Bình Dương Công Chúa

Chương 37: Chương 37: Tiếng nhạn




Chính Nguyên Đế lại nói:

“Bình Dương công chúa kháng lại chiếu quyên lương, luận tội nên phạt. Nội trong ba ngày phải nộp thêm năm vạn thạch!”

“Bình Dương, con hồi phủ ngẫm lại thật kỹ cho trẫm, rốt cuộc là con sai ở đâu!”

Khi nói những lời này Chính Nguyên Đế giống như đang nói với Lý Thuật, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào Thái Tử.

Ý giết gà dọa khỉ rõ như ban ngày.

Cả triều văn võ đều im lặng không nói.

Chính Nguyên Đế xưa nay hỉ nộ không tỏ, mọi người chưa bao giờ gặp ông ta tức giận đến mức ấy, mơ hồ nhớ lại đây là vị hoàng đế thời trẻ nam chinh bắc chiến, không phải một chủ tử dễ chơi.

Hơn ba thập kỉ là hoàng đế tuy đã làm tính tình ông ta hiền hòa hơn, nhưng một khi bị chạm vào vảy ngược...... Hổ báo dẫu già thì vẫn còn răng nanh.

Hai mắt Chính Nguyên Đế nhìn Thái Tử như chim ưng rình mồi, Thái Tử ngay lập tức trắng bệch mặt, thân thể lung lay như sắp ngã.

Phụ hoàng chưa bao giờ nổi giận với hắn như vậy.

Hắn là đích trưởng tử, phụ hoàng và mẫu hậu trước giờ quan hệ tốt, người ta nói hoàng thất vô tình, nhưng Thái Tử được nuôi lớn từ tay của phụ từ mẫu ái.

Ngần ấy năm tại vị Đông Cung, hắn gần như quên mất, người ngồi trong cung Thái Cực không chỉ là cha hắn, mà còn là chủ nhân thiên hạ.

Thái Tử cảm thấy mình không khống chế được nhũn chân muốn quỵ xuống, lại có một bàn tay âm thầm đưa ra giữ cho hắn đứng thẳng.

Thôi Tiến Chi trầm mặt nhìn Thái Tử, biểu tình nghiêm túc, bàn tay y dồn lực đỡ Thái Tử không cho hắn ngã xuống.

Cảm thấy được Thôi Tiến Chi đỡ, Thái Tử mới vượt qua cơn hoảng sợ.

Đúng vậy, bên cạnh hắn có nhiều thế gia như vậy, những người này đều ủng hộ hắn, hắn sợ cái gì. Chỉ cần có bọn họ chống đỡ ngày nào, hắn sẽ có thể ngồi vững ở Đông Cung ngày đó.

*

Thẩm Hiếu cướp lương, tất cả mọi người không ai nghĩ kết quả lại thành như vậy. Lúc đi khí vũ hiên ngang, lúc về rũ mi đạp mắt.

Lý Thuật chân không tiện, mới đứng lên khỏi ghế, liền nghe Chính Nguyên Đế nói:

“Lão nhị, con ở lại. Bình Dương, con ở ngoài điện đợi chờ một lát.”

Lại phân phó: “Thẩm Hiếu, ngươi đi thay quan bào đi, rồi đến gặp trẫm.”

Thái Tử mới nhấc chân khỏi bậu cửa Hàm Nguyên Điện, nghe vậy thiếu chút nữa vấp ngã, bàn tay của Thôi Tiến Chi giống như kìm sắt giúp hắn ổn định thân hình.

Thái Tử xoay người nhìn lại, Chính Nguyên Đế cho lão nhị ở lại, cố tình không gọi hắn. Đây là có ý gì......

Thôi Tiến Chi siết tay, gần như lôi Thái Tử ra ngoài điện.

Lý Thuật khập khiễng bước ra cửa, tên thái giám lúc đầu khom lưng ân cần lúc này lại chần chừ, không dám tới đỡ.

Bình Dương công chúa chọc giận bệ hạ, nhỡ chạm vào nàng một cái, đen đủi dính vào người thì phải làm sao.

Lòng người ấm lạnh, chắc chỉ đến mức thế này.

Lý Thuật ra cửa, Thái Tử mới rồi mặt mày trắng bệch giờ trông thấy nàng, trong nháy mắt như bị lửa giận nuốt chửng, hắn lại đem hết mọi tội lỗi đổ lên đầu nàng đây.

Bình Dương, tất cả là tại nàng ta!

Nếu không phải Bình Dương để cho người ta cướp lương, hắn sao lại kêu người đi buộc tội Thẩm Hiếu. Nếu không phải như vậy, hắn đã không bị phụ hoàng mắng chửi!

Thái Tử trừng mắt nhìn Lý Thuật.

Đồ vô dụng!

Thôi Tiến Chi thấy Lý Thuật ra ngoài một mình, phải bám vào cột trụ hành lang, dường như cổ chân lại phát đau rồi.

Y không ngờ thái độ của Hoàng Thượng lại cứng rắn như thế, không ngại đối đầu trực tiếp với thế gia trong triều cũng phải bảo vệ Thẩm Hiếu.

Y bị chuyện này đánh ngã, Tước Nô cũng bị kéo xuống theo.

Hôm nay Tước Nô gần như mất hết mặt mũi. Tuy Hoàng Thượng phạt không nặng, cùng lắm chỉ phải bỏ thêm mấy vạn thạch lương thực, nhưng lại biểu thị rằng thái độ của Hoàng Thượng đối với Bình Dương công chúa đã khác.

Mất đi thánh sủng, một công chúa thứ xuất có thể tiến bao xa?

Lý Thuật trước giờ vốn hiếu thắng, bỗng nhiên bị mất mặt như vậy cũng không biết trong lòng nàng khó chịu bao nhiêu.

Thôi Tiến Chi nhìn sắc mặt nàng vẫn tái nhợt như cũ, trong lòng có chút xót xa, định buông Thái Tử ra để tới an ủi nàng đôi chút.

Lý Thuật thấy y vừa động, hướng ánh mắt nhìn sang.

Nhưng y lại bị Thái Tử kéo lại: “Về Đông Cung trước, hôm nay bị thua đau như vậy, ngươi về nghĩ đối sách với ta.”

Thôi Tiến Chi bị Thái Tử lôi kéo, nhất thời tâm trí lại quay về chuyện chính sự.

Y nhìn thoáng qua Lý Thuật, do dự một lát, cuối cùng vẫn đi theo Thái Tử về Đông Cung.

Lý Thuật nhìn y đi xa, hờ hững dời mắt.

Cái nào nặng cái nào nhẹ, Thôi Tiến Chi luôn phân biệt rõ ràng.

Nàng vĩnh viễn chỉ là chuyện không quan trọng.

*

Mọi người đi hết, Hàm Nguyên Điện vô cùng an tĩnh, Lý Viêm đứng im lặng, nghe phía trên Chính Nguyên Đế bỗng thở dài một hơi.

Một phong tấu chương bị Hoàng Thượng ném xuống: “Lão nhị, con nhìn một cái đi, đây là do Thẩm Hiếu đệ lên.”

Lý Viêm không biết Chính Nguyên Đế muốn gì, nghe lời cong lưng nhặt lên.

Đầu hắn lúc này vẫn rất loạn, hôm nay biến cố quá lớn, hắn mới vừa đá Thẩm Hiếu đi, phụ hoàng lập tức lại trọng dụng chàng.

Lý Viêm nhìn tấu chương nửa ngày, ánh mắt lại không thể tập trung.

Chính Nguyên Đế thấy hắn như thế, cũng không ép, chỉ nói:

“Thẩm Hiếu đề cập đến ba chuyện. Một là buộc tội Bình Dương trữ hàng thuế ruộng, không màng dân sinh; hai là tự nhận bản thân cướp lương có tội, tự xin từ quan; ba là phủi sạch quan hệ với con, nói chuyện cướp lương là hắn tự chủ chương, không liên quan đến Nhị hoàng tử, cầu ta không giận chó đánh mèo với con.”

Những lời này từ từ nhập vào đầu Lý Viêm, hắn không trả lời Chính Nguyên Đế, ngược lại nhớ tới những lời Thẩm Hiếu nói bên ngoài Thừa Thiên Môn.

“Hạ quan nói sẽ không làm liên lụy đến điện hạ, thì nhất định sẽ không liên lụy điện hạ.„

“Càng nhiều người buộc tội thì ngài lại càng an toàn „.

Thẩm Hiếu đã tính được kết quả, cũng đã nói với hắn rõ ràng.

Đáng tiếc hắn lại nghe không hiểu.

Chính Nguyên Đế than thở. Lý Viêm ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt hoàng đế chỉ có thất vọng.

Lý Viêm giỏi cưỡi ngựa bắn cung, oai hùng dũng cảm, rất giống Chính Nguyên Đế ngày trẻ. Hậu cung có rất nhiều hoàng tử thứ xuất, Chính Nguyên Đế có thể nâng đỡ người khác, nhưng lại chọn nhị hoàng tử.

Trong lòng ông ta cũng thích lão nhị, tuy không bằng tình cảm cha con như với Thái Tử, nhưng so với các hoàng tử khác đã là cầu mà không được.

Đáng tiếc lão nhị uổng cho cái danh vũ dũng, đến lúc trên triều xuất hiện đao quang kiếm ảnh, hắn lại cúi đầu trước thế gia.

Hắn không phải lựa chọn tốt cho việc thừa kế.

Chính Nguyên Đế nghĩ đến điều này, lại thở dài:

“Thẩm Hiếu là trung thần, con lại không phải người chủ tốt. Lão nhị, con đi xuống đi.”

Nhị hoàng tử thất hồn lạc phách ra khỏi Hàm Nguyên Điện, Lý Thuật đứng ở hành lang nghe thấy tiếng bước chân liền quay sang nhìn một cái.

Trong ánh mắt hơi có chút thương hại.

Lúc này Lý Viêm đến một ánh mắt cũng không chịu nổi, vội vàng né tránh, bước xuống bậc thang như trốn chạy.

Lý Thuật nhìn cửa điện sơn son, trầm mặc một lát mới rê cái chân đau bước vào.

Đối với người khác mà nói, chuyện ở Hàm Nguyên Điện đã kết thúc, nhưng đối với nàng, cuộc gặp đơn độc với phụ hoàng mới là trận đánh ác liệt nhất hôm nay.

Nàng đáp ứng yêu cầu giao nộp lương thực của phụ hoàng, nhưng phụ hoàng lại không ngờ nàng sẽ dùng cách này để làm.

Trải qua chuyện này, tuy nàng cũng chịu thiệt, nhưng nàng không những có thể từ phe Thái Tử toàn thân rút lui, lại còn cho Thái Tử nếm trái đắng.

Lần cược này đáng lắm.

Mưu kế của Lý Thuật có thể lừa người khác, lại không gạt được phụ hoàng. Huống chi, nàng từ đầu cũng không muốn gạt phụ hoàng.

Chính Nguyên Đế ngồi sau long án, vừa rồi vẫn luôn là ngôi cửu ngũ, dáng người uy nghiêm, nhưng khi mọi người đi hết rồi, Lý Thuật quay lại, mới thấy ông toàn thân mỏi mệt.

Phụ hoàng già rồi.

Thấy Lý Thuật bước vào, Chính Nguyên Đế cũng không nói lời nào, cứ như vậy nhìn nàng lê từng bước, cho đến khi nàng quỳ xuống.

“Nhi thần xin thỉnh tội với phụ hoàng.”

“Con có tội gì?”

“Nhi thần có tội vì ' ném chuột sợ vỡ bình ', muốn giúp phụ hoàng đề bạt hàn môn, chèn ép thế gia, lại trong lúc ném chuột, vô ý làm bình vỡ.”

Chính Nguyên Đế ngưng mắt vài giây, sau đó lại thở dài.

Từ lúc khiến Thôi gia suy sụp, vì sao suốt năm năm nay ông không dám động đến thế gia khác. Còn không phải là vì suy nghĩ cho Đông Cung.

Nhưng từ khi đứa con thứ ba của Thôi gia leo lên Thái Tử, thế gia đều biết Thái Tử và hoàng đế bất đồng, Thái Tử hướng về thế gia.

Bọn họ như châu chấu vọt tới Đông Cung, ân cần ủng hộ Thái Tử càng nhiệt tình, cũng khiến quan hệ giữa Thái Tử và Hoàng Thượng ngày càng xa cách.

Hoàng Thượng muốn chèn ép thế gia, nhưng Thái Tử muốn dựa vào thế gia, hiện giờ Hoàng Thượng mà động vào thế giá một chút, cũng sẽ làm lung lay địa vị Thái Tử.

Ném chuột sợ vỡ bình, mấy năm gần đây Chính Nguyên Đế chính là bị mấy chữ này áp chế.

“Phụ hoàng, muốn trị thương thì phải cạo xương gọt mủ, tội lớn nhất của Tước Nô hôm nay chính là mang những vết thương mưng mủ đó ra trước mặt phụ hoàng.”

Lý Thuật thẳng lưng:

“Nếu người không chữa thương, miệng vết thương sẽ càng lan sâu đau đớn, cho đến lúc cả tâm can đều đau, chuyện hôm nay Tước Nô nhận sai, tùy người xử phạt, con không oán thán nửa lời.”

“Nhưng nếu người muốn cạo xương, gọt mủ......”___ Lý Thuật kiên định đối mắt với Chính Nguyên Đế__ “Tước Nô nguyện trở thành con dao sắc của người.”

*

Không biết Bình Dương công chúa ở trong điện nói gì với Hoàng Thượng, Lưu thấu chỉ biết lúc nàng đi ra, biểu tình thảnh thơi rất nhiều.

Lưu thấu muốn tới đỡ nàng, nhưng Lý Thuật lại chỉ là xua tay, tự mình đi từng bước chậm chạp, lại kiên định, từng bậc, từng bậc đi xuống.

Lúc này Thẩm Hiếu đã đổi quan bào xong, đang đi lên bậc thang.

Chính ngũ phẩm Môn Hạ Tỉnh cấp sự trung, quan bào đỏ tươi, hông đeo đai ngọc, Ngư phù dắt một bên lay động theo từng bước chân.

Giống như một viên ngọc vừa được tạc ra từ đá, Thẩm Hiếu trước giờ có vẻ chính trực cứng cỏi, bây giờ lại nhiều thêm cái sắc bén của quyền lực.

Môi mỏng mũi cao, lúc nhìn người khác ánh mắt như có đao.

Lý Thuật chậm rãi đi xuống bậc thang, Thẩm Hiếu cũng đi lên. Lúc giao nhau, một đôi tay gân cốt rõ ràng vươn tới đỡ Lý Thuật.

Thẩm Hiếu thấy Lý Thuật tập tễnh đi xuống, lung lay như sắp ngã, ma xui quỷ khiến lại vươn tay.

Lúc chạm vào tay nàng dưới ống áo mới cảm thấy không ổn, muốn rút tay về, lại sợ Lý Thuật đứng không vững ngã xuống, do do dự dự. Cuối cùng Lý Thuật phản ứng trước, gạt tay một cái tránh đi.

Lý Thuật nghiêng đầu, đối diện ánh mắt của Thẩm Hiếu.

Thẩm Hiếu cao hơn nàng nhiều, giờ phút này rũ mắt nhìn xuống.

Trước đây nàng luôn là cao cao tại thượng, giờ lại ở phía dưới để chàng nhìn xuống. Thì ra chênh lệch giữa bọn họ, cũng không thể không vượt qua được.

Thẩm Hiếu thu lại bàn tay trơ trọi, đôi mắt sâu thăm thẳm, chàng hơi cúi đầu nói nhỏ một câu: “Đa tạ công chúa......”

Cảm ơn nàng năm xưa khi đã khinh nhục chàng, khiến chàng có động lực rèn luyện ba năm gian khổ, sớm đỗ Trạng Nguyên;

Cảm ơn nàng đã khiến chàng phải đánh cược, được ăn cả ngã về không, suất binh đoạt lương, trải qua hiểm cảnh, cuối cùng ở tuyệt lộ tìm được đường sống, cá chép vượt Long Môn.

Không có Lý Thuật, sẽ không có Thẩm Hiếu hôm nay được khoác quan bào ngũ phẩm.

Lý Thuật nghe ra ý của Thẩm Hiếu, nàng nhấc mắt, cũng trả lại nguyên trạng: “Đa tạ Thẩm đại nhân......”

Cảm ơn chàng dũng khí hơn người, dám lấy cả tính mạng ra đánh cuộc, giúp nàng thay đổi chiến tuyến, nếu không nhờ chàng đánh trận này, nàng sẽ còn phải khốn đốn với Đông Cung, không cách nào tránh khỏi.

Có những lời không cần nói rõ, hai người như có tâm linh tương thông, cả hai đều hiểu ý của đối phương.

*

Thẩm Hiếu bước lên bậc thang cuối cùng, lại không vội tiến vào Hàm Nguyên Điện. Chàng đứng trên bậc thang cẩm thạch cao cao, nhìn theo bóng dáng Bình Dương công chúa càng đi càng xa.

Lúc sau, chàng nâng mắt nhìn những tòa cung điện chập chùng xa xa—— ngói lưu ly, tường đỏ, có một con nhạn chậm chạp bay ngang bầu trời ảm đạm, lướt qua ngói lưu ly, kêu một tiếng kêu thanh thúy, vang vọng hoàng thành.

Thẩm Hiếu vẫn nhìn theo bóng nhạn bay, lát sau chàng chớp mắt, đồng tử sắc bén như lưỡi kiếm được mài dũa mười năm, đợi được tung hoành.

Lý Thuật đi tới đường Long Vĩ, nghe được một tiếng nhạn kêu chợt dừng chân, quay đầu nhìn lại.

Cách xa quá, nàng chỉ có thể loáng thoáng thấy một thân áo đỏ đứng trên cầu thang cẩm thạch trắng tinh.

Phía trên mái ngói lưu ly vàng óng của Hàm Nguyên Điện là bầu trời xám xịt, dường như một cơn bão lớn đang tới.

Không cần Khâm Thiên Giám, Lý Thuật cũng nhìn ra được, Quan Trung đại hạn sắp kết thúc rồi.

Mà tại thành Trường An này, thời thế cũng sắp đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.