Vĩnh Thông.
Thôi Tiến Chi chăm chú giám sát đám nhân công hoàn thành nốt chỗ công việc cuối cùng, khí thế nhất trời.
Ba tháng bận rộn, kênh Vĩnh Thông cuối cùng cũng sửa xong rồi, tốt xấu cũng giúp Thái Tử làm được một chuyện có ích.
Thôi Tiến Chi khoanh tay đứng quan sát bên bờ kênh, nghĩ thầm: Đại khái qua mấy canh giờ nữa là có thể kết thúc công việc, tối nay y sẽ thức nguyên đêm viết một phong tấu chương đệ lên trên, thông báo về tiến độ công trình ở Vĩnh Thông này. Đợi hôm sau Hoàng Thượng đọc được vui vẻ, Thái Tử cũng không bị lạnh nhạt nữa.
Bỗng Thôi Lâm chạy vội tới, bẩm:
“Gia, Thanh La cô nương tới, đang ở bên ngoài chờ.”
Thôi Tiến Chi liền nhíu mày, trong lòng không vui lắm.
Đây là nơi y làm chính sự, Thanh La tới làm gì? Nàng ta nên ngoan ngoãn đợi ở phủ, không có việc gì tốt nhất đừng chạy lung tung.
Thôi Tiến Chi trách cứ: “Không nhìn thấy ta đang bận à, không rảnh!”
Thôi Lâm bị mắng đến rụt cổ.
Nhưng quả thật Thanh La cô nương có vẻ rất sốt ruột, dường như thực sự có chuyện quan trọng cần nói. Dù sao hắn cũng từng chịu ân tình của Thanh La, lúc này không giúp nàng thì không tốt lắm.
Mới căng da đầu nói: “Gia, cô nương nói có chuyện vô cùng quan trọng ạ.”
Thôi Tiến Chi càng lạnh giọng mắng: “Lời ta nói ngươi không để vào tai à? Bảo nàng ta trở về!”
Thôi Lâm hết cách, thấy Thôi Tiến Chi đúng là bận thật, mới vừa xoay người định quay về, bỗng sực nhớ, vội nói với Thôi Tiến Chi:
“Thanh La cô nương nói, chuyện đó có liên quan đến công chúa, ngài xem......”
Thôi Tiến Chi quay phắt lại: “Liên quan đến Lý Thuật ư?”
Thanh La có chuyện lớn gì có thể liên quan đến Lý Thuật chứ?
Y vẫy tay gọi một cấp dưới tới thay mình giám sát công trình, còn bản thân thì theo Thôi Lâm đi mất.
Ra ngoài, liền thấy một chiếc xe ngựa khiêm tốn dưới tàng cây, xa phu thấy y tới vội hành lễ.
Thôi Tiến Chi lập tức tiến tới, mới vén rèm đã hỏi:
“Nàng rốt cuộc có chuyện gì? Lại còn liên quan đến Lý Thuật?”
Thanh La ngồi trong xe, đang nhíu mày nghĩ lại chuyện của Lý Thuật, Thôi Tiến Chi bất ngờ vén rèm lên, ngữ khí lại không kiên nhẫn, Thanh La bị dọa hết hồn.
Định thần lại, nàng ta giải thích:
“Quả thật có liên quan đến công chúa. Nhưng...thiếp cũng không khẳng định.”
Thanh La thò người ra cửa xe ngựa, đè giọng nói thầm:
“Thiếp cảm thấy...... phía sau chuyện bị đoạt lương hình như có bàn tay của công chúa.”
Nghe xong đôi mắt Thôi Tiến Chi co rụt lại: “Nàng nói gì?!”
Thấy y phản ứng lớn nhưu vậy, đám hạ nhân xunh quanh đều bị dọa sợ. Thôi Tiến Chi vội phất phất tay, cho bọn họ lui ra xa.
Trong mắt y như có hàn băng, thậm chí còn mang chút hung ác:
“Nàng đang mê sảng đấy à? Đừng có vu cáo cho nàng ấy!”
Ý cảnh cáo rõ ràng.
Thanh La không ngờ tới Thôi Tiến Chi sẽ phản ứng kịch liệt như vậy.
Vu cáo?
Y còn chứ nghe nàng ta nói hết suy nghĩ và chứng cứ, đã chắc chắn nàng ta vu cáo người vô tội.
Y quả thực tin tưởng công chúa đến vô điều kiện.
Thanh La chợt cảm thấy lòng trầm xuống, tại miễn cưỡng đè nén cảm xúc, cắn môi, cố gắng dùng chất giọng nhỏ nhẹ nhất giải thích cho mình:
“Thiếp chỉ suy đoán thôi, chưa chắc là đúng, chàng nghe thiếp nói xong đã.”
“Buổi tối ngày Hộ Bộ đến cướp lương, mấy trăm hộ vệ ở điền trang vừa hay lại bị điều đi chỗ khác. Thiếp cảm thấy như vậy thì quá trùng hợp rồi.”
“Còn nữa, công chúa gần đây sắp xếp lại hạ nhân trong phủ, đuổi đi tất cả hạ nhân có liên quan đến chàng. Giống như ngài ấy muốn phân rõ giới hạn với chàng vậy.”
Thanh La vừa nói vừa nhíu mày, nàng ta loáng thoáng thấy trong hai chuyện này có liên hệ gì đó, nhưng vì kiến thức hạn hẹn, trước sau đều không nghĩ ra mấu chốt.
Không thì nàng ta cũng sẽ không tới tìm Thôi Tiến Chi.
Nàng ta ngước mắt nhìn, lại thấy Thôi Tiến Chi sắc mặt thay đổi, bàn tay siết lấy thành xe ngựa, gần như muốn bẻ gãy nó.
Giống như chuỗi rèm trân châu này, những việc kì quái đó trong nháy mắt được xâu chuỗi với nhau.
Ngày bị cướp lương, Lý Thuật đột nhiên điều bớt hộ vệ đi.
Đêm ấy Lý Thuật liều mạng bảo vệ Thẩm Hiếu, hiện giờ nghĩ đến, giống như nàng vốn đang đợi Thẩm Hiếu đến cướp lương.
Lại thêm ngày đó ở Hàm Nguyên Điện y và Thẩm Hiếu giằng co, nàng từ đầu tới cuối đều trầm mặc ít lời, trông có vẻ bị kinh hách, nhưng sự thật thì......
Bị phụ hoàng mắng mỏ mất hết mặt mũi, nàng vốn là người sĩ diện, hồi phủ lại ngủ say sưa, không có chút lo lắng nào.
Giờ lại đuổi hết hạ nhân liên quan đến y, muốn hoàn toàn đoạn tuyệt với y.
Nhiều chuyện kì lạ như vậy, thật ra y vẫn để trong mắt, đáng ra y nên nghĩ đến chuyện Lý Thuật là người đứng phía sau chuyện kia......
Chỉ là y căn bản chưa từng nghĩ đến.
Y chưa từng cân nhắc qua —— Lý Thuật sẽ có ngày đứng ở phía đối diện với y trong chính trường này.
Tước Nô nàng...... sao có thể như thế?
Thanh La thấy Thôi Tiến Chi im lặng không nói, sắc mặt kém vô cùng, vội vàng nắm lấy tay y lắc nhẹ: “Tam Lang, chàng ——”
Thôi Tiến Chi bị nàng ta gọi tỉnh, nhìn thẳng vào mắt Thanh La, y tiến lên một bước túm lấy cổ tay nàng ta với lực đạo lớn, đến mức cổ tay nàng ta như muốn gãy rời.
Thanh âm y lãnh khốc, mắt phượng kết băng: “Chuyện này nàng còn nói với ai?”
Thanh La bị Thôi Tiến Chi dọa, hoảng sợ lắc đầu:
“Không...... Thiếp chưa nói với ai cả. Chàng cũng biết, thiếp rất ít khi ra cửa, căn bản không tiếp xúc với người ngoài. Có chuyện gì thiếp đều nói với chàng đầu tiên.”
Trong giọng nói còn nghe ra tiếng nức nở.
Thôi Tiến Chi nghe vậy, hơi lạnh trong mắt giảm đi, thả nàng ta ra.
Đoán nàng ta cũng không có gan nói bậy.
Thanh La xoa xoa cổ tay, thấy Thôi Tiến Chi sắc mặt xanh mét.
Nàng ta ở bên cạnh y đã lây, lại giỏi về xem mặt đoán ý, biết biểu cảm của Thôi Tiến Chi như vậy là có ý gì.
Nàng ta nhẹ giọng hỏi: “Cho nên...... Những chuyện đó đều không phải trùng hợp, mà là công chúa cố tình......”
Thôi Tiến Chi căng mặt, một lúc sau mới gật đầu.
Nàng che giấu mưu kế rất tốt, làm như hết thảy đều là chuyện bất ngờ, cái gì đến nên đến. Nhưng thật ra lại là màn kịch nàng chỉ đạo, thao túng nhân tâm.
Đây là thủ đoạn điển hình của Lý Thuật, y hiểu nàng, không sai được.
Nàng đã bày ra hết thảy, lấy chính mình làm mồi nhử dụ Thái Tử vào tròng......
Nàng biết lợi dụng lòng người như thế, chính xác đến đáng sợ!
Nàng biết chắc trước chuyện Thẩm Hiếu đoạt lương y sẽ có phản ứng gì: Y nhất định sẽ nhân cơ hội này liên hợp quan viên lại buộc tội Thẩm Hiếu.
Nàng cũng nắm chắc mối quan hệ khó xử giữa Hoàng Thượng và Thái Tử: Bệ hạ vẫn khoẻ mạnh, nhưng Thái Tử lại có bản lĩnh mượn sức đủ loại quan lại tron triều bức bách bệ hạ, bệ hạ sẽ cảm thấy thế nào?
Càng chắc chắn Hoàng Thượng có tâm tư nâng đỡ thế lực hàn môn: Thế gia càng muốn chèn ép Thẩm Hiếu, bệ hạ lại càng muốn bảo hộ, đề bạt hắn.
Nhìn thấu nhân tâm, sau đó thao túng lòng người. Đây mới là Tước Nô, đây mới là bản lĩnh thực sự của nàng.
Còn Thẩm Hiếu, hắn đóng vai trò gì trong mưu kế của Tước Nô đây. Hắn bị Tước Nô lợi dụng, hay là...hắn cùng Tước Nô có hợp tác?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Thôi Tiến Chi càng tệ. Nàng và Thẩm Hiếu hợp tác tính kế y!
Cơn giận của Thôi Tiến Chi lên đến đỉnh điểm, y phụt cười ra tiếng.
Nàng là y một tay dạy dỗ, giờ lại biến thành con dao găm vào tim y.
Thanh La thấy Thôi Tiến Chi giận quá hóa cười, cũng thông suốt chuyện trong đó.
Nàng ta tuy không biết nhiều về chính sự như công chúa, nhưng chuyện Thôi Tiến Chi trung thành với Thái tử thì có biết.
Nhưng xét hành động của Bình Dương công chúa lại rõ ràng là phản bội Thôi Tiến Chi, hại Thái Tử.
Lập trường chính trị và tình cảm mâu thuẫn, Thôi Tiến Chi sẽ lựa chọn như thế nào?
Thanh La nhìn Thôi Tiến Chi, nghĩ thầm, chắc hẳn y sẽ cùng công chúa hoàn toàn đoạn tuyệt.
Đoạn tuyệt.
Hai từ này làm nội tâm Thanh La nóng lên.
Nếu công chúa hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của Tam Lang, nàng ta chẳng phải càng chiếm nhiều phân lượng hơn trong lòng Tam Lang sao?
Nghĩ đến khả năng ấy, trong đôi mắt trong vắt ôn nhu Thanh La lại xuất hiện một ngọn lửa.
Nàng ta không dám cầu danh phận, càng không cầu phú quý, hết thảy đều là vật ngoài thân. Nàng ta chỉ hy vọng có thể có được tình cảm của người ấy.
Nhiều năm trước Thôi gia tam lang lần đầu tiên tới Trường Nhạc nàng ta đã phải lòng y rồi, mấy năm nay vẫn luôn đi theo y không oán không thán.
Thôi Tiến Chi không nói gì, rất lâu sau mới thở hắt ra một hơi.
“Mấy lời vừa rồi nàng nói với ta, một chữ cũng không được lọt ra ngoài, biết chưa?”
Thanh La ngẩn ra, vội hỏi: “Vậy công chúa bên kia......”
Thôi Tiến Chi ngắt lời: “Ta sẽ đi tìm nàng ấy.”
Y làm như bất đắc dĩ mà thở dài một hơi: “Ta sẽ hỏi rõ xem nàng ấy rốt cuộc muốn gì.”
Sau đó, y sẽ nỗ lực khuyên nhủ nàng.
Nàng và y không thể đứng ở phía đối nghịch nhau.
Đôi mắt nóng bỏng của Thanh La liền lạnh xuống.
Ý của Thôi Tiến Chi đã rõ ràng—— y không muốn đoạn tuyệt với công chúa, cho dù Thái Tử vì công chúa bị ăn một vố đau.
Thanh La ngẩn ngơ nghĩ, kỳ thật mối quan hệ giữa Tam Lang và công chúa so với bất cứ loại tình cảm nào trên thế gian đều sâu đậm hơn rất nhiều. Thậm chí thứ ràng buộc đó không liên quan đến tình yêu nam nữ, mà giống như tri kỷ nhiều năm, lâu dần tạo thành tín nhiệm vô điều kiện.
Thế cho nên dù công chúa hiện giờ muốn thoát khỏi sự ràng buộc đó thì y vẫn muốn giữ nàng lại.
Thanh La không cam lòng truy vấn: “Vậy...... Vậy chàng sẽ nói chuyện này với Thái tử chứ?”
Nếu Thái Tử biết công chúa tính kế mình, hắn nhất định sẽ rất tức giận, sau đó ép Thôi Tiến Chi rời khỏi công chúa.
Không ai muốn thủ hạ đắc lực của mình lại dây dưa với kẻ địch cả.
Ai ngờ Thôi Tiến Chi nghe vậy nhìn xoáy vào Thanh La, y nghiến răng:
“Lời nàng nói là có ý gì? Ta đã nói rồi, chuyện này nàng không để lộ ra ngoài một chữ. Nửa chữ cũng không được!”
Khi y tức giận thì rất tàn nhẫn, trong ánh mắt đều là vẻ hung ác.
Thanh La bị biểu cảm của y dọa đến lùi về phía sau, nàng do dự, cuối cùng gật gật đầu.
Công chúa phản bội Thái Tử, thậm chí làm hại Thái Tử, nhưng Thôi Tiến Chi còn muốn thay nàng ấy giấu diếm.
Y phải gắn bó thế nào với công chúa, mới có thể chấp nhận mặc kệ hiểm nguy của Thái Tử cũng không muốn cùng nàng ấy đường ai nấy đi.
Thôi Tiến Chi không còn tâm tư ở lại giám sát công trình ở Vĩnh Thông, sau khi bàn giao công việc cho thủ hạ, y liền nhảy lên ngựa vội vã trở lại kinh thành.
Tước Nô mưu toan kín kẽ, nhưng lại không cất kĩ cái đuôi. Thanh La có thể thông qua mấy câu của Lưu quản sự mà nhìn ra điểm lạ, người khác nói không chừng cũng có thể.
Thôi Tiến Chi hung ác quất roi vào mông ngựa.
Trước hết cần khống chế Lưu quản sự kia, không để ông ta mở mồm nói linh tinh nữa.
Sau đó xử lí hết đám hạ nhân ở điền trang quận Vạn Niên, hoàn toàn chôn chuyện này xuống đất.
Nhất định không thể cho bất luận kẻ nào biết chuyện này, nếu không tin tức mà truyền tới tai Thái Tử......
Thái Tử lòng dạ hẹp hòi, lại dễ kích động, Thôi Tiến Chi hiểu rất rõ. Thiên chi kiêu tử, cao ngạo tự đại, chuyện khó chấp nhận nhất chính là bị phản bội.
Thôi Tiến Chi nắm chặt roi ngựa.
Nếu bị Thái Tử biết, Tước Nô liền xong đời.
*
Thanh La ngồi xe ngựa đi về hướng Duyên Khang phường. Xe đi chậm rãi, hệt như tâm tình khó nói của nàng ta lúc này.
Có đôi khi nàng ta cho rằng Thôi Tiến Chi thích mình, dù sao thì y cũng rất hay tới chỗ nàng ta.
Nhưng có đôi khi nàng ta lại cảm thấy Thôi Tiến Chi căn bản không thích mình, chỉ là xem chỗ nàng ta là một nơi tránh nắng tránh gió.
Người y thích, người y muốn bảo vệ vẫn là Bình Dương công chúa.
Thanh La thấy trong lòng đau xót, nhưng lại tự nhủ mình không có tư cách ghen tuông. Bọn họ là phu thê, là thiên kinh địa nghĩa.
Nàng ta chẳng là ai cả.
Ngựa xe chậm chạp về Duyên Khang phường, Thanh La vừa xuống xe ngựa, người gác cổng liền tới chào đón:
“Cô nương, nửa canh giờ trước Thôi đại nhân bỗng nhiên tới đây, mang Lưu quản sự đi rồi. Nô tài nhìn thì thấy sắc mặt ngài ấy không tốt, có phải xảy ra chuyện gì rồi không ạ?”
Thanh La chỉ lắc lắc đầu: “Không có gì, chàng ấy tìm Lưu quản sự có một số việc muốn nói.”
Nàng ta đang định vào cửa, lại nghe phía sau truyền đến tiếng vó ngựa. Người kia xuống ngựa nhanh chóng đến đây, Thanh La nhận ra hắn là Đông Cung thị vệ, thường xuyên được phái đi truyền lời cho Thôi Tiến Chi.
Thái Tử thường có việc gấp tìm Thôi Tiến Chi, mà Thôi Tiến Chi lại như thỏ khôn có ba hang, công chúa phủ, Thôi gia nhà cũ, công sở, quân doanh, biệt viện, nơi có thể nghỉ lại rất nhiều. Trước kia nhiều khi Thái Tử phái người tìm y, nhưng tìm khắp cả thành, đến cái bóng cũng không tìm thấy.
Vì thế Thái Tử nhiều lần tức gần chết.
Sau đó Thôi Tiến Chi liền báo lại tất cả nơi cư trú cho Thái Tử, bao gồm biệt viện của Thanh La ở Duyên Khang phường, miễn cho Thái Tử có việc gấp không tìm thấy người.
Lúc đó Thái Tử mới biết là Thôi Tiến Chi nuôi ngoại thất. Chỉ là hắn đang trọng dụng Thôi Tiến Chi, hai là Bình Dương cũng không phải em gái thật sự của Thái Tử, vì vậy đối với chuyện này hắn cũng không để tâm.
Thị vệ kia hỏi Thanh La: “Thôi đại nhân ở đây sao? Thái Tử có việc.”
Tối nay công trình Vĩnh Thông có thể xong rồi, Thái Tử muốn ngày mai lấy chuyện này đổi lấy niềm vui của Chính Nguyên Đế, bởi vậy tìm Thôi Tiến Chi thương lượng một chút.
Thanh La nghe vậy lắc đầu: “Chàng ấy không ở đây, mới vừa đi xong.”
Thị vệ lại hỏi: “Biết Thôi đại nhân đi đâu không?”
Thanh La lại lắc đầu: “Ta không biết.”
Nàng ta im lặng một lát, dường như đã hạ quyết tâm, nhỏ giọng;
“Ta nhớ loáng thoáng chàng ấy đến Bình Dương công chúa phủ.”
Nếu Thái Tử biết công chúa làm ra chuyện gì, nhất định sẽ ép Thôi Tiến Chi tách khỏi công chúa nhỉ.
“Tam Lang trước khi đi có nói cái gì mà...... chuyện đoạt lương đều là công chúa mưu tính, chàng muốn đi tìm công chúa hỏi tội. Có lẽ chàng ấy đang ở phủ Bình Dương công chúa rồi, hay là ngài đến đó hỏi xem.”
Thanh La nói rất chậm.
Nàng ta chỉ hy vọng mình có thể ở trong lòng Thôi Tiến Chi nhiều phân lượng hơn một chút.