Tâm hồn Hoa Đoá Đoá bị tổn thương. Mỗi khi nhìn thấy màu đỏ, cô liền có chứng sợ hãi, nghĩ đến lịch sử bơi lội bi tráng kia. Lúc màu đỏ ửng kia loang lổ nhiễm lan ra, vài người xuống nước bơi lội đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn cô, sau đó toàn thể thực nhất trí chạy lên bờ vào phòng thay quần áo, toàn bộ lập tức đi hết. Tiếp theo
đó người quản lí vội vã giơ tay giơ chân bái cô một trận, cung tiễn cô rời đi y như với thần tiên.
Kia mà là thần tiên sao, rõ ràng là tên ôn thần.
Cố Cảnh Phong vẫn lấy chuyện này để chê cười cô, làm cho cô không còn mặt mũi gặp người, trực tiếp buồn tủi ở phòng ngủ không ra ngoài. Vô luận Từ Hoan Hoan khuyên như thế nào nào là thất bại là mẹ thành công cô cũng không nghe. Kỳ thật không ra khỏi cửa cũng không có việc gì, Hoa Đoá Đoá có niềm vui của chính mình, đó là trò chơi của cô.
Cô hướng đến Phong Thệ đại thần của cô kể khổ.
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Ngươi nói ta có phải bi kịch lắm không, đồ bơi cư nhiên bị phai màu, mặt mũi gì đó đều quăng sạch.
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Lão bà, ngươi không sợ ta ghen sao? Cư nhiên nói cho ta biết ngươi vì muốn sắc dụ người trong lòng ngươi, mà tìm hắn đi bơi?
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: (Xem thường) Lão công, ta xem ngươi là bằng hữu a, đừng phá vỡ nó.
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: | Nói coi ngươi có còn nhớ rõ ngày mai chúng ta sẽ gặp mặt không?
Nhắc tới chuyện này, dường như Hoa Đoá Đoá có cảm giác đã trôi qua mấy đời. Cô còn thực sự không nhớ rõ, từ sau khi Cố Cảnh Phong trở về đến giờ, cô có chút hay quên.
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Nhớ rõ nhớ rõ.
Cho dù không nhớ rõ, cũng phải nói là nhớ rõ, khẩu thị tâm phi ở trên Internet hẳn là không đủ đi.
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Nhớ rõ ở cổng đông đại học A, ôm mười một bông hoa hồng chờ ta.
Hoa Đoá Đoá ngoài cũng chỉ có, mười một bông hoa hồng, chuyện này thật sự là vấn đề làm cho cô a-xít lac-tic, xấu hổ, xấu hổ hơn? Nhưng là nếu đã đáp ứng với người ta rồi, vậy thì nghe theo thôi, tuy rằng rất giống một con ngốc.
Nói trở về lại, vài ngày này Hoa Đoá Đoá lên mạng chơi trò chơi, cơ hồ đều là cùng Phong Thệ đại thần tự tổ đội, Chim Mổ Sâu cùng Sâu Sâu Muốn Nhúc Nhích bình thường ở kênh bang phái rất sôi nổi cũng ít xuất hiện, không chỉ có bọn hắn, vài người chơi siêu R có vẻ nổi danh ở trong server cũng đều nháy mắt biến mất không như bình thường giống như thế.
Hoa Đoá Đoá không khỏi tò mò, hỏi Phong Thệ thử.
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Lão công, vì sao ta cảm giác hai ngày này đều không thấy vài người chơi siêu R?
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Lão bà chắc không biết, không lâu nữa sẽ hợp nhất server, những người đó có vẻ chú trọng bảng PK, sợ chính mình bị rớt khỏi bảng, cho nên vội vàng cùng người khác PK để tăng hạng.
Hoa Đoá Đoá mở ra bảng PK, Phong Thệ dẫn đầu cách xa, cho dù ở toàn server cũng là thứ nhất, hắn tự nhiên không cần sầu, nhưng là từ người đứng ở vị trí thứ hai về sau có số liệu khá xấp xỉ nhau, thực dễ dàng bị đẩy xuống dưới. Hoa Đoá Đoá khóe miệng ngậm lại, những người này, rất chú trọng số liệu đi.
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Lão công, nghe nói server chúng ta sẽ hợp nhất với server Thiên Kiện, cái kia… Thế lực của chúng ta đứng đầu có phải sẽ cùng đại bang đứng đầu server Thiên Kiện là Tuyết Vực Thiên Nhai kết minh hay không?
Từ Hoan Hoan là ở Tuyết Vực Thiên Nhai, nếu có thể kết minh thì tốt nhất, chỉ sợ rằng nếu phải đối địch, như vậy liền vô cùng thê thảm.
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Không có khả năng, bang chủ Tuyết Vực Thiên Nhai là Thiên Hạ Vô Thanh bởi vì lần giải đấu liên server từng dẫn người ở bang bọn họ cố ý lập tài khoản phụ đến mắng server chúng ta với mắng bang chúng ta. Lúc đó mắng thật sự hung ác, bang của chúng ta toàn là bọn răng ngứa tàn nhẫn, khẳng định là đối địch.
Hoa Đoá Đoá không biết đối địch rốt cuộc là đối địch thành bộ dáng gì nữa, thẳng cho đến khi hợp nhất server mới biết được mâu thuẫn của hai bang trong lúc đó đã sâu đậm, đương nhiên đây là nói sau này. Lúc Hoa Đoá Đoá nghe được về sau bang của cô cùng bang của Từ Hoan Hoan sẽ đối địch, trong lòng liền có cái mụt nhọt nhỏ.
Không nói đến việc Từ Hoan Hoan ở Tuyết Vực Thiên Nhai, vương bát của cô nàng cũng là phó bang chủ, vị Hạ Thư Hoành kia chính là Thiên Hạ Vô Thanh, nói như thế nào cũng là có nhận thức ở trong hiện thực. Mà cô lúc này trên danh nghĩa là bang chủ của đệ nhất thế lực, chuyện này…
Nghĩ đến đây Hoa Đoá Đoá càng thêm rối rắm.
【 thế giới 】 Bạch Dương Công: Mọi người nhanh chút lên trang chủ xem tin tức mới nhất, ta đổ mồ hôi, mở lên cấp 120, lại luyện cấp.
【 thế giới 】 Nham Hiểm: Đâu chỉ có thế, xem đống kinh nghiệm cần thiết kia mơ hồ một đống số không, một chút ham muốn cũng không có nổi.
【 thế giới 】 Kiều Kiều Miêu: Ai tới cứu ta với a, ta chỉ còn kém một cấp nữa liền mãn cấp, hiện tại lại mở lên tới cấp 120, còn muốn để người sống hay không a?
Hoa Đoá Đoá vừa nghe thấy kênh thế giới kêu lên như thế, vội vàng mở trang chủ ra nhìn nhìn, không xem thì thôi, vừa thấy thật sự là muốn hộc máu. Tin tức mới nhất trên trang chủ được treo trong một khung áp phích tuyên truyền thật lớn, mặt trên viết: Bầu không khí mới của Tân Võ Lâm.
Vừa nhấn vào liền thấy, phía trên thì nói một đống với giọng điệu quan liêu khách sáo, cuối cùng lại tổng quát một câu, vì để cho tương lai Võ Lâm càng vững bước phát triển, yêu cầu người chơi nên đem cấp bậc tăng lên tới cấp 120, trang bị có thể cường hóa nâng cấp.(Chuyện này hoàn toàn thúi lắm)
Phản hồi lại trò chơi, thế giới bắt đầu bùng nổ nguyền rủa công ty Thắng Lợi.
【 thế giới 】 Ôn Nhu Xin Chào: Mẹ cái B, trang bị cấp 100 muốn chuyển sang trang bị cấp 105, tính chung chung lại một chút, phải gần 500 NDT, một thân trang bị này chẳng phải là muốn tốn ba bốn ngàn? Công ty Thắng Lợi bọn hắn, là đang nhòm ngó tiền của chúng ta.
【 thế giới 】 Bạch Dương Công: Quỷ ngươi có tính là gì, trang bị của ngươi dùng Châu là cùng, xác xuất thành công còn có được 30%, nguyên bộ trang bị mãn cấp của Phong Thệ đại thần, chắc chắn là dùng Thiên Châu, Thiên Châu xác xuất thành công chỉ có 15%. Ai mới không may mắn?
【 thế giới 】 Ôn Nhu Xin Chào: Phong Thệ đại thần có rất nhiều tiền, mấy trăm vạn đều có thể bổ sung, làm sao lại quan tâm đến chút tiền như vậy?
【 thế giới 】 Ngày Ngày Muốn Ở Trên: Được, mọi người đều đừng đùa trò chơi này, người chơi không có RMB ai có thể có khả năng a? Sau này hợp nhất server, lại là hợp nhất với server đối thủ một mất một còn, có thể chịu đựng được thì trụ lại, không thì liền đóng gói chạy lấy người đi.
Vì thế thế giới nhất trí hô ứng đóng gói chạy lấy người. Hoa Đoá Đoá nghĩ không biết rằng trong lòng đại thần nhà nàng nghĩ như thế nào?
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Lão công, đối với lần thông cáo này ngươi nghĩ như thế nào?
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Muốn nghe nói thật hay là nói dối?
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: # Vô nghĩa.
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Vô nghĩa chính là không ý tưởng.
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Mọi người đi hết rồi thì làm sao bây giờ? Chúng ta còn chơi chứ?
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Mấy người này càng kêu to rống lớn kỳ thật càng không nghĩ đến, chính là oán giận một chút thôi, lấy tâm bình thường đối mặt thì tốt rồi.
Hoa Đoá Đoá nghĩ rằng lời này cũng có lý. Chính là trong óc cô bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, cô còn có thể chơi trò chơi này bao lâu? Chỉ cần trường học phê chuẩn, trưởng khoa ký tên, cô liền có thể xuất ngoại, ra nước ngoài rồi cô còn có thể chơi trò chơi này không? Hiển nhiên là sẽ không. Cô ra nước ngoài là để học tập, cô tuyệt đối sẽ không hủy mất tiền đồ tốt này. Chính là… Nàng không phụ trách liền rời đi như vậy có phải thực quá đáng hay không? Như thế, Hoa Đoá Đoá cảm thấy có chút áy náy.
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Lão công, ta có lời muốn nói với ngươi.
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ:
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Nếu ta không chơi trò chơi này nữa, bỏ lại ngươi cùng với đứa nhỏ, ngươi có cảm thấy ta rất xấu hay không a?
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Sẽ không.
Hoa Đoá Đoá nhìn thấy hai chữ này, miễn bàn trong lòng có bao nhiêu ngọt ngào, còn có một chút cảm động.
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Con gái thời kỳ mang thai không thích hợp để chơi trò chơi.
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá:?????
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ: Ta sẽ cùng ngươi lui ẩn.
Hoa Đoá Đoá nghe không hiểu hắn nói gì hết, chỉ có thể đánh ra một loạt dấu chấm lửng. Sau đó, Từ Hoan Hoan trở về từ bên ngoài, trong tay cầm theo một chân gà bự, vẻ mặt khẩn cấp ngồi trên bàn máy tính, bắt đầu cắn xuống.
Hoa Đoá Đoá chưa ăn bữa tối, ngửi được mùi thơm kia cả người liền như được lấp đầy, muốn được nhiều hơn nữa, cho đỡ thèm. Cô nhịn không được xoay người nhìn Từ Hoan Hoan, thấy cô nàng đang ăn ngon miệng, bụng lại càng kêu lợi hại hơn.
“Hoan Hoan, ngươi như thế nào không mang cho ta cái chân gà a?”
“Vương bát của nhà ta mua cho ta. Hôm nay nhà ăn của trường học giới thiệu thêm một loại phần ăn mới, hình thức như KFC. Người xếp hàng liền đông hơn.”
Hoa Đoá Đoá khóe miệng đều nhanh muốn chảy nước miếng. Nàng yêu nhất là ăn KFC, bình thường ngại cửa hàng KFC quá xa, tính trơ lớn hơn thèm ăn, bình thường rất ít khi đi ăn vụng. Hôm nay nhà ăn cũng muốn làm Fastfood kiểu dáng u Tây, trong lòng Hoa Đoá Đoá bắt đầu rục rịch.
Từ Hoan Hoan liếc mắt sang Hoa Đoá Đoá một cái, thấy nàng bộ dáng nóng lòng muốn ăn thử, vội vàng nói: “Vì Cố Cảnh Phong, ngươi có thể nhịn được, dáng người của ngươi a…”
Hoa Đoá Đoá nuốt nước miếng một cái, trong đầu hiện lên bộ dáng tuấn tú kia của Cố Cảnh Phong, cố gắng hiện lên, cố gắng hiện lên… Nàng muốn dùng sắc đẹp để kiềm chế sự thèm ăn của chính mình, nhưng mà cố tình, đầu Cố Cảnh Phong, lại biến thành một chân gà lớn, nàng thật sự là đáng bị phỉ báng mà.
Hoa Đoá Đoá ở trò chơi gửi một tin nhắn cho Phong Thệ đại thần, cũng quăng cho Từ Hoan Hoan một câu như vậy, liền chạy vội đến căn tin, nàng nói: “Ta đi ăn một cái.”
Ở trên màn hình máy tính, Hoa Đoá Đoá để lại một cái tư tán gẫu cho Phong Thệ đại thần.
【 tư tán gẫu 】 Hoa Đoá Đoá: Ta đến căn tin ăn cái chân gà rồi sẽ trở về.
【 tư tán gẫu 】 Phong Thệ:Béo y hệt tiểu trư, mà còn ăn thêm.
Đáng tiếc Hoa Đoá Đoá đã sớm không còn ở bên cạnh bàn máy tính.
Phần ăn mới ra này thật sự rất tuyệt. Một chân gà hương vị New Orleans bán năm đồng? Trong tay Hoa Đoá Đoá đang cầm mười đồng, cô vốn tính ăn một cái chân gà, vì sợ không đủ tiền, cô liền mang theo mười đồng. Nay chân gà này mới có năm đồng, cô không mua luôn hai cái mới là lạ.
Cô hào phóng tiêu xài mười đồng tiền duy nhất trong tay, cầm theo hai chân gà lớn chuẩn bị trở về phòng ngủ để gặm. Cô vừa ra căn tin được nửa đường, tiến quân về phòng ngủ, không nghĩ tới vừa vặn gặp Cố Cảnh Phong đang đi đến căn tin.
Anh dùng vẻ mặt mỉm cười nhìn cô. Nhưng mà, Hoa Đoá Đoá một chút mặt mũi đều không có, thầm nghĩ muốn tìm cái hố chui xuống.
“Khéo như vậy?” Khuôn mặt Cố Cảnh Phong tươi cười trong suốt.
Hoa Đoá Đoá cúi đầu, một bộ dáng như nô tài, “Đúng vậy, đúng vậy, khéo như vậy.” Trong lòng đã muốn đổ mồ hôi đầy mặt, cô biết chân gà khí tiết tuổi già trong tay cô khó mà giữ được.
Cố Cảnh Phong nhìn vào cái túi trong suốt to trên tay cô, thấy bên trong có hai cái chân gà, chân mày liền nhăn lại, “Không phải muốn giảm béo sao? Như thế nào lại ăn nhiều như vậy?”
Hoa Đoá Đoá rên rỉ ô ô không biết nên trả lời như thế nào, thật vất vả mới linh quang chợt loé, “Cái này là em mua mua cho Hoan Hoan.”
“n?” Khóe miệng Cố Cảnh Phong hiện lên một chút độ cong, mặt cười y như hồ ly, “Vừa gọi điện thoại cho em, vừa vặn Từ Hoan Hoan tiếp máy, cô ấy nói em xuống dưới căn tin mua chân gà ăn.”
Hoa Đoá Đoá lập tức kinh ngạc, lúc này khóc không ra nước mắt, lời nói dối cũng bị vạch trần quá nhanh. Cô khẽ cắn môi, lập tức nịnh nọt nói: “Cố trợ giáo hẳn là đói bụng đi, mời anh ăn một cái đùi gà.”
Cố Cảnh Phong nói: “Ai, giáo sư Smith nói muốn ăn chân gà…”
Anh còn chưa nói xong, Hoa Đoá Đoá liền trực tiếp đem túi to đưa cho Cố Cảnh Phong, vẻ mặt bi thương nói: “Còn cái kia để hiếu kính giáo sư Smith.”
Cố Cảnh Phong vẻ mặt mỉm cười, thuận lợi tiếp nhận hai cái chân gà của Hoa Đoá Đoá, hơn nữa rất lễ phép nói: “Ngoan, không uổng công anh cực kỳ thương em.” Hoa Đoá Đoá dưới đáy lòng đã muốn khóc 9981 lần. Chân gà của cô a…
“Em có phải đói bụng hay không?”
Ánh mắt Hoa Đoá Đoá nhất thời sáng lên, lấp lánh như sao trời, liều mạng gật đầu.
“Đi, anh mua cho em mấy cân dưa leo trở về ký túc xá để ăn.”
Dưa leo… Khóe miệng Hoa Đoá Đoá không khỏi co rút.
Hoa Đoá Đoá trở lại ký túc xá, Từ Hoan Hoan thấy cô cầm một bịch lớn toàn dưa leo trở về, buồn bực nói: “Ngươi không phải đi mua chân gà sao? Như thế nào lại mua về một đống dưa leo thế này?”
“Đều do ngươi làm hại, ngươi nói cho Cố trợ giáo ta đi mua chân gà để làm gì a?”
“Nha? Hôm nay ta còn chưa cùng Cố trợ giáo nói qua một câu nào.”
“Anh ấy không phải gọi điện thoại cho ta, sau đó ngươi tiếp, rồi ngươi nói cho anh ấy biết ta đi mua chân gà ăn hay sao.”
“Không có a, không hề có chuyện này. Từ nãy đến giờ ta vẫn luôn gặm chân gà mà.”
Hoa Đoá Đoá không tin, trực tiếp cầm lấy di động của mình ở trên bàn lên xem nhật ký trò chuyện gần đây, quả nhiên, không có..
“Kỳ thật, Cố trợ giáo cũng là vì muốn tốt cho ngươi thôi, giúp ngươi giảm béo, ăn dưa leo sẽ giảm béo.”
Dứt lời, còn tốt bụng rút ra một trái dưa leo từ trong túi nhựa, đưa đến bên miệng Hoa Đoá Đoá. Hoa Đoá Đoá liếc mắt một cái, hung hăng cắn xuống một miếng, tựa như đang cắn Cố Cảnh Phong. Cô hận trong lòng a, thao thao bất tuyệt, liên miên không ngừng.
Y như giết ngàn lần, người xấu lấy mất chân gà của cô. Hại cô gặm dưa leo đến ngất ngây…
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thật có lỗi, đổi mới chậm, ngày mai buổi chiều lại có một chương mới đền bù, lấp song hố thực bi kịch, …