Bình Hoa Đại Thần

Chương 20: Chương 20: Rắn hổ mang Cố Cảnh Phong




Ở bên trong sân bay quốc tế thành phố A, người đi đường nối tiếp không dứt, Cố Cảnh Phong một tay kéo hành lý đi ra cổng, áo khoác măng-tô màu đen, trên hông một thắt lưng cùng màu, đem thân hình vừa thon dài lại thẳng tắp của hắn bày ra vô cùng nhuần nhuyễn. Kiểu tóc màu vàng khói nhạt nhẹ nhàng khoan khoái phối hợp với làn da

trắng nõn, cả người tản mát ra một loại phong cách Tây phương. Hắn đứng ở cổng lớn sân bay, thân mình cao to như con hạc cô độc bị lạc bầy, tựa hồ đang chờ một người nào đó.

Smith vừa lái xe đến, liền trong nháy mắt chạy hướng đến tên thân nhân kia, giọng điệu rất là không hài lòng, “Phong thiếu gia của ta ơi, ngươi trở về như thế nào cũng không chịu báo trước một tiếng?”

Cố Cảnh Phong nở nụ cười, “Không phải là nhớ ngươi sao?”

“Thôi đi, ta còn không biết trong lòng ngươi nghĩ đến ai sao?” Smith vẻ mặt chua xót, cười nhạt nói: “Như thế nào? Nhanh trở về như vậy là sợ có người cướp mất con nhóc của ngươi?”

“Ta là sợ nàng chạy trốn cùng người.” Cố Cảnh Phong nâng đồng hồ lên nhìn thời gian, “Nàng hiện tại nhất định là đang điên cuồng viết bản tự kiểm điểm đi?”

“Đúng vậy, lại nói tiếp Đoá Đoá cũng thật sự đáng thương.” Trên mặt Smith biểu lộ ra vẻ tiếc hận, “Bị con rắn hổ mang ngươi nhắm trúng, ngay cả muốn nghĩ đến nam nhân khác cũng không có cơ hội.”

Cố Cảnh Phong mỉm cười, “Đa tạ hai năm này giáo sư đã ‘giám sát’ Đoá Đoá.”

“Phí giám sát!” Smith xoè bàn tay ra trước mặt Cố Cảnh Phong, bàn tay còn hất hất mấy cái, tỏ vẻ hắn phải mau trả nhanh chút. Cố Cảnh Phong sờ sờ hai túi tiền trên áo khoác, hoàn hảo bên trong có một đống tiền xu một đồng, hắn đưa cho hắn, “Cho ngươi nam nhân.”

“Ê!” Smith bất mãn kêu lên, “Này là có ý tứ gì?”

“Ngươi không biết là tiền xu này tựa như nam nhân sao? Một mặt hình cây gậy, mặt kia một bông hoa cúc?”

Lông mi Smith run lên một chút, lệ rơi như điên, hắn còn thuần khiết, không có mang theo tư tưởng rõ ràng như vậy~

***

Hai người ngồi trong quán cà phê gần sân bay.

Giáo sư Smith hướng Cố Cảnh Phong báo cáo biểu hiện của Hoa Đoá Đoá trong mấy tháng gần đây, thành tích vẫn bảo trì vị trí thứ nhất như cũ, bình thường vẫn cùng lui tới với Từ Hoan Hoan, cũng không có giao tiếp với người khác phái. Chính là mấy ngày nay bỗng dưng xuất hiện dị thường, không chỉ một lần bắt gặp được nàng với nam sinh phóng túng cùng nhau.

Smith thao thao bất tuyệt nói xong lịch sử “bên ngoài” của Hoa Đoá Đoá, cực lực ứng dụng tài ăn nói diễn thuyết giáo sư của chính mình, đem chuyện xưa đã trải qua kể lại cực kỳ sinh động. Cố Cảnh Phong bất động thanh sắc lẳng lặng nghe ở một bên. Nghe tới nàng cùng nam nhân khác hẹn hò nhau vừa nói vừa cười, lông mi hắn run lên một chút, lại nghe đến nàng cùng nam nhân khác ôm ôm ấp ấp, lông mi hắn lại tiếp tục run lên. Thẳng đến, nghe được lúc nàng cùng nam nhân tiến vào toilet, Cố Cảnh Phong rốt cục nói được câu, “Bình thường lúc nàng muốn đi giải quyết, thường có xảy ra vài lần không thoải mái ngoài ý muốn như vậy.”

Giáo sư Smith tà nghễ liếc mắt hắn một cái, “Ngươi lần này trở về thật sự là chỉ đơn giản lấy xong bằng tốt nghiệp liền đi?”

“Thuận tiện đem con nhóc của ta mang theo, mười tháng sau trở về, cho ngươi một đứa bé để chơi đùa.” Cố Cảnh Phong bình thản cầm tách cà phê lên, nhấp một ngụm cà phê, sóng mắt bình tĩnh, tỏ vẻ hoàn toàn không quan hệ đau khổ.

Giáo sư Smith khinh thường họ Cố, “Phí giám sát trong hai năm này tăng thêm, một trăm bảy mươi sáu cân bánh trẻo, một hai cân cũng không thể thiếu.” Đây chính là tiền của hối lộ hắn, hắn lấy việc công làm việc tư suốt hai năm trời, hắn dễ dàng gì mà từ bỏ chứ?

“Trước tính lâu dài, gần đây có vẻ có việc.”

Smith giận dữ, “Buồn cười, chuyện này cũng có thể tính lâu dài? Ngươi không cho ta bánh trẻo, ta đem con nhóc của ngươi giữ ở trong nước, không có của chữ kí của ta, nàng không thể xuất ngoại. Nhìn ngươi mười tháng sau như thế nào có thể mang đứa bé trở về.”

“Như vậy a!” Cố Cảnh Phong ngẩng đầu, nhẹ nhàng bâng quơ nhìn lướt qua giáo sư Smith, “Vậy thì trực tiếp ở trong này chờ mười tháng, sinh đứa bé cho ngươi chơi cũng được.”

Giáo sư Smith lại đen mặt …

Sau một hồi lâu giáo sư Smith ân cần nói chuyện, Cố Cảnh Phong đáp ứng hắn trong vòng ba tháng hắn còn ở trong nước, sẽ thanh lý xong số nợ bánh trẻo. Vì thế, giáo sư Smith mới được ngủ yên.

“Phong thiếu gia của ta, nghe nói ngươi đem tác phẩm dự thi kia của Đoá Đoá cải biên làm một phòng ở thực thể?” Giáo sư Smith ham ăn một bên vừa ăn bánh điểm tâm, một bên thuận miệng hỏi một chút.

“n, ai nói cho ngươi biết?”

“Là đồ đệ của ngươi, Nguyên Tuyền. Tiểu tử kia thực không tệ, thông qua GRE, đáng tiếc trong nhà không có tiền gởi ngân hàng, thủ tục liền bị ngừng lại.”

Cố Cảnh Phong dừng một chút, từ trong ví tiền rút ra một cái thẻ, thuận tiện lấy thêm một tờ giấy, Cố Cảnh Phong không để ý, chính là đem tất cả đưa cho giáo sư Smith, “Ngươi cứ nói đây là có người quyên giúp.”

Giáo sư Smith nhận đồ, “Ai, ngươi vẫn hào phóng như vậy.”

“Cái này tính như là báo đáp đi. Năm đó nếu không có hắn, ta hiện tại nên lên thiên đường.”

“Ta phi, ngươi tên rắn hổ mang này mà được lên thiên đường à, nên xuống địa ngục mới đúng.” Smith cắn một miếng bánh ngọt, “Mật mã cũng là ba vòng của con nhóc nhà ngươi?” (Sặc ⊙﹏⊙)

“n.” Cố Cảnh Phong cũng dùng dĩa ăn cắt một miếng bánh ngọt nhỏ đưa đến bên miệng, Smith lúc này lơ đãng lấy ra một tờ giấy, sét đánh không kịp bưng tai xem xét, không khỏi chậc chậc lắc đầu, “Phong thiếu gia của nhà ta ơi, ngươi mau đem mật mã ngươi sửa lại một chút.”

“Vì sao?”

Giáo sư Smith đem tờ giấy kia mở ra đặt ở trên bàn, chỉ vào mặt trên tờ giấy mỉm cười, phác hoạ gần giống như dáng người đều đều của Hoa Đoá Đoá, “Ba vòng thay đổi.”

“n? Càng thêm đường cong?” Cố Cảnh Phong không chút để ý lại cắt một miếng bánh ngọt nhỏ đưa vào trong miệng, vừa mới chuẩn bị ăn, chỉ nghe thấy giáo sư Smith nói: “Thẳng tắp.”

Cố Cảnh Phong sửng sốt, “Gầy đến như vậy?” Lông mày không khỏi nhăn lại.

“Béo lên, bụng cùng ngực không sai biệt lắm gần như thẳng hàng.”

Lông mi Cố Cảnh Phong run nhẹ, không nói lời nào.

“Không phải ta nói a, năm đó lúc Đoá Đoá vừa mới tới đầy đặn mượt mà, sau khi theo ngươi xong, bị bàn tay phá hoa nham hiểm của ngươi huỷ hoại nhiều ngày, thể trọng kia bị giảm thẳng cấp, nhưng thật ra dáng người vẫn còn một ít đường cong. Ai ngờ khi ngươi vừa đi, nha đầu kia liền béo y như một quả bóng, ngươi nói đây là ý gì?”

“Ý tứ của ngươi nói là, ta chính là ép buộc nàng?” Cố Cảnh Phong bỗng nhiên nhếch miệng cười.

Smith không nói lời nào, lấy một miếng rồi lại một miếng bánh ngọt đưa vào trong miệng, im lặng là vàng, im lặng là vàng.

Cố Cảnh Phong uống một ngụm cà phê, “Giáo sư, mật mã nếu là muốn sửa, để qua một đoạn thời gian nữa, đem vòng hai tăng lên gấp đôi đi.”

Giáo sư Smith kinh hãi, “Cái kia không phải y hệt như mang thai sao?” Nói xong, giáo sư Smith ngạc nhiên, lệ lại lập tức tuôn trào, Đoá Đoá đáng thương, chờ rắn hổ mang bắt ngươi quấn về nhà sinh con đi.

“Ta nói Phong thiếu gia này, mục đích về nhà của ngươi lần này là ôm quyết tâm giữ đứa bé sao?”

“Không phải, là hùng tâm sinh em bé.” Cố Cảnh Phong mỉm cười, đôi mắt dài nhỏ mị hoặc nheo lại thành một đường, làm cho giáo sư cả người Smith run run lên, cảm giác gió lạnh thấu xương, lạnh lẽo.

Chỉ có thể chúc phúc cho hắn, sinh em bé thành công.

***

“A hắt xì…” Lúc Hoa Đoá Đoá đang ngồi viết bản tự kiểm điểm, đột nhiên hắt xì một cái, còn chưa có kịp ngừng, lại hắt xì thêm hai cái nữa, Hoa Đoá Đoá đưa ngón trỏ lên đầu mũi chà chà xát xát, thầm nói: “Chẳng lẽ có người muốn ám toán ta?”

Nàng liếc mắt đồng hồ báo thức trên bàn một cái, hiện tại đã gần 5 giờ rưỡi, nàng chỉ mới viết được tám ngàn từ, thật muốn khóc mà. Nàng đành phải cắm đầu, tiếp tục điên cuồng viết. Từ Hoan Hoan lúc này vừa đẩy cửa vào, đem túi để ở trên giường, hỏi: “Tiểu Đoá Đoá, ngươi đang làm gì?”

“Viết kiểm điểm.” Nàng buồn đầu tiếp tục cuồng viết.

Từ Hoan Hoan thực hiếu kỳ, bình thường Hoa Đoá Đoá là loại sinh viên ưu tú, cho tới bây giờ luôn tuân theo khuôn phép cũ, không có khả năng phạm sai lầm phải viết kiểm điểm nha? Hôm nay khó khăn mới phạm sai lầm, thật sự là hiếm thấy a! Nàng nhịn không được đi qua nhìn xem, nàng nhìn đến câu cuối cùng Hoa Đoá Đoá vừa viết xong, nét mặt Từ Hoan Hoan lập tức co rút.

—— ta cảm thấy vạn phần thống khổ, bởi vì sự trao đổi chất cơ năng của thân thể sinh ra “nước thải” đang có nhu cầu cấp bách bài tiết, bất đắc dĩ phải đến nhà xí một chuyến, vạn vạn lần không nghĩ tới lại gặp giáo sư Smith kính yêu. Ta biết sai lầm rồi, lúc đi toilet không nên lấy giấy ăn đi theo.

“Ách…” Từ Hoan Hoan một thân đầy mồ hôi, “Ngươi chỉ bởi vì đi toilet dùng giấy ăn ở nhà ăn cung cấp bị giáo sư phát hiện, liền phải viết bản tự kiểm điểm một vạn từ?”

“Đúng vậy, ta thực không may mắn gặp phải giáo sư lúc như vậy, vừa vặn hắn thấy khăn giấy trên tay ta.” Nhớ tới ánh mắt như hỏa pháo chực chờ muốn phát nổ kia của giáo sư nhìn chằm chằm vào giấy ăn trong tay của nàng, Hoa Đoá Đoá liền cả người phát run. Khi đó, nàng sợ tới mức nắm chặt lấy cánh tay Hạ Thư Hoành, không nghĩ tới, đôi mắt phẫn nộ kia của giáo sư lập tức phóng lại đây, khi đó nàng thấy thực buồn bực, rốt cuộc là làm sai chỗ nào chứ? Sau đó khi lên ngồi xe taxi rồi, phát hiện trong tay của mình vẫn còn cầm khăn giấy ăn trên bàn cơm của Hải Vương Cung, nàng mới bừng tỉnh đại ngộ. Đối với khăn giấy để lau miệng mà nàng lại muốn dùng để lau hoa cúc, là một chuyện tình ghê tởm cỡ nào a, nàng có thể lý giải.

“…” Không có ngôn ngữ nào để diễn tả, Từ Hoan Hoan chỉ có thể đổ mồ hôi một phen.

Hoa Đoá Đoá đột nhiên nghĩ đến một đoạn chợt bừng tỉnh lại, lại viết tiếp.

—— từ nay về sau, ta sẽ hối cải để làm một con người mới, cho dù không chùi đít được, cũng không bao giờ dùng đến giấy ăn.

Từ Hoan Hoan nhìn thấy câu này, chân lập tức mềm oặt, thân thể vô lực tựa vào bên bàn, suy yếu nói: “Tiểu Đoá Đoá, ta lên giường nằm nghỉ một lát, sau khi ngươi trở về nhớ đánh thức ta.”

“Được.” Hoa Đoá Đoá lại bắt đầu trầm tư suy nghĩ tới “lần đầu tiên” thống khổ…

Lúc gần đến sáu giờ, nàng rốt cục cũng viết xong bản tự kiểm điểm một vạn từ. Nàng đem bản tự kiểm điểm kẹp vào sách, cẩn thận như khi báo cáo kiểm tra đo lường, sau đó đứng dậy chuẩn bị đưa đi qua chỗ giáo sư.

Nàng vui mừng hoan hỉ đi ra khỏi ký túc xá nữ sinh, ở trước cổng gặp một đồng học cùng lớp, “Nha, Đoá Đoá ngươi như thế nào vẫn còn ở nơi này?”

“A? Làm sao vậy?” Nàng nhìn xem thời gian, hiện tại mới là sáu giờ năm phút, còn có tới 25 phút mới đến giờ giao bản tự kiểm điểm mà? Chẳng lẽ giáo sư Smith không kiên nhẫn chờ đợi được?

“Cố trợ giáo đã trở lại, ngươi không biết sao?”

“A? Hắn hiện tại ở nơi nào?” Hoa Đoá Đoá kinh sợ một phen, nàng thầm cầu nguyện với ông trời, trăm ngàn vạn lần không cần chạm mặt với hắn, nàng nhớ rõ nàng còn thiếu Cố Cảnh Phong một bữa cơm thịt. Năm đó Hoa Đoá Đoá thường hay ăn ké cơm của Cố Cảnh Phong, vì để báo đáp dưỡng dục chi ân, Hoa Đoá Đoá từng hứa hẹn với Cố Cảnh Phong, chờ nàng khi nào tốt nghiệp, sẽ mời hắn đi ăn một bữa cơm thịt, các loại thịt, tuỳ theo hắn thích.

“Cố trợ giáo ở trong văn phòng của giáo sư Smith, ngươi đi tìm xem xem.” Hiển nhiên, đồng học cùng lớp nghĩ đến Hoa Đoá Đoá là khẩn cấp muốn tìm tới Cố Cảnh Phong. Hoa Đoá Đoá vừa nghe xong, liền hoa dung thất sắc, tim chợt đình chỉ đập…

Bữa yến thịt này nàng chạy không thoát rồi.

Nàng cực kỳ bi phẫn đạp xe đi đến văn phòng giáo sư Smith.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ách, hôm nay là tiết sinh sản, Cố đồng học muốn cùng Tiểu Đoá Đoá sinh em bé

Sau chương này, các học sinh cảm thấy lạnh run, thỉnh đúng lúc dùng bao, sinh cái bệnh gì, gậy trúc không phụ trách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.