CHƯƠNG 4
Qua năm-sáu giờ, Lục Đế rốt cục kéo cước bộ nặng trĩu ra khỏi phòng thí nghiệm .
Kết quả mới đạt được không quá hoàn mĩ , nhưng anh lại không có cách nào bình tĩnh để sửa lại , điều này làm cho anh phi thường phiền táo.
Đẩy cửa ban công ra, anh lại thấy làm thứ khiến bực bội trong lòng càng lớn — Trữ Tuyên đã mệt mỏi ghé vào trên sofa mà ngủ quên .
Lục Đế đi tới cầm một cánh tay của người đang chìm trong mộng đẹp, hung hăng đẩy ngã trên mặt đất “ Cậu tới làm cái gì?”
“ Ai thèm !”Trữ Tuyên bị đập đầu , đau đến nhíu mày.
Cậu bất khả tư nghị nhìn tên bạo ngược trước mặt này, nhưng nghĩ đến mình là nguyên nhân làm cho Lục Đế biến thành như vậy, lại cố nén lửa giận trong lòng, chỉ về phía bát mì đã nguội lạnh ở trên bàn giấy .
“ Tớ sợ cậu đói bụng cho nên nấu mì cho cậu ăn , cậu có đói bụng không?”
“ Nịnh bợ tôi vô dụng , Nghiêm Tuyên, tôi hẳn đã cùng cậu nói rõ ràng.”Lục Đế cười lạnh, đem Trữ Tuyên kéo lên, đặt trên sô pha thượng “ Hay là nói, cậu không bị tôi thượng thì liền cả người không thoải mái?”
“ Cậu , cậu , chờ chờ , Lục Đế, tớ không phải Nghiêm Tuyên…… Tớ là……” mắt thấy Lục Đế càng ngày càng tới gần, Trữ Tuyên sợ tới mức nói năng lộn xộn, dùng tay để gần bờ ngực của đối phương “ Tớ là Trữ ……”
“ Câm mồm !”Lục Đế bỗng nhiên lớn tiếng gầm lên, làm cho Trữ Tuyên bị dọa đến choáng váng.
“ Tôi hẳn đã cảnh cáo cậu , không được ở trước mặt tôi nhắc tới tên của hắn !” Lục Đế lộ vẻ mặt hung ác, hai mắt phiếm lạnh như băng hàn quang “ Không ai có thể thay thế Trữ Tuyên ! Cậu không cần tái ảo tưởng chính mình là cậu ấy , điều này làm cho tôi cảm thấy cậu thực ghê tởm.”
“ Lục Đế, tớ thật là Trữ Tuyên ! Cậu xem tớ đi , thật là tớ mà !”Trữ Tuyên ngồi dậy, bắt được cánh tay Lục Đế , lo lắng nói.
Nhưng Lục Đế lại che lại miệng của cậu , áp lấy thân thể cậu trên ghế sô pha “ Tôi đã nói rồi, câm miệng!”
“ Ngô……” Trữ Tuyên trợn to hai mắt, tìm không ra bất luận biện pháp thoát thân nào , cậu chỉ có thể đem hy vọng ký thác ở trên bát mì kia , bởi vậy không ngừng hướng bàn giấy quay tới , hy vọng có thể dẫn tới chú ý của Lục Đế.
Nhưng Lục Đế lúc này đã bực bội tới cực điểm, trong cơn giận dữ anh căn bản không có để ý tới Trữ Tuyên ám chỉ, anh hiện tại cần phát tiết, mà thiếu niên trước mặt vừa lúc là công cụ tốt nhất.
“ Thế nhưng còn có thể học nấu nướng , cậu liền muốn bị tôi thượng thế sao?”Lục Đế cười lạnh trào phúng, động thủ cởi bỏ cà vạt của Trữ Tuyên, xé áo cậu “ Tôi hiện tại tâm tình phi thường không tốt, là chính cậu chủ động đưa lên cửa, đừng trách tôi không khách khí.”
Tay Lục Đế vừa rời khỏi miệng Trữ Tuyên , cậu lập tức hét to “ Cậu muốn làm gì? Hỗn đản !”
Nhưng rất nhanh cậu không thể phát ra tiếng được nữa , bởi vì Lục Đế đưa chiếc cà vạt mới xé bỏ nhét vào miệng cậu , giây tiếp theo ngay cả quần áo cũng bị kéo tới khuỷu tay , gắt gao trói buộc hai tay của cậu.
Trữ Tuyên bỗng nhiên ý thức được không ổn. Đáng chết ! Chẳng lẽ mình sắp bị thằng bạn cũ chiếu cố “ mặt sau” ở trong này sao sao?
Cậu giãy dụa , cố gắng thoát khỏi người Lục Đế, cố tình khối thân thể này của Nghiêm Tuyên thật sự quá mức yếu ớt , cậu căn bản lay động không nổi nửa phần của Lục Đế.
Nhìn thiếu niên luôn luôn đối với mình nhẫn nhục chịu đựng bỗng dưng có thái độ khác thường giãy dụa, Lục Đế chỉ nghĩ cậu đang chơi lạt mềm buộc chặt , một bàn tay đưa qua , không lưu tình chút nào đánh đỏ nửa bên mặt của Trữ Tuyên.
Anh thực chán ghét Nghiêm Tuyên này, nhưng ở thời điểm khi anh không vừa ý , anh lại cần một khối thân thể lửa nóng đến an ủi chính mình.
Mỗi một lần cùng Nghiêm Tuyên phát sinh quan hệ, anh đều cố gắng thuyết phục chính mình, đem người dưới thân cho là Trữ Tuyên, cứ như vậy, Trữ Tuyên tươi cười, Trữ Tuyên quở trách, Trữ Tuyên hết thảy giống như chưa từng rời xa anh .
Nhưng mỗi lần khi tỉnh lại , anh mới phát giác người bên cạnh căn bản cùng Trữ Tuyên không có nửa điểm giống nhau, anh lại sinh ra cảm giác tội ác cùng chán ghét , đối Nghiêm Tuyên cũng càng thêm phỉ nhổ.
Đó là một tuần hoàn ác tính, anh đối với kẻ đang đặt dưới thân mình không hề yêu thương , lại không biết linh hồn trong thân thể này đã đổi thành Trữ Tuyên mà anh nhung nhớ .
Không cần…… Chết tiệt, Lục Đế, không thể đối tôi như vậy……
Tận mắt thấy bạn tốt ngày xưa biến thành ác lang, xé rách áo cậu , kéo xuống quần cậu , Trữ Tuyên cố gắng lắc đầu, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Lục Đế, như là đang nói: Đừng đối đãi với mình như thế !
Lục Đế bị ánh mắt như vậy làm nhiễu loạn tâm, không biết vì cái gì, nguyên bản Nghiêm Tuyên thực chán ghét giờ phút này thoạt nhìn có vài phần cảm giác quen thuộc.
“ Trữ Tuyên……”Lục Đế đau kịch liệt kêu gọi, lại một lần tự ngã vào thôi miên ảo tưởng.
Thanh âm của anh làm cho Trữ Tuyên toàn thân run lên, đến khi trấn định tầm nhìn lại thấy khuôn mặt của người đối diện thương tâm đến chết .
“ Tuyên……”Lục Đế thì thào nói nhỏ , cúi người xuống dưới hôn cái trán Trữ Tuyên.
Trữ Tuyên có phần phát mộng, vì cái gì Lục Đế lại gọi tên của mình ? Không phải cậu ta không nhận ra mình sao? Chẳng lẽ cậu ta nguyên bản luôn muốn đối mình làm chuyện thế này , cho nên đem Nghiêm Tuyên trở thành mình…… để làm loại sự tình này?
Ngay khi cậu bởi vì tự hỏi mà thả lỏng cảnh giacs không hề giãy dụa, Lục Đế bỗng nhiên tách hai chân cậu ra , đưa ngón tay vào trong cơ thể cậu.
“ Ngô……”Trữ Tuyên gắt gao muốn lui lại, muốn ngăn cản Lục Đế, hai chân cũng nhanh chóng khép lại kẹo ở sườn thắt lưng của Lục Đế.
Cậu dùng sức giãy dụa vặn vẹo thân hình, ngón tay xâm nhập rất nhanh bị cậu đẩy ra , điều này làm cho Lục Đế phi thường không vui.
“ Đến bây giờ còn muốn giả thuần khiết sao?” Lục Đế cười lạnh, thu hồi ngón tay, cởi quần áo của mình “ Do cậu là Nghiêm gia đại thiếu gia, tôi vốn không muốn làm cậu bị thương, nhưng xem ra cậu thích trực tiếp hơn , đúng không?”
Anh cởi bỏ dây lưng, cởi quần ra , Trữ Tuyên lại nhân cơ hội từ sô pha đứng lên, muốn cởi bỏ hai tay đang bị trói để đào tẩu .
Nhưng động tác Lục Đế so với cậu nhanh hơn một bước, thấy cậu muốn chạy trốn, lại kéo lấy tóc cậu một phen , đưa đầu cậu hung hăng vùi vào ghế sopha , sau đó dùng đầu gối chế trụ cậu để tránh cậu động thân thể .
“ A……” Mặt Trữ Tuyên dính sát vào trên tấm da trâu ở trên ghế sofa, trên tóc chỗ truyền đến từng trận đau đớn, làm cậu thống khổ không chịu nổi.
Lục Đế ôn nhu vì sao lại biến thành bộ dáng hiện tại này ? Trữ Tuyên oán hận nghĩ.
Đúng lúc này, thân thể cậu chấn động mạnh, một cỗ cảm giác đau đớn từ sau huyệt lan khắp toàn thân, tầm mắt nháy mắt biến thành tối đen như mực.
Cậu vô lực xụi lơ xuống, ý thức cũng trở nên mơ hồ không rõ, cảm giác thân thể giống như bị điểm huyệt, căn bản không nghe sai sử.
Thấy người dưới thân trở nên thành thật, không còn giãy dụa, Lục Đế thế này mới lau đi mồ hôi trên đầu, sau đó đỡ lấy cái mông cậu.
“ Biết chắc là cậu giả trinh liệt mà , thân thể này sớm đã bị thượng đến quen , còn có thể có cảm thấy thẹn tâm mới là lạ !”Lục Đế vừa nói lời nói khó nghe , một bên đem lửa nóng của mình đưa vào trong thân thể đối phương, hung hăng chọi vào !
“ Ân……”Trữ Tuyên cảm giác phía sau truyền đến đau nhức, nhưng không có khí lực để né tránh công kích của đối phương.
Cả người cậu xụi lơ, tứ chi mệt mỏi, hai mắt cũng dần dần khép lại .
Trong bóng tối, cậu chỉ có thể cảm giác được phía sau bị người không ngừng xâm phạm, thô bạo xỏ xuyên qua……
“ Hừ !” Khi phát tiết ra dục vọng sở hữu cùng tâm tình áp lực, khoái cảm dần dần nhạt hơn , Lục Đế rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.
Anh không chút nào thương tiếc đem người mình mới hưởng dụng ném lên mặt đất , sau đó tự sửa sang lại quần áo mình .
“ Tôi đối với cậu không có cảm tình, nếu cậu còn không hết hy vọng muốn tiếp cận, tôi chỉ có thể coi cậu là công cụ tiết dục .” Anh lạnh lùng nói xong, thật giống như đang nói chuyện với một con chó .
Lời nói này truyền vào trong tai Trữ Tuyên, ý thức cậu cũng dần dần khôi phục lại .
Vừa rồi…… Sao lại như thế ?
Vì sao chính mình trong nháy mắt trở nên không thể nhúc nhích, chỉ có thể tùy ý để Lục Đế thi bạo?
Trữ Tuyên có chút gian nan từ trên đất bò lên, tựa vào bên sô pha , lúc này cậu cảm nhận rõ ràng hơn rằng thân thể đang đau đớn, máu cùng chất lỏng bạch trọc cũng tự hạ thân tràn ra, nhiễm ướt thảm .
Lục Đế chết tiệt! Rốt cuộc là ai nói với mình ở trong lòng cậu ta mình có vị trí rất trọng yếu, cho nên cậu ta sẽ nhận ra mình ?
Trữ Tuyên cởi bỏ cái cà vạt vẫn đang được nhét ở trong mồm , hung hăng trừng mắt Lục Đế, lúc này, cậu căm tức căn bản không muốn thừa nhận đối phương là bạn mình , lại càng không muốn nói ra thân phận chân thật của mình .
Cho dù nói,cậu ta cũng chỉ cho rằng mình đang ăn nói bừa bãi, căn bản không thể tin tưởng.
“ Nghiêm Tuyên thiếu gia, cậu có thể cút” Lục Đế sửa sang lại quần áo, đối với Trữ Tuyên chật vật không chịu nổi , lại tàn nhẫn lộ ra một chút châm biếm “ Mời cậu về sau không cần lại đến làm phiền tôi .”
“ Yên tâm, Lục Đế, tôi tuyệt đối sẽ không lại đến tìm anh !”Trữ Tuyên tức giận đứng dậy, mặc kệ một thân huyết ô, cứ như vậy tùy tiện mặc quần áo , miệng còn mắng:” Anh , mẹ nó nghĩ mình là ai ? Phạm tội cưỡng gian, heo chó không bằng , hỗn trướng ! Trước kia là tôi nhìn lầm rồi, loại bại hoại như anh đến xem còn đều ngại bẩn !”
Cậu nhanh chóng đem quần áo mặc vào , sau đó đi đến trước mặt Lục Đế, một phen túm lấy áo anh .
Lục Đế không có chút hứng thú nhìn cậu, bằng hiểu biết của anh đối Nghiêm Tuyên, vị đại thiếu gia này tám phần là muốn đùa giỡn .
Nhưng anh một chút cũng không để ý, lại càng sẽ không đi dỗ , dù sao Nghiêm Tuyên ở trước mặt anh phát giận thì kết quả cuối cùng vẫn là hướng anh thỏa hiệp cầu xin tha thứ, chết cũng không biết xấu hổ tiếp tục bám theo.
“ Anh đi chết đi !” Ngoài dự đoán của mọi người , Trữ Tuyên giơ lên một quyền, hung hăng đánh vào bụng Lục Đế.
Lục Đế không dự đoán được kẻ bình thường dù mình đánh chửi cũng không phản kháng nay lại động thủ , bởi vậy bị đánh đến khom thắt lưng quỳ trên mặt đất.
Anh nguyên bản thức cả đêm nên sức khỏe không còn chèo chống được mấy, một đấm này làm cho anh cảm giác hai mắt sắp thiếp đi, trong bụng trống trơn , nội tạng đều xô vào cùng một chỗ , làm anh buồn nôn muốn phun.
“ Lão tử không bao giờ muốn thấy anh nữa !” một quyền này làm cho Trữ Tuyên phát tiết hết phẫn nộ , cậu vỗ vỗ tay, sau đó xoay người hung hăng đá văng cửa ban công, nha ly khai .
Lục Đế quỳ trên mặt đất nôn khan thật lâu, trong lòng lại buồn bực không thôi, người này cùng tên Nghiêm Tuyên ở quá khứ khác nhiều lắm.
Nghiêm Tuyên tuy rằng tính tình không tốt, nhưng ở trước mặt mình luôn giả điềm đạm đáng yêu, hơn nữa có đánh cũng không đánh trả có mắng cũng không mắng trả , chỉ sợ mình chán ghét hắn.
Nhưng hôm nay…… Vị đại thiếu gia kia đánh mình? Chẳng lẽ tiểu tử kia rốt cục đã chán ngấy, không muốn tiếp tục nữa ?
Lục Đế chậm rãi từ đất bò lên , hai tay tựa vào trên bàn giấy để khiến mình đứng vững .
Anh hít một hơi thật sâu, khóe miệng hơi hơi giơ lên, nếu thật sự như vậy thì tốt rồi, vậy mình đỡ phải đuổi hắn đi, cũng sẽ không tiếp tục bị dây dưa……
Ngay khi Lục Đế cơ hồ muốn cười ra, bát mì trên bàn giấy kia bỗng đập vào mí mắt anh .
Đã vài giờ rồi nên bát mì cơ hồ không còn nước, chỉ có mì cùng một quả trứng hơi nát , trên quả trứng kia xịt một ít nước tương đỏ, làm người ta ngán.
Nhưng Lục Đế lại tạm dừng một chút, rồi sau đó nhanh chóng bưng bát lên.
Anh đem bát mì tới trước mặt , nếm thử một ít nước tương trên mặt , sau đó trừng lớn mắt .
Bát từ tay anh rơi xuống dưới đất , tương đỏ đổ lên trên thảm, mì cùng nước cặn cũng văng ra , làm cho văn phòng trở nên rối loạn .
Nhưng Lục Đế cũng không muốn thu thập, anh cũng không thèm liếc xem bát mì đã bị mình đánh đổ kia một cái, liền bước những bước thật lớn , đẩy cửa đuổi theo .
“ Nghiêm Tuyên !” Anh lớn tiếng kêu cái tên của kẻ mà anh phi thường chán ghét , cước bộ phi nhanh, một đường nghiêng ngả lảo đảo chạy hướng cửa viện nghiên cứu.
Sẽ không sai , bát mì cổ quái kia …… Đó là mì thái dương! Là bữa sáng độc đáo mà mình sáng tạo ra , cũng chỉ để mình Trữ Tuyên nếm qua .
Khi đó hai người đều vẫn là học sinh tiểu học, có một ngày Trữ Tuyên đói bụng kêu rên , muốn ăn mì với trứng gà và cà chua, vì thế mình liền khoe tài hí hoáy ở trong bếp với nồi niêu xoong chảo , sau đó lấy sốt cà chua làm ra bát mì giả mì cà chua với trứng kia .
Còn nhớ rõ lúc ấy , biểu tình Trữ Tuyên vui sướng, giống như ánh dương quang làm cho tim anh ấm áp dào dạt , cao hứng nói không nên lời là bao nhiêu, kiêu ngạo nhường nào .
Vì thế tự mình đặt tên cho bát mì kia , tên là “ Mì thái dương “ , kỳ thật trong lòng anh , thái dương chân chính là Trữ Tuyên, chẳng qua đối phương cho tới bây giờ cũng không biết mà thôi.
“ Viện trưởng , Nghiêm Tuyên thiếu gia đã ly khai rồi.” Cảnh vệ thấy Lục Đế mang khuôn mặt hoang mang rối loạn đuổi theo, tiến lên hảo ý nhắc nhở, trong ánh mắt còn lộ ra một tia nghi hoặc.
Nhà khoa học quái nhân này chưa bao giờ có hứng thú với bất luận kẻ nào , sao bỗng nhiên vừa chạy vừa gọi tên Nghiêm Tuyên thiếu gia ? Nghiêm Tuyên thiếu gia rốt cuộc đã làm chuyện gì khiến viện trưởng cấp bách như thế ?
“ Chuẩn bị cho tôi một chiếc xe “Lục Đế xoay người đối cảnh vệ mệnh lệnh “ Phải nhanh !”
“ Dạ !”cảnh vệ không dám đoán nhiều, lập tức liên lạc lái xe.
Trữ Tuyên chân trước vừa bước vào phòng mình, sau lưng Lục Đế liền theo vào đại môn Nghiêm gia.
“ Tôi muốn gặp thiếu gia nhà các người .”Lục Đế vừa vào cửa liền hướng đại sảnh đi tới , Đổng quản gia không dám ngăn trở, chỉ phải chờ anh vào cửa liền , kêu người hầu đi thông báo Trữ Tuyên.
“ Tôi không muốn gặp anh ta !”Trữ Tuyên khóa cửa, đối với bọn người hầu bên ngoài không kiên nhẫn quát “ Kêu hắn cút đi !”
Nghe người hầu hồi báo , Đổng quản gia khó xử hướng về phía Lục Đế cười nói:” Lục Đế tiến sĩ , ngài cũng nghe thấy rồi , thiếu gia nhà chúng ta hôm nay tâm tình không tốt lắm…… Bằng không, ngài đợi ngày mai rồi lại……”
“ Đợi không được tới ngày mai !”Lục Đế căn bản không để ý tới Đổng quản gia, trực tiếp xông lên lầu hai, Đổng quản gia sợ tới mức phải vừa chạy phía sau anh vừa hô
“ Lục Đế tiến sĩ ! Lục Đế tiến sĩ !”
Lục Đế không để ý tới bất luận kẻ nào, bàn tay to đẩy ra người hầu chắn ở trước mặt mình , đi tới cửa phòng Trữ Tuyên.
Muốn gõ lại thu tay về , anh bỗng nhiên cảm thấy có chút hoang mang, không biết nên mở miệng như thế nào, trong lòng có vô số nghi vấn muốn hỏi rõ ràng, lại phát giác Nghiêm Tuyên hiện tại này đã không còn giống quá khứ luôn nghe theo lời mình nữa , mà hắn cũng không biết nên dùng thân phận gì để đi chất vấn công tử của ông chủ .
“ Tôi chỉ muốn hỏi cậu , bát mì kia là ai dạy cậu làm mà thôi , cậu đi ra nói xong thì tôi đi !” Cuối cùng, Lục Đế vẫn bỏ qua toàn bộ thăm hỏi cùng chần chờ sang một bên, nói thẳng chủ đề.
Cửa phòng sau một mảnh lặng im, trong phòng Trữ Tuyên căn bản sẽ không quan tâm , chỉ đành ngồi ở trước giường sinh hờn dỗi.
Thấy đối phương không để ý tới, Lục Đế gõ cửa, cao giọng kêu:” Cậu phải đi ra nói rõ ràng với tôi !”
“ Lục Đế tiến sĩ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đổng quản gia trong lúc nhất thời sờ không được ý nghĩ, không biết thiếu gia vì cái gì giận Lục Đế tiến sĩ , cũng không biết Lục Đế tiến sĩ vì cái gì lại trực tiếp vọt tới nhà để tìm người.
“ Nghiêm Tuyên cậu nghe tôi mới tốt , tôi và cha cậu có quan hệ hợp tác, vô luận thế nào tôi cũng có biện pháp gặp lại cậu , cậu tốt nhất hiện tại liền đi ra cho tôi ! Nếu không……” Lục Đế xuất ra uy hiếp đe dọa, bất quá anh lại dùng nhầm phương pháp rồi.
Nếu là Nghiêm Tuyên bình thường, có lẽ sẽ bị anh uy hiếp như thế mà ngoan ngoãn đầu hàng , nhưng Trữ Tuyên ăn mềm không ăn cứng, cũng tối thống hận bị người uy hiếp.
Bởi vậy, vô luận Lục Đế ở ngoài cửa gầm rú nhiều thứ đáng sợ, cánh cửa kia thủy chung đóng chặt , không có động tĩnh.
“ Lục Đế tiến sĩ, Lục Đế tiến sĩ……” Đổng quản gia chỉ đành tiến lên đây ngăn trở “ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thiếu gia nhà chúng ta đắc tội ngài sao?”
Lục Đế lạnh lùng quét Đổng quản gia một cái, trong lòng bỗng nhiên hiện lên một chủ ý. Anh sắc mặt nghiêm khắc đối Đổng quản gia nói: “Thiếu gia nhà các ngươi hôm nay xông nhầm vào phòng thí nghiệm của tôi, tôi hoài nghi cậu ta bị virus lây nhiễm ……”
“ A !” Đổng quản gia vừa nghe, sắc mặt nhất thời trắng bệch.
Bị virus lây nhiễm…… Chẳng lẽ thiếu gia cũng sẽ biến thành cương thi?
Đổng quản gia biết rõ lực công kích của cương thi, cũng biết thi thể khi chưa được công ti khống chế sẽ cuồng hóa giết chóc mà chẳng phân biệt được địch ta, mà thiếu gia lại là người đang sống nếu bị nhiễm virut thì sẽ thành cái dạng gì ? Thiếu gia sẽ phát cuồng sao? Sẽ chết sao?
“ Lục Đế tiến sĩ, ngài nhất định phải cứu thiếu gia nhà chúng tôi a !” Đổng quản gia nắm chặt cánh tay Lục Đế, đau khổ cầu xin “ Lão gia chỉ có một đứa con a !”
“ Tôi biết……” Lục Đế cố gắng làm cho chính mình thoạt nhìn cũng có uy tín, nghiêm túc nói:” Tôi hiện tại chỉ hoài nghi thôi , không xác định Nghiêm Tuyên thiếu gia có bị nhiễm virut hay không , cho nên không có hướng chủ tịch báo cáo. Nhưng Nghiêm Tuyên thiếu gia cho rằng tôi nói chuyện giật gân, không cho tôi vì cậu ta mà kiểm tra……”
“ A, tôi, tôi đi lấy chìa khóa dự bị !” Đổng quản gia hiểu được Lục Đế ám chỉ, vội vàng chạy xuống lầu lấy tới chìa khóa dự bị , mở ra cửa phòng.
Trong phòng im ắng , Trữ Tuyên sớm đem bản thân cuộn tròn trong chăn, đầu cũng không ngẩng lên nhìn bọn hắn .
“ Lục Đế tiến sĩ, nơi này liền……” Đổng quản gia có phần không dám tới gần, hướng Lục Đế lộ ra thần sắc bất đắc dĩ.
“ Nơi này liền giao cho tôi đi ! Các người trước rời đi, vô luận phát sinh chuyện gì cũng không được vào phòng……” Lục Đế dặn dò xong liền bước vào phòng
Đổng quản gia cùng đám người hầu vừa nghe nói thế , vội vàng lui ra ngoài, đóng lại cửa phòng.
“ Đồ nhát gan !” Lục Đế thấp giọng cười nhạo, sau đó trực tiếp đi hướng Trữ Tuyên “ Hiện tại, cậu không còn nơi mà trốn đâu.”
Anh mạnh mẽ xốc lên chăn của Trữ Tuyên, mà Trữ Tuyên lại vẫn duy trì tư thế cuộn mình oa ở trên giường như cũ, cũng không nhúc nhích.
Lục Đế thoáng sửng sốt, bộ dáng tỉnh lại của thiếu niên hiện tại đã được anh vùi sâu vào kí ức , mười năm trước người kia cũng thích dùng tư thế ngủ như vậy, lười biếng chờ mình kéo cậu rời giường.
“ Tuyên……” Lục Đế nhịn không được mở miệng, vươn tay tham tiến vào cái ót của đối phương.
Mà động tác này ở khi Trữ Tuyên bỗng nhiên xoay người lại tạm dừng ở không trung.
Đối mặt với ánh mắt u oán của thiếu niên, Lục Đế cảm thấy có một tia xấu hổ, bởi vậy vội vàng thu tay lại, thu liễm biểu tình kinh ngạc.
Anh lạnh lùng đánh giá đối phương, dùng một loại như mệnh lệnh , hỏi: “ Nói, rốt cuộc cậu học từ đâu cách làm món mì này ? Là ai dạy của cậu ? Hay là cậu xem ở đâu ?”
“ Đó là thật lâu trước kia có một tên ngu ngốc đã dạy .” Trữ Tuyên liếc Lục Đế một cái, thần sắc ngạo khí mười phần.
“ Là ai? Bao lâu?” Lục Đế vội vàng truy vấn, cũng bất chấp chán ghét lúc trước đối với đối phương, một phen giữ chặt hai tay Trữ Tuyên, trừng lớn hai mắt “ Nhanh nói cho tôi biết !”
Bộ dáng Lục Đế vội vàng làm cho Trữ Tuyên cảm thấy hết giận mười phần , vì thế dùng ngữ khí trêu cợt châm chọc nói: “Hai mươi năm trước, tầm đó .”
“ Cậu nói dối !”Lục Đế rống to, trong mắt che kín tơ máu đáng sợ “ Hai mươi năm trước cậu căn bản chưa sinh ra.”
“ Tin hay không tùy anh .” Trữ Tuyên hung hăng bỏ tay đối phương ra , lại ở trong mắt đối phương thấy được một tia tuyệt vọng.
“ Cậu sẽ không hiểu được……” Lục Đế hai tay dần dần nắm chặt, hai mắt cũng trở nên đỏ bừng, lóe ra nhiều vết nhỏ lóng lánh.
Vẻ mặt của anh không còn lãnh khốc mà hờ hững như bình thường, mà là vẻ mặt tuyệt vọng thương tâm, thật giống như trở về ban đêm mười năm trước kia , thời điểm Trữ Tuyên ở trong lòng anh tắt thở.
“ Tôi thương cậu ấy , tôi thích cậu ấy như vậy , ông trời không nên đem cậu ấy đoạt đi từ bên tôi …… Mười năm qua tôi không có lúc nào không mong cậu ấy sống lại……” Lục Đế cắn răng, từ bên giường đứng lên “ Tôi thật khờ ! Tôi biết rõ cậu ấy đã chết , lại vẫn bị trò xiếc này của cậu lừa .”
Rõ ràng biết bát mì kia bất quá là một chiêu ác độc của đại thiếu gia này, nhưng trong sự xúc động anh vẫn chạy tới , làm thỏa mãn tâm nguyện của anh .
Chỉ cần cùng Trữ Tuyên có liên quan, anh sẽ không có biện pháp khống chế bản thân , không có biện pháp bình tĩnh.
“ Lục Đế……” Trữ Tuyên thấy thế muốn vươn tay kéo lại đối phương , muốn ôm lấy đối phương, nhưng không thể kéo tay Lục Đế .
Cậu chưa từng nghĩ tới , Lục Đế sẽ thực hoài niệm mình đến như thế , hơn nữa còn rất sâu sắc , mười năm qua Lục Đế vẫn đối mình nhớ mãi không quên.
Cậu có phần bị phân chân tình này đả động, nhưng cậu không rõ mình có thể nhận tình cảm ấy hay không , cậu chỉ là hy vọng Lục Đế có thể vĩnh viễn ở cùng cậu mà thôi.
“ Nghiêm Tuyên thiếu gia , trò chơi đã xong, cậu hẳn đã hiểu được, không có người nào có thể thay thế vị trí của cậu ấy , tôi không muốn gặp lại cậu, cũng mời cậu không cần chơi cái trò xiếc nhàm chán này .” Lục Đế lau đi vài giọt lệ trên mặt , bước đi hướng cửa phòng .
Thời điểm khi anh sắp chạm vào cửa, sau lưng lại truyền đến tiếng gầm lên giận dữ “ Lục Đế, ngươi là rùa vương bát đản sợ đầu sợ đuôi!”
Lục Đế sửng sốt, xoay người nhìn về phía thiếu niên đang tức giận mắng chửi mình, đã thấy anh cũng đỏ mặt lên, một bộ nộ khí đằng đằng.
“ Từ nhỏ luôn như vậy, sợ hãi không có kết quả tốt thì không bao giờ đi tìm kiếm nguyên do , còn không muốn làm rõ sự tình thì đã buông tha !” Trữ Tuyên từ trên giường nhảy dựng lên, chỉ vào Lục Đế mắng to.
“ Cậu nói cái gì ?”Lục Đế bất khả tư nghị trừng nhìn người trước mắt .
“ Tôi có nói sai sao? Anh là tên ngu ngốc đến lớp bốn còn đái dầm!” Trữ Tuyên đem hết thảy những chuyện bê bối hồi nhỏ của vị tiến sĩ đầy khuôn phép này “ Năm lớp sáu còn sợ sét đánh, thấy trời mưa thì dù ban ngày ban mặt cũng chui vào chăn .”
“ Cậu nghe từ đâu ?”Lục Đế kích động không thôi, tiến lên một phen kéo lấy áo Trữ Tuyên “ Nói ! Từ đâu mà cậu biết !”
“ Cái này cần gì phải nghe từ miệng ai chứ ?” Đuôi lông mày Trữ Tuyên vừa nhấc, đắc ý cười nhạo “ Chuyện ngu xuẩn nhất của anh tôi còn có thể nói ra từng chuyện một , anh còn muốn nghe không ?”
“ Cậu …. Cậu không phải là tìm được…… Tìm được nhật kí Trữ Tuyên rồi chứ ?” Tay Lục Đế có chút run run, ẩn ẩn cảm giác được người trước mắt không phải thiếu gia mà anh chán ghét , mà là người mà mình vẫn mong gặp lại ……
“ Nhật kí? Anh nói đùa cái gì vậy ? Từ bao giờ mà tôi viết cái thứ vớ vẩn đó ? Chính anh cũng viết nhật kí một năm liền bỏ đó sao ?”
Lời nói của Trữ Tuyên giống như là một luồng điện giật , kích thích thần kinh yếu ớt của anh .
“ Cậu là……”
“ Tôi nói rồi tôi là Trữ Tuyên.”
“ Không, không có khả năng……” Lục Đế lắc đầu, những ngữ khí phản bác không còn kiên quyết giống như lúc trước nữa .
“ Tôi biết những thứ anh có , tỷ như dưới giường nhà anh cất giấu một đống DVD siêu nhân gao …… Tuy rằng đó là do tôi nhờ anh giữ .”
“ Cậu , cậu sao lại …… Không, không có khả năng, cậu nhất định là từ nơi nào đó nghe thấy .”
“ Cái này còn có thể nghe từ nơi khác sao ? Được rồi, tôi biết anh ghét ăn cà rốt.”
“ Trên thế giới có rất nhiều người ghét ăn ……”
Mắt thấy đối phương vẫn không chịu dễ dàng tin tưởng mình, Trữ Tuyên quyết định xuất ra bản lĩnh.
“ Hừ !” mặt cậu hơi hơi phiếm hồng, lớn tiếng nói:” Năm cấp ba, anh cùng tôi so sánh tiểu đệ , kết quả anh dài hơn tôi 2 cm, có lẽ là bởi vì do anh bỗng nhiên cương…… Ngô……”
Trữ Tuyên nói còn chưa nói xong , miệng đã bị đối phương gắt gao che lấy, cậu thoáng ngẩng đầu, phát hiện mặt Lục Đế đã muốn đỏ thành quả ớt .
“ Cậu……” Lục Đế hoảng hốt không thôi, mỗi chuyện mà thiếu niên trước mắt vừa mới nói đều là sự thật, hơn nữa đều là bí mật chỉ có anh cùng Trữ Tuyên mới biết.
Chẳng lẽ người này…… Thật là Trữ Tuyên?
Tuy rằng không thể tin được, nhưng Lục Đế lại tìm không ra bất luận lý do thuyết phục bản thân rằng đối phương cùng Trữ Tuyên không quan hệ.
Lúc này người trước mặt này, vô luận là khí chất hay là tính tình đều cùng Trữ Tuyên giống nhau như đúc.
Hay là thật sự đã xuất hiện kỳ tích? Không có khả năng, cái này tuyệt đối không có khả năng…… Thế giới này căn bản không có thần !
Nhất định là xảy ra vấn đề, nhất định là do tên nhóc này từ nghe được từ nơi nào đó ….
Thấy Lục Đế còn do dự, Trữ Tuyên trong lòng sinh ra một phen hỏa, rốt cuộc là ai nói cậu ta nhất định nhận ra mình ? Cả chuyện xấu mà chính mình không muốn nói ra cũng đã nói , thế nhưng cậu ta còn hoài nghi mình !
Trữ Tuyên thở một hơi, vừa nhấc chân, đầu gối hung hăng hướng tới chỗ yếu của đối phương .
“ Ngô !” Đột nhiên bị đánh, Lục Đế đau đến rạp thắt lưng, quỳ xuống đất, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Lúc này Trữ Tuyên đã đi tới ngoài cửa, đối đám người dưới lầu kêu “ Kiểm tra đã xong, trên người tôi không có mầm độc, nhưng Lục Đế tiến sĩ tựa hồ có chút không quá thoải mái, các ngươi mau đưa anh ta trở về đi.”Nói xong, cậu liền ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu .
Thấy thiếu gia nhà mình vui vẻ , Đổng quản gia cũng nhẹ nhàng thở ra, vừa vội vàng bận rộn phái người lên lầu, đem tiến sĩ thoạt nhìn sắc mặt trắng bệch, cước bộ có chút lảo đảo “ hảo hảo” hộ tống xuất môn, một đường đuổi về viện nghiên cứu .
Thấy Lục Đế vẻ mặt tái nhợt suy yếu bị người tiễn bước, Trữ Tuyên thiếu chút nữa cười đau sốc hông.
Bất quá cậu rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, xem ra chính mình đã làm cho Lục Đế sinh ra dao động , nhưng đến tột cùng phải làm thế nào để cậu ta tin lời mình nói đây ?
Hơn nữa, bị bạn tốt từ bé yêu thầm …… Sự thật như thế , chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến câu đỏ mặt tim đập rộn ràng .