Tần Ninh cùng Nhạc Mình nhìn nhau, cười không nói, Tần Ninh đã sớm nghe nói chuyện Tần Sâm đưa chỗ rượu kia cho Kha Đằng, Chu Thân cùng Nhạc Minh không ở trong giới này tự nhiên cũng không biết chuyện, Tần Ninh chỉ nói cho Nhạc Minh, hai người quanh co cùng nhau giật dây Chu Thân đưa rượu cho bình hoa yêu tinh, tên kia cũng thực sự tặng luôn.
Tần Sâm đẩy cửa phòng ra, bên trong có bảy tám người, ngay cả Chu Nghi Ninh cũng đã ở đó.
Chu Nghi Ninh đến sớm hơn Tần Sâm vài phút, cô ở nhà chơi mạt chược thua, bỏ chạy ra ngoài chơi, ai biết được đến đây rồi mà vẫn thua! Thấy Tần Sâm như thấy được cứu tinh của mình, ra sức vẫy tay: “anh họ, anh ngồi bên cạnh em, cùng một đội với em đi!”
Chu Nghi Ninh bình thường rất ngay thẳng, chỉ là có chút xấu xa, người bình thường cũng khôngnguyện ý ở cùng một đội với cô.
Tần Sâm liếc mắt nhìn cô một cái, nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh cô, anh hỏi một câu: “ Sao em vẫn chưa đến đoàn làm phim?”
Chu Nghi Ninh nói: “Còn chưa đến phiên em mà, hoàng đế còn chưa tiến vào đoàn làm phim đâu.”
Tần Sâm lãnh đạm nói: “Đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến chơi, vai nam chính còn chưa đến đoàn làm phim thì em vẫn có thể đến trước, đi theo đoàn làm phim bên kia học hỏi một chút, đừng để đến lúc đó làm mất mặt anh.”
Chu Nghi Ninh: “…..”
Mấy người Tần Ninh đều thuộc dạng bỉ ổi, vừa nghe thấy lời này liền ồn ào, “Tiểu ma nữ, em xác định mình biết đóng phim? Đừng để đến lúc đó kỹ thuật diễn không ra gì làm chậm cả tiến trình của cả đoàn làm phim.”
Chu Nghi Ninh thật muốn cầm cốc ném vào mặt anh ta: “Liên quan cái rắm gì đến anh! Cũng không cần anh xem!”
Chu Thân vỗ vai cô, “Quay phim cho tốt, khẳng định đến lúc chiếu anh sẽ ôm TV xem.”
nói xong nhịn không được cười ha hả: “Vừa nghĩ đến em xuất hiện trên TV, anh đã muốn cười.”
“Ha ha ha ha, mẹ nó thật sự đi đóng phim! anh Sâm cư nhiên dám để cho cô ấy đi đóng phim!”
“Ha ha ha ha! Đúng đúng!”
Chu Nghi Ninh trừng mắt nhìn mấy tên đàn ông kia, tung chân đá Chu Thân một cước, “Cười cái gì, có giỏi thì các anh đi đóng phim đi!”
Chu Thân vỗ vỗ ống quần, cầu xin tha thứ nói: “Được được được, anh không cười nữa.”
Tần Sâm châm một điếu thuốc, nhàn nhã dựa vào một bên, khép hờ mắt nhìn bọn họ ầm ĩ, không lên tiếng.
Chu Thân cùng Nhạc Minh liếc anh vài lần, quan tâm hỏi: “anh Sâm, không chơi sao?”
Tần Sâm liếc mắt nhìn Nhạc Minh một cái, “không chơi.”
Chu Nghi Ninh quay đầu nhìn anh, nở nụ cười: “Vậy anh giúp em đi.”
Tần Sâm lười biếng nói: “không chơi thắng được thì đừng chơi nữa.”
Chu Nghi Ninh hừ một tiếng, cố ý nói: “Chương trình bình hoa tham gia em cũng xem, còn xem cùng mợ nữa, trong lòng anh bây giờ có phải rất buồn bực hay không? Bình hoa thầm mến anh trai lớn kia đãnhiều năm như vậy, bây giờ trên weibo đều đang nói chuyện này đấy.”
Sắc mặt Tần Sâm nhất thời lạnh đi vài phần, sắc bén liếc cô một cái, Chu Nghi Ninh co rụt vai lại, quay đầu đi chỗ khác.
Vừa ăn cơm xong một vài người không biết chuyện nào đó đã bị kéo đến nơi này, Chu Nghi Ninh vừa dứt lời, đã có người cầm di động lên weibo.
Trách không được hôm nay gọi anh ấy đến uống rượu lại đến nhanh như vậy, thành ra là bị bình hoa yêu tinh kia làm cho buồn bực.
Vài người nghẹn cười, nhưng Chu Thân lại nghĩ, không biết bình rượu kia anh ấy dùng đến chưa?
Lúc đó, Cảnh Tâm vừa trở lại khách sạn, tối hôm qua Tần Sâm nói hôm nay anh sẽ xem chương trình kia, chương trình kia đã chiếu xong được hơn một giờ rồi, rốt cuộc anh có xem không? Sao một chút phản ứng cũng không có vậy?
Cảnh Tâm lướt weibo, bỗng nhiên nhìn thấy tên mình trên từ khoá tìm kiếm hot nhất, có chút khônghiểu, kích vào topic đó, nguyên nhân là tổ chương trình cố ý để cái tiêu đề như vậy, “Cảnh Tâm bỏ mặc Tần Sâm, nói về mối tình đầu của mình.”
“Cảm giác như bị tiêu đề lừa, cái này chính là thầm mến mà! Thầm mến ai chưa từng có? Tôi còn thầm mến anh trai cách vách 10 năm đấy!”
“Tôi chỉ biết, bình hoa nói kết thúc bộ phim này sẽ diễn vai nữ chính, ngồi chờ!”
“Tiêu đề này đúng là gạt người! Tôi còn nghĩ bình hoa quăng Tần Sâm rồi, mừng hụt”
“ tôi cũng nghĩ đến Tần Sâm bị bình hoa bỏ….”
“ Sao tôi lại cảm thấy buổi trò chuyện này nồng nặc mùi thuốc súng nhỉ? Bình hoa giống như đang ghen, có loại ý tứ có ý chọc giận Tần Sâm.”
Cảnh Tâm: “….”
Lại có tầng chân lý?
Tần Sâm sẽ không phải là biết cô cố ý rồi chứ? Cho nên mới không gọi điện thoại lại đây.
Tần Sâm cũng không quay lại, khoát tay.
“đã đi rồi sao? Nửa quân bài cũng chưa sờ, một ngụm rượu cũng chưa uống.”
“Chẳng lẽ anh Sâm thật sự bị bình hoa kia làm cho buồn bực hả?”
“nói cũng đúng đấy…”
Nhạc San cắn môi, giậm chân một cái, Chu Thân nhìn về phía cô ta: “Em gái Nhạc tức giận với ai vậy?”
Nhạc San mím môi: “anh Sâm vừa nhìn thấy em liền đi.”
Nhạc Minh vỗ ót cô ta một cái: “Bảo em đừng đến đây em còn.”
Nhạc San bĩu môi, trừng anh: “Trong chương trình kia bình hoa yêu tinh chỉ nói về mối tình đầu, như vậy là không cho anh Sâm mặt mũi, khẳng định là cố ý nói cho anh Sâm nghe, tâm cơ nặng như vậy, anh Sâm mới không thích cô ta.”
Chu Nghi Ninh cười cười: “anh họ chỉ thích cô ấy, đó là lạt mềm buộc chặt hiểu hay không?”
cô đã sớm nhìn ra Nhạc San thích Tần Sâm.
Nhạc San trừng mắt: “Cái gì mà lạt mềm buộc chặt, tâm cơ kỹ nữ chính là tâm cơ kỹ nữ.”
Nhạc Minh vội vàng che miệng Nhạc San lại, sắc mặt lo lắng không yên nhìn ra cửa, Tần Sâm dựa khung cửa, dùng cằm hất một cái: “Nhạc Minh cậu lại đây.”
Nhạc Minh bất động vài giây, nhận lệnh đứng lên.
Tần Sâm đứng đi ra khỏi phòng, dựa lưng vào tường nhìn Nhạc Minh, “Nhạc San làm bừa, cậu cũng để nó muốn làm gì thì làm?”
Nhạc Minh khụ một tiếng: “anh Sâm, tối nay thật sự không phải em cho con bé đến, chắc con bé biết em ở đây, nên đến thử vận may.”
Tần Sâm nhắc nhở cậu ta: “Tôi đang nói đến buổi tối mấy hôm trước, cậu đem người đến nhà tôi rốt cuộc là ý gì?”
Nhạc Minh: “….”
Fu*k, lại có thể bị nhìn thấy?
Nhạc Minh ngượng ngùng giải thích: “Con bé vô cùng ầm ĩ, em cũng chỉ muốn cho con bé sớm hết hy vọng một chút thôi.”
Tần Sâm nhìn về phía cánh cửa mở hé ra kia, biết mấy người bên trong đều dán tai vào cửa để nghe, anh thản nhiên, “Về sau đừng làm loại chuyện như thế này nữa, Cảnh Tâm không thích.”
anh liếc về phía cửa, giọng nói trầm thêm vài phần: “Cũng đừng để tôi nghe thấy cái loại lời nói như lúc nãy nữa.”
Nhạc Minh đứng ngốc tại chỗ, Tần Sâm đút một tay vào túi quần, xoay người rời đi.
Vài người ở trong phòng bao đi ra, nhìn bóng dáng Tần Sâm, Chu Thân chậc chậc nói: “đã rất nhiều năm không thấy anh Sâm như vậy, bình hoa kia đúng là rất lợi hại.”
Tần Ninh cười cười: “không thì sao có thể được gọi là bình hoa yêu tinh?”
Hai mắt Nhạc San đều đỏ, muốn đuổi theo, bị Nhạc Minh kéo lại.
Chu Thân bỉ ổi đặt tay lên vai Nhạc San, “Đừng khóc, nếu không em theo anh là được.”
Chu Nghi Ninh cười cười: “Bộ dáng của anh xấu, cô gái nhỏ chướng mắt anh.”
Chu Thân: “… Mẹ kiếp! Tuy rằng tôi khôngđẹp trai như anh Sâm, nhưng cũng phong lưu phóng khoáng được không!”
….
Sau khi Tần Sâm lên xe, vốn muốn gọi điện thoại cho Cảnh Tâm, lấy di động cầm trên tay, cười giễu một cái, lại ném trở về chỗ cũ.
Cảnh Tâm đợi đến 12 giờ vẫn chưa thấy anh gọi đến, có chút buồn bực nằm úp sấp trên giường ngủ.
Sáng hôm sau Cảnh Tâm làm tạo hình xong, Chu Duy đến vỗ vai của cô, nhướng mày cười: “không nghĩ đến cô cũng thầm mến anh trai lớn nha.”
Cảnh Tâm quẫn bách: “Đó là chuyện trước kia….”
Chu Duy nhìn chằm chằm cô vài giây, bật cười một tiếng: “Chuyện này cũng rất bình thường, trước kia tôi cũng thầm mến một học trưởng đấy.”
Đúng vậy, loại chuyện thầm mến như thế này rất bình thường, rất nhiều người đều trải qua.
Cảnh Tâm nở nụ cười, nhớ tới Tần Sâm, anh không phải đối tượng thầm mến của cô, mà là người trong lòng bây giờ của cô.
Ngày thứ ba, trợ lý vào văn phòng của Tần Sâm báo cáo: “Tần tổng, hai ngày nữa Cảnh tiểu thư có cảnh diễn phải dùng đến cáp treo, Cảnh tiểu thư chưa quay những cảnh thế này bao giờ, có phải sắp xếp thế thân đi qua không ạ?”
Tần Sâm nhích người vào bên trong ghế tựa, khẽ cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Trợ lý tiếp tục nói: “ hôm qua đã tiến vào giai đoạn hậu kỳ, ngày kia Quý Đông Dương cũng tiến vào đoàn làm phim.”
Lúc này Tần Sâm mới ngẩng đầu, “Cậu đi thu xếp một chút, ngày kia tôi cũng qua đó.”
Trợ lý cười cười: “Vâng.”
Từ đạo diễn tuyên bố ngày mai nam chính sẽ tiến vào đoàn làm phim, trong lòng Cảnh Tâm kích động một chút, đến đây vài ngày rồi, cuối cùng nam chính cũng đến.
Chu Nghi Ninh nghe nói nam chính tiến vào đoàn làm phim, đêm đó liền thu dọn hành lý chuẩn bị ngày mai đến đoàn làm phim, cô vừa kiểm tra vé máy bay vừa gọi điện thoại cho Tần Sâm: “anh họ, ngày mai em đến đoàn làm phim, anh có gì muốn em đưa cho bình hoa không?”
Tần Sâm nói: “không cần, chúng ta cùng đi qua.”
Chu Nghi Ninh: “….anh cũng đi?”
cô bỗng nhiên cười thông suốt, “Vây anh bảo trợ lý, đem vé máy bay của em đổi rồi đặt lại cùng anhluôn đi, không đến lúc đó em ngồi một mình một máy bay đang lo phải chuyển xe đây, anh dẫn em cùng đi luôn nha.”
Tần Sâm cười một tiếng: “Có thể, bất quá chuyện này em đừng nói cho Cảnh Tâm.”
Chu Nghi Ninh lập tức gật đầu đồng ý: “không thành vấn đề!”
Kinh hỉ chứ gì, cô biết.
Hôm sau Chu Nghi Ninh đi theo Tần Sâm lên máy bay, ngồi nghiêm chỉnh ở hai hàng ghế sau, “anh tìm thế thân cho bình hoa sao?”
Tần Sâm gật đầu, Chu Nghi Ninh lại quay đầu nhìn vài lần, “Nhìn qua thấy khá giống, chính là chân không thẳng như bình hoa.”
Khoé miệng Tần Sâm cong lên từ chối cho ý kiến.
Bọn họ chập tối thì đến Hoành Điếm, Từ đạo diễn vốn là đi ra nghênh đón nam chính, không nghĩ tới có một chiếc xe khác đậu trước mặt, Tần Sâm từ trên xe đi xuống.
Từ đạo diễn ngây ra một lúc, vội vàng tiến lên: “Tần tổng sao ngài lại đến đây?”
Ông ta cũng không nghe nói vị đại gia này muốn đến.
Tần Sâm nhìn xung quanh một lượt, không thấy người đâu, Từ đạo diễn lúc này mới phản ứng lại, “Cảnh Tâm vừa quay xong, đoán chừng đang tháo trang sức trang phục ra.”
Tần Sâm thu hồi ánh mắt, “Tối nay tìm một chỗ đi, tôi mời đoàn làm phim ăn cơm.”
Từ đạo diễn cười cười: “Được, vốn hôm nay đoàn làm phim cũng định đi liên hoan.”
Lái xe giúp Chu Nghi Ninh đem vali hành lý xuống xe, Chu Nghi Ninh vừa ngẩng đầu lên, bên cạnh liền có một chiếc xe bảo mẫu ngừng lại, xe này… Sao lại thấy có chút quen quen? Cửa xe mở ra, thân hình cao lớn của người đàn ông từ trên xe bước xuống, mang theo một luồng không khí lạnh lẽo.
Chu Nghi Ninh đứng ở đó, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện, sao anh ta lại đến đây?
Quý Đông Dương cảm giác có người nhìn anh, nghiêng đầu nhìn lướt qua.
Chu Nghi Ninh nở nụ cười: “anh Đông, anh sẽ không phải là diễn viên chính diễn vai hoàng đế kia chứ?”