An Lạc ngẩn người, đột nhiên hỏi: Tay...... tay cô còn đau không?
Lý Thuật trợn mắt: Cô nghĩ sao?
Hỏi thế cũng hỏi. Nàng đau đến huyệt Thái Dương cũng giật lên rồi đây này.
An Lạc cắn răng, quan tâm tí không được à! Cái đồ Lý Thuật tính tình khó ở, cô độc thân là đáng lắm.
Nàng ta ngồi bên cạnh Lý Thuật, xoay người dựa vào lan can, gió thổi hiu hiu, vô cùng yên tĩnh ấm áp.
Cũng có ngày nàng ta và Lý Thuật có thể an tĩnh ngồi bên nhau như thế này ư.
Phụ hoàng nhất định sẽ bắt được kẻ xấu hãm hại cô. ___An Lạc lại nói.
Ai ngờ Lý Thuật nghe xong chỉ cười khẩy.
An Lạc nhíu mày: Cô cười gì? Ta nói sai à?
Lý Thuật: Bắt không được đâu.
An Lạc: Sao cô biết?
Lý Thuật: Thì ta biết thế.
An Lạc: Sao ta lại không biết?
Lý Thuật: Bởi vì cô đần.
An Lạc: ..................
Lý Thuật! Cô!
Nhổ vào, mất công nàng ta còn cảm thấy Lý Thuật đáng thương, đúng là mắt bị mù rồi.
An Lạc Hừ một tiếng xoay người sang chỗ khác, lại bắt đầu tức giận.
Như con cá nóc ấy nhỉ, chọc một cái là phồng lên.
Lý Thuật nhún vai, An Lạc vốn không thông minh, còn không cho nàng nói thật.
Im lặng một lát, An Lạc không chịu được cô đơn, lại chủ động đặt câu hỏi:
Sao cô lại nói với ta chuyện Thôi Tiến Chi có ngoại thất?
Nếu nàng ta nổi tính xấu, ngày mai tin tức này có thể truyền khắp thành Trường An, để Lý Thuật bị người ta cười nhạo không giữ được chồng.
Lý Thuật nghe xong, đầu tiên là giật mình nhận ra, sau đó là vẻ mặt hối hận:
Ôi trời, sao ta lại đi nói cho cô chuyện Thôi Tiến Chi nuôi ngoại thất vậy!
Đáng lẽ phải tâng bốc Thôi Tiến Chi lên tận mây, để cô bỏ quách Dương Phương đi rồi gả cho Thôi Tiến Chi. Chết thật, lỡ miệng mất rồi. Đáng lẽ Dương Phương sẽ sớm bị bỏ, vừa lúc ta cô đơn, nói không chừng hai chúng ta còn ——
—— Hai người cái gì mà hai người!
An Lạc bốc hỏa đứng phắt dậy, nhìn Lý Thuật từ phía trên:
Cô không được có ý gì với hắn!
Lý Thuật bắt chéo tay:
Sao ta lại không được? Hắn với cô có quan hệ gì? Không phải cô vẫn ghét bỏ hắn à? Sao nào, đồ mình không thích cũng không cho người khác cầm?
An Lạc: Ta...... Cô......
Nàng ta bị Lý Thuật hỏi đến á khẩu, lắp bắp mãi không nói thành câu.
Cứ biết không được là không được!
An Lạc không nhìn rõ trái tim của mình, Lý Thuật cũng không ngại đẩy nàng ta một hai bước. Thế gian này có tình lại có thể trở thành thân thuộc có mấy người, làm Nguyệt Lão một lần coi như tích đức.
Lý Thuật tủm tỉm.
Huống hồ An Lạc cứ như trẻ con ấy, trêu chọc nàng ta rất vui. Người ta đào một cái hố ngay trước mũi An Lạc, nàng ta có thể có mắt như mù nhảy vào. Chỉ số thông minh có hạn, nhưng may là nàng ta cũng không phải người xấu xa, ngốc như vậy không khiến người khác căm ghét.
Lý Thuật lắc lắc tay, cảm thấy miệng vết thương thật ra cũng không đau lắm nữa.
Trong triều không thiếu người có tâm nhãn, tính kế âm thầm, cùng đám người đó giao thiệp quá lâu, Lý Thuật đã bị đồng hóa. Trên mặt đeo một chiếc mặt nạ rất dày, hỉ nộ đều không thể hiện.
An Lạc ngây thơ hồn nhiên, vui buồn hờn giận đều chân thật, đây mới là điều hiếm có.
Nàng hiểu vì sao Dương Phương lại thích An Lạc.
Nếu được lựa chọn, nàng cũng muốn được trở thành người như An Lạc.
Lý Thuật cũng đứng lên, rời khỏi đình thủy tạ đi dạo dọc theo ven hồ, An Lạc đuổi theo, tức giận, vẫn khó chịu chuyện Lý Thuật muốn chọc gậy bánh xe với mình.
Còn chưa đi được vài bước, Lý Thuật bỗng dừng lại:
An Lạc, người trong quá khứ hãy để hắn đi đi. Không bằng trân trọng người hiện tại.
An Lạc nhìn theo mắt Lý Thuật, thấy dưới tàng liễu rủ xa xa, Dương Phương và một người mặc quan bào đỏ đang tản bộ trò chuyện với nhau.
Không bằng trân trọng người hiện tại.
*
Thẩm Hiếu đang cùng Dương Phương nói chuyện, đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân vội vã từ phía hàng trúc xanh truyền lại, sau đó là thân ảnh một thiếu nữ mười tuổi mặc cung trang.
Thẩm Hiếu không kịp đề phòng, suýt nữa bị thiếu nữ đụng phải, vội né sang một bên, ai ngờ phía sau còn có một người:
Vĩnh Thái, chậm một chút, đừng nghịch!
Người sau đuổi theo quá sát, Thẩm Hiếu không kịp tránh, hai người liền đụng phải nhau.
Kim Thành ngẩng lên từ trong ngực Thẩm Hiếu, đột nhiên trước mặt là một đôi mắt sâu thẳm thâm trầm, như có thể hút hồn người khác. Hàng mày của chàng hơi nhíu lại, môi mỏng khẽ mím, là một khuôn mặt lạnh lùng.
Kim Thành lập tức đỏ mặt, vội đứng dậy lùi hai ba bước, nàng ta cúi đầu lắng nghe tiếng tim đập như trống của mình, đôi tai ong ong.
Xin lỗi. ___Giọng nhỏ như muỗi kêu.
Nàng ta thân ở thâm cung, ngoài mấy vị hoàng tử và phò mã, chưa bao giờ gặp qua ngoại nam. Bất ngờ đụng vào Thẩm Hiếu, chỉ cảm thấy trên người vương hơi thở đàn ông, tay chân hoảng hốt, vội vã kéo Vĩnh Thái sang một bên, thấp giọng quở mắng:
Muội chạy cái gì, nhỡ ngã xuống hồ thì làm sao.
Vĩnh Thái công chúa năm nay mười tuổi, là thời điểm tò mò nghịch ngợm, trước giờ chỉ ở trong cung, dưới mắt Hoàng Hậu phải kìm nén tính tình, hôm nay theo Kim Thành ra cung, giống như cá chậu chim lồng được giải phóng, đùa nghịch không có chừng mực.
Thẩm Hiếu nhíu mày, thấy hai thiếu nữ mặc cung trang, phía sau đi theo còn có cung nữ, liền đoán là công chúa. Quả nhiên Dương Phương liền tới đây giải vây:
Tham kiến Kim Thành công chúa, Vĩnh Thái công chúa.
Thẩm Hiếu cũng chắp tay hành lễ: Hạ quan tham kiến hai vị công chúa, vừa rồi thất lễ, còn mong công chúa bao dung.
Lúc chàng nói chuyện còn mang theo khẩu âm phương Nam, âm cuối hơi cao, cùng phong phạm, mà lại có khí chất khác.
Kim Thành càng cúi đầu, không biết vì sao đến hai tai cũng đỏ.
Dương Phương lại hỏi:
Hai vị công chúa có thấy được An Lạc ở đâu không?
Kim Thành cố gắng bình ổn trả lời:
An Lạc tỷ tỷ đi với Bình Dương tỷ tỷ, nói là trong phòng buồn, ra ngoài đi dạo một chút.
Dương Phương nghe xong hận không thể đâm tường.
Tổ tông ơi, không phải lại ở góc nào náo loạn với nhau rồi.
Vội hỏi: Vậy công chúa có biết họ đi hướng nào không?
Hắn muốn đi ngăn cản chời ơi!
Kim Thành lắc đầu, mắt vừa nhấc, lại nhìn thấy Lý Thuật và An Lạc đang từ ven hồ đi đến, vội chỉ về hướng đó cười nói: Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Nam nhân mặc quan bào đỏ bên cạnh cũng theo đó nhìn qua, tuy không có bất kì lý do gì, nhưng Kim Thành lại cảm thấy sự lạnh lùng xa cách của chàng đã giảm đi, thậm chí còn có một ý cười khó phát hiện.
*
An Lạc và Lý Thuật đi tới chỗ Dương Phương, nhưng Lý Thuật lại đột nhiên ngừng bước, nàng ta thấy lạ quay lại nhìn, thấy ánh mắt Lý Thuật xa xôi, nhìn về phía trước.
Kim Thành công chúa tóc như mây, hơi rũ đầu, dưới thời tiết ảm đạm lộ ra phần cổ trắng nõn nà, mười phần xấu hổ của thiếu nữ. Chẳng cần mang trang sức quý báu gì nhưng vì mới cập kê, thiếu nữ có nét đẹp ngây thơ chớm nở.
An Lạc còn đang nhẩm trong lòng câu nói Không bằng trân trọng người hiện tại , chợt hỏi:
Bình Dương này, cô có người hiện tại không?
Ánh mắt Lý Thuật từ Kim Thành hơi chếch đi, rơi trên người Thẩm Hiếu. Một lạnh lùng hiu quạnh, một tươi non như đậu khấu đầu cành, khi hai người đứng gần nhau trông thật xứng đôi.
Nàng dời mắt đi, nhìn xuống khoảng không tẻ nhạt trên mặt hồ: Không có.
Hai người tiếp tục cất bước về phía Dương Phương.
An Lạc lại hỏi: Vậy sau này cô định thế nào?
Nhìn Lý Thuật cô độc, người còn gầy như thế, thật khiến người khác thương tâm.
An Lạc tuy kiêu căng, nhưng tâm địa không xấu, hy vọng Lý Thuật có thể có nơi nương tựa:
Cô có thể nhờ phụ hoàng chỉ hôn cho. Lần này chọn một người tốt.
Lý Thuật chỉ cười, lắc đầu.
Nàng đã không còn tin tưởng gì vào chuyện tình cảm, kết hôn làm gì, một mình cũng tốt.
An Lạc nghĩ trong lòng Lý Thuật còn yêu Thôi Tiến Chi, khuyên nhủ:
Cô vừa mới nói chuyện quá khứ thì để nó qua, cô thông minh như vậy hẳn biết rõ đạo lí không thắt cổ chết trên một cái cây. Y không đáng để cô như vậy.
An Lạc ghét Lý Thuật lâu nay, Lý Thuật không ngờ có ngày nàng lại được An Lạc an ủi. Nàng chỉ cảm thấy cả người nổi da gà, An Lạc nói ra những lời này, thà rằng nàng ta cứ trừng mắt như bình thường còn hơn.
Nàng tự lập tự cường bao nhiêu năm nay, không quen tự dưng được đối xử dịu dàng, cũng không thích bị thương hại, muốn đùa cho qua:
Ai nói ta muốn thắt cổ chết trên một cái cây, Khang Ninh trưởng công chúa cũng có phò mã đâu, vẫn sống vui vẻ đấy.
Lúc này hai người đã rất gần chỗ đám người Dương Phương, thanh âm lười biếng của Lý Thuật thổi tới:
Không phải có thể nuôi sủng nam à.
Vẫn là chất giọng lạnh nhạt đó, thế mà hôm nay vào tai Thẩm Hiếu lại có vẻ chua ngoa.
Kim Thành công chúa đứng gần Thẩm Hiếu chỉ vài bước chân, rõ ràng có thể nhận ra cơ thể chàng căng cứng, cả người tỏa ra khí lạnh, như thể một thanh kiếm vừa được mài xong, còn phát ra hàn quang bốn phía.
Dương Phương thấy hai người đi tới, vội đi lên chắp tay:
Tham kiến Bình Dương công chúa.
Hắn cẩn thận nhìn sắc mặt hai người, thấy vẫn bình thường, không giống như vừa cãi nhau. Trong lòng thở ra một hơi, lúc này mới có thời gian giải nghĩa cái từ nam sủng Lý Thuật nói ra.
Cô đừng có dạy hư An Lạc được không!!
Lý Thuật cười với Dương Phương: Dương phò mã.
Lại hơi gật đầu với Thẩm Hiếu, thái độ nhàn nhẽo: Thẩm đại nhân.
Nàng dừng một chút, cười nói: Lời ta vừa nói chắc Dương phò mã nghe thấy nhỉ. Nếu ngươi nhìn thấy người thích hợp, cảm phiền giới thiệu cho ta nhé.
Nụ cười trên mặt Dương Phương đông cứng, không biết Lý Thuật đùa hay thật. Hắn làm gì quen bạn bè nào làm nam sủng!
Dương Phương cười gượng vài tiếng ha ha.
Thẩm Hiếu đứng im lặng một bên, đôi mắt sâu như đáy hồ nhìn nàng không chớp mắt.
Vài người tụ họp, liền đứng ở ven hồ tùy ý nói mấy câu. Bên hồ có gió, thổi áo choàng của Lý Thuật bay phấp phới. Váy dài trắng thuần rũ bên chân, nàng che miệng khẽ ho một tiếng.
Thẩm Hiếu nghe thấy lặng lẽ nghiêng mình, đứng trước Lý Thuật vài bước, vừa hay che chắn cho nàng.
Lý Thuật ngước nhìn chàng một cái.
Lúc này có gã sai vặt vội vàng chạy tới:
Công chúa, Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử, Thập Nhất hoàng tử tới ạ.
Bla bla một hàng hoàng tử, nghe cứ như gọi đồ ăn.
Phủ đệ của mấy vị hoàng tử này gần nhau, hẳn là đã hẹn trước cùng đến thăm bệnh.
Lý Thuật nghe bẩm, lại nhìn thoáng qua Thẩm Hiếu lần nữa, ánh mắt hai người giao nhao vài giây rồi vội dời đi.
Lý Thuật nói: Mau mời vào phòng khách.