Bình Dương Công Chúa

Chương 16: Chương 16: Thoát hiểm




*tên chương do editor đặt.

"Thẩm đại nhân, ngươi cản đường ta rồi."

Những lời này như một chậu nước lạnh, nháy mắt dội cho Thẩm Hiếu tỉnh táo.

Hắn ngẩng phắt đầu lên, nhìn chòng chọc vào Bình Dương trên cao.

Lý Thuật thấy sườn mặt hắn trong giây lát cứng lại, trong mắt lóe lên sơn phẫn nộ và thất vọng, nhưng rất nhanh hắn đã đè mọi cảm xúc xuống, trong cặp mắt đen thẫm đang nhìn mình kia chỉ còn lại sự tĩnh lặng lạ lùng như trước cơn giông bão.

Lý Thuật nhướng mày.

Nàng cho rằng hắn sẽ giận dữ, hoặc căm hận, thậm chí chửi ầm lên.

Người bình thường không phải đều sẽ như vậy sao, lúc ngươi không giúp bọn họ, bọn họ liền điên tiết, như thể nàng là thánh nhân, gặp bất kì ai đang khó khăn cũng phải vươn một tay giúp đỡ.

Giúp ư? Buồn cười, giúp bọn họ nàng cũng có được gì đâu.

Thẩm Hiếu là ngoại lệ, ngẫm ra thì hắn cũng rất hợp lăn lộn chốn quan trường đấy nhỉ.

Làm sao bây giờ, nàng lại có chút không nỡ để con đường làm quan của hắn bị chặt đứt hôm nay nha.

Lúc này Khang Ninh trưởng công chúa ngoài phòng mất kiên nhẫn, ả quát lớn một câu, "Bình Dương, mở cửa!"

Cơn tức tối của Khang Ninh trưởng công chúa truyền vào Kim Ngọc Các, lập tức làm Lý Thuật bỏ ý nghĩ kia đi —— thôi thôi, không giúp Thẩm Hiếu nữa.

Giúp Thẩm Hiếu, tương lai có lẽ có thêm một cánh tay đắc lực, nhưng Thẩm Hiếu xuất thân hàn vi, chờ hắn hết khổ, sợ phải mất ba năm, mười năm nữa, nhưng cái giá phải trả là hoàn toàn đắc tội Khang Ninh trưởng công chúa.

Tuy nói trưởng công chúa ít được quản chuyện triều chính, đắc tội cũng không sao, chỉ là đi lại trong triều mỗi một bước đều phải tính toán cẩn thận, kẻ địch bớt được ai thì bớt. Huống chi, Khang Ninh trưởng công chúa tuy trên triều chen không được miệng, nhưng rốt cuộc vẫn là đích muội duy nhất của phụ hoàng, được sủng ái nhiều năm nuôi ra cá tính ương bướng ngang ngược. Nếu Lý Thuật cứ nhất định phải cứng đối cứng, e là từ đây Khang Ninh trưởng công chúa sẽ căm hặn mình.

Chỉ vì một tên quèn bát phẩm, vẫn là không đáng.

Hai bên đòn cân, một bên là đắc tội Khang Ninh trưởng công chúa, một bên là huỷ hoại quan lộ của tân khoa Trạng Nguyên.

Lý Thuật cân nhắc trong lòng một lát, cuối cùng ra quyết định.

Nàng thích tính kế một cách khôn khéo, từ trước đến nay luôn coi thường thứ cảm xúc thương hại mềm yếu này.

"Thẩm đại nhân, đừng chặn đường, xin đứng lên đi."

Lý Thuật khoát tay, làm động tác mời đứng dậy.

Thẩm Hiếu vẫn quỳ trên mặt đất, ngửa đầu nhìn nàng, vẻ ửng hồng bất thường trên mặt hắn đã biến mất. Máu từ tay trái vẫn rỏ tong tỏng, lúc này trông sắc mặt hắn càng tái nhợt, đôi mắt thâm trầm càng đặc biệt rõ. Hắn thẳng lưng nhìn Lý Thuật hồi lâu, sau đó từ từ đứng lên, chủ động dạt sang mép cửa.

Hắn im lặng sửa sang quần áo, sau đó im lìm đứng thẳng sống lưng.

Ống tay áo bên trái thấm đẫm máu, từng giọt từng giọt dày đặc rơi trên mặt thảm như đồng hồ nước, đếm ngược đến giờ phút vận mệnh của hắn được tuyên án tử.

Bên ngoài Kim Ngọc Các, Khang Ninh trưởng công chúa sau một lúc lâu vẫn không nghe thấy trả lời, càng thêm mất kiên nhẫn.

Nàng ta sầm mặt, quát thị vệ, "Phá cửa!"

Thị vệ trưởng sửng sốt, "Dạ thưa......"

Đây là phòng bao của Bình Dương công chúa, nào dám nói phá là phá được.

Khang Ninh trưởng công chúa nhìn hắn một cách hung tợn, "Ta nói phá cửa!"

Ai biết có phải Bình Dương cũng có ý nghĩ giống mình hay không!

Khang Ninh trưởng công chúa là con gái út của tiên hoàng, lại là em gái duy nhất của kim thượng. Khi tiên hoàng còn tại thế, ân sủng của nàng ta so với An Lạc hiện tại chỉ có hơn chứ không kém, ở thành Trường An này đi ngang đi dọc.

Giờ đây dù quyền lực thay đổi, ân sủng không còn như xưa, nhưng cái tính kiêu căng ương ngạnh từ thời trẻ đã ăn sâu vào trong xương cốt.

Ai chọc nàng ta không thoải mái, nàng ta dù không thể giết đối phương thì cũng phải lột một lớp da.

Tim của Thị vệ trưởng như bị treo lên, đành vung tay lệnh cho hai thủ hạ tông cửa.

Đang lúc bọn họ muốn phá cửa xông vào thì cửa Kim Ngọc Các được mở ra từ bên trong.

Bình Dương công chúa hôm nay diện một bộ y phục trắng, rõ ràng không có gì uy nghiêm, lại dọa cho thị vệ bên ngoài lũ lượt cúi đầu.

"Tham kiến Khang Ninh trưởng công chúa."

Lý Thuật cười nhẹ với Khang Ninh trưởng công chúa: "Không biết trưởng công chúa làm mất đồ gì mà gióng trống khua chiêng đòi vào phòng bao của ta kiểm tra thế?"

Lý Thuật tuy không định giúp Thẩm Hiếu, nhưng cũng phảm cảm cái tính tùy ý làm bậy của Khang Ninh trưởng công chúa.

Phá cửa nàng á? Thật coi Lý Thuật nàng vẫn còn là đứa con riêng không được sủng năm xưa à?

Khang Ninh trưởng công chúa thấy Thẩm Hiếu đứng dưới bóng ngọn đèn bên trong, vẻ phẫn nộ trên mặt vơi một nửa, giải thích với Lý Thuật:

"Ta làm mất một cây trâm gắn chuỗi ngọc nên mới muốn qua chỗ Bình Dương tìm thử."

Lời kia vừa nói ra, liền thấy thấy Thẩm Hiếu trầm mặc đứng khẽ lung lay.

Cây trâm như nặng tựa ngàn cân, bức cho Thẩm Hiếu nắm chặt bàn tay. Thứ vũ khí hắn dùng để tự cứu mình ban nãy, giờ phút này lại sắp trở thành vật dồn hắn vào chỗ chết.

Khang Ninh trưởng công chúa không ngốc, sao có thể nói mình ép Thẩm Hiếu hành sự, Thẩm Hiếu không chịu khiến nàng ta điên tiết. Không sợ người Trường An biết được hành vi phóng đãng của ả, nhưng những việc hạ lưu như vậy vẫn là không nên để lộ ra.

Bất luận là thế qia quý tộc hay hoàng thân quốc thích, bên trong có đen tối thối nát đến đâu cũng phải trưng ra bộ mặt đẹp đẽ.

Khang Ninh trưởng công chúa bước lên phía trước, nhìn Thẩm Hiếu bên trong, lạnh lùng nói:

"Một cây trâm mà thôi, mất cũng không tiếc, ta đây cũng không thiếu thốn gì, chỉ là tội trộm cắp rất nặng. Hoàng huynh ta trăm cay ngàn đắng mới tuyển được một Trạng Nguyên lang, không ngờ phẩm hạnh lại có vết nhơ như vậy, người như thế sao có thể làm quan trong triều được nữa?"

"Ngươi nói đúng không, Bình Dương?"

Trưởng công chúa chuyển hướng sang Lý Thuật, hỏi.

Lý Thuật không nói gì, ánh mắt dừng trên người Thẩm Hiếu.

Hắn vẫn thẳng lưng như cũ, một bộ dáng thấy chết không sờn, chỉ là lúc này hàng mi dài rũ xuống, che lại thần sắc trong mắt, khiến người khác đoàn không ra hắn đang nghĩ gì.

Lý Thuật thầm thở dài trong lòng một hơi.

Cái cớ của Khang Ninh trưởng công chúa rất hoàn mỹ, Thẩm Hiếu vẫn còn cầm "Tang vật" trong tay, nhân chứng vật chứng đủ cả, e là hắn thoát không được kiếp này.

Lý Thuật thu hồi ánh mắt, nói với Khang Ninh trưởng công chúa:

"Trưởng công chúa nói phải."

Mọi chuyện đã được giải quyết xong. Khang Ninh trưởng công chúa cười hài lòng.

"Hôm nay là ngày gì mà Tiên Khách Lai lại náo nhiệt như vậy?"

Giọng nói của Nhị hoàng tử Lý Viêm đột nhiên truyền tới.

Hắn từ cầu thang đi lên, phía sau còn có một hàng mệnh quan triều đình mặc thường phục đi theo, còn có một hàng thị vệ dài, mênh mông cuồn cuộn, thực sự có bộ dáng chúng tinh phủng nguyệt.

Hoàng tử xuất môn so với công chúa còn muốn phô trương hơn.

Lý Viêm đi lên, thu hết toàn bộ cục diện vào mắt, tất nhiên cũng nhìn thấy Thẩm Hiếu.

Thẩm Hiếu.

Xuất thân hàn vi, ngày đầu nhập quan trường đã dám buộc tội Bình Dương.

Lý Viêm cười cười, hành lễ với Khang Ninh trưởng công chúa: "Tham kiến cô cô" lại cười với Lý Thuật, "Bình Dương muội muội cũng ở đây à."

Hắn tập võ cả năm, da rám nắng, lúc cười lên trông rất hào sảng. Hắn trò chuyện với Lý Thuật tự nhiên như thể lần trước chưa từng đứng trước cửa phủ Bình Dương cùng nàng nghiến răng nghiến lợi.

Sau đó Lý Viêm dừng ánh mắt trên người Thẩm Hiếu đứng bất động một bên.

"Ơ, Thẩm đại nhân cũng ở đây à, tối nay đang muốn mời ngươi đi uống rượu, tìm một vòng không thấy thì lại gặp ở đây."

Trong sảnh lặng như tờ.

Một tiểu quan bát phẩm hàn vi, đặt chân vào quan trường chưa được nửa tháng lại có quan hệ tốt với nhị hoàng tử.

Khang Ninh trưởng công chúa lộ ra kinh ngạc, Lý Thuật càng bất ngờ, nhưng người ngạc nhiên nhất vẫn là bản thân Thẩm Hiếu.

Hắn nhìn nhị hoàng tử, lại nhận được một nụ cười từ chàng ta.

Lý Viêm thấy mọi người không nói lời nào, làm bộ như giờ mới nhìn thấy một đống thị vệ bao vây ngoài Kim Ngọc Các, liền hỏi Khang Ninh trưởng công chúa:

"Cô cô, đây là xảy ra chuyện gì? Cô cho người bao vây phòng bao của Bình Dương à?"

Khang Ninh trưởng công chúa nhìn Nhị hoàng tử, lại nhìn Thẩm Hiếu. Nàng ta cũng không biết Thẩm Hiếu leo lên người Nhị hoàng tử từ bao giờ. Nhưng nàng ta cũng không quan tâm hắn leo lên ai, trong triều này chẳng có ai nàng ta không dám gây sự.

Trưởng công chúa lạnh nhạt trả lời, "Không có chuyện gì lớn, chẳng qua làm mất một cây trâm thôi."

Nàng ta hếch cằm, chỉ hướng Thẩm Hiếu, "Ai ngờ cây trâm kia lại vừa hay ở trong tay Thẩm đại nhân. Thẩm đại nhân vì trốn tội, trốn vào phòng bao của Bình Dương, ta sợ Bình Dương xảy ra chuyện nên mới lệnh thị vệ bao vây nơi này."

Lời này nói ra thật đường hoàng, Lý Thuật ngầm cười lạnh một tiếng.

"À...... thì ra là như vậy," Lý Viêm gật đầu, cười với Lý Thuật, "Bình Dương hẳn bị dọa sợ rồi?"

Lý Thuật lắc lắc đầu, lạnh mặt xem Lý Viêm diễn kịch.

Xem trong hồ lô của hắn hôm nay bán thứ thuốc gì.

Lý Viêm phá lên cười sang sảng, biện bạch với Khang Ninh:

"Cô cô sợ là hiểu lầm rồi, Thẩm đại nhân với ta quen biết đã lâu, hắn tuyệt đối không làm mấy chuyện ăn trộm ăn cướp ấy đâu. Chắc là cây trâm của cô cô rơi chỗ nào đấy, Thẩm đại nhân chỉ là trùng hợp nhặt được thôi."

Lý Viêm nháy mắt với Thẩm Hiếu: "Có phải không?"

Thẩm Hiếu nhướng mày, im lặng vài giây, mới nói, "Xin Nhị hoàng tử suy xét cho."

Hắn khẽ nhếch miệng cười, như thể trù tính bao nhiêu lâu, hôm nay rốt cuộc cũng được thỏa nguyện rồi.

Khi đáp lời, hắn nhanh nhẹn giấu tay trái ra phía sau.

Nhị hoàng tử muốn đem chuyện hôm nay thành một vụ "Hiểu lầm", lý nào lại không phối hợp.

Khang Ninh trưởng công chúa lúc này mới nhận ra được ý đồ của Lý Viêm, nàng ta nhất thời cứng mặt, "Lão nhị, ý của ngươi là...... Bản cung vu oan cho Thẩm Hiếu? Ta mà phải vu oan cho một tên tiểu quan bát phẩm hay sao!"

Nàng ta cười lạnh một tiếng, "Kì lạ, Thẩm Hiếu được phong Trạng Nguyên đến nay còn chưa được nửa tháng, ngươi và hắn lại có thể ' quen biết đã lâu ' sao?!"

Lý Viêm vội đáp lời, "Bạch đầu như tân, khuynh cái như cố*, cháu trai xác thật quen biết Thẩm đại nhân không lâu, nhưng thật khéo là hai chúng ta rất hợp nhau."

* 白頭如新,傾蓋如故: Ý nói bạn bè mà không hiểu nhau thì dù có quen đến bạc đầu vẫn như mới gặp. Còn hai người mà có thể hiểu nhau thì chỉ gặp một lần cũng thành tri kỉ..

Hắn cười giải thích, "Thật không dám giấu giếm, Thẩm đại nhân gia cảnh túng quẫn, ta lại bội phục tài học uyên bác của hắn, thương xót hắn vẫn trong cảnh cơ cực nên vừa tặng cho hắn chút ít của cải đồ dùng. Tuy mấy thứ đó không đáng bao nhiêu nhưng nếu đem đi cầm cố mua trang sức nọ kia thì vẫn dư sức. Có gia tài như vậy rồi mà hắn còn tham lam một cây trâm thì có mà mất trí? Bởi vậy, cháu trai nghĩ, chuyện cây trâm lần này hẳn chỉ là hiểu lầm thôi."

Lý Viêm chắp tay với Khang Ninh trưởng công chúa: "Ngươi nói có đúng không, cô cô?"

Khang Ninh trưởng công chúa mặt đen như nuốt phải ruồi, nàng trừng mắt nhìn Lý Viêm.

Tốt! Ngươi giỏi lắm! Lão nhị, ngươi lại dám chống đối ta!

Trưởng công chúa nghẹn họng một lúc lâu, cuối cùng cười lạnh ra tiếng, "Lão nhị nói là hiểu lầm, thì chính là hiểu lầm."

Lão nhị mấy năm nay trong triều phong quang vô hạn, ngay cả Thái Tử cũng không đối phó được hắn, nếu hắn cứ khăng khăng muốn bảo vệ Thẩm Hiếu thì nàng ta cũng không làm thế nào được.

Nhưng chuyện này nàng ta sẽ ghi lòng tạc dạ, sớm muộn cũng sẽ trả thù!

Khang Ninh trưởng công chúa nổi giận đùng đùng, lập tức đi xuống lầu, phía sau Ngô Thanh với chục tên thị vệ vội vàng đuổi theo.

Một đám người lúc nhúc trong nháy mắt đi hết sạch, hành lang trước Kim Ngọc Các cuối cùng cũng rộng rãi rồi.

Lý Viêm nhìn theo thân ảnh Khang Ninh trưởng công chúa biến mất dưới lầu, lúc này mới xoay người lại, liền chạm phải mắt Lý Thuật đang ngó mình chằm chằm.

Lý Viêm mới vừa rồi mặt mày tươi tỉnh chớp mắt đã trầm mặt, bày ra bộ dạng việc công không tính thù riêng, lạnh nhạt nhắc, "Bình Dương, đêm đã khuya, muội nên hồi phủ rồi."

Dứt lời liền bước về phía phòng bao của mình, lúc hắn vượt qua bên người, Lý Thuật bỗng gọi hắn lại.

Nàng hạ giọng: "Nhị ca, huynh rốt cuộc đang có tính toán gì?"

Lý Viêm chỉ cho Lý Thuật thấy sườn mặt, cười khẩy: "Hóa ra cũng có chuyện muội nhìn không thấu đấy nhỉ, hiếm có lắm, hay là kế ' dĩ lương đại tiền ' kia tốn hết trí thông mình của muội rồi?"

Lý Viêm quay đầu lại, ghé sát vào bên tai Lý Thuật, người ngoài nhìn vào chỉ thấy bộ dáng hai huynh muội thân thiết:

"Muội làm việc luôn cân nhắc thiệt hơn, ta cũng không phải thánh nhân gặp ai cũng giúp. Ta giúp Thẩm Hiếu, tức là ta có đạo lý riêng của ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.