Cố Cảnh Phong đưa cho Hoa Đoá Đoá một ly nước, nhìn với ánh mắt không tốt nói: “Hét lâu như vậy, cổ họng hẳn là đau lắm?”
Hoa Đoá Đoá nhận ly nước với sự quan
tâm không mấy thân thiện kia của Cố Cảnh Phong, cô ngửa cổ uống ừng ực
liên tục mấy ngụm lớn, đối với cảm giác mạo hiểm kích thích vừa rồi kia
còn chưa hết, cô nói: “Rất lạnh, rõ ràng cánh tay của em đã thò vào
trong áo anh nhưng mà em vẫn có cảm giác lạnh như là bị rơi vào trong
Bắc cực.”
Khoé miệng Cố Cảnh Phong co rút, vẻ mặt đen lại, “Chỉ có thế? Em còn thò tay vào trong quần của anh.”
Hoa Đoá Đoá im miệng, muốn sửa lại hiểu lầm của anh, cô thấm thía nói: “Em vừa rồi chỉ có sờ vào lưng anh để
sưởi ấm, không có sờ nơi khác.”
“Anh không phải đi theo em đến Bắc cực
sao? Đều mặc quần áo giống với em.” Cố Cảnh Phong đánh giá cao thấp hai
lần, đồ hai người mặc là cùng một bộ áo tình nhân. Cố Cảnh Phong tiếp
tục nói: “Em tự so sánh quần áo xem, anh không phải mặc y như thế sao?”
Hoa Đoá Đoá oán giận liếc mắt anh một cái, “Già mồm át lẽ phải.”
Cố Cảnh Phong bỗng nhiên hắt xì, còn
chưa có yên tĩnh, lại hắt xì liên tục thêm vài cái, rốt cục đến khi bình ổn rồi, Cố Cảnh Phong cũng mau muốn tắt thở. Anh thở dốc nói: “Đi chơi
với em thật đúng là muốn bán sạch cái mạng già này, em mau bồi thường
anh.”
Quỷ hẹp hòi. Hoa Đoá Đoá than thở một câu, “Bồi thường như thế nào?”
“Nghe anh một chuyện là được.”
“Nói.”
Cố Cảnh Phong nheo lại ánh mắt, nắm trụ cô, “Chúng ta đi thuê phòng.”
“Cố Cảnh Phong!!” Hoa Đoá Đoá gắt gao
nắm chặt tay thành quyền, chuẩn bị xuất một quyền qua, Cố Cảnh Phong nhẹ nhàng lên tiếng, không hờn giận nói: “Trong đầu em có thể nghĩ được một ít chuyện bình thường không? Thuê phòng không nhất định là phải lên
giường.” (Có anh mới ko bthường, nam nữ thuê phòng là để uống trà nói
chuyện suốt đêm à =.=lll)
“Vậy thì muốn làm gì?”
“Đi liền sẽ biết.” Cố Cảnh Phong liếc
mắt cô một cái, sung sướng cường thế lôi cô ra khỏi Thung lũng hạnh
phúc, Hoa Đoá Đoá ủy ủy khuất khuất không muốn đi theo, cô có ý muốn bỏ
tay anh ra, nhưng mà khí lực của cô như thế nào lại có thể bằng một phần mười của rắn hổ mang chứ?
Mắt thấy đã muốn tới cửa ra, thế nhưng ở một cửa khác bên kia lại xuất hiện Từ Hoan Hoan với Vương bát của nàng
cùng thân mật đi với nhau? Hai người tay cầm tay, ăn lạp xườn nướng, từ
từ nhàn nhàn.
Từ Hoan Hoan bắt gặp thấy Cố Cảnh Phong với Hoa Đoá Đoá đang do dự, chấn động, trong miệng còn có miếng lạp
xườn chưa kịp nuốt vào cứ như vậy mà vô thanh vô tức rớt ra ngoài. Vương bát nói: “Mắt đậu xanh, em làm sao vậy?”
Tên gọi thân mật mắt đậu xanh này là bắt nguồn từ—— Vương bát khán lục đậu -_-#
(Vương bát khán lục đậu nghĩa là vừa mắt, tâm đầu ý hợp)
Từ Hoan Hoan đau lòng nhìn miếng lạp
xườn bị rớt xuống đất của mình, dựa vào trên vai Vương bát tiếc hận nói: “Không có con cóc, thiên nga cũng tịch mịch.”
(Ở đây chắc là bà chị Hoan Hoan nghĩ
rằng ko có chị Đoá Đoá thì Cố đại thần ko chịu đc à? Hay là ko có miếng
lạp xườn thì chị buồn? Thực khó hiểu a! ~.~)
“…” Vương bát cảm giác trên đỉnh đầu mình bay tới một đám quạ đen. Kêu cạc cạc…
***
Cố Cảnh Phong chở Đoá Đoá đến một khách sạn lớn ở ngoại ô, nhìn anh đối với khách sạn này có vẻ rất quen thuộc, anh chỉ là mới nói với cô tiếp tân vài câu, ngay cả tiền cũng chưa có
đưa, cô tiếp tân liền đem chìa khóa đưa cho anh, anh dặn dò nhân viên
công tác chuẩn bị hai cái máy tính, đặt song song nhau. Sau đó, bọn họ
mở cửa phòng, về phần làm gì, Hoa Đoá Đoá một chút cũng không đoán ra
được.
Khoé miệng Hoa Đoá Đoá co rút, “Làm cái gì vậy? Thuê phòng chơi game?”
Cố Cảnh Phong mở máy tính xong, lấy từ
quầy bar mini một chai rượu nho, tay chân nhẹ nhàng lưu loát đặt lên
bàn, mở chai rượu ra, rót rượu vào chiếc ly rượu nhỏ đế cao, anh nói:
“Thấy phòng này như thế nào?” Anh nâng ly rượu lên, nhấp một ngụm.
Lúc Hoa Đoá Đoá vào phòng đã cảm thấy
rất kỳ quái, cái này làm sao giống như phòng mà khách sạn cung cấp cho
khách chứ? Có khách sạn nhà ai mà có phòng bếp trong phòng không? Rõ
ràng chính là một căn hộ, tuy rằng không lớn, nhưng con chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng lại có đầy đủ. (=o= Chị so sánh kiểu j thế nì…)
Cố Cảnh Phong ngồi ở trên giường, chớp mắt, “Đoá Đoá, em năm nay đã bao nhiêu rồi?”
Hoa Đoá Đoá cổ quái nhìn anh, không rõ anh vì sao lại hỏi đến chuyện này, cô nói: “22.”
“Theo tuổi mà luật pháp nước ta quy định đã qua 2 tuổi. Em không lo lắng đến chuyện kết hôn sao?”
“Ba em đã kêu em về nhà kết hôn, không
cho em xuất ngoại, nói cái gì mà con gái không cần vĩ đại đến như vậy,
tìm nam nhân tốt là được rồi.” Nói đến đây, Hoa Đoá Đoá liền cảm thấy
buồn bực, hồ sơ xuất ngoại của cô, chỉ còn thiếu mỗi chữ ký của ba cô.
Nhưng mà ba của cô lại không chịu ký a. ~~o(>_o « Chương sauChương tiếp » Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com
Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận
Đừng nhập
Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0
Họ tên Email + =