôi mắt sáng suốt thông tỏ mà lạnh nhạt như băng tuyết đang đối diện với mình.
“Thôi Tiến Chi, ngươi muốn làm gì?”
Câu hỏi này không chứa bất kì cảm xúc nào khác, chỉ có phòng bị.
Ba tháng sau khi hòa li, đây là câu nói đầu tiên giữa hai người.
Thôi Tiến Chi nghe nàng hỏi xong liền tung người xuống ngựa, nhanh chóng tiến về xe ngựa của Lý Thuật.
Sắc mặt Thôi Tiến Chi không được tốt lắm, y vất vả ở Lạc phủ cứu tế, hơn nữa vừa bị Hoàng Thượng cách chức quan, so với trước gầy một vòng, trên người còn có mùi mồ hôi, trong mắt còn đỏ tơ máu, bộ dạng tiêu sái phong lưu đã mất.
Hồng Loa nhìn mà sợ hãi, vội gọi thị vệ tới chắn quanh xe, ngăn Thôi Tiến Chi lại kẻo gây bất lợi với công chúa.
Thôi Tiến Chi chỉ có một mình, tất nhiên không đối phó được với bao nhiêu thị vệ thế này, huống chi y căn bản cũng không muốn xông vào.
Y bị thị vệ cản lại bên cạnh xe ngựa, nói:
“Lý Thuật, ta chỉ hỏi một câu thôi.”
“Tất cả chuyện này đều do nàng thao túng, có đúng không?”
Trong xe, Lý Thuật cười khẽ: “Ngươi nói gì ta không hiểu.”
Đáy mắt Thôi Tiến Chi lộ ra thất vọng. Lý Thuật tránh không đáp, kỳ thật chính là đáp án. Thậm chí y hỏi cũng dư thừa, y cơ bản không cần hỏi Lý Thuật cũng biết chuyện xấu với Đông Cung là do có bàn tay nàng ở phía sau.
Y đẩy phắt thị vệ ra.
Thị vệ liền rút đao, nhưng Lý Thuật lại nói: “Không cần cản, để y qua đây“.
Nàng và Thôi Tiến Chi giằng co bao nhiêu lâu, rốt cuộc cũng phải có ngày này.
Hồng Loa và đám thị vệ bèn lui đi, Thôi Tiến Chi nhấc chân trèo lên xe ngựa.
Y thân cao chân dài, dù cho thùng xe rộng rãi, nhưng có thêm y rồi lại hơi chật chội, toàn bộ không gian lập tức liền tràn ngập hơi thở của y—— Xưa nay trên người y luôn thoang thoảng mùi hoa mộc tê, đó là mùi hương liệu Thanh La hay dùng; hiện giờ y đã vứt bỏ toàn bộ vướng mắc tình cảm, hơi thở trên người lại lạnh lẽo như lưỡi dao được gột rửa từ cơn giông.
Thôi Tiến Chi nhìn Lý Thuật, lại hỏi một câu không liên quan:
“Gần đây nàng thế nào?”
Hòa li đã ba tháng, nàng sống ra sao.
Chẳng sợ chúng ta đã thành đối thủ, chẳng sợ ngươi nàng hao hết tâm tư phải đẩy ngã ta, nhưng ta vẫn nhịn không được, câu đầu tiên muốn nói lại là quan tâm nàng sống có tốt không.
Ai ngờ Lý Thuật nghe xong lại chỉ cười khẩy, đối với sự quan tâm của Thôi Tiến Chi rất khinh thường:
“Có chuyện nói thẳng, đừng giả mù sa mưa.”
Thôi Tiến Chi nghẹn lời, rất nhanh ổn định lại cảm xúc, y nói:
“Chuyện lương thảo, nàng đào hố khiến Thái Tử ăn đau; Chuyện ngã xuống núi kia, nàng làm Thái Tử mất Binh Bộ; bây giờ Lạc phủ vỡ đê, Thái Tử lại nhờ có tay nàng mà tổn thất rất lớn.”
“Tước Nô, ta không cần biết nàng và Thái Tử có bao nhiêu hận thù, sau ba chuyện kia nàng cũng trả thù đủ rồi chứ.”
“Giờ nàng thu tay lại đi được không?”
Trong giọng nói của y thậm chí còn có ý khẩn cầu.
Y ngồi sát lại, nửa quỳ trước mặt nàng: “Tước Nô, nàng thu tay lại đi. Ta thay Thái Tử xin lỗi nàng chuyện rơi núi lần trước, Thái Tử đã bị nàng hại cho tổn thương nghiêm trọng, nàng nên thấy đủ rồi.”
Lý Thuật ngẩn ra.
Nàng chưa bao giờ nhìn thấy Thôi Tiến Chi van nài hèn mọn thế này, ánh mắt cũng suy sụp.
Lý Thuật: “Ngươi đang thay Thái Tử cầu xin ta?”
Thái Tử không chịu được nữa, phải xin nàng nương tay cho? Sao có thể!
Quả nhiên Thôi Tiến Chi lắc đầu: “Không phải, ta thay bản thân ta cầu xin nàng.”
“Tước Nô, ta không muốn cùng nàng đi đến kết cục phải tàn sát lẫn nhau.”
Bọn họ từng là phu thê, cho dù đã hòa li cắt đứt quan hệ, Thôi Tiến Chi cũng không muốn phải cùng Lý Thuật đi đến nông nỗi là kẻ tử địch.
“Tước Nô, nàng muốn trả thù cũng đã trả thù đủ rồi. Trước đây nàng có làm gì Đông Cung ta cũng có thể bảo vệ nàng, ta hứa với nàng, sau này tuyệt đối sẽ không để Đông Cung động đến nàng dù một sợi tóc. Chỉ cần nàng từ nay thu tay, rời khỏi triều đình. Sau khi Thái Tử lên ngôi ta đảm bảo nàng vẫn được cả đời vinh hoa phú quý.”
Đây là lời hứa của Thôi Tiến Chi,y tuyệt đối có thể làm được.
Y chính là công thần lớn nhất của Đông Cung, chỉ cần Thái Tử thượng vị, y sẽ quyền thế ngập trời. Muốn bảo vệ một mình Lý Thuật không hề khó.
Ai ngờ lời này lại chọc trúng chỗ đau của Lý Thuật, nàng cười gằn:
“Thôi Tiến Chi, dựa vào cái gì mà ta phải rút khỏi triều đình? Nếu ngươi không muốn chém giết với ta thì tại sao không phải là ngươi rời khỏi!”
Đồng tử Thôi Tiến Chi co lại, theo bản năng trả lời:
“Bởi vì ta không thể lui! Ta không muốn lui!”
Nếu y rút lui, Thôi gia coi như hoàn toàn sụp đổ, y không thể rút lui!
Lý Thuật thấy Thôi Tiến Chi như vậy, chỉ cười:
“Thôi Tiến Chi, chỉ cần ngươi thu tay lại, không đối nghịch với ta nữa, chờ đến khi người mà ta nâng đỡ lên ngôi, ta cũng có thể bảo vệ ngươi cả đời bình an hỉ nhạc.”
Nàng trả lại y nguyên câu nói ban nãy lại cho Thôi Tiến Chi, dứt lời nàng châm chọc nhướng mày:
“Thôi Tiến Chi, ngươi có muốn không?”
Thôi Tiến Chi ngậm miệng.
Làm sao y đồng ý cho được!
Lý Thuật nhìn y đầy mỉa mai:
“Thôi Tiến Chi ơi là Thôi Tiến Chi, ngươi là kẻ ích kỉ nhất mà ta biết.”
Chính y còn không muốn, lấy tư cách đâu mà khuyên nhủ nàng.
Thôi Tiến Chi nhìn Lý Thuật, ánh mắt trầm xuống, thanh âm cũng căng lên, mang theo uy hiếp: “Lý Thuật, nàng cho rằng nàng có thể lật đổ được Thái Tử?”
“Lạc phủ vỡ đê, ba huyện bị lụt, đại sự như thế xảy ra nhưng cuối cùng Hoàng Thượng chỉ phạt Thái Tử cấm túc ba tháng.”
Thôi Tiến Chi ép sát đến, một đôi mắt còn vương tơ máu đỏ hồng nhìn xoáy vào nàng, một lát sau y nở một nụ cười tàn khốc:
“Nàng thật cho rằng có thể đẩy ngã được Thái Tử ư?”
Giọng y cực thấp, lại khàn đặc, vang bên tai nàng như một loại bùa chú đe dọa.
Lý Thuật bị Thôi Tiến Chi bức đến sát thùng xe, nàng không chút nào yếu thế, cũng cười đáp trả:
“Không thử làm sao biết ta không đẩy ngã hắn được?”
Thôi Tiến Chi bị thái độ cứng đầu của Lý Thuật chọc giận, túm phắt cổ tay nàng đè mạnh lên vách thùng xe.
“Lý Thuật, ta niệm tình nghĩa giữa hai ta, ta cảnh cáo nàng lần cuối, đừng có động đến Đông Cung, hãy thôi cái trò đối nghịch đó đi thì hơn.”
Lý Thuật:“ Nếu ta nhất định phải đối nghịch thì sao?”
Thôi Tiến Chi buông lỏng cổ tay Lý Thuật, sau đó vuốt ve gương mặt nàng đầy quyến luyến. Nhưng ngữ điệu lại vô cùng tàn khốc:
“Như vậy sau này ta có gây ra bất kì thương tổn nào với nàng...Chớ trách ta.”
Y phải nâng đỡ Đông Cung, không cho phép kẻ nào ngáng đường, cho dù là thể tử năm xưa. Ai cản trở Đông Cung đều sẽ trở thành kẻ địch.
Hai người cách nhau rất gần, Lý Thuật có thể cảm nhận được cả nhiệt độ cơ thể của Thôi Tiến Chi—— trên người y thật lạnh. Giống như y đã vứt bỏ toàn bộ ôn nhu dịu dàng và tình cảm của nhân thế, từ nay về sau, từ nay về sau y sẽ không mềm lòng với bất kì ai cản đường y nữa.
Thôi Tiến Chi lại biến thành như vậy. Người từng vươn tay kéo nàng khỏi bụi đất lấm lem ở lãnh cung kia, đã biến mất rồi.
Lý Thuật nhất thời ngơ ngẩn.
Trong xe hai người giằng co, chỉ nghe tiếng cả hai hô hấp. Bỗng bên ngoài xe ngựa truyền tới tiếng bước chân, và giọng nói quen thuộc: “Công chúa?.”
Xuyên quy tấm rèm mỏng, Thẩm Hiếu nhìn thấy tình huống trong xe —— Lý Thuật và Thôi Tiến Chi ngồi bên nhau thân mật khăng khít.
Giọng chàng lạnh đi:
“Hai người đang làm gì đây?”
Hôm nay là mùng một, là ngày Lý Thuật đi chùa Thiên Phúc dâng hương. Thẩm Hiếu cố tình rời thành, định tranh thủ gặp nàng một lần.
Gặp thì gặp được rồi, nhưng không nghĩ còn kèm theo kẻ khác.
Lý Thuật giật mình ngó ra thấy Thẩm Hiếu đứng bên ngoài xe ngựa. Sắc mặt vẫn lãnh đạm như bình thường, rất khó phân rõ hỉ nộ. Nhưng Lý Thuật rõ ràng có thể cảm giác được, đôi mắt của chàng lạnh hơn thường ngày.
Chàng giận rồi.
Lý Thuật thấy chột dạ không lý do, nhìn lại mới phát hiện nàng và Thôi Tiến Chi đúng là ngồi sát nhau quá. Nàng cùng y nhiều năm phu thê, thân thể tiếp xúc khó có phòng bị khoảng cách.
Lý Thuật lập tức đẩy Thôi Tiến Chi, bản thân dịch mông về phía cửa sổ.
Thẩm Hiếu thấy thế, hơi lạnh trong mắt suy giảm. Chàng nhìn Thôi Tiến Chi:
“Công chúa là quân, Thôi công tử, ngươi hiện giờ không còn chức quan thì chỉ là dân, không thể vượt qua quy củ.”
“Nếu có việc cần bẩm, xuống xe nói.”
Thôi Tiến Chi cười nhạt:
“Thẩm đại nhân quan uy lớn thật đấy, quản đến đầu của ta rồi.”
Thôi Tiến Chi làm quan lớn nhiều năm, sao chịu được Thẩm Hiếu ở trước mặt y tỏ uy phong. Chức quan của y chỉ tạm thời bị lấy lại mà thôi, sau khi Thái Tử giải trừ cấm túc, y liền có cơ hội trở lại triều đình.
Kẻ xuất thân hèn kém như thế, lại từng là nam sủng, cũng xứng lên giọng với y sao.
Thôi Tiến Chi híp mắt nhìn Thẩm Hiếu một lát.
Lần này Đông Cung bị cấm túc, Thôi Tiến Chi hoàn toàn là dựa vào hiểu biết với Lý Thuật nhiều năm mới chắc chắn nàng ở sau lưng quạt gió thêm củi, kỳ thật cũng không có chứng cứ.
Nhưng Thẩm Hiếu lại là kẻ trực tiếp dân tấu tố cáo Đông Cung, có thể nói tình trạng Đông Cung như hôm nay đều là do bàn tay kẻ này làm!
Thôi Tiến Chi nhìn Thẩm Hiếu, lại nhìn Lý Thuật.
Bọn họ hợp tác hay lắm, một trong tối một ngoài sáng, cùng nhau đào một cái hố thật lớn cho Đông Cung.
Thôi Tiến Chi nói với Lý Thuật:
“Lý Thuật, ta cảnh cáo nàng rồi đấy, liệu mà rời khỏi triều đình.”
“Nếu không......” ___Thôi Tiến Chi nhìn thoáng qua Thẩm Hiếu, trong ánh mắt ánh lên vẻ lãnh khốc:
“Sau này ta có làm chuyện gì khiến nàng đau khổ thấu xương thì cũng đừng trách ta”
Dứt lời y không nhìn Lý Thuật thêm một lần nào, nhảy xuống xe ngựa rồi rời đi rất nhanh.