Edit: Michellevn
Tức khắc sắc mặt Tần Sâm đen thui, liếc tay nhỏ của An An, tiếp đó nhìn Cảnh Tâm.
Loại chuyện này không phải lần đầu tiên, Cảnh Tâm cảm giác, nếu An An không phải là con gái, Tần Sâm thật sự sẽ tẩn cô bé.
May mắn, may mắn vô cùng, cô sinh ra là một bình hoa nhỏ, Tần Sâm khó chịu nữa cũng sẽ không tẩn cô bé.
An An dẩu cái miệng lên:“ Mama, mẹ phải về sớm chút đấy.”
Cảnh Tâm bỏ tay nhỏ của An An ra, lặng lẽ nhìn thoáng qua Tần Sâm, vẫn nên bỏ qua chuyện hôn lại đi, bằng không lại khiến An An nhì nhèo muốn lưu luyến cô, cô thơm một cái lên miệng An An:“ Được được, mama đáp ứng con, ma ma đi trước đây, bye bye.”
cô kéo valy hành lý, nhanh chóng đi ra cửa nhà.
Cửa đóng lại, An An mím môi, buồn bã rúc vào giữa cổ Tần Sâm, cái mũi hít hít, muốn khóc rồi.
Dáng vẻ nhỏ bé tủi thân này sao mà đáng yêu thế cơ chứ?
Biên đạo cũng bị kích thích rồi! Vô cùng mong chờ chuyện tiếp theo, Tần Sâm phải dỗ bình hoa nhỏ thế nào đây?
Tần Sâm ẵm bé con trở lại bàn ăn, nhét bé con vào trong ghế em bé, khom người chống xuống trước mặt bé con, nhìn bộ dạng bé con mím môi mắt hồng hồng muốn khóc, thong thả nói ra một câu:“ Khóc sẽ không mang con đi tham ban mama nữa.”
An An dằn lại một chút:“...............”
Liều mạng chịu đựng.
Biên đạo:“......”
Lấy đâu ra dỗ dành chứ? không phải uy hiếp đó sao!
Tần Sâm kéo ghế dựa qua, ngồi xuống trước mặt An An bắt đầu đút cô bé ăn bữa sáng, An An vẫn còn nhớ mama, ngay cả canh trứng chim cũng mất đi vài phần hấp dẫn, lí nhí nhắc mãi:“ Baba, lúc nào thìđưa con đi thăm mẹ nha?”
Bình thường,Tần Sâm không ít lần mang An An đi đoàn phim tham ban, có điều hôm nay không được.
Tần Sâm đưa muỗng nhỏ đến bên miệng bé con:“ Há miệng, đợi chút nữa đưa con đi siêu thị.”
An An nghe thấy được đi dạo siêu thị, mắt hơi sáng lên, tạm thời quên mama đi, ngoan ngoãn há miệng, ăn canh trứng,“ Baba, vậy có thể cho con ăn sô cô la được không ?”
Tần Sâm:“ không thể.”
An An:“..........”
Hai cha con ăn xong bữa sáng, Tần Sâm ném lên thảm nhiều món đồ chơi, để cho An An tự mình chơi bên đó một lát, anh lên lầu thay quần áo.
Biên đạo đi tới nói chuyện với An An:“ Ở nhà với baba vui vẻ không?”
An An cầm lấy một búp bê, gật đầu:“ Vui vẻ ạ.”
Biên đạo:“ Bình thường baba thích cùng con chơi gì nhất?”
An An nghoẹo đầu suy nghĩ, âm thanh non nớt nói:“ Ba ba thích mang con đi xem ma ma.”
Biên đạo:“......”
không hề phòng bị được nhét đầy miệng thức ăn chó.
Vài phút sau, Tần Sâm xuống lầu, An An chạy bước nhỏ qua ôm lấy đùi anh, vui vẻ mà nói:“ Baba, chúng ta sẽ đi siêu thị phải không ?”
Tần Sâm xốc bé con lên, ôm bằng một tay:“ Ừm.”
Cầm lên một cái ba lô màu đen từ trên ghế sô pha, bên trong có rất nhiều đồ dùng, là đồ cần dùng mà bình thường Cảnh Tâm mang An An ra ngoài đều có.
Tới siêu thị ở gần nhà, Tần Sâm đặt An An vào trong xe đẩy, bắt đầu chọn nguyên liệu nấu ăn, tổ chương trình cũng thật hao công tốn sức, vì sắp xếp cho lần mua sắm siêu thị này mà kêu Cảnh Tâm để tủ lạnh trong nhà gần như trống không luôn.
An An rất thích dạo siêu thị, siêu thị này bé con đã đến rất nhiều lần rồi, quen thuộc mà chỉ vào khu ăn vặt:“ Ba ba, baba, bên kia bên kia.”
Tần Sâm liếc bé con một cái, theo hướng ngược lại đi về khu đời sống.
An An uốn éo thân mình nhỏ bé đôi mắt trông mong nhìn về khu đồ ăn vặt sắc màu rực rỡ, chu cái miệng nhỏ nhắn:“ Mama đều mua cho con mà....”
Những gì Cảnh Tâm mua đều là cô ăn, chỉ có chút xíu xiu là đến miệng An An.
Tần Sâm xoa xoa đầu dưa hấu nhỏ bé con, vỗ về bé con:“ Đợi mama về chúng ta lại đi mua nữa.”
Vào giờ nàu siêu thị không nhiều người lắm, thế nhưng vẻ đẹp của hai cha con vẫn tạo nên một lượng người vây xem nho nhỏ, nhất là phía sau hai người họ còn dẫn theo người quay phim, có người nhận ra người đàn ông cao lớn trong bộ trang phục giản dị màu đen là Tần Sâm, nếu vậy thì bé con dễ thương trong xe đẩy hiển nhiên chính là bình hoa nhỏ rồi!
A! Biết rồi nha! Đây là đang quay 《Ba ba đã về rồi》!
Cuối cùng đã được nhìn thấy bình hoa nhỏ ! thật là đáng yêu tan chảy luôn!
Sau khi mua đủ nguyên liệu nấu ăn cho bữa trưa và tối xong, Tần Sâm đang chuẩn bị mang An An rời đi, An An chỉ vào dãy sữa chua bên kia,“ Baba, mama thích uống cái kia....”
Tần Sâm nhìn lướt qua, quả thực là sữa chua mà Cảnh Tâm thích uống.
Đẩy xe qua bên đó, tùy tay ném mấy bình vào.
An An cắn ngón ta, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Tần Sâm, đáng thương tội nghiệp mà nói :“ Baba, An An thích ăn sô cô la....”
“ Ba ba chỉ mua cho mẹ thôi à, không mua cho An An....
“.........”
Người qua đường và mấy trợ lý nữ đi bên cạnh lại bị nhét một miếng thức ăn cho chó, thêm nữa là bị sựthông minh đáng yêu của An An làm cho tan chảy! Bé xíu như vậy đã biết đào hố đợi lão cha nhảy vào rồi nha!
Tần Sâm gõ nhẹ quai hàm, bó tay mỉm cười đáp:“ Mua.”
rõ là một bình hoa nhỏ tinh quái, nếu thật sự không mua cho bé con, trong lòng bé con sẽ có cảm giác so sánh khác biệt.
Tức khắc ánh mắt An An sáng lên,“ Baba, con rất thích ba nha!”
Tần Sâm hơi dừng lại, giờ mới nói được câu dễ nghe, vẫn là nhờ vào thức ăn vặt đổi lấy.
anh xoa xoa cái đầu lông xù của bé con, xốc bé con ra khỏi xe đẩy ôm vào trong ngực.
...........
Về đến nhà, Tần Sâm để An An trong sân, hồi đầu khi Cảnh Tâm mang thai, anh đưa Bố Duệ về Tần gia nuôi hơn một năm, thời điểm An An sắp tròn một tuổi mới đón trở lại.
Tần Sâm để An An ở lại trong sân, cho Bố Duệ chơi cùng bé con, anh mang nguyên liệu nấu ăn vào nhà đặt vào trong tủ lạnh, người quay phim phân ra đi quay.
An An chơi một hồi trong sân, tự mình bước nhỏ đi vào nhà.
Thò cái đầu dưa hấu nhỏ vào trong cửa:“ Baba, con về rồi nè!”
Bé con đang kiễng chân nhỏ kéo cánh cửa tủ giày, lấy ra đôi dép nhỏ của mình, ngồi xổm trên nền nhà cố gỡ đôi giày trên chân.
Tần Sâm nhìn bé con tay chân lóng ngóng, đi tới ôm lấy bé con, thuận tay cởi giày của bé con ra xỏ đôi dép lê nhỏ vào.
An An nâng chân nhỏ lên, say sưa nhìn rồi nói ,“ Baba, mama mua dép mới cho con đấy, đẹp không hả?”
Tần Sâm nhìn chiếc dép lê nhỏ màu hồng nhạt kia, thơm một cái lên mặt bé con, thấp giọng đáp:“ Ừ, đẹp lắm.”
An An vui vẻ xoay xoay thân hình, cũng thơm một cái lên mặt anh,“ Baba, ba nói sẽ cho con sô cô la.”
Vừa rồi ở siêu thị, khi An An cầm túi kẹo hoa quả đầy màu sắc rực rỡ, vẫn còn muốn sô cô la, Tần Sâm nói với bé con trong nhà đã có, bình hoa nhỏ tinh quái này vẫn nhớ đó chứ.
Tần Sâm ẵm bé con đi vào toilet:“ Rửa tay trước đã.”
An An được baba ẵm, tay nhỏ vươn đến dưới vòi nước cọ rửa.
Tần Sâm lau khô tay cho bé con, lấy một miếng sô cô la nhỏ cho bé con, để bé con tự mình chơi ở phòng khách, anh vào phòng bếp làm bữa trưa.
An An ăn sô cô la xong, thỏa mãn mà liếm liếm đầu ngón tay, biên đạo bị vẻ đáng yêu đánh tới, đi qua giúp bé con lau tay, tiện thể lét lút hôn một cái lên mặt bé con.
An An bịch bịch chạy đến phòng bếp, “Baba, kẹo của con đâu?”
Tần Sâm buông việc trong tay xuống, lấy túi kẹo trên tủ lạnh xuống cho bé con, ngồi xổm trước mặt côbé nghiêm túc răn dạy:“ Chỉ cho ăn ba viên, biết chưa hả?”
An An gật đầu thật mạnh:“ Vâng ạ.”
Tần Sâm mỉm cười:“ đi chơi đi.”
An An ôm kẹo vui vẻ trở lại phòng khách, bé con ngồi trên thảm cố gắng muốn mở ra túi kẹo, kéo mộthồi không thể mở nổi, lại bịch bịch chạy vào phòng bếp, qua một lúc hài lòng thỏa dạ mà vui vẻ ôm túi kẹo đi ra.
Mọi người nín thở nhìn chằm chằm bình hoa nhỏ, muôn xem lát nữa bé con cuối cùng sẽ ăn mấy viên kẹo.
Kết quả, bình hoa nhỏ cầm lấy kẹo đưa tới trước mặt họ:“ Chú à, dì à, cho mọi người nè.”
Mọi người bị bình hoa nhỏ làm cho cảm động, mỗi người một viên kẹo, còn thừa dịp không có Tần Sâm, nhéo mấy cái lên mặt bé con.
Sau khi An An ăn xong ba viên kẹo, thì bắt đầu tìm đồ dùng ở ngăn kéo dưới bàn trà.
Mọi người đều tò mò bé con đang làm gì.
An An lục lọi một lát, giống như không tìm ra thứ đồ mình muốn, lại ôm kẹo chạy lên lầu.
Bé con mất rất nhiều sức kiễng chân nhỏ lên mới mở được cánh cửa thư phòng, lúc nhìn thấy hộp thuốc lá trên bàn thư phòng, ánh mắt láo liên nhất thời sáng lên, bé con kiễng chân cố sức vươn tay, thế nhưng người nhỏ tay ngắn, cố thế nào cũng không thể đến vị trị hộp thuốc.
Mọi người cười chăm chú nhìn, rất tò mò bé con muốn làm gì đây.
Thư phòng là cấm địa của Tần Sâm, không cho phép lắp đặt máy quay phim, người quay phim chỉ được quay tại cửa.
Chẳng lẽ cô bé muốn nghịch thuốc lá.
Chỉ thấy bình hoa nhỏ lấy từ phòng mình một ghế dựa nhỏ đưa vào, đứng ở trên ghế thành công lấy được hộp thuốc.
Nữ biên đạo dụ dỗ bé con ra khỏi thư phòng, trở lại quay ở phòng khách.
An An ngồi trên thảm, lấy toàn bộ số thuốc còn lại trong hộp ra, bắt đầu để kẹo vào bên trong.
Mọi người:“........”
Bình hoa nhỏ đây là muốn bắt đầu hãm hại cha sao?
Kẹo đầy màu sắc, nhét đầy cái hộp, ấy thế mà bé con nhịn xuống không ăn vụng, chỉ liếm liếm chút mùi vị ngọt trên đầu ngón tay, sau đó để hộp thuốc lên bàn trà, những điếu thuốc lấy ra mang đến trên bàn trà, có hơi tò mò bóc lớp giấy màng bọc bên ngoài, sợi thuốc lá nhỏ li ti rơi ra ngoài, bé con hiếu kỳ ngửi ngửi.
...........
Tần Sâm bưng bữa trưa đặt lên bàn, kêu một tiếng:“ An An.”
An An đáp lại một tiếng.
anh đi qua, nhìn lướt qua đống điếu thuốc trong thùng rác và những sợi thuốc lá trên bàn trà.
Súyt nữa nhịn không được muốn xách bé con lên tét cái mông nhỏ của bé con.
An An vẫn chưa biết mình đã chọc đến baba, hồn nhiên ngẩng đầu nhìn anh, cười đáng yêu giống như thiên sứ nhỏ :“ Baba, con cho kẹo vào trong hộp rồi đấy.”
Tần Sâm bước tới, xốc bé con lên trên đùi, mở hộp thuốc ra nhìn một chút, quả nhiên là đã nhét đầy kẹo.
anh ngả người dựa vào ghế sô pha, bó tay liếc nhìn vẻ ngây thơ đáng yêu của bình hoa nhỏ tinh quái,“ Ai dạy con vậy hả?”
Bình hoa nhỏ tinh quái:“ Con nhìn thấy mama cho baba kẹo.”
Cho nên bé con đã học được rồi.
Tần Sâm nhéo nhéo mi tâm, có chút thất bại trước bé con.
một tay xách bé con đi rửa tay, sau đó thì thả vào trong ghế trẻ em,“ Ăn cơm.”
An An có chút thất vọng mà nhìn anh, Tần Sâm nhớ tới Cảnh Tâm, mỗi khi An An làm điều gì tự cho là chuyện tốt, thực tế là ở thời điểm làm chuyện hại người, cô đều sẽ khen ngợi An An một chút.
thật ra anh đạ hút ít thuốc lá lắm rồi, nghiện thuốc lá đã bỏ từ lâu, chỉ là thỉnh thoảng hút một điếu, như lúc hút sau khi hành sự và thời điểm công việc mệt mỏi.
Tần Sâm trông thấy vẻ tủi thân hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn, lần nữa bại trận bởi bé con, xốc bé con từ ghế trẻ em ra đặt lên chân mình, khẽ dỗ dành:“ Cảm ơn An An, baba rất thích chuyện con làm.”
Ánh mắt An An tức thì sáng lên.
Tần Sâm xoa xoa đầu quả dưa nhỏ của bé con, “ Có điều, lần sau cho baba kẹo nữa, phải nói trước với baba một tiếng, được không hả?”
An An gật mạnh đầu:“ Vâng ạ.”
Tần Sâm đút rau xanh vào trong miệng bé con, An An hơi nhíu lông mày bé xíu lại, Tần Sâm:“ Dám nhổ ra tối nay không cho con nói chuyện điện thoại với mẹ.”
An An:“......”
Mọi người:“..............”
Lúc bình hoa không ở nhà, bình hoa nhỏ đều bị uy hiếp như vậy sao?
Tần tổng, anh uy hiếp bình hoa nhỏ như vậy, bình hoa có biết không đây?
Dĩ nhiên là Cảnh Tâm biết, thế nhưng có những lúc cô quá thương yêu An An, Tần Sâm thì lý trí hơn cômột chút, về mặt giáo dục An An, hai người xem như bù đắp cho nhau.
Cũng không biết khán giả nhìn thấy thì sẽ có cảm giác thế nào?
Tần Sâm rất ít tắm rửa cho An An, buổi tối tắm rửa cho An An là một chuyện hết sức giày vò, anh khôngnể tình mà sập cửa trước mặt người quay phim.
An An tự mình vùng vẫy trong bồn tắm nhỏ, ôm vịt vàng lớn và vịt vàng nhỏ chơi hết sức vui vẻ, Tần Sâm thì không dễ chịu như vậy.
“ Baba, vịt vàng nhỏ của con rơi mất một con rồi, ở đâu ở đâu, mau nhặt giúp con.”
“ Baba, vịt vàng lớn cũng muốn tắm rửa.....”
“ Baba, vịt vàng nhỏ cũng muốn tắm....”
“ Chúng nó đều muốn tắm rửa sạch sẽ, baba, ba giúp con....”
Tần Sâm:“.........”
Lúc này, anh vô cùng nhớ Cảnh Tâm.
Tắm rửa cho An An xong, nửa người Tần Sâm cũng đã ướt đẫm.
Lau khô và thay quần áo cho bé con xong, dùng khăn tắm sạch bao bọc đâu đó ẵm ra ngoài, rồi mới tự mình lấy quần áo đi tắm rửa.
An An chạy từ trong phòng ra, bám cửa phòng tắm hô lên:“ Baba, con nhớ mẹ.... gọi điện thoại......”
Tần Sâm:“.........Chờ chút đi .”
anh cấp tốc tắm cho xong thay quần áo, tiện tay lau sơ qua mái tóc rồi bước ra ngoài.
An An ngồi chồm hổm trước cửa phòng tắm, một khối nho nhỏ, đáng thương tội nghiệp ngửa đầu nhìn anh.
Tần Sâm phỏng đoán là bé con buồn chán, nếu không phải là ghi hình chương trình, cha mẹ Tần sẽ đến chơi cùng bé, còn có cả dì giúp việc nữa.
Hôm nay chỏ có hai người bọn họ, anh lại không giống Cảnh Tâm như thế, sẽ tô điểm rất nhiều từ ngữ nhẹ nhàng và trêu đùa bé con, thật lòng mà nói, anh không biết dỗ trẻ con cho lắm, cũng cảm thấy mình làm chưa đủ tốt, mới đáp ứng ghi hình chương trình lần này.
anh nhớ ra hôm nay vẫn chưa cho bé con xem phim hoạt hình, khom người ôm bé con lên, hôn hôn trên mặt bé con:“ Baba đưa con đi xem phim hoạt hình.”
Trẻ con rất dễ dỗ, nghe đến có phim hoạt hình xem, chút ưu sầu trong mắt lập tức tiêu tan.
An An vui vẻ ôm lấy cổ baba, cười toét miệng, lộ ra răng trắng nhỏ đáng yêu.
Tần Sâm mở phim xong, ôm An An ngồi trên ghế sô pha, An An ngồi trên đùi anh thích thú xem phim hoạt hình.
Qua một lúc, bé con uốn éo thân hình nhỏ bé dán mắt nhìn bụng của baba.
Giây tiếp theo, bò từ trên đùi anh đi xuống.
Tần Sâm cúi đầu nhìn bé con, khẽ hỏi:“ Hửm? Sao thế?”
Tay nhỏ An An vươn tới, vỗ vỗ lên phần bụng săn chắc của anh,“ Baba, quần áo ba ẩm ướt quá.....”
Vừa nãy tắm rửa có hơi gấp, không sao lau khô được đã khoác áo đi ra rồi, quả thật có chút ẩm ướt, thế nhưng chút này không là gì, Tần Sâm cong khóe miệng, xoa xoa đầu nhỏ bé con:“ không sao, khônglạnh.”
An An nhăn lông mày bé xíu lại, giống như rất không tán thành quần áo anh có chút ẩm ướt.
Đột nhiên hai tay nhỏ bé vén áo anh lên, lèm bèm trong miệng:“ Phải thay quần áo.”
Người quay phim đang vây quanh quay hai cha con đó.
Sau đó áo bị vén lên, cơ bụng rắn chắc của Tần Sâm cùng với hình săm tức thì xuất hiện trong ống kính.
Nữ biên đạo cùng với nữ nhân viên công tác khác:“...........!!!!!!”
Đó là gì hả?!!!!!
Các cô đã nhìn thấy cái gì hả?!!!!!!!!
Có người không cẩn thận đã hô lên:“ A...... hình săm......”
Hình săm ở vị trí gợi cảm như vậy......... Quả thật khiến người ta chảy máu mũi nha!
Tần Sâm:“............”
Giây tiếp theo, lập tức ôm An An đặt lên trên đùi.