Bình Dương Công Chúa

Chương 43: Chương 43: Ta tới cứu cô




Lý Thuật không ngờ được có người dám giết nàng!

Thân ở trong triều, không có chuyện không có đối thủ, nhưng trước giờ đều chỉ đấu khẩu, âm mưu quỷ kế, đã bao giờ có chuyện công khai giết người!

Nàng lớn lên ở lãnh cung, chưa từng trải qua chuyện cung đấu hạ độc ám hại, càng không giống đám đàn ông có năng lực xông pha tiền tuyến. Nàng dù có thông minh đến đâu thì chung quy vẫn là tâm tính nữ nhi, chưa từng thấy máu, cũng chưa từng gặp qua người chết.

Nàng không ngờ vậy mà có người muốn đẩy nàng vào cửa tử!

Lý Thuật bị rơi xuống bất ngờ, cảnh sắc trước mắt nhanh chóng lùi xa đỉnh núi, nhanh đến mức nàng căn bản nhìn không rõ. Chùa Thiên Phúc xây trên sườn núi, nhưng sườn núi cũng rất cao, ngã xuống chỉ có một con đường chết!

Trong giây phút đối mặt tử thần, Lý Thuật lại rất nhanh trấn tĩnh, nàng chỉ có một suy nghĩ—— nàng không thể chết được!

Cả đời nàng liều mạng như thế, sao có thể cam tâm chết đi!

Trước mắt nàng xuất hiện tầng tầng lớp lớp cổ thụ và dây leo, Lý Thuật nhanh như chớp tóm lấy một đám dây leo trên một gốc cổ thụ lớn.

Nhưng lực rơi rất mạnh, dù cho nàng dùng hết toàn lực nắm lấy dây leo kia, cả người vẫn theo đà rơi xuống. Lòng bàn tay bỏng rát đau đớn như bị dao cắt qua, Lý Thuật đau gần như ngất xỉu, nhưng vẫn liều mạng nắm lấy.

Thời gian rơi xuống vách núi rất dài, lại tựa hồ rất ngắn, đôi tay kia như thể đã không còn thuộc về nàng, cuối cùng Lý Thuật vẫn kiệt sức, không thể nắm dây leo được nữa, tuột tay rơi xuống.

Nàng chỉ cảm thấy trời đất tối sầm, cơ thể lăn theo sườn dốc, sau đó bất tỉnh nhân sự.

......

Lúc nàng tỉnh lại, không rõ là trời đã tối hay mắt nàng đã mù, nàng chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ cảm thấy từng hạt mưa dày đặc rơi trên người mình.

Hạn hán Quan Trung kéo dài suốt nửa năm, rốt cuộc hôm nay cũng đợi được trận mưa đầu.

Mưa tầm tã.

Không nhìn thấy gì cả, Lý Thuật cũng không biết rốt cuộc mình đã ngất đi bao lâu. Nhưng phỏng chừng chưa qua ngày mới, nếu không bọn hạ nhân phát hiện không thấy nàng đâu, tất nhiên sẽ dồn toàn lực tìm kiếm.

Lý Thuật nằm trên mặt đất, chậm chạp cảm nhận mưa đánh xuống người, động cũng không muốn động.

Cảm giác tất nhiên chẳng dễ chịu gì, cứ như bị ông trời lôi ra tẩn cho một trận. Nhưng nàng vẫn thấy mình may mắn, ít nhất vẫn còn có được trải nghiệm này. Rơi xuống vách núi, vậy mà còn sống.

Lý Thuật nằm một lúc lâu, đến lúc có lại chút hơi sức mới cố gắng ngồi dậy. Nhưng đôi tay mới vừa chống lên đất, liền cảm thấy đau đớn xuyên tim.

Nàng kêu lên một tiếng sợ hãi, lại ngã ập xuống đất, lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ ra, ban nãy rơi xuống nàng níu chặt một thân dây leo, bàn tay này sợ là bị phế rồi.

Không chỉ tay, cả người nàng đều đau đớn nóng rát.

Nhưng...... Nàng không thể cứ nằm đây chờ chết. Có người muốn giết nàng, nàng nhất định phải trốn đi. Cho đến khi người của nàng tìm được nàng!

Lý Thuật cắn răng, giãy giụa đứng lên. May mắn là trên người không có dấu hiệu gãy xương, nàng còn có thể đi.

Ít nhiều cũng nhờ thân dây leo ấy.

Có phải Phật Tổ thương tình ban nó cho nàng. Chờ nàng trở về rồi nhất định sẽ quyên thêm ngàn lượng vàng, đúc lại kim thân Phật Tổ ở Thiên Phúc lần nữa.

Lại cho người chăm sóc đám cỏ cây thực vật trên núi này.

Nàng suy nghĩ miên man, những ý tưởng cứ xoay vần trong đầu, chỉ sợ bản thân không chống đỡ được mà ngất mất.

Lý Thuật cắn răng bước đi tập tễnh, nhưng nàng không nhìn thấy gì cả. Nàng chỉ có thể vừa đi vừa đếm từng bước một, cứ nơm nớp lo sợ đi được hơn hai trăm bước, không cẩn thận, dưới chân vướng phải một rễ cây, ngã nhào.

Nàng ngã xuống mặt đất, cả mặt đều bị nước bùn dính lên.

Nước bùn chui vào mũi miệng khiến Lý Thuật sặc đến ho khan vài tiếng, đang muốn chống thân mình đứng dậy, lại chợt nghe được phía sau có động tĩnh.

Có người gọi nàng.

“Bình......”

“Bình Dương......”

Giọng người kia lẫn trong tiếng mưa rơi, truyền đi không xa, Lý Thuật vừa rồi vội vàng đi, không chú ý tới.

Người tới là địch hay bạn?

Có thể là thị vệ của nàng, có thể là hòa thượng chùa Thiên Phúc, nhưng cũng có khả năng là...... người muốn giết nàng.

Lý Thuật quỳ rạp trên mặt đất, không nhúc nhích, gần như chôn mặt ở trong nước bùn, như thể đã chết đi, đến hô hấp cũng gần như không thể nghe thấy.

Vì phòng vạn nhất, nàng từ từ nắm chặt nhánh cây ban nãy làm nàng ngã, không màng vết thương trên tay, lặng yên siết chặt.

Thanh âm người nọ càng ngày càng gần, Lý Thuật thậm chí có thể nghe thấy hắn chân cao chân thấp chạy trong bóng đêm. Hắn cũng không thấy rõ đường, đang chạy còn suýt chút nữa vấp ngã.

“Bình Dương công chúa!”

Âm thanh đến gần, chắc vì gọi đã lâu, giọng cũng khản đặc. Lý Thuật nhất thời không phân biệt được là giọng ai, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc.

Hắn chạy về phía nàng, càng ngày càng gần, nhất thời không để ý, trực tiếp bị Lý Thuật ngáng chân.

Thẩm Hiếu ngã xuống đất, đang muốn đứng dậy, lại cảm thấy một người đè lên mình, tiếp theo là một thứ gì đó thô ráp đặt trên cuống họng.

Chàng nghe được người bên trên nghiến răng: “Ngươi là ai?”

Nàng đè nửa người lên chàng, một đôi mắt có phẫn nộ, có tàn nhẫn, sâu thẳm trong đó còn có một tia tuyệt vọng. Đêm tối, duỗi tay không thấy năm ngón tay, nhưng Thẩm Hiếu nhìn thấy đôi mắt nàng.

So với bất cứ ánh sao nào chàng từng thấy còn sáng hơn.

Trái tim treo cao nửa ngày của Thẩm Hiếu được thả lỏng.

Nàng không sao.

“Công chúa, là ta, Thẩm Hiếu.”

Đối phương rõ ràng ngây ra một lúc, vật cứng trên cổ nhanh chóng lơi lỏng, nhưng lại rất nhanh đè lên:

“Sao ngươi biết ta rơi xuống núi? Vì sao ngươi lại đi tìm ta? Chỉ có một mình ngươi?”

Câu hỏi dồn dập, đủ thấy được nàng đang hoài nghi.

Thẩm Hiếu nhíu mày.

Hòa thượng Chùa Thiên Phúc và đám hạ nhân của Lý Thuật đều nói bỗng nhiên không thấy công chúa đâu nữa, trên vách núi ngoài Phật tháp nhìn thấy dấu chân của nàng, suy đoán là nàng không cẩn thận rơi xuống sườn núi.

Nhưng Thẩm Hiếu nghe được một tràng câu hỏi của nàng lúc này, lại cảm thấy nàng căn bản không giống bị trượt chân.

Mà giống như...... bị người ám hại.

Lý Thuật không nghe được câu trả lời của Thẩm Hiếu, bàn tay nắm nhánh cây siết càng chặt.

Nàng không tín nhiệm Thẩm Hiếu.

Ngoại trừ người của mình, giây phút này nàng không tin ai cả. Ai cũng có khả năng là người muốn giết nàng.

“Mau nói!”

Cả người Lý Thuật gần như đều đè lên eo Thẩm Hiếu, chàng chỉ cảm thấy mỗi hơi thở của nàng đều phả vào mặt mình.

Thẩm Hiếu hoàn toàn có thể đẩy nàng xuống chỉ với một chiêu, huống chi cái thứ đặt trên cổ chàng lúc này...... có lẽ là một nhánh cây đi? Chẳng có chút lực sát thương nào cả.

Nhưng Thẩm Hiếu vẫn bất động, chỉ là hơi nghiêng đầu đi, kiên nhẫn giải thích:

“Tối nay ta ngủ lại chùa Thiên Phúc, nghe nói công chúa rơi xuống vách núi mới đi tìm. Không chỉ có mình ta, thị vệ của công chúa đều đã về thành gọi thêm viện binh, người khác trong chùa cũng tỏa ra tìm kiếm. Nhưng núi quá lớn, nhân lực lại không nhiều, ta và những người khác phải chia nhau ra.”

May là tìm thấy nàng rồi.

May mắn hơn, chàng là người đầu tiên tìm thấy, Thẩm Hiếu nghĩ thầm.

Thẩm Hiếu nói xong, liền cảm thấy một giọt chất lỏng mang theo độ ấm rơi xuống mặt, dọc theo đường cong gương mặt chảy xuống khóe môi.

Mặn.

Trong phút chốc chàng còn cho rằng nàng đang rơi lệ, nhưng vị mặn qua đi, lại nếm ra mùi rỉ sét.

Thẩm Hiếu lập tức vươn tay đẩy nhánh cây trên cổ ra, chàng ngồi phắt dậy:

“Cô bị thương ư?!”

Lý Thuật còn đang nằm trên người Thẩm Hiếu, bất thình lình chàng ngồi dậy làm nàng thiếu chút nữa ngã đập đầu xuống đất, may là Thẩm Hiếu phản ứng nhanh, túm tay nàng giữ lại.

Nhưng vừa động đến tay nàng, đã nghe Lý Thuật rên to một tiếng, vô cùng thống khổ.

Thẩm Hiếu sửng sốt, lúc này mới phát giác cả tay mình đều dính nhớp. Huyết nhục đan xen.

Chàng vội vàng buông ra:

“Tay của cô..sao thế?”

Lời ra khỏi miệng cơ hồ đã nghẹn ngào.

Lý Thuật cắn răng nuốt cơn đau vào bụng, trong đầu vẫn canh cánh một câu hỏi, rốt cuộc Thẩm Hiếu đến đây là để cứu nàng, hay là để giết nàng.

Nàng đau đến cả người co quắp, ngã khỏi người Thẩm Hiếu nằm xúc sang bên cạnh, nhưng vẫn cố chấp hỏi: “Thẩm Hiếu, ngươi tìm ta làm gì? Là ai phái ngươi tới?”

Nàng nghiến răng nhắc lại từng câu từng chữ.

Lý Thuật nói xong liền muốn túm lấy nhánh cây ban nãy Thẩm Hiếu đã quăng đi.

Nếu Thẩm Hiếu thật sự đến để giết nàng, thì nàng dẫu chết cũng phải liều một phen.

Ai ngờ tay mới vừa đụng tới nhánh cây, Thẩm Hiếu lại nắm lấy cổ tay nàng:

“Lấy cái gì nữa, tay cô đang bị thương kìa!”

Chàng nắm cổ tay nàng, mới vừa dùng một chút lực lại vội vã buông ra, không biết trên người nàng có bao nhiêu vết thương nữa, chàng chỉ sợ đụng phải chỗ đau.

Thẩm Hiếu nén giận, chưa từng thấy ai không biết thương xót bản thân như thế!

“Chẳng có ai phái ta tới cả, tự ta muốn đi tìm cô!”

Lại nghe Lý Thuật cười lạnh một tiếng: “Ta dựa vào đâu có thể tin ngươi.”

Thẩm Hiếu bị nàng chọc giận, chàng đi khắp cả quả núi này tìm nàng, thế mà nàng lại cho rằng chàng có ý đồ xấu.

“Cô tin hay không tùy cô.”

Thẩm Hiếu trầm giọng đáp trả.

Nhưng lời ra khỏi miệng rồi, mới thấy mình có chút quá đáng, dù sao nàng là bị rơi xuống núi, trên mình còn có trọng thương, bên cạnh không có ai đáng tin tưởng nên chỉ có thể như vậy để tự vệ mà thôi.

Chàng thở dài một hơi: “Ta thật sự tới để cứu cô.”

Chàng cố gắng hạ giọng nhất có thể: “Trên người cô còn bị thương chỗ nào nữa không? Có đi được không?”

Sợ Lý Thuật không tin, Thẩm Hiếu lại bồi thêm một câu: “Chúng ta không thể ở bên ngoài mãi được, ta mang cô tìm một chỗ tránh mưa đã.”

Lý Thuật giãy giụa, giằng tay khỏi Thẩm Hiếu.

Nàng ngồi bên cạnh chàng, tựa hồ cũng tiếp nhận sự thật hiện giờ nàng chỉ còn có thể trông cậy vào chàng.

Huống hồ, Thẩm Hiếu và nàng hiện tại không có xích mích chính trị, hẳn không phải người muốn giết nàng.

Lý Thuật an tĩnh một lát, cuối cùng thành thành thật thật trả lời: “Có thể đi. Trên người chỉ là trầy da, không có vết thương lớn.”

Thẩm Hiếu nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Có thể sống sót sau khi đã từ đỉnh núi xuống, đã là trong cái rủi có cái may rồi.

Còn sống, mà không gãy xương hoặc bị thương nặng, càng là cái may trong ngàn vạn may mắn.

Nàng thật đúng là được ông trời chiếu cố.

Nhưng chờ tới khi chàng tìm được một sơn động, nhóm lên một đống lửa, mới thấy rõ tình trạng của Lý Thuật, cái gọi là “Chỉ là trầy da” trong miệng nàng đáng sợ đến nỗi chàng không đành lòng nhìn lại.

Bộ xiêm y sau khi rơi xuống núi đã rách tươm không còn hình dáng, cánh tay, phía sau lưng, cẳng chân...... Chỗ da không có quần áo che đậy bị núi đá và cỏ cây cọ mạnh vào tóe máu, cả một mảng da đều đỏ hồng đến ghê người.

Càng đáng sợ chính là bàn tay, vết cắt trong lòng bàn tay sâu đến mức gần như lộ cả xương, bởi vì bị nước mưa ngâm nước mưa quá lâu, máu đều bị rửa sạch, bàn tay sưng phồng trắng bệch như thịt luộc.

Nhưng cả quãng đường nàng chỉ túm ống tay áo của chàng, cũng không nhờ chàng đỡ, cắn răng chịu đựng đến tận bây giờ.

Cũng không kêu rên một tiếng.

Nàng là kiểu người không cầu xin ai giúp đỡ, cho dù bị đã xuống núi, đối mặt với sinh tử, nàng cũng dựa vào bản thân mở đường máu thoát ra. Cho là tối nay chàng không tìm tới, hẳn nàng cũng có bản lĩnh tự mình tìm một sơn động, chờ thị vệ tìm được nàng.

Chẳng qua Thẩm Hiếu nhìn gương mặt trắng bệch của nàng, trên mặt còn có những vết xước ngang dọc, trong lòng lại nghĩ, nàng có lẽ không cần người khác đi cứu, nhưng chưa chắc không cần ai đó làm bạn.

Chàng có thể bầu bạn với nàng một đêm, giúp nàng xua đi những suy nghĩ thê lương trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.