Trưa hôm đó Thẩm Hiếu trở về nói đến chuyện quyên góp lương thực, ngày kế thượng thư Hộ Bộ đã bảo chàng viết tấu chương đệ lên, đến buổi chiều đã được đặt ngay ngắn trên bàn của Chính Nguyên Đế.
Chính Nguyên Đế xem xong vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Lúc ấy Trịnh bộc xạ cũng ở bên cạnh, Chính Nguyên Đế bảo ông ta xem qua phong tấu chương, rồi nói:
“Trẫm nhớ lúc trước Trịnh ái khanh còn nói...... nhân tài tuyển ra từ khoa cử sợ chỉ toàn bọn mọt sách, không làm được việc gì. Nay trẫm lại thấy Thẩm Hiếu kia cũng là người có thực lực. Quan Trung đại hạn, Hộ Bộ thiếu lương, quyên góp lương thực chính là biện pháp tốt nhất.”
Trong giọng nói còn có vẻ khoe khoang.
Trịnh bộc xạ cười cười, cũng không phủ định, tùy tiện hùa theo Chính Nguyên Đế khen vài câu.
Trong lòng lại thầm khinh bỉ. Nghĩ ra cách thì cũng hay đấy, nhưng thực hiện được không lại là chuyện khác. Vị Trạng Nguyên lang này là tự chịu diệt vong, Nhị hoàng tử để chàng ta đi xin lương, nói vậy cũng là đã đi đến đường cùng rồi.
Khen nhiều, nhưng Chính Nguyên Đế trong lòng cũng biết xin lương không dễ, ông ta tự mình ngự bút ban cho Thẩm Hiếu một bản chiếu quyên lương, để chàng cầm đi cho tiện. Đối với một bát phẩm tiểu quan mà nói, được như vậy đã là vô thượng vinh quang.
Nhưng Chính Nguyên Đế rõ ràng xem nhẹ sự khó khăn của việc xin lương.
Từ lúc đưa ra biện pháp là tháng ba, hiện giờ đã là đầu tháng sáu, trong thời gian hai tháng đó, Thẩm Hiếu phụng chỉ xin quyên góp lương thực, bái phỏng liên tục các hương thân đại tộc ở Quan Trung, nhưng 30 vạn thạch lương đến nay mới có chưa đến mười vạn thạch, hơn một nửa lương thực đều là do các thế gia giao hảo với Nhị hoàng tử tặng cho.
Mà bên kia Vĩnh Thông, Thôi Tiến Chi nhận số lương Hộ Bộ phát chia cho nhân công, việc tu sửa kênh Vĩnh Thông hiện giờ lại thành công việc tốt nhất ở thành Trường An cho người nghèo, ăn sung mặc sướng, chỉ cần một người làm việc, đến hàng xóm đều sẽ không bị đói. Nhị hoàng tử giận đến ngứa răng, ngay cả đám thế gia phía sau Nhị hoàng tử cũng phê bình kín đáo—— Thẩm Hiếu cứ như đang lấy gạo của bọn họ đi giúp đỡ Thái Tử ấy, hắn rốt cuộc là phe Nhị hoàng tử hay là phe Thái Tử vậy?
“Thẩm đại nhân hiện tại vẫn tốt, chỉ là phụng chỉ bệ hạ xin quyên lương ở thành Trường An này nơi nơi đều bị từ chối. Còn hơn một tháng nữa, mà thiếu những hai mươi vạn thạch lương thực, nghe nói hắn mỗi ngày đều canh trước cổng thế gia đại tộc, nhưng căn bản không ai đồng ý gặp hắn. Nhị hoàng tử hình như cũng không vội, đến một trợ thủ cũng không phái đi giúp Thẩm đại nhân.”
Tùy tùng cong eo, báo cáo tình huống gần đây với Lý Thuật.
Hôm qua là mùng một tháng sáu, Lý Thuật theo thường lệ đi chùa Thiên Phúc cầu phúc cho mẫu thân. Mới từ chùa Thiên Phúc trở lại biệt uyển, đã thấy người hầu trong phủ chờ ở cửa.
Từ lúc Nhị hoàng tử bên kia đề ra chuyện quyên lương chuyện, Lý Thuật tự biết bản thân cũng không tránh được việc bị xin gạo, bởi vậy bèn lấy danh nghĩa tránh nóng để dọn tới biệt viện ngoài thành ở. Trong hai tháng này, đại sự trên triều đều dựa vào tùy tùng trong phủ tùy thời bẩm báo, nàng biết được hai tháng nay dù là Thái Tử hay là Nhị hoàng tử đều sống tương đối yên ổn, trong triều không phát sinh chuyện gì lớn, chỉ có một mình Thẩm Hiếu bận rộn.
Biệt uyển tọa lạc trên sườn núi, trên đỉnh núi là chùa Thiên Phúc, trong núi còn có thanh tuyền, mùa hạ mát mẻ lại thoải mái. Hàng năm Lý Thuật đều sẽ tới đây tránh nóng mùa hè.
Tùy tùng đi theo Lý Thuật vào biệt uyển, dọc theo hành lang dài uốn lượn, hắn bẩm báo chuyện triều chính một hồi, đặc biệt là tình hình Thẩm Hiếu gần đây.
Lý Thuật nhàn nhạt mà ừ một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Nàng cũng không có gì để nói. Chuyện triều chính không phải ai cũng có phần, dưới giấy bút đều là đao quang kiếm ảnh, hơi vô ý một chút thì đến thi cốt cũng không còn. Thẩm Hiếu muốn bò lên trên, còn phải xem xem chàng ta có bản lĩnh đó không. Nếu chàng nhập vào dưới trướng Nhị hoàng tử mà đi lầm đường, cuối cùng ngã xuống tan xương nát thịt, thì cũng là do chàng tự làm tự chịu.
Lý Thuật tiếp tục dọc theo hành lang đi về phía trước, người hầu tiến tới bẩm báo: “Công chúa, thợ thủ công đã khắc xong khối ngọc mỡ dê rồi ạ, một bức tượng Ngọc Quan Âm không một chút tỳ vết, hiện giờ đang được đặt tại khố phòng. Quản sự hỏi ngài khi nào hồi phủ thì qua xem một chút, sắp tới sinh thần của Hoàng Hậu, gần đây người trong phủ vì việc này không dám lơi lỏng.”
Lý Thuật nghe xong liền gật đầu: “Ngày mai ta về.”
Người hầu yên tâm, lại xin chỉ thị: “Còn có Thôi gia bên kia, mấy ngày trước ngài nói gửi thiếp mời cho Thôi Quốc công và hai vị tẩu tẩu, hỏi xem Thôi gia có muốn vào cung dự tiệc, đến nay vẫn không nhận được hồi âm. Phò mã gia hai tháng nay vẫn luôn ở kênh Vĩnh Thông đốc thúc công việc tu sửa, bọn nô tài cũng không dám đi hỏi.”
Lý Thuật nghe xong, không kinh ngạc, đáp:
“Thôi gia không để ý thì kệ họ, lúc trước gửi thiếp mời sang đó, cũng chỉ là tiện tay muốn nhắc nhở một chút.”
Thôi Tiến Chi có hai đích huynh, đều đi theo lão Thôi Quốc công lăn lộn trong quân ngũ. Năm năm trước xuất chinh bình loạn Nam Cương, hai vị huynh trưởng lần lượt chết trận, sau trận đó thế lực Thôi gia liền suy giảm. Lão Thôi Quốc công tuổi già còn phải để tang hai đứa con, từ đây rút lui khỏi triều chính, hai chị dâu góa bụa cả ngày ăn chay niệm phật, cũng không tham gia bất cứ yến hội nào.
Thôi gia ở Trường An hiện giờ chỉ là sự tồn tại mờ nhạt.
Nếu không phải nhờ Thôi Tiến Chi dựa vào thế lực Thái Tử chấn hưng lại Thôi gia, sợ là mọi người đã quên mất năm xưa Thôi gia ở Trường An đã từng hô mưa gọi gió thế nào.
Lý Thuật với người Thôi gia kia không thân cận, các nàng không muốn đi dự tiệc, nàng cũng không ép. Cuộc sống bình đạm vô dục vô cầu cũng khá tốt.
Sinh thần Hoàng Hậu vào ngày tám tháng sáu, Lý Thuật giờ mới hồi phủ chuẩn bị cũng coi như chậm, dù sao người ta là Hoàng Hậu, chuẩn bị từ thọ lễ đến y phục trang sức, một chút cũng không được sơ sẩy. May là trong phủ của nàng không thiếu kỳ trân dị bảo, thọ lễ đã chuẩn bị xong —— một khối ngọc mỡ dê chuyển từ Tân Cương về, còn lệnh cho thợ thủ công khắc thành tượng Quan Âm, tốn gần một năm mới hoàn thành.
Lễ vật như vậy nói chung vẫn không phải quá có tâm ý, đơn giản được cái quý giá, xem như hợp quy củ.
Nếu tặng lễ vật quá đặc sắc mà vượt mặt An Lạc, nàng ta lòng dạ hẹp hòi, lúc giận lên, Hoàng Hậu nhìn đến Lý Thuật cũng mất vui. Chuyện này đã xảy ra rồi, nàng lại không ngốc tự rước khổ vào người.
Màn đêm buông xuống, Hồng Loa vội sai bọn nha hoàn thu thập hành trang, ngày kế thừa dịp thời tiết mát mẻ buổi sớm, Bình Dương công chúa xe giá khởi hành, dọc theo quan đạo tiến về nội thành. Khi đến phường Thập Tam Vương thì đã là gần giữa trưa.
Trong xe ngựa bắt đầu nóng dần lên, Lý Thuật cũng không có hứng đọc sách, đóng sách lại rồi mở rèm, hít thở không khí.
Xe ngựa chạy qua một khúc cua, phía trước chính là Bình Dương công chúa phủ. Cửa son mở rộng, đang chờ nghênh đón công chúa hồi phủ. Dưới bậc thang là hai con sư tử bằng đá rất lớn, mà đứng bên cạnh sư tử bằng đá...... lại là Thẩm Hiếu.
Lý Thuật nhíu nhíu mày.ose
Mình ở trên núi hai tháng, mới vừa hồi phủ chàng ta đã sấn đến đây rồi. Thẩm Hiếu ở chức vụ mới hai tháng nay cũng không phải không có thu hoạch gì, tin tức nhanh nhạy thật đấy.
Đợi xe ngựa xe ổn định dừng trước cổng phủ, Lý Thuật xuống xe. Nàng biết Thẩm Hiếu tới đây vì điều gì, bởi vậy nàng càng không muốn để ý đến chàng.
Nàng giả vờ không nhìn thấy Thẩm Hiếu, lập tức vượt qua chàng định đi vào trong, nhưng nàng mới vừa bước lên được hai bậc thang, phía sau Thẩm Hiếu đã gọi nàng: “Hộ Bộ đề cử Thẩm Hiếu, tham kiến Bình Dương công chúa.”
Cái giọng vẫn âm trầm như cũ, chỉ là hơi khàn, nghe giống như chàng đã lâu không được một ngụm nước.
Lý Thuật dừng chân, xoay người lại.
Đứng trên hai bậc thang rồi nàng phát hiện bây giờ nàng mới có thể ngang mắt với Thẩm Hiếu. Ngày thường chỉ nhìn từ xa, không để ý hóa ra chàng lại cao lớn như vậy. Chắc có lẽ vì cơ thể gầy gò, nên dáng vẻ cao lớn bị bỏ qua.
Lý Thuật đánh giá Thẩm Hiếu một lần, chàng vẫn mặc một thân quan bào xanh đậm, càng tôn lên mặt mày như vẽ, chỉ là mặt hơi hồng, sắc môi nhợt nhạt, thời tiết oi ả như thế cũng không biết chàng đã đợi bao lâu rồi —— Lý Thuật luôn quản hạ nhân chặt chẽ, người hầu không có lệnh của nàng, chưa bao giờ dám tự tiện cho phép người không liên quan vào phủ.
Thẩm Hiếu thấy Lý Thuật dừng lại, vội nói: “Hạ quan có việc muốn cùng công chúa thương lượng, không biết công chúa có...——”
“Thẩm đại nhân” _Lý Thuật cười, đánh gãy lời Thẩm Hiếu định nói: _”Bổn cung mới từ biệt uyển về phủ, giờ rất mệt. Nếu có chuyện quan trọng muốn thương lượng, không ngại thì ngày mai lại đến.”
Thẩm Hiếu bị Lý Thuật cự tuyệt nhưng vẫn kiên trì:
“Hạ quan sẽ nói ngắn gọn, sẽ không làm công chúa mất thời gian quá lâu.”
“Nói ngắn gọn?”
Lý Thuật bật cười: “Nói ngắn gọn thì thôi khỏi đi, ngươi nếu muốn nói ngắn gọn thì tất cả người ở Trường An đều biết ngươi muốn nói gì.”
Lý Thuật giơ hai ngón tay: “Hai chữ, quyên lương.”
Thẩm Hiếu tròng mắt co lại, chợt sáng tỏ. Cũng phải, Bình Dương công chúa thông minh như vậy, sao có thể không đoán ra chàng muốn nói gì.
Lý Thuật lại nói: “Bổn cung hôm nay rất mệt, Thẩm đại nhân, hôm nay sợ là không rảnh gặp ngươi; mấy ngày nữa bổn cung còn phải vội chuẩn bị lễ vật sinh thần cho Hoàng Hậu, cũng không có thời gian gặp ngươi. Thẩm đại nhân nếu thật lòng muốn cầu kiến bổn cung, thì có thể chờ đến cuối tháng sáu............”
Cuối tháng sáu, đó là kì hạn cuối cùng để Thẩm Hiếu kêu gọi quyên lương. Khi đó mọi việc coi như xong hết cả rồi, cầu kiến Lý Thuật còn có tác dụng gì? Nàng rõ ràng tìm cớ không muốn quyên lương.
Lý Thuật dứt lời liền xoay người đi vào trong phủ, mặc kệ Thẩm Hiếu còn đứng bên ngoài. Nàng chỉ nghĩ Thẩm Hiếu bị nàng dội gáo nước lạnh như vậy kiểu gì cũng sớm rời đi.
Nàng trở về phòng thay đổi xiêm y mát mẻ, sau đó gọi quản sự vào phòng khách hội báo tình hình trong phủ, xử lý mấy chuyện to nhỏ, lại xem xét sổ sách buôn bán mấy tháng vừa rồi.
Lúc này tên gác cửa ngoài tiền viện đau não nhức đầu, vẻ mặt sốt ruột, nhưng mấy vị quản sự lại đều đang đi báo cáo với công chúa, thị nữ bên người công chúa lại đang vội vàng hầu hạ. Hắn tìm nửa ngày cũng tìm không ra một khe hở để chen mồm.
Thẳng đến khi Lý Thuật qua nhà kho tự mình kiểm tra tượng bạch ngọc Quan Âm, tên gác cửa cuối cùng cũng tóm được cơ hội, vội vàng kéo Hồng Loa sang một bên.
“Bà cô của ta ơi!”_ Hắn dậm chân_”Vị Thẩm đại nhân kia đến giờ còn đứng ngoài cổng kia kìa, cô nói xem phải làm sao bây giờ? Thị vệ bảo hắn đi, hắn lại nói muốn gặp công chúa; thị vệ lại không thể lôi hắn về được.”
Hồng Loa trừng mắt nhìn tên gác cổng một cái: “Ngươi gấp cái gì mà gấp, ồn đến công chúa bây giờ!”
Nàng nghĩ một hồi, lại nói: “Mặc kệ hắn, hắn muốn chờ thì cứ để hắn chờ, thái độ của công chúa lúc nãy không phải ngươi không thấy, cứ giả vờ không nhìn thấy hắn là được.”
Nhưng tên gác cổng lại vội la lên: “Ấy ấy...... Nhưng cô nhìn mặt trời ngoài kia xem, đứng phơi nắng nửa canh giờ thôi là thành tên ngốc luôn đó, Thẩm đại nhân đợi từ giữa trưa đến giờ cũng phải hai ba canh giờ rồi. Nếu cứ để hắn đợi như thế...... Nhỡ chẳng may xảy ra chuyện trước cổng phủ chúng ta thì phải làm sao?.”
Nhìn cái dáng đứng thẳng tắp của vị Thẩm đại nhân kia, quả thực là định không thấy công chúa thề không bỏ về đấy. Vạn nhất phơi nắng mà xảy ra chuyện gì, một tên gác cổng như hắn không chịu nổi trách nhiệm đâu nha, còn muốn hắn sống nữa không đây trời.
Tên gác cổng vẫn chần chừ: “Nếu không...... Nếu không thì Hồng Loa tỷ tỷ vẫn nên nói với công chúa một tiếng, hỏi xem nên làm thế để bọn tôi còn biết chừng.”
Hồng Loa trợn trắng mắt: “Nói cái gì mà nói, ngươi không thấy công chúa giờ đang bận à?.”
Ai ngờ đúng lúc này Lý Thuật từ nhà kho đi ra, thấy hai người bọn họ trốn sau cột trụ hành lang thậm thà thậm thụt, nhíu mày hỏi:
“Hồng Loa, các ngươi đang nói chuyện gì đó?”