Trong cả quá trình, Cảnh Tâm rốt cuộc biết anh muốn dạy cô cái gì, cả người cô mềm nhũn không chút sức lực, quả thực là phối hợp cao độ để thoả mãn anh.
……….
Tám giờ sáng hôm sau, Cảnh Tâm là bị đói làm tỉnh, cô chưa từng trải qua loại chuyện này.
Tần Sâm đã dậy, ăn mặc chỉnh tề, hai tay chống lên giường, khom người nhìn cô, Cảnh Tâm xoay người, lưu lại cho anh một bóng lưng.
Khoé miệng Tần Sâm cong lên, mạnh mẽ đem chăn xốc lên, Cảnh Tâm oa oa kêu to, giận đỏ mặt: “anhkhốn kiếp!”
Còn có thể mắng chửi người. Tần Sâm nhướng mày, lãnh đạm nhắc nhở cô: “9 giờ sáng hôm nay em phải đến đoàn làm phim.”
Cảnh Tâm ôm chăn trừng anh, Tần Sâm biết cô thẹn thùng, không đùa cô nữa, lấy áo choàng tắm từ trong tủ ra ném qua, chùm ngay trên đầu cô.
Cảnh Tâm: “….”
Kéo áo choàng xuống dưới, anh đã đi ra đến cửa.
Cảnh Tâm xuống giường, hai chân thiếu chút nữa không đứng nổi, cô sửa soạn cho mình xong thì đã 8 rưỡi, vội vàng xuống lầu, đứng trước bàn ăn nhìn Tần Sâm, “Em không ăn đâu, đi đoàn làm phim trước đây.”
Tần Sâm túm chặt cô, đem một túi sandwich đã gói kỹ nhét vào tay cô, “Cầm lên xe ăn.”
Cảnh Tâm nhìn anh một cái, gật đầu, vội vàng đi đổi giày, trợ lý tiểu Thất của cô đã chờ ngoài cửa.
Đến đoàn làm phim, thời gian vừa vặn.
Cảnh Tâm thay quần áo xong ngồi trước gương trang điểm, thợ trang điểm vén mái tóc dài của cô lên, thoáng thấy trên gáy trắng nõn của cô có rất nhiều ấn ký màu hồng, mặt đỏ lên, Cảnh Tâm ở trong gương nhìn thấy cô ấy có chút động tác quái dị, có chút kỳ quái: “Làm sao vậy?”
Đều là người trưởng thành, thợ trang điểm ho khan vài tiếng: “không có gì, chỉ là sau gáy cô có chút vết màu hồng.”
Cảnh Tâm có chút xấu hổ cúi đầu, “Vậy cô giúp tôi che một chút.”
Thợ trang điểm cười cười: “Được.”
Cảnh Tâm trang điểm xong đi ra ngoài chờ quay phim, thợ trang điểm không nhàn rỗi, đi theo mọi người bát quái, “Xem ra Cảnh Tâm cùng Tần tổng tình cảm vô cùng ngọt ngào nha, ngày hôm qua không phải thấy phó đạo diễn nói, buổi sáng gọi điện qua là Tần tổng nhận.”
“Lúc trước trên mạng có rất nhiều người nói Cảnh Tâm vì vai nữ chính nên mới ở chung một chỗ với Tần tổng, bây giờ nhân vật này cũng là Tần Sâm cấp cho, đều nói Cảnh Tâm xem Tần Sâm là kim chủ là núi dựa, không phải thật sao?”
“Cho dù thế thì sao? Người ta bây giờ ở chung một chỗ rất tốt, Tần tổng đẹp trai như vậy, bộ dáng Cảnh Tâm xinh đẹp như thế, hai người đều không thiệt thòi.”
“không phải tôi nói đâu, dáng người Tần tổng… thật đúng là làm cho người ta không chịu nổi, so với người mẫu nam trong tạp chí còn hoàn hảo hơn!”
…..
Tần Sâm trở lại công ty, trợ lý đem chuyện chưa nói xong tối qua tiếp tục báo cáo: “Tần tổng người kia đã rời khỏi đoàn làm phim, tiền lương cũng không cần, không biết là do sợ bị trừng phạt, hay là do đãđộng tay động chân nên không dám tiếp tục ở lại đoàn làm phim.”
Tần Sâm ngồi xuống dựa vào ghế, trầm mặc một lúc, “Thông báo cho các đoàn làm phim, chú ý các cảnh diễn nguy hiểm nhiều hơn một chút, đừng gây ra sự cố, đem hậu quả nói cho bọn họ.”
Trợ lý gật đầu: “Vâng.”
Sắc mặt Kha Đằng thay đổi mãnh liệt, rất nhanh khôi phục như thường, cho tới bây giờ không ai dám ở trước mặt anh ta nói những lời này, anh ta lạnh lùng cười: “Cảnh tiểu thư nói như vậy có phải rất khôngcho tôi mặt mũi?”
Đàn ông thành thục ổn trọng như anh ta, bao nhiêu phụ nữ muốn bổ nhào vào.
Cảnh Tâm mím môi: “Tôi chỉ ăn ngay nói thật.”
cô nhìn sắc mặt Kha Đằng nháy mắt liền thay đổi, bình tĩnh nói: “Tôi còn có việc, đi trước.”
Cảnh Tâm rất nhanh liền đi về phía trước, vào trong xe của mình, khởi động xe nhanh chóng rời đi.
Kha Đằng đứng im tại chỗ, nhìn xe của cô rời đi, chậm rãi gợi lên một chút ý cười.
Cảnh Tâm trở lại Phó gia, bác giúp việc đang chuẩn bị cơm chiều, Cảnh Lam Chi từ trên lầu đi xuống, Cảnh Tâm cười với bà, ngọt ngào gọi một tiếng: “Mẹ.”
Cảnh Lam Chi có chút bất đắc dĩ sờ đầu cô, kéo cô ngồi xuông ghế sô pha: “Sao lại gầy thế này.”
Cảnh Tâm vội vàng phản bác: “Đâu có!”
Gần đây quay phim có chút mệt mỏi, còn phải ứng phó với nhu cầu của Tần Sâm, hình như có chút gầy.
Cảnh Lam Chi hỏi cô: “Gần đây quay phim rất mệt sao?”
Cảnh Tâm lắc đầu: “không có, rất vui vẻ.”
Cảnh Lam Chi nhìn cô một lúc, sau đó nói: “Bảo bối, con không phải ở chung với Tần Sâm chứ?”
Cảnh Tâm ngây ra một lúc, sắc mặt ửng đỏ, không có trả lời ngay.
Cảnh Lam Chi nhìn bộ dạng này của cô liền hiểu, bà vỗ vỗ mu bàn tay của Cảnh Tâm, không vui nói: “Bảo vệ bên kia mấy ngày nay đều không thấy con về nhà, mấy hôm trước gọi điện cho con là muốn hỏi chuyện này, con cái đứa nhỏ này mẹ chưa nói xong đã vội cúp điện thoại, ba với mẹ còn chưa đồng ý cho con qua lại với Tần Sâm, con sao lại…. Sao lại sống chung với cậu ta? Con với cậu ta mới quen biết bao lâu? Con đủ hiểu nó sao? Sao có thể tuỳ tiện như vậy!”
Dù sao cũng là mẹ của mình, Cảnh Tâm bị bà hỏi như vậy mặt có chút đỏ, cô phản bác nói: “Con đâu có tuỳ tiện! Con là người trưởng thành, chuyện gì có thể làm chuyện gì không, trong lòng con rất rõ, mẹ, người đừng nói con như vậy, có người nào lại nói con gái mình như vậy.”
cô có chút tức giận, quay đầu sang một bên, “Ba mẹ không thích Tần Sâm, không phải vì anh ấy đối nghịch với hai người hay sao? Nếu anh ấy nghe lời hai người, ở cùng một phe với hai người, ba mẹ còn có thể như vậy sao?”
Phó Khải Minh cùng Phó Cảnh Sâm đi vào nhà, vừa đúng lúc nghe thấy lời này của Cảnh Tâm.
Phó Khải Minh nhíu mày, Phó Cảnh Sâm thần sắc tự nhiên đi vào.
Cảnh Tâm vừa thấy Phó Cảnh Sâm giống như đã tìm được cứu tinh của mình, vội vàng đứng lên đi đến bên cạnh anh, ôm lấy cánh tay anh làm nũng, “anh, anh và Tần Sâm đã quen biết một thời gian dài, anh giúp em nói gì đi.”
Phó Cảnh Sâm xoa nhẹ đầu cô, nhìn vê phía Cảnh Lam Chi, lãnh đạm nói: “Tần Sâm không có vấn đề gì, có vấn đề là hai người.”
Cảnh Tâm: “….”
anh trai cô đúng là cái gì cũng dám nói.
Sắc mặt Cảnh Lam Chi cùng Phó Khải Minh đều biến đổi, Cảnh Tâm nhìn hai người, cảm giác rất khôngổn, đúng lúc này bác giúp việc gọi vào ăn cơm.
Phó Khải Minh nhìn anh em hai người, “Ăn cơm trước đi.”
……….
Buổi tối về nhà, Cảnh Tâm gọi điện thoại cho Tần Sâm, lúc này Tần Sâm vừa bị Chu Nghi Ninh kéo đến bên bàn mạt chược, gần đây Chu Nghi Ninh thua rất thảm, cô vất vả ngóng trông Tần Sâm về Tần gia báo thù cho mình, ai biết anh thắng hai ván liền ném bài lại cho cô, cầm di động đi ra ngoài ban công.
Chu Nghi Ninh đành phải tự mình chơi, nhìn thoáng qua bài mình, “Mẹ kiếp, bài gì mà dở như vậy!”
Mẹ Tần thấy con trai đi rồi, vô cùng cao hứng, “không sao, cháu vừa thắng hai ván rồi còn gì!”
Chu Nghi Ninh bĩu môi, “Được rồi, mấy ngày nữa cháu cũng phải đi quay phim, mợ liền thiếu một người chơi cùng.”
Nhắc tới chuyện này, mẹ Tần có chút ưu sầu thở dài.
trên miệng Tần Sâm còn đang ngậm điếu thuốc lá, lười biếng nói: “Muốn anh đến đón em về sao?”
Cảnh Tâm yên lặng liếc mắt, sau đó nói: “không cần, tối nay em ở nhà, anh đang làm gì vậy?”
Khoé miệng Tần Sâm cong lên: “Vừa xong anh chơi mạt chược.”
Cảnh Tâm a một tiếng: “anh còn chưa dạy em chơi mạt chược đâu.”
Tần Sâm quay đầu nhìn phòng khách, cười cười: “Lần sau mang em đến đây chơi.”
Cảnh Tâm có chút hâm mộ: “Nhà anh có phải vô cùng náo nhiệt hay không?”
Cảm thấy anh và cô không giống nhau, anh rất nhiều bạn bè, họ hàng cũng rất nhiều, nghe Chu Nghi Ninh nói qua, những phù rể lần trước đều cùng lớn lên trong một đại viện.
anh cười: “Vô cùng náo nhiệt, muốn đến không?”
Cảnh Tâm có chút xao động, bất quá gần đây cô phải quay phim, hai ngày sau phải đến Hoành Điếm, nghe Từ đạo diễn nói, đên lúc đó nam chính cũng sẽ tiến vào đoàn làm phim, tiến độ quay phim của cả đoàn sẽ nhanh hơn, hai tháng sau chắc cô sẽ rất bận.
cô thật thà nói: “Muốn… Lần sau em sẽ cùng về với anh.”
Tần Sâm cười nhẹ: “Được.”
Hai người nói chuyện một lúc, Cảnh Tâm nghe thấy Chu Nghi Ninh bên kia gào to: “anh họ! Em van anh! Mau tới cứu em!”
Cảnh Tâm ngây ra một lúc, vội vàng thúc giục anh: “anh mau đi giúp cô ấy đi, hai ngày trước em thấy tiền trong túi xách của cô ấy đã sắp hết.”
Tần Sâm nhìn về phía bên kia, người trên bàn mạt chược đã thay đổi, Chu Thân cùng Tần Ninh khôngbiết đến đây từ bao giờ, hai người này rất hư hỏng, thường xuyên kết bè chỉnh người khác, Chu Nghi Ninh rõ ràng bị bắt nạt.
Cúp điện thoại, Tần Sâm đi qua, Chu Nghi Ninh vội vàng nhường chỗ cho anh.
Chu Thân cùng Tần Ninh ở dưới gầm bàn đạp nhau một cước.
Tần Sâm liếc mắt nhìn bọn họ một cái: “không chơi thì cút đi.”
Chu Thân vộ vàng nói: “Chơi chơi chơi, đúng rồi, anh Sâm, sao anh lại không mang Cảnh Tâm cùng đến đây.”
Mẹ Tần lúc này mới nhìn về phía anh: “Đúng vậy, tiểu Sâm, lúc trước con nói muốn mang con bé đến đây chơi mạt chược với mẹ mà.”
“Lần sau mang cô ấy đến.” Tần Sâm tìm bài, liếc mắt nhìn Chu Thân một cái: “Cậu nói quá nhiều.”
Chu Thân lập tức ngậm miệng.
Tối nay chơi xong đã khá muộn, Tần Sâm trực tiếp ngủ luôn ở đây, tắm rửa xong đang ở trên ban công hút thuốc, nhìn thấy Chu Thân lến lút lôi kéo Chu Nghi Ninh đến bên cạnh xe, anh thờ ơ nhìn vài lần, dập tắt tàn thuốc, xoay người đi về phòng.