Bình Hoa Đại Thần

Chương 26: Chương 26: Hướng đến cảm giác an toàn




Hoa Đoá Đoá đổ đầy mồ hôi, đầu óc lộn xộn. Đây chính là bắt kẻ thông dâm ở trên giường sao? Nhưng mà, vừa rồi Cố Cảnh Phong gọi cô là cái gì nhỉ? Đầu óc của cô chợt bừng sáng, hai chữ “Lão bà” kéo cô đang mất tập trung trở lại với thế giới. Cô cảnh giác quan sát động thái bốn phía, quả nhiên…

Xe hơi của Cố Cảnh Phong rất

bắt mắt, tự nhiên sẽ khiến nhiều người chú ý, người nhìn xem tăng lên theo lũy thừa, tay cô cầm hoa hồng, lũy thừa người đến nhìn lại tăng thêm một chút. Cộng thêm với bộ dạng phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, giọng nói hùng hậu, tiếng gọi “Lão bà” kia của Cố Cảnh Phong trực tiếp khiến cho lũy thừa người đến xem tăng đến đỉnh điểm.

Hoa Đoá Đoá từ từ chạy đến bên người Cố Cảnh Phong, “Cố trợ giáo, anh đừng nói lung tung a.”

“Không phải bình thường em luôn gọi anh là lão công sao?” Cố Cảnh Phong nhếch miệng cười, tay trái tựa vào khung cửa kính xe hơi.

Hoa Đoá Đoá sửng sốt, “Anh… Anh…” Cô lập tức xua tan ý tưởng vớ vẩn của mình, thế gian nào lại có chuyện tình trùng hợp đến như vậy? Cũng quá kinh ngạc đi? Dạ dày của cô không thích ứng nổi liền ợ lên nước chua vị dưa leo, gần đây ăn nhiều dưa leo quá.

Cố Cảnh Phong mở cửa xe, đi ra, nhận lấy hoa hồng mà Hoa Đoá Đoá đang cầm trong tay, anh nhẹ nhàng ngửi ngửi, cảm thấy mỹ mãn nói: “Em đối với lão công thực là tốt nha! Mua những loại hoa hồng mười lăm đồng, anh vốn nghĩ đến em sẽ mua loại rẻ nhất chứ.”

“Có ý tứ gì? Anh rất xem thường em.” Hoa Đoá Đoá liếc mắt, tức giận bất bình.

Cố Cảnh Phong xì nở nụ cười, khoé mắt đảo đến vật trốn ở phía sau kiến trúc, lộ ra cái đầu nhỏ của Smith, anh nheo ánh mắt lại, lão Bát quái này, đã biết là hắn sẽ không bỏ qua cơ hội bát quái lần này mà.

Cố Cảnh Phong nói: “Đoá Đoá, tâm ý của em thực bá đạo.”

Hoa Đoá Đoá nhíu mi, “Này, em nói Cố Cảnh Phong này, anh thật là Phong Thệ?”

Cố Cảnh Phong dùng đôi mắt xinh đẹp hoa đào kia của anh bỡn cợt nói: “Nga? Em còn muốn là người khác?”

Hoa Đoá Đoá không thể chấp nhận được sự thực này. Người cô luôn tâm tâm niệm niệm, lại là lão công của cô ở trên Internet? Hơn nữa nhìn thái độ của anh, cũng không ra vẻ giật mình cô chính là Hoa Đoá Đoá? Ách, tên của cô vốn chính là Hoa Đoá Đoá.

Nàng khẽ cắn môi, “Anh có phải hay không biết em chính là Hoa Đoá Đoá?”

“Lời này hỏi thật là kỳ quái a, Đoá Đoá, tên của em không phải là Hoa Đoá Đoá sao?” Anh cố ý giả ngu. Hoa Đoá Đoá nghẹn đỏ mặt, muốn biểu đạt ý tứ của mình, đã thấy trong ánh mắt của Cố Cảnh Phong mang theo ý vị trêu chọc, cô đành phải mếu máo, trong lòng ngược lại có chút không thoải mái. Nếu lão bà này không phải là cô, mà là người khác, anh chẳng phải sẽ cùng nữ nhân khác hẹn hò sao? Cô liếc mắt nhìn sang anh, “Không nghĩ tới Cố trợ giáo cũng thích chơi trò chơi như vậy, còn là một đại thần nga.” Cô đang châm chọc anh. Cố Cảnh Phong tự nhiên có thể nghe hiểu được, chính là anh vẫn duy trì mỉm cười, không đi so đo với Hoa Đoá Đoá “Nói năng lỗ mãng”.

Cố Cảnh Phong trực tiếp nắm lấy tay cô, “Chúng ta đi đâu chơi bây giờ đây?”

Hoa Đoá Đoá theo phản xạ có điều kiện nhìn đến chỗ tay hai người đang nắm, mặt đỏ lên, không phải thực không biết xấu hổ nói: “Tùy tiện.”

“Chúng ta thuê phòng cũng tùy tiện?” Cố Cảnh Phong bỗng nhiên cúi người thổi một hơi khí ở bên tai cô, Hoa Đoá Đoá bỗng nhiên trừng lớn mắt, Cố Cảnh Phong xì nở nụ cười, “Nói giỡn thôi.”

Hoa Đoá Đoá liếc trắng mắt.

Cố Cảnh Phong đề nghị, “Đi chơi công viên trò chơi đi, như thế nào?”

Hoa Đoá Đoá là trẻ em ở thành phố lớn, nhưng mà công viên trò chơi lại chưa từng đến. Thời thơ ấu ở thành phố lớn cũng chưa có công viên trò chơi, chờ đến khi trưởng thành, lại một lòng một dạ tập trung vào học tập, chỉ biết ăn uống ngủ cắp sách đến trường. Cho tới bây giờ, Hoa Đoá Đoá chính là đồ cổ sống lại, nhưng trong đáy lòng là có chút chờ mong kích thích.

Cô gật gật đầu, “Được.”

Cố Cảnh Phong hé miệng cười. Kỳ thật anh cũng không biết hẹn hò như thế nào, trước khi hẹn hò, anh đã nghĩ muốn nát óc, vẫn không được. Smith liền cười nhạo hắn, “Đã sống lớn đến như vậy, còn không biết hẹn hò?”

Cố Cảnh Phong giận dữ, đi thẳng đến nhà sách, mua liền mấy quyển sách dạy cách bạn nên hẹn hò như thế nào, đại loại như 《Hẹn hò như thế nào để mối quan hệ mới tăng tốc》,《Hẹn hò có ích lợi gì 》《 Con gái thích nhất cái gì 》 đợi chút, anh đọc lướt qua toàn bộ một lần, đơn giản chính là truyền thụ cho anh một ít kinh nghiệm liếc mắt đưa tình, biểu hiện bộ dáng thực đàn ông như thế nào rồi như thế nào. Mấy cái này ở trong mắt Cố Cảnh Phong đều là vô nghĩa. Anh rõ ràng biết Hoa Đoá Đoá có bao nhiêu điểm hiểu biết anh, anh cũng rất hiểu biết Hoa Đoá Đoá.

Chỉ số EQ với chỉ số IQ của Hoa Đoá Đoá hoàn toàn ngược nhau, liếc mắt đưa tình với cô, cô nhất định sẽ nghĩ rằng anh muốn lén bỏ cho cô rau chân vịt.

Cá tính của Cố Cảnh Phong, Hoa Đoá Đoá cũng nhất định biết, đàn ông? Thật là chê cười.

Giáo sư Smith không đành lòng nhìn huynh đệ của hắn bị ép buộc đến như vậy, trực tiếp quăng cho hắn một quyển sách, “Ta nghĩ cái này có vẻ thích hợp với ngươi cùng con nhóc đại ngốc Đoá Đoá kia.”

Cố Cảnh Phong cầm nó ở trước mắt liền thấy, 《Một trăm chiêu để tiến đến giai đoạn vợ chồng》…

Cố Cảnh Phong xem xong, yêu thích nó mãi không buông tay, anh bỗng nhiên vui vẻ cười nói: “Lão sư, công lực dạy của ngươi vĩnh viễn mạnh mẽ như vậy.”

Vì thế, Cố Cảnh Phong dùng chiêu thứ nhất trong《Một trăm chiêu để tiến đến giai đoạn vợ chồng》: Tìm phương pháp dễ gây chú ý nhất, thể hiện quyền sở hữu của mình. Chiêu thứ nhất này hắn dùng chính là chọn một chiếc xe thể thao bắt mắt ở nơi cực kỳ phồn hoa đã thực thi xong, đệ nhị chiêu trong 《Một trăm chiêu để tiến đến giai đoạn vợ chồng》 chính là tìm một cơ hội, cho thấy ở bên cạnh mình sẽ có cảm giác an toàn.

Cố Cảnh Phong đã suy nghĩ rất nhiều chiêu, đến vụ cướp bóc ngoài ý muốn, anh sẽ anh hùng cứu mỹ nhân? Quá tục…

Vì thế anh nghĩ tới công viên trò chơi! Đó là một nơi kích thích cỡ nào a, có tàu siêu tốc chạy xoay điên cuồng, trò quay tròn ba trăm sáu mươi độ, quá nhiều kích thích a? Còn có nhà ma đáng sợ kia nữa, con gái vào đó không phải đều sợ tới mức chết khiếp sao?

Sự bảo hộ từ anh, như vậy không phải cảm giác rất an toàn sao? Smith biết được chiêu này của Cố Cảnh Phong, liếc sang hắn một cái, “Rắn hổ mang, ngươi khi nào thì ngây thơ như vậy?”

Cố Cảnh Phong không quan tâm hắn.

**

Cố Cảnh Phong chở Đoá Đoá đến Thung lũng hạnh phúc của thành phố A. Ở trên đường, Cố Cảnh Phong tìm một nơi yên tĩnh thưa thớt dân cư rồi ngừng lại, bắt đầu cởi mấy nút áo trên người chính mình ra.

Hãn a.

Hoa Đoá Đoá kinh hãi, “Anh đang làm cái gì vậy a?” Cô lập tức nhanh chóng giữ chặt cổ áo của mình, dùng ánh mắt như đang phòng sắc lang nhìn anh.

Cố Cảnh Phong đột nhiên xoay người, hướng cô tới, Hoa Đoá Đoá thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, cương trực đứng dậy, đỉnh đầu đụng vào mui xe, đụng đau đến mức nước mắt cô như muốn chảy ra. Cố Cảnh Phong liếc trắng mắt cô một cái, cầm lấy một gói to từ ghế sau, đưa cho Hoa Đoá Đoá: “Thay áo khoác bên ngoài ra, mặc cái này vào.”

Hoa Đoá Đoá một bên xoa xoa đầu, một bên mở ra gói to ra nhìn vào, là một chiếc áo bông màu đỏ rực. Cô vừa nhìn thấy, liền thực thích kiểu dáng này, côg nói: “Tặng cho em?”

“Mặc vào nhìn xem.”

Hoa Đoá Đoá hồ nghi nhìn anh, vẫn cảm thấy không an tâm anh là chồn đến chúc tết gà. Cố Cảnh Phong tựa hồ cũng biết ánh mắt kia của Hoa Đoá Đoá, không khỏi cười rộ lên, “Nơi đó trống trải, rất lạnh.”

Hoa Đoá Đoá “Nga” một tiếng, cởi ra chiếc áo khoác tương đối đơn bạc trên người chính mình, thay vào chiếc áo bông đỏ rực. Cố Cảnh Phong cũng cởi chiếc áo của mình ra, mặc vào một chiếc áo có kiểu dáng giống nhau như đúc, là áo bông kiểu nam màu đỏ rực.

Này, này…

“Anh mặc đồ màu đỏ cũng rất đẹp mặt đi?” Cố Cảnh Phong bỗng nhiên tà mị nhìn nàng, khóe môi nhếch lên nụ cười mang ý vị sâu xa.

Hoa Đoá Đoá đỏ mặt, không đáp.

Lần đầu tiên đến chơi công viên trò chơi Đoá Đoá thực hưng phấn, cô mở to đôi mắt choáng váng thấy thực ngạc nhiên, “Thật lớn.” Hoa Đoá Đoá nhìn sang các công trình giải trí kích thích kinh sợ xung quanh, nghe thấy từng trận thét chói tai đến tận trời cao.

Hoa Đoá Đoá sửng sốt. Cố Cảnh Phong thực hiện được liền nở nụ cười.

Lúc này, một hàng dài, đông đúc đám học sinh tiểu học mang khăn quàng đỏ chơi trò chơi trật tự đi qua.

“Nhanh như vậy, thực sợ.” Hoa Đoá Đoá nỉ non một câu. Cố Cảnh Phong nắm lấy tay Hoa Đoá Đoá, quan tâm nói: “Đừng sợ. Có anh. Anh sẽ bảo vệ em.”

Mặt Hoa Đoá Đoá đỏ lên, cúi đầu nhanh chóng đảo mắt nhìn anh, thời điểm không muốn thu hồi ánh mắt, nhìn thấy hai học sinh tiểu học nhìn vào Hoa Đoá Đoá cùng Cố Cảnh Phong. Trong đó có một bé trai, học bộ dáng của Hoa Đoá Đoá, “Nhanh như vậy, thực sợ.”

Một bé trai khác, nắm lấy bàn tay của bé trai kia, học bộ dáng của Cố Cảnh Phong, nói: “Đừng sợ, có ta. Ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Diễn xong, hai bé trai kia ha ha nở nụ cười, hướng Hoa Đoá Đoá làm cái mặt xấu hổ, liền chạy vội để đuổi kịp đội ngũ. Mặt Hoa Đoá Đoá lập tức trở nên đỏ bừng, bỏ tay Cố Cảnh Phong ra, vội vàng về phía trước đi.

Cố Cảnh Phong nhìn theo bóng dáng Hoa Đoá Đoá, trong mắt mang theo làn sương mù.

Hôm nay cũng không biết là ngày mấy, người đặc biệt nhiều, ai cũng muốn chơi trò xoay tròn ba trăm sáu mươi độ trên không trung, xem theo xu thế hiện tại, đại khái cũng phải xếp hàng cỡ hai ba tiếng. Hoa Đoá Đoá bởi vì là lần đầu tiên chơi, nên nàng rất kiên nhẫn. Còn trong mắt Cố Cảnh Phong thì xem Hoa Đoá Đoá là đích đến, anh cũng không sao cả.

Chính là mắt thấy chính mình càng ngày càng đến gần, trong lòng khó tránh khỏi có chút kích động. Mắt thấy liền đến phiên bọn họ, bỗng nhiên số lượng bị cắt từ bọn họ, để cho bọn họ chờ đến lượt tiếp theo. Hoa Đoá Đoá không ngại chỉ trong chốc lát như thế, nhưng mà đợi thật lâu, một đám người phía trước vẫn còn đứng bất động ở nơi đó.

Sau đó ở trong radio phát ra : “Máy móc có chút vấn đề, chúng ta sẽ thử sửa một chút, xin quý khách chờ một lát.”

Thử nghiệm vài lần, cảm thấy không có chuyện gì, những vị khách phía trước kia rốt cục lên, bắt đầu chơi. Trong mắt Hoa Đoá Đoá tràn ngập chờ mong, hy vọng lập tức đến phiên bọn họ. Cố Cảnh Phong thấy Hoa Đoá Đoá tuyệt không có bộ dáng sợ hãi, khó tránh khỏi có chút mất hứng.

Những người khách ở đợt trước rất nhanh đi xuống, Hoa Đoá Đoá đã muốn xoa xoa tay chuẩn bị lên chơi.

“Xin lỗi các quý khách, động cơ xảy ra sự cố, vì sự an toàn của quý khách, trò chơi này tạm dừng hoạt động, cám ơn mọi người.”

Cả người Hoa Đoá Đoá cứng đơ, Cố Cảnh Phong không khỏi nhíu mày. Những vị khách phía sau chửi ầm lên, hiển nhiên thực tức giận. Cũng không trách được, đợi hơn hai giờ, kết quả như vậy liền thực mất hứng.

Cố Cảnh Phong an ủi Hoa Đoá Đoá: “Chúng ta đi chơi trò khác đi.”

“Chơi trò gì?”

Trong mắt Cố Cảnh Phong bỗng nhiên hiện lên bí hiểm, “Nhà ma? Có dám hay không?”

Hoa Đoá Đoá chớp mắt, khá bình tĩnh nói: “Có thể a.”

Cố Cảnh Phong không biết vì sao, lần đến nhà ma này, không biết có hiệu quả như chính mình muốn không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.