Lý Thuật bật cười, đêm qua suýt chết, cơn giận với Thái Tử chưa kịp phát tác thì giờ lại được cái tên Thôi Tiến Chi này chọc nàng điên lên đây.
Thôi Tiến Chi thấy nàng tự nhiên phát giận, ngẩn người.
Lý Thuật thấy y như vậy lại chỉ có thể cắn răng dằn cơn tức trở về.
Hiện tại vẫn chưa thể rút dây động rừng, chuyện rơi xuống vách núi và cả chuyện đã xảy ra đêm qua, tất cả đều không cho phép Thôi Tiến Chi nhìn ra một chút manh mối.
Nàng có thể chắc chắn y không tham dự chuyện ám sát nàng, nhưng nàng càng chắc chắn y nhất định sẽ không để yên cho nàng buộc tội Thái Tử.
Lý Thuật tiến lên phía trước đỡ Hồng Loa dậy, dám thị vệ bị công chúa trách mắng sớm đã buông tay. Lý Thuật đi trước, Hồng Loa thất thểu chạy theo sau.
Thị nữ theo chân Lý Thuật nối đuôi nhau vào nhà chính, đỡ nàng ngồi lên giường. Hồng Loa muốn đi tới hầu hạ, lại cảm thấy mình không có tư cách, chỉ có thể đứng im trong góc.
Lý Thuật xua tay: “Ta không nằm đâu, cả người đều bẩn thỉu, cởi y phục trước đã.”
Thị nữ vội vàng giúp Lý Thuật cởi áo ngoài, đang muốn cởi trung y thì Thôi Tiến Chi bước vào phòng.
“Đừng tắm vội, chờ thái y xem qua thương thế của nàng đã.”
Y đã sớm phái người về thành gọi thái y, chắc một lát nữa sẽ có mặt.
Lý Thuật mới cởi trung y đến đầu vai, nghe thấy giọng Thôi Tiến Chi liền vội mặc lại, chắc chắn rằng mình đã giấu miếng ngọc thật kĩ vào cổ áo, mới quay lại đối mặt với Thôi Tiến Chi.
“Ngươi vào đây làm gì?”
Thôi Tiến Chi chỉ kịp nhìn thấy nửa đầu vai trần của Lý Thuật, bên trên chằng chịt vết trầy, nông có sâu có.
Y chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, không để ý đến thái độ xa cách của Lý Thuật.
Giọng y mềm mại: “Ta sợ hạ nhân hầu hạ nàng không tốt.”
Y là chồng nàng, đương nhiên muốn quan tâm nàng.
Y đến gần, nhưng Lý Thuật lại lùi về phía sau, nhìn y đầy cảnh giác.
Thôi Tiến Chi thấy tay nàng một mực đặt ở cổ.
Nàng từ chối: “Không cần ngươi lo.”
Thôi Tiến Chi lại nói: “Vẫn nên để ta làm, bọn họ chưa từng thấy qua vết thương nào nghiêm trọng như thế, sợ run tay làm nàng đau. Thái y phải mất một lát nữa mới tới, ta có thể giúp nàng xử lí vết... ——”
“Ta nói không cần!”
Lý Thuật gắt lên, biểu cảm ghét bỏ: “Đi ra ngoài.”
Thị nữ thấy công chúa tức giận, vội im lặng đứng cúi đầu, giả vờ mắt mù tai điếc.
Thôi Tiến Chi sững lại.
Trong phòng toàn hạ nhân, nàng tức giận liền hạ lệnh đuổi khách, không để lại cho y chút mặt mũi nào.
Nói ra khỏi miệng rồi Lý Thuật mới nhận ra ngữ khí của mình hơi quá.
Dù gì thì trước mặt hạ nhân làm y mất mặt cũng là hành vi không có chừng mực.
Nhưng nàng thật sự sợ Thôi Tiến Chi nhìn thấy miếng ngọc bội kia.
Lý Thuật hòa hoãn tâm tình: “Cả người ngươi toàn là đất thôi, tắm rửa thay y phục đi đã. Thái y chưa tới ta cũng sẽ không tùy tiện bôi thuốc, chỉ muốn thay một bộ quần áo sạch sẽ.”
Sắc mặt Thôi Tiến Chi lúc này mới dịu lại. Y gật đầu, gọi một thị nữ tới, thấp giọng dặn dò:
“Lúc cởi y phục phải nhẹ nhàng, đừng động đến miệng vết thương. Miệng vết thương không được chạm nước. Nàng ấy thích sạch sẽ nhưng lúc này không được chiều nàng.”
Thị nữ vội vâng dạ.
Thôi Tiến Chi lại nhìn Lý Thuật một cái, thấy nàng chỉ mặc mỗi trung y đứng trước giường nhìn mình, tay vẫn đặt trước ngực, bộ dạng đề phòng.
Đến tận khi Thôi Tiến Chi ra ngoài, cửa đóng lại Lý Thuật mới thả tay ra.
Nàng ra lệnh: “Hồng Loa vào đây, những người khác đều ra ngoài kia chờ.”
Nàng thiếu chút nữa mất mạng, mới đổi về được miếng ngọc này, đây chính là chìa khóa để nàng đánh thắng trận chiến tiếp theo, nhất định phải đặt được nó lên bàn của phụ hoàng, tuyệt đối không thể có sai sót.
Công chúa nói một là một, đám thị nữ đều vội vã rời khỏi nội gian.
Hồng Loa vốn nghĩ công chúa sẽ không dùng mình nữa, không ngờ người vẫn để mình bên cạnh hầu hạ. Nàng ta quỳ một đêm, chân gần như muốn gãy, vẫn lê từng bước vào nội gian hầu hạ.
Rầm một cái quỳ trước mặt Lý Thuật, không nói một lời, chỉ ôm chân nàng khóc òa lên.
Hôm qua nàng ta theo lẽ thường canh giữ ở trạm nghỉ bên dưới phật tháp, chỉ một chớp mắt không chú ý công chúa đã biến mất không thấy đâu.
Lý Thuật thở dài, vỗ vỗ Hồng Loa: “Đừng khóc, giúp ta thay đồ đã.”
Chuyện này không trách được Hồng Loa, nói đến cùng là do nàng sơ hở, không chú ý bảo vệ an nguy bản thân. Lần này coi như nàng được một bài học, sau này bất luận đi đâu cũng phải mang theo một đoàn thị vệ, không cho Thái tử bất cứ cơ hội nào!
Hồng Loa khụt khịt đứng lên, biết công chúa không thích người mít ướt liền vội gạt lệ.
Người khác đều nói công chúa lãnh đạm, không lưu tình, nhưng nếu là người khác, nàng ta sớm đã bị đánh chết.
Thật ra công chúa tâm rất mềm.
Hồng Loa mới vừa nuốt nước mắt, vội hầu hạ Lý Thuật cởi trung y, nhưng xiêm y mới được cởi, Lý Thuật lõa lồ nghe Hồng Loa hít một ngụm khí lạnh.
Trời ơi...Thương tích sao lại nặng thế này!
Hồng Loa còn mừng công chúa phúc lớn mạng lớn, rơi xuống núi mà không gãy tay gãy chân, hẳn là không bị gì cả. Không ngờ trên người lại nhiều miệng vết thương như thế!
Nàng ta không dám tưởng tượng, đêm qua mưa lớn công chúa đã phải chịu đựng những gì.
Hồng Loa săn sóc hầu Lý Thuật nằm lên giường. Lúc này nàng ta đã hết sợ, lại là đại nha hoàn quy củ trật tự thường ngày, chỉ huy bọn thị nữ gian ngoài đưa nước lấy thuốc, cẩn thận lau sạch những nơi không bị thương trên người Lý Thuật.
Lý Thuật nằm một lát, chợt ra lệnh: “Gọi người đi chuẩn bị xe, lát nữa chúng ta hồi phủ.”
Đêm dài lắm mộng, miếng ngọc này còn treo trên người nàng một giây nào là nàng còn gặp nguy cơ bị người khác phát hiện.
Nàng phải nhanh về thành, tố cáo Thái Tử!
Lý Thuật nghĩ đến đây, nhìn hoa văn trên màn trướng, đôi mắt cũng lạnh đi.
Thái Tử không nhổ tận gốc, vậy thì hãy xem nàng trả thù đi......
*
Thôi Tiến Chi tắm gội qua loa, thay y phục, đang muốn qua phòng Lý Thuật lần nữa thì Thôi Lâm chạy tới, nói thái y đến rồi.
Là Thái Y giỏi nhất y quán, bệ hạ khâm điểm cho ông ta tới đây chữa thương cho công chúa.
Đêm qua Thôi Tiến Chi gần như đã điều toàn bộ nhân lực đang trực của bộ binh xuất thành, động tĩnh lớn như vậy tất nhiên hôm sau đã truyền đến tai Chính Nguyên Đế. Ông ta liền triệu Thái Y, không biết Lý Thuật bị thương nặng hay nhẹ, chỉ có thể lệnh cho thái y mang theo thuốc tốt nhất trong dược khố đi.
Thôi Tiến Chi vội nói: “Mau mời thái y vào.”
Thái y đã tới, y phải ra tiền viện đón.
Lúc này lại thấy hạ nhân của Lý Thuật bận rộn lạ thường, hình như đang dọn dẹp đồ đạc. Thôi Tiến Chi nhíu mày, gọi một người tới hỏi:
“Các ngươi làm gì vậy! Không lo hầu hạ công chúa mà thu dọn cái gì ở đây!”
Hạ nhân vội quỳ xuống giải thích: “Bẩm phò mã gia, đây là lệnh của công chúa, nói lát nữa sẽ về thành. Bọn nô tài sợ lát nữa vội quá mới thu dọn luôn bây giờ ạ.”
Thôi Tiến Chi nhíu mày chặt hơn.
Nàng vội trở về làm gì, người vẫn còn thương tích!
Đang nghĩ, đã thấy Thôi Lâm khom người dẫn thái y đi về phía này, y vội đến chào đón.
Khi Thôi Tiến Chi dẫn thái y vào, Lý Thuật đã lau người sạch sẽ, nàng thay một bộ trung y mới, dựa vào giường êm, thị nữ đang hầu nàng uống nước.
Thái y hành lễ, thị nữ mang ghế tròn ra để thái y ngồi, Thôi Tiến Chi cướp lời: “Phiền thái y xem tay của nàng trước.”
Không biết còn chữa được hay không.
Thôi Tiến Chi cũng ngồi xuống đầu giường, gần như ôm Lý Thuật vào lòng, nhấc tay nàng lên.
Thái y tiến gần lại nhìn, ngay lập tức cũng muốn hít khí lạnh, ông ta chưa thấy qua bàn tay nào bị thương nặng như vậy. Thái y nhéo thử đầu ngón tay nàng: “Công chúa, tay ngài còn cảm giác gì không ạ?”
Lý Thuật nhíu mày, gật đầu:
“Bình thường không có cảm giác, nhưng bị ngươi véo thì cũng có hơi đau đau.”
Thái y nghe xong liền thả lỏng: “Đau thì tốt, đau thì tốt.”
Còn đau thì còn chữa được.
Ông ta vội mở hòm thuốc, lấy ra một cái bình sứ đi tới, nút bình vừa mở, một mùi rượu mạnh xộc ra. “Có hơi đau một chút, công chúa chịu đựng.”
Lý Thuật còn chưa kịp ừ hử gì, đã cảm thấy lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau buốt, nàng đau đến cứng cả người, theo bản năng muốn rút tay, vẫn là Thôi Tiến Chi ghì chặt nàng, nàng căn bản không thể động đậy.
Y chỉ cảm thấy nàng co thành một đoàn trong ngực mình, tuy nàng đã nghiến chặt khớp hàm, nhưng y vẫn có thể nghe thấy âm thanh đè nén trong cổ họng.
Thôi Tiến Chi đau xót, hận không thể thay nàng chịu nỗi đau này.
Đêm qua...... một mình nàng sao có thể chịu đựng!
Lý Thuật đau đến tê tâm liệt phế, tay nàng không phải đã mất tri giác rồi sao, sao vẫn có thể đau đến như vậy! Cả người nàng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, chờ đến khi nàng rốt cuộc vượt qua được cơn đau, bàn tay nàng đã được băng bó hoàn hảo.
Thái y lau mồ hôi ở trán, thở hắt một hơi:
“Thần cũng không gạt công chúa, bàn tay này của ngài bị thương quá nặng, lại không kịp thời xử lý, đáng lẽ phải phế rồi. May là ngài kịp thời bôi nước thuốc tiên hoàng liên giảm sưng kháng viêm. Mấy tháng này nhất định phải cẩn thận điều dưỡng, không được để tay phải vận động quá mạnh.”
Lý Thuật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, lúc này một chút sức lực cũng không có. Nàng nghe tiếng Thôi Tiến Chi trên đỉnh đầu: “Đa tạ thái y.”
Thái y lại hỏi Hồng Loa vài câu, trên người Lý Thuật còn có vết thương nào khác không. Hồng Loa trả lời có không ít trầy xước.
Thái y hiểu rõ, trầy da tuy đau, nhưng không xem như vết thương lớn, bôi thuốc hàng ngày là được.
Thôi Tiến Chi dẫn thái y ra ngoại điện, nhìn ông ta kê đơn thuốc bôi ngoài da, nghe ông ta dặn dò:
“Ngoại thương không khó xử lí, chỉ là sợ công chúa sẽ phát sốt, bất luận là cảm nhiễm hay là phong hàn, đều phải cảnh giác. Thuốc này bốc xong phải lập tức đi nấu, nấu xong cho uống một lần, ngăn không để triệu chứng trở nên hung hiểm.”
Thôi Tiến Chi nhận đơn thuốc lại nói một tiếng cảm ơn, đưa thái y ra cửa, sau đó sai Hồng Loa đi nấu thuốc.
Sau đó y tay chân nhẹ nhàng trở lại nội gian, ngồi xuống giường Lý Thuật.
Nàng vừa trải qua cơn đau lợi hại, giờ đang dựa người trên gối, cũng không biết ngất xỉu hay ngủ mất rồi, sắc mặt vô cùng tái, lại rất an tĩnh, cả người toát ra hơi thở yếu ớt.
Yếu ớt.
Hai từ này, trước đây Thôi Tiến Chi chưa bao giờ thấy nó liên quan đến Lý Thuật cả.
Đêm qua thiếu chút nữa y đã mất đi nàng rồi.
Người ta chỉ khi đối mặt với sống chết, mới biết được có người so với suy nghĩ của bản thân quan trọng hơn rất nhiều.
Y đè nén tình cảm, trốn tránh cảm xúc suốt năm năm, giờ đây khi nàng đã tai qua nạn khỏi, mọi thứ như một cơn sóng cuốn lấy y, bùng lên mạnh mẽ.
Thôi Tiến Chi nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt của Lý Thuật.
Trên mặt nàng có không ít vết xước, nhưng may là tương đối nông, chăm sóc một thời gian sẽ lành lại như ban đầu.
Nhưng trên cổ lại có một vết thương khá sâu, nhìn hình dáng có thể đoán là bị cành cây cứa vào.
Thôi Tiến Chi nhìn vết thương, nghĩ đến ban nãy, từ cổ xuống nửa bờ vai trần, đâu đâu cũng có trầy xước.
Nhất định là rất đau, nhưng từ lúc được cứu về, một câu kêu đau nàng cũng chưa từng nói, đều tự mình cắn răng chịu đựng.
Nàng chính là loại người này, tất thảy khổ đau đều giấu trong lòng, luôn trang bị một bề ngoài cứng rắn sắc nhọn để bảo vệ bản thân.
Động tác của Thôi Tiến Chi rất nhẹ, dọc theo gò má Lý Thuật chậm rãi trượt xuống, khi tới cổ, y nhẹ nhàng nhấc cổ áo nàng lên, muốn nhìn xem nàng rốt cuộc bị thương nghiêm trọng đến thế nào.